• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ bên trong thế giới của Quách Vị giờ đây chỉ còn lại có tiếng tim đập của chính cậu.

Đôi môi Nguyễn Diệc Vân chỉ dừng lại ở trên da của cậu ngắn ngủi trong một giây, liền rời đi, để lại một dấu hôn nóng bỏng.

Quách Vị giơ tay lên, mu bàn tay đè xuống một mảng da nhỏ kia, hé miệng, lại nửa ngày không nói ra lời nói, chỉ chỉ ngốc nghếch mà liếm môi một cái.

Nguyễn Diệc Vân cũng không thèm để ý, lại gần cậu, nhìn cậu rồi cười tủm tỉm.

Quách Vị thử hít thở sâu mấy lần, rốt cục khôi phục một chút bình tĩnh. Mà khi cậu mở miệng, âm thanh vẫn còn hơi run rẩy: "Tớ đoán... Tớ đoán cậu cũng thích tớ."

Cậu đang nói chuyện đồng thời cũng nhìn Nguyễn Diệc Vân phía đối diện, vừa thích vừa nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: "Ít nhất là rất có hảo cảm."

Nguyễn Diệc Vân khẽ mím môi dưới, vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận, vẫn chỉ là đang cười.

Quách Vị lôi kéo tay hai bọn họ để cùng nắm tay nhau, truy hỏi: "Đúng hay không?"

Nguyễn Diệc Vân rốt cục mở miệng, nói hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu thật đáng yêu."

Quách Vị mặt đỏ tới mang tai từ lâu, lại không tha thứ mà truy hỏi: "Cậu có phải là cũng thích... Cũng có một chút thích tớ?"

Nguyễn Diệc Vân lắc đầu. Sau đó, anh trong ánh mắt thất vọng của Quách Vị nhấc lên một cái tay khác, ngón tay trỏ cùng ngón tay cái cách nhau 1 chút, rồi từ từ kéo xa, nói: "Không phải chỉ một chút chút đâu."

Sau khi nói xong, anh đem tay nắm cùng Quách Vị hồi lâu rút ra, dùng hai tay ôm lấy Quách Vị, cả người nhích lại gần.

Quách Vị ngốc lăng chốc lát, nhanh chóng cũng giơ tay lên, ôm trở lại.

Điều này quá tuyệt vời.

Trước đây không lâu, trong lòng cậu mong đợi to lớn nhất, cũng cùng lắm là cùng Nguyễn Diệc Vân dắt tay. Mà hiện tại, bọn họ ôm nhau, là Nguyễn Diệc Vân chủ động.

Cứ như vậy qua một hồi lâu, Quách Vị cười ra tiếng.

"Tớ vui lắm!" Cậu nói.


Nguyễn Diệc Vân gật gật đầu: "Ừm."

Quách Vị lại hỏi: "Vậy cậu đống ý để tớ làm bạn trai của cậu sao?"

Nguyễn Diệc Vân lui về phía sau, cùng cậu tạo ra một chút khoảng cách: "Cậu không chỉ có cả tay chân đều động vào tớ rồi, còn hỏi vấn đề thế này?"

Quách Vị theo bản năng muốn phủ nhận, rất nhanh liền ý thức được tay của chính mình giờ khắc này hoàn toàn đặt lên trên eo Nguyễn Diệc Vân, chẳng còn sức thuyết phục gì.

Cậu đỏ mặt nói rằng: "Nếu như cậu không muốn, tớ sẽ không làm như vậy."

Nguyễn Diệc Vân như trước nhìn cậu: "Tớ muốn."

Quách Vị trừng mắt nhìn, cúi đầu, mấy giây sau không ngờ "Xì xì" một chút cười ra tiếng.

Nguyễn Diệc Vân cũng bị dáng dấp của cậu chọc cho nở nụ cười, lại một lần nữa tới gần cậu, siết chặt cánh tay. Quách Vị dùng sức ôm lấy, cười đến không ngậm miệng lại được, bởi vì phấn khởi thân thể trái phải đu đưa, Nguyễn Diệc Vân bị ép cũng chỉ có thể cùng cậu đồng thời đu đưa.

"Ta rất vui!" Cậu nói.

Nguyễn Diệc Vân dịu dàng vỗ vỗ sống lưng cậu: "Ừ."

"Tớ là người hạnh phúc nhất trên thế gian này!" Cậu còn nói, "Thế giới này đối với tớ thật tốt!"

Nguyễn Diệc Vân không lên tiếng nữa, hơi nghiêng đầu, giống như lúc nãy như vậy, hôn một cái lên má của cậu. Quách Vị vì thế run nhẹ lên, ngay sau đó, trong lòng cũng trở nên phấn khích, muốn làm chuyện tương tự. Nguyễn Diệc Vân nếu đã chủ động hôn cậu, vậy khẳng định cũng sẽ không từ chối cậu làm như vậy đi.

Quách Vị cẩn thận từng li từng tí một quay đầu, ở trong lòng âm thầm cổ vũ chính mình.

Trong mắt chỉ thấy hai má trơn bóng da nhẵn nhụi của Nguyễn Diệc Vân, không gian hít thở tất cả chứa đầy mùi hương quyến rũ trên tóc Nguyễn Diệc Vân.

Cậu nín thở, lo lắng bước tới gần, ngay trước khi kịp chạm vào anh, Nguyễn Diệc Vân bỗng nhiên buông lỏng cánh tay ra, xoay người lại.

"Hình như có ai đang gọi chúng ta vào!"

Quách Vị lúc này mới nghe rõ trước cửa nhà hàng phát thanh âm thanh: "A122 Anh Quách mời dùng bữa, A122 anh Quách mời dùng bữa."

Nguyễn Diệc Vân lại một lần kéo tay cậu: "Đi thôi."

Mì Ramen phô mai thực tế so với ảnh càng hấp dẫn người ăn, còn tỏa ra mùi thơm béo ngậy, khiến ai nhìn cũng phải chảy nước miếng.

Chỉ tiếc, thực tế ăn vào trong miệng nhạt nhẽo vô vị, mì sợi cũng bị dính, không dai.

"Kì lạ, ăn có chút nhạt nhẽo, " Nguyễn Diệc Vân nói, "Cậu cảm thấy thế nào?"

Quách Vị nhai mì trong miệng, trong mắt chỉ có khuôn mặt người trong lòng dịu dàng xinh đẹp, vị giác trở nên tê dại dễ dàng thỏa mãn: "Không sao."

Nguyễn Diệc Vân nhợt nhạt mà thở dài: "Mới nhìn thì đúng là trông thật ngon mắt, đáng ra cần chụp một tấm trước khi ăn."

Quách Vị lập tức nói rằng: "Vậy mua thêm một phần nữa đi!"

Nguyễn Diệc Vân bị cậu chọc cười: "Nhưng ăn chẳng ngon, lại còn đắt nữa chứ, thật lãng phí."

"Không sao, " Quách Vị nói, "Để tớ trả!"

"Tớ đã nói là sẽ mời cậu, " Nguyễn Diệc Vân lắc đầu, "Không cho phép cậu đi trả tiền trước, biết không?"

Quách Vị chần chờ một chút.

Trước khi tới, Vương Đồng lén lút gợi ý cho cậu một mánh khóe, bảo cậu giả vờ đi vệ sinh rồi sau đó len lút tới thanh toán tiền, như vậy liền có thể biểu hiện sự lịch thiệp, còn có thể lưu cái cớ để lần sau gặp mặt.

Nhưng bây giờ Nguyễn Diệc Vân đặc biệt đề cập, thì phải làm như thế nào, nếu tiếp tục theo kế hoạch thì không phải sẽ càng tệ sao?

Quách Vị ở phương diện này thực sự thiếu kinh nghiệm, trong lúc nhất thời không đưa ra được quyết định. Nhưng cậu rất nhanh liền tự nói với mình, Nguyễn Diệc Vân hẳn là yêu thích tính cách thẳng thắn của cậu, vì vậy nên không cần phải quá xoắn xuýt suy nghĩ.

"Tớ không có nhiều tiền tiêu vặt, " cậu nói với Nguyễn Diệc Vân, "Nhưng thời điểm đi cùng với cậu, tớ rất muốn trả tiền."

Nguyễn Diệc Vân cười đến không ngậm miệng lại được, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Kia đợi chút nữa mời tớ đồ uống đi."

Quách Vị nhanh chóng gật đầu: "Được!"

Món thực sự không hợp khẩu vị Nguyễn Diệc Vân, anh lại ăn hai miếng, liền đặt ở một bên cạnh không động đũa nữa.

Quách Vị phê bình đĩa mì này: "Đáng tiếc trông thì hấp dẫn người khác, nhưng thực sự thì là trong ngoài bất nhất, là cái thứ hai mặt!"

Cậu tự cảm thấy mình vừa mới chơi chữ cũng thú vị mà, nhưng Nguyễn Diệc Vân lại không ủng hộ, vẻ mặt đăm chiêu không lên tiếng.

Quách Vị âm thầm tiếc nuối, lại nói: "Ngày hôm nay xem như là đi một chuyến nhưng lại về tay không rồi."

"Làm sao như vậy được, " Nguyễn Diệc Vân nhìn cậu, nghiêng đầu, "Tớ cảm thấy được ngày hôm nay rất có ý nghĩa."

Quách Vị nhìn thẳng anh hai giây, cúi đầu: "Cũng đúng, he he."

Chờ ăn cơm tối xong, hàng dài xếp ở cửa hàng trà sữa dưới tầng đã biến mất. Sau khi xếp hàng, cũng không lâu lắm liền tới số thứ tự.

Cầm theo đồ uống không thể vào tàu điện ngầm, hai người tay nắm tay tung tăng lắc lư đi dạo trong trung tâm thương mại, không có nửa điểm không vội vàng, còn rất hưởng thụ.

Thỉnh thoảng sẽ có người qua đường hướng về phía bọn họ đánh giá. Quách Vị tuy có điểm không quen, nhưng lại có chút đắc ý. Cậu biết, những người kia đều là nhìn Nguyễn Diệc Vân bên cạnh cậu.

Nguyễn Diệc Vân tướng mạo quá xuất chúng, nếu không có cùng mình nắm tay, nói không chừng đã có người chạy tới muốn xin "in tư" rồi.

Nghĩ tới đây, Quách Vị hỏi: "Thường thường sẽ có người tới bắt chuyện với cậu nhỉ?"

Nguyễn Diệc Vân buông ống hút trong miệng, đáp: "Tớ chỉ mới gặp được người yêu thích một lần."

Quách Vị sững sờ vài giây, gật gật đầu: "Cái này, thật vậy à!"

Cậu nói hơi lớn tiếng, người lạ qua đường lập tức quay đầu nhìn lại. Quách Vị cũng không thèm để ý, chỉ lo cười khúc khích.

Cậu vui mừng qua một lát, lại hỏi: "Này tại sao cậu lại thích tớ?"

"Không rõ nữa, khả năng lí do so với cậu cũng không quá khác biệt." Nguyễn Diệc Vân nói.

"Chuyện này làm sao có thể giống nhau, tớ chỉ là người lạ qua đường." Quách Vị nói.

Nguyễn Diệc Vân nghe vậy quay đầu nhìn về phía cậu.

"Hơn nữa cũng chưa kịp giới thiệu bản thân, " Quách Vị tiếp tục nói, "Bề ngoài của tớ... thì là loại như này."

Nguyễn Diệc Vân đưa qua tay, đem đồ uống mát lạnh trong tay kề sát một chút ở trên trán Quách Vị, lạnh đến mức Quách Vị hơi run một cái.

"Không cho nói mình như vậy, " Nguyễn Diệc Vân nói, "Tớ cảm thấy cậu thuận mắt, thuận mắt đến độ thấy cậu tớ liền vui vẻ."

Quách Vị rụt cổ lại, gật gật đầu, mặt đầy ý cười: "Ừ, ừm."

Nguyễn Diệc Vân hài lòng thu tay về, lần thứ hai ngậm ống hút vào.

Quách Vị yên lặng nhìn anh mím môi mỏng, cúi đầu, cũng cắn ống hút trong ly chính mình.

Nguyễn Diệc Vân giống như trở nên đẹp hơn so với lúc trước.

Đặc biệt là đôi môi anh, rõ ràng không dày, mặt từ góc chéo nhìn sang, môi dưới lại có độ cong vừa đủ. Có lẽ là bởi vì trước đây không lâu vừa mới uống qua đồ uống lạnh, thoạt nhìn thập phần mọng nước, chắc chắn chạm vào cũng là cực kỳ mềm mại.

Trên đường về trường học, Quách Vị len lén quan sát vô số lần.

Trên má cậu, chỗ may mắn lúc nãy vừa được chạm qua như phát hỏa, trở nên nóng bừng. Quách Vị tranh thủ sờ một cái, thỉnh thoảng chạm vào một cái lại như là gián tiếp chạm vào môi Nguyễn Diệc Vân, khẩn trương đến mức tim đập thình thịch.

Sau hơn một giờ, chặng đường chớp mắt một cách liền về tới nơi.

Kí túc xá của Omega cùng Beta là hai phương hướng khác nhau, đi vào cổng trường, rất nhanh liền tới nơi.

Đứng ở giữa ngã ba, Quách Vị lôi kéo tay Nguyễn Diệc Vân, lưu luyến, không chịu buông.

"Chúng ta có thể mỗi cuối tuần đều gặp mặt được không?" Cậu hỏi.

Nguyễn Diệc Vân vẻ mặt buồn cười: "Một tuần gặp một lần, cậu có cần bận như vậy không?"

Quách Vị lắc đầu: "Tớ rất rảnh rỗi, cậu rảnh lúc nào tớ rảnh lúc đó, đều có thể tìm gặp tớ!"

Nguyễn Diệc Vân: "Vậy thì ngày mai gặp?"

Quách Vị thật vui vẻ: "Oke!"

Nói xong, hai người đều rơi vào im lặng, Quách Vị vẫn là không buông tay.

"Không muốn trở về?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.

"... Ừ." Quách Vị gật đầu.

Nguyễn Diệc Vân nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn cậu, hỏi: "Làm sao, muốn cùng tớ đi ra ngoài tìm một nhà nghỉ không?"

Quách Vị sợ hết hồn, hoang mang hoảng loạn buông lỏng tay ra, ở trước người dùng sức xếp đặt hai lần: "Ta không phải có ý này, cậu không nên hiểu lầm!"

"Tớ biết, " Nguyễn Diệc Vân nói, "Ta nói giỡn."

Quách Vị lo lắng đối phương là một Omega sẽ tồn tại khúc mắc hiểu lầm, vội vã liền lui về sau một bước: "Vậy tớ đi về trước!"

Sau năm phút, cậu mới ý thức tới chính mình lại làm việc ngu ngốc rồi.

Tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, cậu cần phải đưa Nguyễn Diệc Vân đến ký túc xá mới đúng. Thế mà giữa đường lại tách ra, lại còn quay người bỏ chay đi trước đối phương cứ như một làn khói thổi qua vô tung vô ảnh, thực sự là vô cùng tồi tệ.

Cậu vừa vôii vã bước đi đồng thời vừa sửa tin nhắn.

—— ngày hôm nay cực kì vui, không nỡ cùng cậu tách ra. Tớ vừa nãy là muốn đưa cậu trở về kí túc xá đã là tốt rồi, lần sau tớ có thể đưa cậu về được không?

Ấn xuống gửi đi, rất nhanh nhận được câu trả lời của Nguyễn Diệc Vân, nội dung lại cùng cậu nói về vấn đề không hề liên quan.

—— Cậu trên đường trở về tại sao cứ luôn nhìn miệng của tớ vậy?

Điện thoại di động của Quách Vị thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

Cậu cảm thấy lúng túng, còn có mấy phần vì bị vạch trần mà thấy xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào.

Tớ muốn hôn cậu.

Muốn hôn cậu, lại sợ quá đột ngột, trông như tỏ vẻ thèm khát lắm, chọc giận người ta khiến người ta phản cảm.

Tuy không phải rất thông minh, nhưng mà đương nhiên là muốn lưu lại một cái ấn tượng tốt.

Cậu thấp thỏm ở bên trong khung chat gõ một chữ "Tớ", chính trong lúc xoắn xuýt tìm từ, liền nhận được một tin nhắn mới.

—— muốn hôn tớ sao?

Quách Vị đột nhiên dừng lại. Cậu ngồi xổm người xuống, trong cổ họng phát ra âm thanh có chút đáng thương mang theo ý tứ xin tha lại hàm xúc nghẹn ngào, đỏ mặt, xóa bỏ cái chữ "Tớ" kia, lúc đó mới gõ lại.

—— Ừ.

Nguyễn Diệc Vân như trước trả lời cực nhanh.


—— Vậy lần tới thử xem sao.


- --------------------


Lời tác giả: Tôi biết là mọi người sẽ thắc mắc. Thế nên để tôi tới nói trước.


Sắc vóc, ngoại hình của hai người sẽ được đề cập ở phần sau, hiện tại thì không có quá chênh lệch, thế nhưng sẽ có người dậy thì lần 2 nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK