• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười phút sau, Vương Đồng vẫn như cũ là vẻ mặt khó có thể tin.

“Cậu ấy chủ động cho chú à? Cậu ấy thật sự biết vì cái gì chú muốn xin in tư của cậu ấy à?”

Quách Vị nhìn tên bạn mới thêm vào trên màn hình di động, cười đến đôi mắt muốn híp lại: “Này không phải quá rõ ràng rồi sao!”

Vương Đồng trên dưới đánh giá cậu mấy lần, muốn nói lại thôi.

Quách Vị biết hắn là có ý tứ gì.

Làm một Beta, chiều cao và vóc dáng cậu đều chỉ có thể xem như là ở tầm trung trong đám người, lớn lên thật ra không xấu, sạch sẽ còn rất thoải mái tươi mát, miễn cưỡng cũng có thể xứng được với hai chữ ưa nhìn, lại tuyệt đối không phải là loại hình vừa mới có ánh mắt đầu tiên liền đã làm người kinh ngạc.

Đối Nguyễn Diệc Vân - Omega cực kì được hoan nghênh như vậy mà nói, chỉ bằng bề ngoài, cậu thật sự không hề sức cạnh tranh.

“Cái này gọi là hợp mắt đó!” Quách Vị đã nghĩ kỹ lí do cho chính mình.

“Thật là tầm thường,” Vương Đồng lại lần nữa lắc đầu, “…… Nhưng cũng coi rất tự tin đi.”

“Dù sao cậu ấy cũng vẫn chính là cho anh in tư,” Quách Vị không chịu đả kích chút nào, vẫn hùng hồn nói, “Điều này liền chứng tỏ anh đây tràn ngập hy vọng!”

Cậu nói, rồi bấm mở khung chat với Nguyễn Diệc Vân, bắt đầu tự hỏi muốn bắt đầu thì nên nói gì đây.

“Không phải anh muốn hắt cho chú một nước lạnh,” Vương Đồng lo lắng sốt ruột, “Nếu có chuyện lạ xảy ra, trong đó ắt hẳn luôn có điều quỷ quái, chú thế nhưng phải cẩn thận một chút. Rốt cuộc chúng ta đối người này không hiểu biết, trời biết cậu ta có ý định gì đối với chú.”

Quách Vị hoàn toàn không để trong lòng: “Anh cũng không có gì đáng giá để lừa mất.”

“Vấn đề là…… Chú biết Alpha được công nhận là hoan nghênh nhất trường chúng ta cùng cậu ta có quan hệ gì không?” Vương Đồng nói.


Quách Vị kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía cậu: “Alpha được hoan nghênh nhất? Chẳng lẽ cũng có bỏ phiếu sao?”

“Có chứ,” Vương Đồng nói, “Vừa rồi anh cho chú xem trang web bình chọn kia kìa, phía dưới cùng còn có link dẫn đấy.”

Quách Vị kinh ngạc lướt web hỏi: “Có phải hay không còn có bình chọn Beta được hoan nghênh nhất? Là ai vậy?”

“…… Thật ra thì không có,” Vương Đồng nói, “Không có người nào quan tâm tới Beta.”

Beta thật đúng là bị để ở khóe mắt không được coi trọng. Quách Vị thở dài, lại hỏi: “Alpha được hoan nghênh nhất kia như thế nào hả?”

“Nguyễn Diệc Vân cùng Alpha kia quan hệ thực tốt, như hình với bóng,” Vương Đồng nói chuyện thời khắc đè thấp âm thanh, điển hình bộ dạng camera chạy bằng cơm, “Chú nghĩ lại đi, một là Omega, một là Alpha, cả ngày dính chặt với nhau, nghe liền không thấy thích hợp đúng không? Lời đồn đại đầy đường, hai người bọn họ là một đôi.”

Quách Vị mở to hai mắt nhìn: “Chú vừa rồi không phải nói với anh cậu ấy không có "gấu" sao?”

“Bởi vì Alpha kia không thừa nhận nha, nhà người nọ không muốn công khai, chúng ta cũng không thể tùy tiện ấn định được có phải hay không? Cho nên anh mới nói ‘ nghiêm túc mà nói ’ là không có, nhưng……Omega cùng Alpha cả ngày ra ra vào vào cùng nhau, sao có thể là quan hệ đơn thuần đây?” Vương Đồng buông tay, “Anh còn chưa có kịp cùng chú nói tỉ mỉ, thì chú liền một mạch chạy tới.”

Quách Vị nghĩ nghĩ: “Vì cái gì Alpha cùng Omega không có quan hệ đơn thuần? Beta phần lớn sẽ cùng Beta yêu đương kết hôn, nhưng anh với chú chính là quan hệ đơn thuần nha.”

“Này sao có thể giống nhau chứ,” Vương Đồng thực hết nói nổi, “Anh thấy chú là đã bị đầu óc mê muội rồi.”

Quách Vị không cách nào hoàn toàn phủ nhận những lời này.

Cậu giờ phút này nheo lại mắt, trong đầu vẫn như cũ là hình dáng Nguyễn Diệc Vân đối với cậu mỉm cười. Tim cậu vừa nãy đã bắt đầu cho tới giờ vẫn luôn nhảy bang bang, trên người thì bóng bừng bừng, đầu óc cũng có chút choáng váng.

“Đừng trách anh làm hỏng chuyện vui,” Vương Đồng nói, “Alpha kia cũng không phải là loại người tốt gì, tục ngữ nói gần mực thì đen. Chú hiện tại chính là yêu thích bộ dạng của cậu ta, căn bản không biết cậu ta rốt cuộc là cái hạng người gì. Vẫn là chính mình tự lưu ý, đừng lúc nào cũng ngốc nghếch.”

Quách Vị nghiêng đầu lại suy nghĩ một lát, đột nhiên hét tiếng: “Ta hiểu được!”

“Chú hiểu cái gì?” Vương Đồng hỏi.

“Bởi vì có một Alpha rất tuấn tú cùng cậu ấy làm bạn tốt, mọi người đều sẽ hiểu lầm, không dám chủ động đuổi theo cậu ấy,” Quách Vị nói, “Cho nên cậu ấy tuy rằng được chào đón, nhưng bên cạnh lại không có người nào theo đuổi. Lúc này, anh đột nhiên lại xuất hiện!”

Cậu nói, đối với Vương Đồng giơ lên ngón tay cái: “Anh trong mắt cậu ấy nhất định thực là đặc biệt!”

“……” Vương Đồng vẻ mặt không còn gì để nói.

“Rất hợp lý đúng không!” Quách Vị cười nói.

Vương Đồng nhìn chằm chằm cậu nhìn vài giây, cũng cười: “Chú thật là người mà anh thấy lạc quan nhất trần đời.”

Dù sao, bất cứ là vì nguyên nhân gì, nếu Nguyễn Diệc Vân cùng cậu trao đổi thông tin liên lạc, đó chính là đồng ý tạo cơ hội. Có cơ hội, đương nhiên là phải chắc chắn nắm lấy.

Ban đầu cậu chỉ bằng một phút bốc đồng, dường như không có suy nghĩ nhiều như thế. Hiện giờ có thời gian cẩn thận ngẫm lại, Quách Vị vẫn là nghĩ nên cư xử, biểu hiện thêm chín chắn chút.

Cậu trước giờ chưa bao từng có bất cứ kinh nghiệm yêu đương nào, đối chuyện cảm tình ngây thơ mờ mịt. Vương Đồng nói không sai, cậu đối Nguyễn Diệc Vân cũng không quen biết, giờ phút này toàn bộ sự hấp dẫn của Nguyễn Diệc Vân đối với cậu đều đến từ vẻ bề ngoài.

Nhưng lại có ai có thể kết luận, điều nhất định sẽ là khởi đầu tệ chứ?

Trở lại kí túc xá, Quách Vị lập tức click mở vòng bạn bè của Nguyễn Diệc Vân.

Khi vừa mời kết bạn, tên tài khoản Nguyễn Diệc Vân thoạt nhìn có chút kỳ quái, tên là “Ông cụ thân sinh của Nhất Bảo”. Thấy Quách Vị mặt lộ vẻ khó hiểu, Nguyễn Diệc Vân chủ động cười giải thích, nói là cùng bạn bè trêu đùa nên nhất thời đổi. Hiện giờ không đến nửa tiếng, quả nhiên đã một lần nữa làm sửa lại, biến thành một chữ "Vân" đơn giản.

Ảnh đại diện của anh giống như người, thực đáng yêu, là một con gà màu vàng vẻ mặt hung dữ. Ảnh bìa vòng bạn bè cũng tương tự như ảnh đại diện, là phong cách phim hoạt hình vẽ bằng màu nước. Phần mô tả viết: Không trả lời có thể là do không thấy, cũng có khả năng là không muốn thấy!

Cơ bản là ngoại hình cùng khí chất của hẳn chỉ có hai chữ có thể miêu tả: Không hợp.

Xem ở trong mắt Quách Vị, lại chỉ cảm thấy vị đại mỹ nhân này không chỉ có lớn lên xinh đẹp còn có được một tâm hồn thú vị, vì vậy trở nên càng thu hút người khác.

Vòng bạn bè của Nguyễn Diệc Vân là trong ba ngày đều có thể thấy được, trước mắt chỉ có một trạng thái, là năm phút trước mới vừa đăng.

Một chiếc nắp tròn xoe, trong nắp in chữ “Khuyến mãi 1 chai”.

Trên bức ảnh còn kèm một nội dung: Chia sẻ may mắn~

Quách Vị chạy nhanh thả tim một phát.

Thả xong, anh lập tức bấm mở khung chat cùng Nguyễn Diệc Vân, bắt đầu đánh chữ.

—— Cái này có thời hạn đổi, đừng quên đi đổi nha!

Sau khi ấn xuống gửi đi, cậu mới ý thức được không ổn.

Vốn dĩ thì đã nghĩ xong, muốn nghiêm túc tìm từ thật hay để chuẩn bị nói lời mở đầu, kiểu như “Hy vọng không có sự đường đột nào” “Thật vui khi được làm quen với bạn” “Hy vọng tương lai sẽ hòa hợp” linh tinh nói mấy lời khách sáo.

Như bây giờ, hình như là quá mức thân quen.

Đang nghĩ ngợi lung tung, liền nhận được tin nhắn lại.

—— Coca lúc nào cũng có thể uống, may mắn thì không phải lúc nào cũng có được, tớ muốn giữ lại.

Quách Vị nhìn, tim lần thứ hai tăng tốc.

Như vậy một lễ vật nhỏ bình thường, thế nhưng có thể được quý trọng như thế.

Cậu ôm di động ở phòng ngủ xoay hai vòng, trong đầu tất cả đều đoạn hội thoại giữa hai người vừa nói chuyện với nhau, rồi cả bộ dạng khi Nguyễn Diệc Vân mỉm cười.

Làm một Beta, cậu dường như không có năng lực cảm nhận được pheromone, Nguyễn Diệc Vân cũng không có khả năng đứng ở trên đường rồi giải phòng mùi hương của chính mình.

Nhưng hồi ức nụ cười xinh đẹp kia trong lòng cậu vẫn lan toả chứa đầy hương thơm.

Quách Vị cười ngây ngô gõ chữ.

—— Lần sau có cơ hội tớ đãi cậu uống đi!

Nguyễn Diệc Vân vẫn như cũ đáp lại rất nhanh.

—— Vậy tớ đành trước tiên cảm ơn nha.

Nguyễn Diệc Vân không cùng cậu khách khí, Quách Vị ngược lại càng vui vẻ. Cậu nhìn khung chat, nghĩ thầm, ít nhất hiện tại có thể chứng tỏ, đối Nguyễn Diệc Vân mà nói bản thân cậu không phải là không được “Không quan tâm” đi!

Có nên hay không mau nhanh tìm đề tài lại có thể nói nhiều thêm mấy câu?

Vò đầu bứt tai hết sức, nhận được sự nhắc nhở trên hệ thống, có bạn bè vừa thả tim cho cậu. Mở ra vừa thấy, Nguyễn Diệc Vân thả tim hình ảnh một loạt đồ ăn mà cậu mới đăng vào nửa đêm hôm trước.

Những cái đó đều là do cậu ở trên mạng tải xuống, chụp đến mức khiến người ta thèm thuồng chảy nước miếng, chảy nước miếng. Cậu ở lúc đăng tải lên còn đính kèm dòng trang thái: "Cả nhà ngủ rồi sao! Có đói bụng không!"

Cậu đăng cái này là bởi vì chính cậu đang đói bụng, trong phòng ngủ lại tìm không ra đồ ăn, cậu là muốn mọi người phải cùng cậu chảy nước miếng. Phía dưới bình luận đều là mắng mỏ cùng cảnh cáo xóa kết bạn.

Cùng mấy tên thô lỗ kia không giống nhau, bình luận của Nguyễn Diệc Vân giống như con người hắn dịu dàng đáng yêu: Mì Ramen phomai này ăn siêu ngon nhá!

Quách Vị nhanh chóng lại lui về khung chat cùng hắn nói chuyện.

—— Ha ha ha đúng vậy! Tớ cũng cảm thấy thế!

Nguyễn Diệc Vân như cũ trả lời rất nhanh.

—— Tớ muốn thử ăn nó, nhưng không biết tới nơi nào mới có thể ăn món này?

Quách Vị hồi phục vui sướng.

—— Tớ cũng không biết, hình ảnh là trên mạng tìm được ha ha ha

Đối diện không có âm thanh nào.

Qua một hồi lâu, Nguyễn Diệc Vân gửi tới một cái link dẫn.

—— Tớ tra được, nơi này có.

Quách Vị click mở link dẫn vừa thấy, là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng nằm ở trung tâm thành phố, cách trường đại học bọn họ hơn 30km.

—— Rất xa nha, vì một chén mì chạy tới có chút không đáng

Quách Vị gửi xong, còn kèm theo một cái meme thở dài.

Đối diện lại an tĩnh trong chốc lát mới gửi tới tin nhắn mới.

—— Trung tâm thành phố còn có nhiều nơi thú vị, còn có thể thuận tiện xem phim hay dạo phố gì đó.

Quách Vị ngầm chấp nhận, lập tức tỏ vẻ tán đồng.

—— Cũng được!

Đối diện lại im lặng.

Lần này, Quách Vị đợi nửa giờ, như cũ không gửi đến tin nhắn mới.

Đại khái Nguyễn Diệc Vân có việc nên đã vội rời đi. Quách Vị nghiêm túc mà soạn thảo một tin nhắn dài, muốn lấp đầy khoảng trống lúc ban đầu.

—— Thật vui khi có thể quen biết cậu, cùng cậu nói chuyện phiếm cực kì vui vẻ! Hy vọng tương lai chúng ta có cơ hội có thể giao lưu nhiều hơn, tớ hy vọng có thể càng hiểu biết nhiều hơn về cậu, cũng hy vọng cái nắp chai thật sự có thể đem đến cho cậu may mắn! Nếu cậu thì không cần vội bận tâm tới!

Ấn xuống gửi đi sau, cậu nhất thời hồi hộp, không cẩn thận bấm vào ảnh đại diện Nguyễn Diệc Vân.

Phía dưới khung chat xuất hiện một hàng màu xám chữ nhỏ: Bạn vừa chọc “Vân”, mau quỳ xuống.

Quách Vị mày nhăn lại.


Hết sức khó hiểu, mới vừa rồi im lặng không nói Nguyễn Diệc Vân lại gửi tới tin nhắn mới.


—— Cảm ơn, tớ cũng thế.


Lúc đó liền một hơi đã phát sáu cái meme đáng yêu, nhẹ nhàng đem cái thông báo kì quái kia đây khỏi màn hình.


Quách Vị nhanh chóng cũng đã gửi một cái, nghĩ thầm, Nguyễn Diệc Vân không chỉ ôn nhu xinh đẹp, còn rất thú vị đáng yêu, thật là một người đặc biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK