Đương nhiên là Kiệt...
Ta làm sao có thể không nhận ra cô được?
Nhưng vào lúc này, tai sao cô lại xuất hiện ở đây?
Ta tràn ngập nghi hoặc cùng hứng thú từng bước từng bước hướng Thượng Kiệt đi tới...
"Tới đây tản bộ sao?" Nước biển tối đen ở trước mặt làm ta không nhìn rõ nàng. Dùng tay vuốt những lọn tóc ướt ra phía sau, ta ngữ khí thoải mái hỏi.
Thượng Kiệt cuối đầu hơi thất thần không nói gì. Nhìn cô theo góc độ ta đứng thật mị hoặc nhân tâm.
Ta để ý Kiệt mặc đồ ngắn, da thịt đều lộ ra ngoài, trắng bóng xa xỉ. Trời thật sự quá nóng, với nhiệt độ này thì cô không thể mặc đồ nào khác, Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy thời tiết nóng nực quái quỷ này cũng rất tốt.
Ngay khi ta định mở miệng, cô bỗng nhiên lên tiếng "Có chuyện này...tôi muốn cùng cô nói chuyện..."
"Chuyện gì?" Ta tham lam ngắm nhìn Kiệt, nói giọng nhẹ tênh.
Ánh mắt cô nghiêng sang nơi khác, đưa ngón tay tinh tế trắng nõn chạm môi "Chuyện ngày đó xảy ra tôi mong cô quên đi. Có thể không?"
Động tác đáng yêu kia trong nháy mắt làm ta có chút lâng lâng, tất cả máu như bị rút cạn, đến nỗi gần như không nghe cô nói gì. Nhưng là...ta nghe được...Kiệt dùng giọng mũi nhẹ nhàng, thanh âm nhu hòa kia mỗi đêm ta đều mơ thấy, làm thế nào có thể bỏ qua.
"Haha. Tôi cũng chưa lớn tuổi lắm a... Nhưng chuyện đã nhìn thấy, làm thế nào muốn quên là quên?" Nói xong, không hảo ý từng bước tiến về phía nàng.
Đối với động tác nhỏ này của ta Kiệt không ngờ được, bất động đứng tại chỗ.
Ta nói tiếp "Chị dâu sợ tôi sẽ đi nói lung tung?
Yên tâm, chuyện chị làm cũng không phải chuyện tốt, tôi nói ra có lợi gì đâu?" Kiệt không lên tiếng, vì thế ta cười " Chị dâu xem tôi là loại người gì?"
Nghe đến đó Thượng Kiệt rốt cục ngẩng mặt. Đôi mắt luôn tràn đầy lãnh ý lúc này giống như tiểu hài tử lấp lánh, cô cảm kích nhìn ta. "Cám ơn" hai chữ nghẹn bên miệng, dù Kiệt chưa nói nhưng ta biết được nàng muốn nói gì.
"...Được rồi..." cô quay mặt "Tôi về trước..."
Dứt lời, Kiệt xoay người rời đi, mà ta không biết ma xui quỷ khiến gì cầm chặt tay giữ cô lại.
Thượng Kiệt giật mình nhìn ta...
Ta cười vô cùng sáng lạng, vẻ mặt hồn nhiên "Không cảm ơn tôi sao?"
Nàng biểu tình lúng túng "Cảm ơn ", nói xong liền nở nụ cười.
Đó là nụ cười ta chưa từng gặp qua. Đơn thuần lại phức tạp, lộ vẻ ngượng ngùng. Trong nháy mắt nụ cười kia..giống như tất cả hoa trên thế giới cùng nở.
Ta nghe thấy từng luồng máu trong động mạch ta ngưng đọng...
Việc ta làm tiếp theo xảy ra quá nhanh đến nỗi ta không kịp suy nghĩ.
Ta hôn Thượng Kiệt...
Nhanh như chớp bao phủ bờ môi hơi hé ra kia, một tay ôm chặt vòng eo nàng, thân thể mỏng manh kia phút chốc gắt gao dính chặt vào cơ thể ta. Cách lớp vải mỏng manh ta có thể cảm nhận đường cong đặc trưng kia. Môi nàng như đóa hoa quyện vào môi ta.
Ta bao phủ nàng, hút tất cả mật trong đó...
Nàng bắt đầu giãy dụa...
Nhưng mà Thượng Kiệt, tôi không cho phép em cự tuyệt tôi!
Vòng quanh vòng eo kia, xiết chặt. Ta khẽ nâng cằm nàng, từ trên nhìn xuống "Chị dâu, người quá đau buồn đi?"
Kiệt ngẩn người. Ta biết mình đã đúng...
Bàn tay ta lòn vào trong vạt áo, thong thả vuốt ve. Hướng gần sát mặt nàng, không hảo ý thổi khí "Tuy em muốn tôi quên, nhưng tôi đối với em là không thể quên được, phải làm sao đây?"
Ngón tay bật nhẹ, bra kia dễ dàng mở. Ta cười, khóe môi hư hư ảo ảo lướt gò má nàng. "Quả thật rất cô đơn sao? Chuyện này...vì sao phải làm một mình? Hắn lãnh lạc em vậy sao?"
Nàng run run trốn tránh một bên "Không...không phải..."
Bàn tay từ sau lưng dời qua trước ngực, ta chậm rãi cầm thứ no đủ kia... Nàng bắt đầu rêи ɾỉ...tầng suất ngày càng kịch kiệt...
"Nhị ca thật lãng phí..Có vợ đẹp như vậy, như thế nào lại nhẫn tâm..." Nàng giãy dụa lắc đầu, hốc mắt rưng rưng ẩm ướt. Ta tự hỏi...có phải dưới kia...cũng ẩm ướt như vậy... Với ý nghĩ như vậy, ta không nghĩ có thể dừng lại được rồi...
Tay bắt đầu dùng sức, ta kẹp đỉnh tròn kia vào giữa hai ngón, ngón cái chà xát mạnh. "Hắn không thể thỏa mãn em, nếu là tôi...tôi sẽ đối với em thật tốt, không để em nửa đêm chạy đến nhà vệ sinh mà..." Nói xong, ta nhận ra đây là lời mà ta hằng đêm tập nói trong lòng...
"Thành... Đừng như vậy..." Tay nàng chống ở vai hòng đẩy ta ra, nhưng căn bản chính là một chút sức lực cũng không có. Ta cảm thấy nàng giống con mèo nhỏ giận dỗi, chỉ có khıêυ khí©h, không có uy hϊếp.
Nàng đã không còn cự tuyệt nữa, mà ta nghĩ nàng vô lực cự tuyệt...
Ta làm sao có thể không nhận ra cô được?
Nhưng vào lúc này, tai sao cô lại xuất hiện ở đây?
Ta tràn ngập nghi hoặc cùng hứng thú từng bước từng bước hướng Thượng Kiệt đi tới...
"Tới đây tản bộ sao?" Nước biển tối đen ở trước mặt làm ta không nhìn rõ nàng. Dùng tay vuốt những lọn tóc ướt ra phía sau, ta ngữ khí thoải mái hỏi.
Thượng Kiệt cuối đầu hơi thất thần không nói gì. Nhìn cô theo góc độ ta đứng thật mị hoặc nhân tâm.
Ta để ý Kiệt mặc đồ ngắn, da thịt đều lộ ra ngoài, trắng bóng xa xỉ. Trời thật sự quá nóng, với nhiệt độ này thì cô không thể mặc đồ nào khác, Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy thời tiết nóng nực quái quỷ này cũng rất tốt.
Ngay khi ta định mở miệng, cô bỗng nhiên lên tiếng "Có chuyện này...tôi muốn cùng cô nói chuyện..."
"Chuyện gì?" Ta tham lam ngắm nhìn Kiệt, nói giọng nhẹ tênh.
Ánh mắt cô nghiêng sang nơi khác, đưa ngón tay tinh tế trắng nõn chạm môi "Chuyện ngày đó xảy ra tôi mong cô quên đi. Có thể không?"
Động tác đáng yêu kia trong nháy mắt làm ta có chút lâng lâng, tất cả máu như bị rút cạn, đến nỗi gần như không nghe cô nói gì. Nhưng là...ta nghe được...Kiệt dùng giọng mũi nhẹ nhàng, thanh âm nhu hòa kia mỗi đêm ta đều mơ thấy, làm thế nào có thể bỏ qua.
"Haha. Tôi cũng chưa lớn tuổi lắm a... Nhưng chuyện đã nhìn thấy, làm thế nào muốn quên là quên?" Nói xong, không hảo ý từng bước tiến về phía nàng.
Đối với động tác nhỏ này của ta Kiệt không ngờ được, bất động đứng tại chỗ.
Ta nói tiếp "Chị dâu sợ tôi sẽ đi nói lung tung?
Yên tâm, chuyện chị làm cũng không phải chuyện tốt, tôi nói ra có lợi gì đâu?" Kiệt không lên tiếng, vì thế ta cười " Chị dâu xem tôi là loại người gì?"
Nghe đến đó Thượng Kiệt rốt cục ngẩng mặt. Đôi mắt luôn tràn đầy lãnh ý lúc này giống như tiểu hài tử lấp lánh, cô cảm kích nhìn ta. "Cám ơn" hai chữ nghẹn bên miệng, dù Kiệt chưa nói nhưng ta biết được nàng muốn nói gì.
"...Được rồi..." cô quay mặt "Tôi về trước..."
Dứt lời, Kiệt xoay người rời đi, mà ta không biết ma xui quỷ khiến gì cầm chặt tay giữ cô lại.
Thượng Kiệt giật mình nhìn ta...
Ta cười vô cùng sáng lạng, vẻ mặt hồn nhiên "Không cảm ơn tôi sao?"
Nàng biểu tình lúng túng "Cảm ơn ", nói xong liền nở nụ cười.
Đó là nụ cười ta chưa từng gặp qua. Đơn thuần lại phức tạp, lộ vẻ ngượng ngùng. Trong nháy mắt nụ cười kia..giống như tất cả hoa trên thế giới cùng nở.
Ta nghe thấy từng luồng máu trong động mạch ta ngưng đọng...
Việc ta làm tiếp theo xảy ra quá nhanh đến nỗi ta không kịp suy nghĩ.
Ta hôn Thượng Kiệt...
Nhanh như chớp bao phủ bờ môi hơi hé ra kia, một tay ôm chặt vòng eo nàng, thân thể mỏng manh kia phút chốc gắt gao dính chặt vào cơ thể ta. Cách lớp vải mỏng manh ta có thể cảm nhận đường cong đặc trưng kia. Môi nàng như đóa hoa quyện vào môi ta.
Ta bao phủ nàng, hút tất cả mật trong đó...
Nàng bắt đầu giãy dụa...
Nhưng mà Thượng Kiệt, tôi không cho phép em cự tuyệt tôi!
Vòng quanh vòng eo kia, xiết chặt. Ta khẽ nâng cằm nàng, từ trên nhìn xuống "Chị dâu, người quá đau buồn đi?"
Kiệt ngẩn người. Ta biết mình đã đúng...
Bàn tay ta lòn vào trong vạt áo, thong thả vuốt ve. Hướng gần sát mặt nàng, không hảo ý thổi khí "Tuy em muốn tôi quên, nhưng tôi đối với em là không thể quên được, phải làm sao đây?"
Ngón tay bật nhẹ, bra kia dễ dàng mở. Ta cười, khóe môi hư hư ảo ảo lướt gò má nàng. "Quả thật rất cô đơn sao? Chuyện này...vì sao phải làm một mình? Hắn lãnh lạc em vậy sao?"
Nàng run run trốn tránh một bên "Không...không phải..."
Bàn tay từ sau lưng dời qua trước ngực, ta chậm rãi cầm thứ no đủ kia... Nàng bắt đầu rêи ɾỉ...tầng suất ngày càng kịch kiệt...
"Nhị ca thật lãng phí..Có vợ đẹp như vậy, như thế nào lại nhẫn tâm..." Nàng giãy dụa lắc đầu, hốc mắt rưng rưng ẩm ướt. Ta tự hỏi...có phải dưới kia...cũng ẩm ướt như vậy... Với ý nghĩ như vậy, ta không nghĩ có thể dừng lại được rồi...
Tay bắt đầu dùng sức, ta kẹp đỉnh tròn kia vào giữa hai ngón, ngón cái chà xát mạnh. "Hắn không thể thỏa mãn em, nếu là tôi...tôi sẽ đối với em thật tốt, không để em nửa đêm chạy đến nhà vệ sinh mà..." Nói xong, ta nhận ra đây là lời mà ta hằng đêm tập nói trong lòng...
"Thành... Đừng như vậy..." Tay nàng chống ở vai hòng đẩy ta ra, nhưng căn bản chính là một chút sức lực cũng không có. Ta cảm thấy nàng giống con mèo nhỏ giận dỗi, chỉ có khıêυ khí©h, không có uy hϊếp.
Nàng đã không còn cự tuyệt nữa, mà ta nghĩ nàng vô lực cự tuyệt...