• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng nói, về sau đừng gọi nàng là chị dâu nữa, nàng sẽ đau lòng.

Ta nói, được. Ta không gọi thế nữa, Kiệt, bảo bối của ta.

Nàng nói, Thành, em sẽ ra nước ngoài công tác, sau đó chờ chị trở về.

Ta nói, tốt, em đợi tôi nửa năm. Nửa năm sau tôi sẽ dắt em đi...

Nàng cười thương tâm và đồng ý.

Ta vẫn còn chút nghi hoặc. Ta hỏi, em không thương anh ấy sao?

Nàng nói rằng xưa kia, nàng nghĩ nàng chỉ có thể yêu đàn ông, cho nên lầm tưởng người mình yêu là anh ấy. Nhưng... Thành, nửa năm chị đi nàng hết nhớ rồi mong. Nếu năm đó mẹ nàng không ly hôn, nàng không phải chuyển nhà, có lẽ chúng ta sẽ cùng nhau lớn lên, tình huống hiện giờ liệu rằng có thay đổi?

Ta nói, đồ ngốc, đương nhiên sẽ không giống. Nếu chúng ta cùng lớn lên, em chắc chắn sẽ không có cơ hội cùng với người khác yêu đương. Tôi sẽ 12 tuổi hôn em lần đầu, rồi 14 tuổi nhận ra mình yêu em, 23 tuổi người kết hôn cùng em chỉ có thể là tôi...

Nàng nói, đừng nói tốt như vậy, nàng sẽ tưởng thật đó.



Ta nói, tôi chỉ sợ em không tin, hứa với tôi, đừng để anh ba hôn em, đừng cho anh ấy chạm vào em, được không?

Thượng Kiệt nháy mắt sắc mặt kỳ lạ, chỉ là lúc đó ta không nhìn thấy...

Nàng nói, được.

Ta tin nàng. Ta từ lâu đã trúng độc của nàng, cho nên vô luận nàng nói gì ta cũng tin -- trừ khi ta tận mắt chứng kiến.

Thượng Kiệt thiên chân như vậy, đơn thuần như vậy, ta tuyệt không tin nàng sẽ gạt ta...

Một người vốn dĩ không chú ý chăm chú cho ngoại hình quá nhiều lại bắt đầu biết làm đẹp, điều đó gần như chứng minh người này đang yêu. Mà một người con gái vốn không cầu kì trong cách chọn nội y, bỗng nhiên đặt mua cho mình mấy bộ nội y rực lửa, đó càng chứng minh người này là kẻ si tình...

Thượng Kiệt chính là loại người như thế...

Loại này thay đổi rất nhỏ, nếu không tinh tế sẽ nhìn không ra, chỉ có người quen thuộc thân cận mới biết được.

Mấy ngày nay chúng ta ở cùng một chỗ, tranh thủ nơi vắng liền hôn nhau. Từ sau lần kịch liệt trong phòng thay quần áo, hai người chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ trong bóng tối, cảm giác không hề dễ chịu.

Nhưng cõi lòng được thông thoáng cảm giác tốt lắm. Thượng Kiệt không còn chần chừ khi nhìn ta, muốn nhìn, cứ việc nhìn, hết thảy đều thẳng thắng làm người ta tâm hoa nộ phóng.

Mấy ngày này ta thật sự rất vui vẻ.

Mười ngày nghỉ đảo mắt qua đi. Ta phải đi, chị hai ảnh rể còn làm tiệc chia tay một trận...

Mẹ giúp đỡ cùng nhau soạn lại hành lý. Mấy thứ có ích hay vô ích đều đóng gói hết cho ta.



"Mẹ, nếu người quan tâm con như vậy chỉ cần gửi tiền là được rồi. Xách mấy thứ này theo làm gì nặng muốn chết."

Mẹ trắng mắt liếc ta một cái. "Cái đứa nhỏ này! Lớn như thế rồi cứ cà rỡn hoài, sao không học Kiệt đi, rất hiểu lòng người."

Ta âm thầm đắc ý: Vâng, Thượng Kiệt hiểu vẻ bề ngoài, con chỉ chuyên tìm hiểu bên trong thôi.

Thượng Kiệt bên cạnh cũng không đáp lời, chỉ thản nhiên cười cùng nhau thu thập này nọ. Động tác không nhanh không chậm, giống như đang vuốt ve mơn trớn. Chiếc nhẫn phỉ thúy ngự tại ngón tay áp út lóe quang, thật đáng yêu...

Ta vụиɠ ŧяộʍ nhìn nàng. Nàng nhìn thấy lại khẽ vuốt chiếc nhẫn, sau đó rất nhanh quay đầu đi. Ánh mắt bị mái tóc che khuất, chỉ nhìn thấy khóe miệng cười càng lúc càng sâu.

Thật xinh đẹp, ta thích nhất Kiệt lúc này.

Buổi tối ngày cuối cùng, nửa đêm nằm mơ một giấc làm ta bỗng nhiên tỉnh lại..

Nằm trên giường, có nghĩ tới nghĩ lui xem lúc nãy mình vừa nằm mơ cái gì. Chán đến sắp chết đành đứng dậy xuống lầu tìm nước uống,

Ánh sáng tủ lạnh chiếu rọi một mảnh phòng, thanh âm nói chuyện ai đó vang lên, là mẹ và chị hai.

Ta cầm ly nước mang dép lê lười biếng đi tới, định cùng hai người hàn huyên đôi ba câu, ai ngờ nghe được một đoạn đối thoại.

"Vẫn là không nhúc nhích động tĩnh gì sao?"

"Có... Nhưng mà...."

"Nhưng mà cái gì? Mẹ mau nói...."

"Bác sĩ con giới thiệu tựa hồ có hiệu quả...."

"Hiệu quả như thế nào?"

"Trần mụ khi quét nhà thấy được... Ừm, có một chút..."

"Ồ." Chị hai thanh âm phảng phất sự vui sướиɠ. "Thế chẳng phải rất tốt sao?"

Mẹ cũng cười. "Ừ... Nhưng mẹ vẫn cứ nôn nóng, tuy Kiệt còn trẻ, với con thì vẫn muốn bồng cháu nha..."

"Ha ha. Chờ thêm hai ngày, để con thu xếp, chúng ta đi tìm nàng nói chuyện đi. Xem ý tứ nàng thế nào. Được chứ?"

"Cũng tốt."

Ta cơ hồ cầm không vững ly nước, ngay cả về phòng thế nào cũng không biết rõ.

Tiếng nói ôn nhu ngọt ngào văng vẳng bên tai. Trong nháy mắt ta đứng đó chỉ sợ trở thành người qua đường không ai quan tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK