Tôi và ma nữ nhìn nhau, thế là tôi bật khóc.
"Tại cô ấy nói tôi đánh cô, chứ không phải tôi mà."
"Tam Dương trận vẫn còn, con quỷ không gây hại cho cô được, cùng lắm chỉ hù dọa cô thôi, không có chuyện gì thì tôi cúp máy, có việc thi sáng mai nói sau đi."
Điện thoại bị cắt ngang không chút lưu tình, tôi cầm điện thoại di động, nuốt nước miếng một cái.
"Đúng là cô không thể gây hại cho tôi được, thế thì mọi người bớt bớt chuyện đi có được không?"
Tôi không dám nhìn ma nữ, xoay người quay lại ghế sô pha kéo cánh tay Phó Yến Chu tới.
Tôi có thể cảm giác được ma nữ đó vẫn ngồi xổm nhìn tôi, nhưng mà nhìn một hồi, cô ta lại nhanh chóng biến mất như chưa từng thấy.
Sáng hôm sau, tôi bị một tiếng chuông điện thoại đánh thức. Truyện Ngược
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, tôi thấy Phó Yến Chu mở cửa xách một túi thức ăn mua bên ngoài.
Anh ta đặt sữa đậu nành và bánh bao lên bàn trà, sau đó vào bếp rót cho tôi một ly nước ấm.
"Tinh Nhiễm, dậy ăn sáng đi."
Phó Yến Chu là vậy, đủ các tật xấu, nhưng mỗi lần gây gổ xong, hôm sau anh ta lại thế này, tôi lại nhẹ dạ đi.
Dù sao tình cảm đã nhiều năm như vậy, tôi không thể bỏ mặc anh ta chạy trốn một mình.
"Phó Yến Chu, em không nói đùa với anh đâu, anh cách xa Trần Dao một chút có được không?"
Phó Yến Chu đang cúi đầu uống sữa đậu nành, sắc mặt chợt nghiêm nghị.
"Đặng Tinh Nhiễm, em chưa thôi đi à?"
Tôi cuống lên: "Phó Yến Chu, bên cạnh Trần Dao có ma nữ, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành ác quỷ nguy hiểm, đến lúc đó anh cũng sẽ xảy ra chuyện đấy."
Tôi vừa nói xong, Trần Dao đã gọi điện thoại tới.
"Anh Phó, em đang đợi dưới bãi đỗ xe tầng hầm, anh còn đau đầu không? Em mang thuốc giải rượu cho anh đây."
"Được rồi, anh đến liền."
Phó Yến Chu cúp máy, anh ta cười nhạo: "Đặng Tinh Nhiễm, em biết anh ghét nhất là kiểu thần thần quỷ quỷ đó. Nếu em nói là vì anh thì anh còn suy nghĩ lại. Nhưng giờ em cứ phải lấy cái cớ này, anh càng muốn đi đón cô ấy đấy."
Nói xong, anh ta không đợi tôi mà cứ thế cầm chìa khóa xe, xoay người rời đi.
Tôi vội đến mức kéo cánh tay anh lại: "Nếu chỉ được chọn giữa em và cô ta, anh chọn ai?"
"Đặng Tinh Nhiễm, em mấy tuổi rồi mà còn chơi trò này, có vui không?"
Phó Yến Chu hất tay tôi ra không kiêng nể, tôi cứ níu chặt không chịu buông, hai bên giằng co, đột nhiên cổ tay lỏng lỏng, tôi cúi đầu nhìn lại, sợi dây trên cổ tay đã đứt.
Ba đồng tiền rơi xuống, xoay vòng vòng, tôi ngây dại như rơi vào hầm băng, lông tóc dựng đứng.