Kiều Mặc Vũ lấy một cây kiếm gỗ đào từ trong balo ra, gõ lên người ma nữ mấy cái, trong chớp mắt, cô ta ôm mặt khóc.
"Hu hu hu, đại sư tha mạng."
"Nói đi, xảy ra chuyện gì?"
Kiều Mặc Vũ hỏi một câu, ma nữ bắt đầu khóc lóc kể lể, hóa ra cô ta có tên là Triệu Mỹ Quyên, là người thành phố Giang.
Cô ta làm bà nội trợ đã ba năm, kết quả là chồng ngoại tình, hơn nữa người quá trớn chính là Trần Dao. Trần Dao xinh đẹp lại ham hư vinh, chồng cô ta mua túi và đồ xa xỉ cho Trần Dao, không chỉ tiêu hết tiền dư của hai vợ chồng mà còn thiếu nợ bên ngoài không ít tiền.
"Chồng tôi nói tài sản là của chung hai vợ chồng, anh ta thiếu nợ thì tôi cũng phải gánh một nửa. Hu hu, tên đàn ông xấu xa đó."
"Tôi hỏi nhà mẹ đẻ mượn ba trăm ngàn, chị họ tôi bắt tôi trả tiền lại, còn mắng vợ chồng tôi lừa đảo.
Thiếu nợ nhiều như vậy, không có ai cho vay, sau này tôi biết lấy gì nuôi con, con của tôi..."
Ma nữ cúi đầu, xé váy mình ra, giữa bụng cô ta có một vết thương dữ tợn, cô ta lớn tiếng hét lên.
"Con trai tôi, con trai tôi đâu rồi..."
Cô ta vừa rít sau, đôi mắt lại rơi huyết lệ, cả người tỏa ra luồng khí màu đen. Đam Mỹ H Văn
"Không được."
Kiều Mặc Vũ lấy mấy đồng tiền nhanh chóng xếp quanh tạo một trận pháp đơn giản, trên người ma nữ bỗng tỏa ra ánh sáng lôi đạo, Kiều Mặc Vũ lại giơ kiếm gỗ lên, rất nhanh sau đó, ma nữ cũng tan thành mây khói.
Tôi nhìn đến há hốc mồm.
"Con quỷ này lợi hại như vậy mà cô tiêu diệt nó bằng vài chiêu vậy sao?
"Cái gì mà vài chiêu, đây là Thất Sát Tỏa Hồn trận, ma nữ này cũng chưa thành sát nên rất dễ đối phó.
"Người Đặng gia các cô sao lại rơi đến mức này? Ôi."
Kiều Mặc Vũ vừa thu dọn đồ đạc vừa giục tôi.
"Còn cô Trần Dao kia đâu? Nhanh lái xe đưa tôi tới."
"Lúc cô gái này tự sát có lẽ đã mang thai, cô ta còn có một đứa con, con quỷ nhỏ kia mới là phiền toái lớn."
Tôi và Phó Yến Chu không buồn thu dọn đồ đạc mà vội tìm chìa khóa xe.
Trên đường tới bệnh viện, tôi hỏi Kiều Mặc Vũ, cô ta cứ nói người Đặng gia chúng tôi, Đặng gia chúng tôi thế kia, chẳng lẽ trước kia chúng tôi biết bắt quỷ sao?