Kẹo Bông Gòn đang ở trên giường người khác ngủ ngon lành.
Một người một mèo, tỉnh trước là Cảnh Vi Dao, khi ý thức cô ta thanh tỉnh thì phản ứng đầu tiên đó là nắm năm ngón tay lại, chợt cảm thấy trong lòng có thêm một đồ vật nóng hầm hập nên nhấc lên.
Cổ Kẹo Bông Gòn đau xót.
"Meo?"
Đột nhiên bị tiếng kêu mềm mại của mèo con làm tỉnh hẳn, như làm nũng với người.
Mèo?
Cảnh Vi Dao lúc này mới phản ứng lại trong ngực mình có thêm một con mèo con, cô ta chậm rãi thu tay, trầm mặc quan sát nó.
Vì sao trên giường cô ta đột nhiên có thêm một con mèo?
Cục Điều Đặc rất an toàn, bình thường mèo hoang căn bản không vào được, hẳn là đồng nghiệp khác nuôi.
Bởi vì năng lực đặc thù của cô ta, mỗi lần dùng xong thì dễ đau đầu buồn ngủ, lúc trở về do đau đớn quá mức chưa kịp đóng cửa, nên lúc này mèo mới chạy vào.
Nghĩ vậy, Cảnh Vi Dao day day huyệt Thái Dương, cơn đau từng cơn còn sót lại trong tưởng tượng cũng không có truyền đến, ngược lại cả người đều cực kỳ thoải mái, cứ như chưa bao giờ dùng qua năng lực.
Kỳ lạ.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của thành viên tổ 1 hành động Hiểu Thanh.
"Chị Vi Dao có đây không, chị có gặp qua một con mèo hay không? Dị đồng màu lam vàng, lông dài màu trắng, lớn lên rất xinh đẹp."
Cảnh Vi Dao cúi đầu nhìn mèo con, màu trắng thuần, đôi mắt màu lam vàng, rất đẹp.
"Vi Dao tỷ có đây không?" Hiểu Thanh lại gọi lần nữa.
Giọng Cảnh Vi Dao khàn khàn, cô ta sợ người ngoài cửa không nghe được, hơi đề cao âm lượng, nói: "Mèo ở chỗ chị."
Hiểu Thanh cười nói: "Thật sự ở à, thế thì tốt, chủ nhân nó hiện tại đang tìm nó khắp nơi!"
Cô ấy mới vừa nói xong, cửa trước mặt liền mở ra.
Cảnh Vi Dao mặc váy đen xuất hiện, cô ta ôm mèo, sắc mặt bình tĩnh: "Là nó đi."
"Meo ~" Kẹo Bông Gòn vô tội chớp mắt.
Hiểu Thanh cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng đúng đúng, đưa cho em đi, em đưa nó về."
Cô ấy vươn tay muốn đón mèo trắng, nhưng không nghĩ tới bị Cảnh Vi Dao từ chối.
Giọng nói lạnh lùng vang lên: "Có thể nói cho chị chủ nhân nó là ai không? Chị rất thích nó, muốn mua lại."
Này Hiểu Thanh khó xử nói: "Khả năng không được, chủ nhân nó là Lục Thần xếp thứ tư trong trò chơi, chị Vi Dao trước cũng ở trong trò chơi chắc đã nghe qua đi. Lục Thần hình như rất thích con mèo này, đi đâu cũng mang theo, chắc sẽ không dễ bỏ đi thứ yêu thích đâu."
"Lục Thần." Cảnh Vi Dao nhíu mày suy tư trong chốc lát, hỏi: "Lục Tục Sinh?"
Hiểu Thanh kinh ngạc trợn to mắt: "Chị biết?"
"Từng gặp mặt một lần." Cảnh Vi Dao nói: "Hiện tại anh ta ở đâu, chị đi tìm."
Hiểu Thanh: "Nói là đi tìm từ tầng một, hiện tại chắc đến tầng bốn rồi."
- -
Cảnh Vi Dao đi rất chậm, cô ta không phải phái võ đấu, thể chất thậm chí còn kém hõn ngýời bình thường, những cơn đau đầu kéo dài và cảnh trong mơ làm cô ta càng thêm suy yếu.
Làn váy đen tung bay giống như quỷ bí ám dạ chi hoa, càng làm cho đôi chân gầy yếu tái nhợt, cảm giác chỉ dùng một chút lực là có thể bị bẻ gãy.
"Lộc cộc." Âm thanh giày cao gót đạp lên sàn nhà làm người ta giật mình.
Kẹo Bông Gòn biết thân thể cô gái không tốt, muốn nhảy ra khỏi ôm ấp của cô ta để giảm bớt gánh nặng.
Kết quả cô gái cũng không cho nó cơ hội lựa chọn.
Ngón tay mảnh khảnh như nhà giam kiên cố, khoá mèo con ở trong ngực.
"Ngoan, để tao ôm mi."
Rõ ràng là dỗ dành nhưng giọng điệu Cảnh Vi Dao cũng không ôn nhu, ngữ điệu bằng bằng, trước sau đều lạnh lùng như nước trong không gợn sóng. Kẹo Bông Gòn đần độn nhìn không ra sự có lệ của cô gái, quan tâm cọ cọ xương quai xanh đối phương.
"Meo, meo meo meo?" Thân thể của ngươi thật sự không sao chứ?
"Ui, đây không phải 'đại tiểu thư' nhà ta sao."
Nghe được giọng nói quen thuộc, Kẹo Bông Gòn nhìn lại, chỉ thấy Lục Tục Sinh đột nhiên xuất hiện ở cuối tầng bốn.
Anh âm dương quái khí, nói chuyện như kẹp dao giấu kiếm: "Mới đi ra ngoài chơi có tí thôi mà nhà cũng không nhớ rõ?"
"Meo meo meo!" Là Sen lâm thời!
"Lại đây." Lục Tục Sinh lớn lên khá đẹp trai nhưng gương mặt lại rất lạnh lùng.
Cảnh Vi Dao cảm nhận được mèo con trong tay giãy giụa tìm Lục Tục Sinh, cô ta sờ sờ đầu mèo, trấn an nó.
"Lục Tiên sinh, tôi rất thích con mèo này, có thể nhường nó cho tôi không? Tôi đồng ý trả số tiền tương ứng, chăm sóc tốt cho nó."
Lời này vừa nói ra, vốn đang định cảm ơn cô ta thì sắc mặt Lục Tục Sinh nháy mắt đen xuống, vốn tưởng rằng là tên trông hộ mèo, không nghĩ tới là tên ngấp nghé mèo.
Anh lạnh lùng nói: "Không cần, trả nó lại cho tôi."
Cảnh Vi Dao cũng muốn cứng rắn cướp cùng anh, chỉ là khi đưa mèo qua, nói: "Hy vọng anh có thể suy nghĩ lại."
"Không được." Lục Tục Sinh lấy mèo xong liền quay đầu rời đi, một chút cũng không lưu tình.
Trở lại phòng, người đàn ông ném mèo con hải vương nơi chốn lưu tình lên giường, cười lạnh: "Mới bao lâu mà đã đi tìm cho mình một chủ nhân mới rồi. Tao nên khen mi một câu, thật lợi hại!"
"Meo? Meo meo meo."
Mắt mèo tròn xoe mở to, vô tội đơn thuần, giống như không biết mình làm cái gì.
"... Quên đi, về sau cách người phụ nữ này xa một chút, tâm cô ta không tốt, chuyên ăn mèo con như mi." Lục Tục Sinh giống như lúc mới gặp, hơi chút dùng sức ấn đầu mèo một cái như trừng phạt.
"Meo ~"
"Thật là con mèo đần."
Mà Cảnh Vi Dao trở lại phòng nghỉ của mình, ngồi yên trên giường. Sau nửa ngày, cô ta cầm lấy di động gọi điện thoại.
"Này." Cảnh Vi Dao đối với người đầu bên kia rất quen thuộc, cô ta trực tiếp nói: "Mèo của cậu cho tôi nuôi một thời gian đi."
Người đầu bên kia điện thoại kinh ngạc nói: "Không phải cậu không thích mèo sao?"
"Đột nhiên cảm thấy hứng thú."
Đối phương sảng khoái nói: "Ok, cậu còn ở đình viện Bích Thuỷ đúng không, tôi cho người đưa qua. Cậu phải nghiêm túc chiếu cố Viên Viên, nó là bảo bối của tôi đó!"
"Tôi sẽ chăm sóc tốt."
Điện thoại vừa ngắt, phòng như lâm vào chết lặng.
- -
Ở cục Điều Đặc mấy ngày, cục trưởng khu hai trở về nói chuyện với Lục Tục Sinh một lúc.
Kẹo Bông Gòn không đi theo cho nên mèo con không biết bọn họ nói gì.
Chỉ biết sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Lục Tục Sinh liền mang nó trở về nhà mình, sau đó bắt đầu thường xuyên ra ngoài.
Sau đó người đàn ông liền có tiền, anh mua cho Kẹo Bông Gòn rất nhiều đồ, thức ăn mèo, đồ ăn vặt, lược chải lông, đồ chơi, đồ dùng vệ sinh Cái gì cần đều có.
Nhưng bởi vì Lục Tục Sinh thường xuyên ra khỏi cửa, Kẹo Bông Gòn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị nhốt ở trong phòng.
Ngay từ đầu còn tốt, nó vốn dĩ không quá thích chơi ở bên ngoài, nhưng thời gian dài nó không khỏi lo nghĩ.
Mèo con vẫn luôn nhớ rõ nhiệm vụ của mình -- tìm được đường về nhà.
Cho nên một lần Lục Tục Sinh làm xong sớm trở về thì phát hiện mèo Tiểu Bạch hôm nay phá lệ khác thường.
Nó không ngừng cắn xé ống quần mình, túm anh đến trước cửa, sau đó nhảy một cái, meo trảo ấn lên then cửa làm động tác mở cửa.
Lục Tục Sinh không ngốc, nháy mắt liền hiểu ý mèo con.
"Mi muốn đi chơi? Được a, để tao đi tắm xong thì mang mi đi ra ngoài, trong khoảng thời gian này xác thật để mi chịu thiệt rồi."
Không đúng không đúng, mèo muốn tự mình ra cửa a.
Kẹo Bông Gòn nôn nóng mà xoay vòng vòng tại chỗ.
"Nóng vội vậy, thế chúng ta đi thôi?"
Vẫn không đúng.
Kẹo Bông Gòn dùng đầu củng chân Tục Sinh, đẩy anh vào trong phòng, sau đó lại tự chạy đến cửa.
Mới đầu Lục Tục Sinh còn không hiểu ra sao, nhưng khi Kẹo Bông Gòn lặp đi lặp lại cái động tác này hai lần thì anh hiểu rồi.
"Mi muốn tự đi chơi?" Lục Tục Sinh đoán.
Đúng đúng đúng!
Kẹo Bông Gòn lập tức tiến đến trước mặt Lục Tục Sinh cọ cọ, đuôi to lúc ẩn lúc hiện, nó rất vui vẻ.
"Gần đây bên ngoài rất nguy hiểm." Lục Tục Sinh thử thăm dò nói.
Cái đuôi đầy lông mượt mà kia lập tức dừng vung vẩy mà gục xuống, cảm xúc rất nhân tính hóa.
"Nhưng mi muốn đi cũng không phải không thể."
Cái đuôi lại lần nữa vểnh lên, ngay cả cái tai tam giác cũng dựng lên.
Lục Tục Sinh không biết mèo nhà khác có thể nghe hiểu lời người nói như bộ dáng thành tinh này hay không, anh chỉ cảm thấy trêu mèo con rất vui vẻ.
"Quay đầu đây để tao đeo cho mi cái vòng cổ, bên trong có gắn máy định vị mang lên là được."
"Meo meo meo!"
Sen vạn tuế!
Lục Tục Sinh nói được thì làm được, cũng không bởi vì nó là mèo mà không tuân thủ lời hứa.
Quả nhiên, ngày hôm sau anh về nhà thật sự mang theo một cái vòng cổ mỏng màu đen bằng da, chắc chắn dùng bền.
Ngoài vòng cổ có khắc số điện thoại của Lục Tục Sinh, ở giữa có gắn máy định vị siêu nhỏ.
Vốn dĩ Lục Tục Sinh còn muốn khảm một ít đá quý, vàng, mấy đồ trang trí lên vòng cổ cho 'Đại tiểu thư' nhà mình.
Dù sao mèo con lớn lên rất quý khí, vòng cổ tự nhiên cũng không thể khó coi, dù sao hiện tại anh có tiền.
Nhưng sau khi nghĩ lại, mèo trắng nếu thường xuyên đi ra ngoài chơi thì mấy thứ này thật sự quá hấp dẫn chú ý, khả năng sẽ hấp dẫn những người có ý đồ xấu.
Lục Tục Sinh chưa bao giờ hoài nghi nhân tính không ác, anh lúc này mới có tâm tư nghỉ ngơi, chỉ đặt làm cái có dáng vẻ bình thường nhất.
Người đàn ông ôm mèo đặt trên đùi, cẩn thận đeo vòng cổ: "Đi ra ngoài chơi phải chú ý an toàn, gặp người xấu liền chạy. Buổi tối nhớ về nhà, đừng để tao tự mình đi ra ngoài bắt được mi. Quan trọng nhất là -- còn dám hái hoa bắt bướm đi tìm chủ nhân mới, tao liền nhốt mi lại."
Lục Tục Sinh có dục vọng độc chiếm rất mạnh, anh rất ghét chia sẻ đồ của mình cho bất kỳ kẻ nào.
Cái tật xấu này thật ra có từ rất sớm.
Trước kia vân còn tốt, người khác chạm vào đồ của anh thì cùng lắm là tức giận.
Nhưng hiện tại, đạo đức và điểm giới hạn sớm đã bị trò chơi yêu ma khá vỡ gần như không còn. Nếu có người chưa được sự đồng ý mà tự ý đụng vào đồ của anh thì anh sẽ không khống chế được muốn thấy máu.
- - Người từ nơi đó bò ra đã rất khó trở về là mình trước kia, cùng lắm chỉ có thể làm một người thường tuân thủ pháp luật.
Đây cũng là nguyên nhân ban đầu cực Điều Đặc Điều thành lập.
"Meo meo meo ~"
"Được rồi." Lục Tục Sinh vỗ vỗ chân mèo, thả Kẹo Bông Gòn đi, mở cửa cho nó: "Nhớ về sớm."
"Meoo -- meo ~"
Kẹo Bông Gòn không lập tức rời đi, mà nhão nhão dính dính dán lên người đàn ông, được một cái xoa đầu nặng nề mới xoay người rời đi.
Lục Tục Sinh đứng ở cửa nhìn thân ảnh mèo con xuống lầu, như là cha già lần đầu tiên đưa con gái đi nhà trẻ, trong mắt toàn lo lắng.
Thẳng đến khi hoàn toàn không nhìn thấy mèo con, anh mới quay đầu vào nhà.
Cửa vừa đóng lại, Lục Tục Sinh nhìn ngôi nhà an tĩnh, đột nhiên cảm thấy bầu không khí đáng sợ.
Anh yên lặng mà trở lại phòng ngủ, nằm trên giường tính ngủ bù, mấy ngày này anh giải quyết mấy sự kiện rất tốt nhưng số lượng thật sự quá nhiều.
Lục Tục Sinh nhắm mắt được một phút, năm phút, mười phút, hai mươi phút.
Anh đột nhiên mở mắt ra, rõ ràng đã rất mệt nhưng lại hoàn toàn không ngủ được.
Ngày thường anh cũng sẽ không như vậy, đây là lần đầu tiên anh mất ngủ sau khi ra khỏi trò chơi.
Thiếu cái gì đó?
Lục Tục Sinh rất nhạy bén, anh lập tức liền nghĩ đến khác biệt hiện tại duy nhất chỉ có -- mèo không ở bên người.