Tiếng vang kia là do bao nilon mà mèo đen mang theo gây ra động tĩnh.
Mèo trắng mắt sáng rực lên: "Sao ngài lại tới?"
Nó muốn đứng lên lại gần, nhưng bởi vì gần hai ngày chưa ăn cái gì, thân thể suy yếu vô lực, thật sự không có ý muốn nhúc nhích.
Ô Ngọc bước nhanh tới, hình thể nó cao lớn, gần như từ trên cao nhìn xuống Kẹo Bông Gòn: "Ngươi sắp chết đói rồi."
Kẹo Bông Gòn cảm nhận một chút, nói: "Không có, tuy bụng trống trơn rất khó chịu, thân thể cũng rất yếu, nhưng không quá đói."
Ô Ngọc trầm mặc, rõ ràng là quá đói.
Nó thật sự lười phản ứng mèo đần này, không nói một lời trực tiếp đi ngậm gáy mèo trắng, nhẹ nhàng xách mèo lên, sau đó quay đầu rời đi.
"Meo?" Mặt Kẹo Bông Gòn nghi hoặc.
Miệng Ô Ngọc không tiện nói chuyện, cũng không có tâm tình nói chuyện.
Chỉ cảm thấy đối phương có thể đem mình biến thành cái dạng này, thật ngu ngốc.
"Từ từ!" Kẹo Bông Gòn ý thức được Ô Ngọc muốn mang mình rời đi, vội vàng giãy giụa nói: "Ta không thể rời đi, ta còn muốn lại đây chờ"
Chút sức lục này của Kẹo Bông Gòn đối với Ô Ngọc là không đáng để ý, nó giãy giụa căn bản không có tác dụng gì.
Động tác của Ô Ngọc nhanh gọn lẹ, cho dù trong miệng ngậm một con mèo cũng không chút ảnh hưởng nào đến dáng vẻ mạnh mẽ của nó.
Nhanh chóng chạy ra khỏi chung cư, gió bên tai phong kêu phần phật, tiếng bao nilon ào ào như hình với bóng.
Lần đầu tiên gặp mặt, Kẹo Bông Gòn liền cảm thấy đối phương như báo săn, hiện tại thị giác cũng coi như là chân chính thể nghiệm mèo đen chạy một phen.
Lên có thể leo lên mái, dưới có thể chui khe hẹp.
Mặc kệ nhiều nơi khó đi, tốc độ của Ô Ngọc trước sau không trì hoãn, chướng ngại đối nó đều tránh dễ như trở bàn tay, Kẹo Bông Gòn như ngồi một chiếc tàu lượn siêu tốc kích thích meo meo.
Khi đi cùng Tiểu Lấm Tấm thì leo lên rất gian nan, cùng với golden ngậm vững vàng, là trải nghiệm hoàn toàn khác.
Kẹo Bông Gòn cũng không biết mèo đen mang mình chạy bao lâu.
Nhưng mặc kệ nó nói như thế nào, cầu xin như thế nào, Ô Ngọc vẫn không có phản ứng.
Đến khi chúng nó đi tới trước một căn biệt thự, mèo đen ngựa quen đường cũ nhảy vào sân từ cửa sổ sát đất chen vào, sau đó lập tức ngậm mèo trắng đi vào một phòng trên tầng hai.
Nhẹ nhàng thả mèo xuống, sau đó vươn móng vuốt cào cào.
Cửa mở ra, là một người đàn ông đeo kính, mặc áo sơ mi ngay ngắn, Ô Ngọc cúi đầu, dùng đầu đẩy đẩy mèo trắng suy yếu đến trước mặt anh ta.
Lông mày người đàn ông nhăn lại: "Mi đây là..."
Ô Ngọc vươn móng vuốt vỗ vỗ trên bụng mèo trắng, trên bộ lông trắng tinh mềm mại đột ngột rơi vào một cái móng vuốt đen lớn, vô cùng nổi bật.
Người đàn ông làm tình báo, thân là trưởng khoa khoa Tình báo của cục Điều Đặc, đầu óc hắn xoay chuyển, trong nháy mắt liền xác định được tình huống của mèo trắng.
Bộ lông dài uyên ương mắt, mèo sư tử.
Hình thể không lớn, khả năng chưa trưởng thành hoặc mới vừa lớn không lâu.
Có đeo vòng cổ, trên vòng cổ có số điện thoại, bộ lông sạch sẽ, là mèo thú cưng.
Tứ chi vô lực, bụng khô quắt như không được ăn gì.
Bị vứt bỏ? Đi lạc?
Tuy rằng đầu óc của Kiều Thủy Mạnh đã xẹt qua vô số tin tức, nhưng quá trình này chỉ diễn ra chưa đến một giây.
Nhìn bộ dáng sốt ruột của Ô Ngọc, Kiều Thủy Mạnh hài hước mà cười một chút.
Tính tình của mèo đen như nào hắn rất rõ, thần bí khó lường, lạnh nhạt hờ hững, thông minh không giống như một con mèo.
Hoặc có thể khẳng định Ô Ngọc không phải là mèo bình thường.
Nó làm việc rất giống người trong Cục, nhận nhiệm vụ làm nhiệm vụ, ngẫu nhiên cung cấp thông tin cho khoa Tình báo, so với người công tác chân chính còn thành thạo hơn.
Một con mèo đặc biệt dị thường như thế, trong cục có không ít người tò mò về nó.
Bác sĩ điên hận không thể trực tiếp giải phẫu nó, muốn xem mèo đen sao lại không bình thường.
Những người hiếu kỳ, tò mò muốn nuôi nhốt mèo đen, ngày ngày viết báo cáo điều tra.
Người thu thập muốn cặp mắt nhìn thấy quái dị kia của mèo đen...
Nhưng Ô Ngọc là do cục trưởng tự mình gật đầu lưu lại, cố kỵ cục trưởng, không ai dám chân chính động vào nó, cũng không động được nó.
Hơn nữa mèo chính là mèo, thường xuyên thấy đầu không thấy đuôi, chỉ khi trong cục có yêu cầu, nó mới đột nhiên vụt ra.
Cho nên Kiều Thủy Mạnh cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng nóng nảy này của nó.
Hắn xấu xa mà cố ý hạ chậm động tác.
Chậm rì rì khom lưng, chậm rì rì kiểm tra thân thể mèo trắng, chậm rì rì... Shh!
Người đàn ông nhìn cánh tay có thêm vài vết đỏ mới mẻ, lại nhìn đôi mắt xanh thẫm và móng vuốt lóe sáng kia của mèo đen.
Mèo đen hiện tại nhìn qua vô cùng hung dữ nhưng Kiều Thủy Mạnh biết mèo đen đã trảo hạ lưu tình, bằng không không chỉ là vài vết đỏ đơn giản như vậy.
Hắn một lần nữa đánh giá phân lượng của mèo trắng ở trong lòng Ô Ngọc, sau đó không hề trì hoãn, động tác trên tay nhanh hơn.
Nhưng Kiều Thủy Mạnh cũng không phải bác sĩ thú y, hắn chỉ biết mèo trắng đói bụng, muốn ăn cái gì đó.
Cần phải ăn cái gì, nên ăn như thế nào, hỏi hắn một cái đã không biết ba câu này.
Kiều Thủy Mạnh chỉ có thể móc di động ra, tìm "Mèo có thể ăn cái gì?"
Bên dưới ra, thức ăn mèo, cá, cơm, mì sợi...
Vài loại này Kiều Thủy Mạnh đều không có nhưng thật ra tủ lạnh còn có một túi mì sợi, hắn không biết mèo có thể ăn được gia vị hay không, cho nên chỉ đơn giản dùng nước nấu một lần, cũng không thêm gì nữa.
Mùi vị chắc không ngon nhưng ít ra mềm nát, dạ dày bị đói lâu chắc có thể tiêu hóa.
Hơn nữa Ô Ngọc không cho mèo trắng ăn cá khô trên người là sợ nó không tiêu hóa được.
Từ lúc đầu Kiều Thủy Mạnh đã chú ý tới cái túi xấu xí trên người mèo đen, chỉ là không nói đến thôi.
Mì sợi nấu xong, nghĩ đến đầu lưỡi mèo sợ nóng, hắn lại trần qua nước lạnh một lần, lúc này mới tìm cái đĩa cho vào rồi mang đi.
Từ trong phòng bếp ra, Kiều Thủy Mạnh thấy mèo trắng đã bị Ô Ngọc ngậm lên sô pha mềm mại, mà mèo đen không nhúc nhích, trầm mặc mà tự mình bên người đối phương, như kỵ sĩ kiệm lời.
"......"
Kiều Thủy Mạnh muốn nói không đến mức đấy đâu, ánh mắt mèo trắng thanh tỉnh, tuy suy yếu nhưng tứ chi và cái đuôi đong đưa ngẫu nhiên tỏ vẻ trạng thái của mèo trắng vẫn còn được.
Hắn đưa cái đĩa đến bên miệng mèo trắng.
Nhưng mèo trắng lại không lập tức ăn.
Mà dùng cặp mắt màu xanh vàng xinh đẹp muốn cho người chết chìm kia nhìn mấy vệt đỏ trên cánh tay của người đàn ông bị mèo đen cào, sau đó vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đó.
Ướt ướt, ấm ấm, tê tê dại dại có gai ngược, làm cánh tay Kiều Thủy Mạnh run lên theo bản năng.
Còn chưa đợi hắn nói cái gì Ô Ngọc đã vươn móng vuốt, ấn mèo trắng không thành thật lên mâm trước mặt, trầm thấp kêu lên "Meo meo meo, meo."
Kiều Thủy Mạnh nghe không hiểu nhưng cũng có thể đoán được ý của mèo đen.
Kẹo Bông Gòn lại nghe hiểu, đó là "Ngoan ngoãn, ăn."
Mèo trắng bị ấn cũng không tức giận, theo lực đạo của Ô Ngọc, cái miệng nhỏ ăn mì, đồ ăn vào dạ dày làm Kẹo Bông Gòn rất thoải mái.
Kẹo Bông Gòn ăn cơm rất thong thả, Ô Ngọc vẫn kiên nhẫn ở bên cạnh nhìn, chúng nó giống như lập tức về tới cảnh tượng lần đầu gặp nhau.
Một mèo ăn, một mèo xem.
Yên tĩnh đẹp đẽ.
Kiều Thủy Mạnh rất có hứng thú mà nhìn một màn này.
Khác với người thường, người bình thường bị thương mà bị mèo liếm, phản ứng đầu tiên là có vi khuẩn hay không, cần đi bệnh viện không.
Nhưng hắn cũng là một người từ trong trò chơi ra, dù không phải phái võ đấu nhưng tố chất thân thể so với người bình thường thì càng tốt hơn.
Nếu chỉ đơn giản bị liếm một cái mà bị bệnh truyền nhiễm thì hắn đã sớm chết tám ngàn lần tại trò chơi rồi.
So với râu ria này, Kiều Thủy Mạnh càng cảm thấy hứng thú với phương thức ở chung của hai con mèo này.
Quá thú vị.
Ô Ngọc đối với ai đều rất lạnh nhạt, không riêng người ngay cả mèo cũng thế.
Trước đó có đồng nghiệp cảm thấy mèo đen đẹp trai, vì thế ôm mèo cái nhà mình muốn lai giống với Ô Ngọc, kết quả một ánh mắt Ô Ngọc cũng không cho trực tiếp đi mất.
Lúc ấy đồng nghiệp khá thất vọng nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Nhưng hiện tại nó quản thiên quản địa còn quản mèo con nhà người ta liếm ai, đây là dục vọng chiếm hữu dục hay là ghen?
Lại nhìn mèo trắng, hóa ra đối với quản chế của Ô Ngọc cũng không phản đối, là tính cách vốn ngoan ngoãn nghe lời hay chỉ như vậy với Ô Ngọc, là tín nhiệm sao?
Kiều Thủy Mạnh suy đoán hai người đều có, động tác giúp hắn liếm cánh tay bị thương chứng tỏ tính cách của nó rất tốt, mà bị mèo đen ngậm đến nơi xa lạ cũng không run rẩy kêu bậy, đây là rất tín nhiệm mèo đen.
- -
Kiều Thủy Mạnh cũng không thích mèo mấy nhưng cũng không ghét, hắn chỉ tiếp xúc với mỗi mèo Ô Ngọc.
Có Ô Ngọc trước đó, đối với mèo mà Ô Ngọc mang về Kiều Thủy Mạnh tự nhiên theo bản năng mà suy đoán theo tiêu chuẩn của Ô Ngọc.
Hắn sau lưng sẽ phân tích nhất cử nhất động của mèo trắng có thâm ý gì, mà không phải xem nó giống mèo bình thường, chỉ coi động tác nhỏ này là bản năng của động vật.
Huống chi có thể cùng mèo đen đi cùng nhau, chắc chắn có chỗ không tầm thường.
Ôm tâm tình như vậy, Kiều Thủy Mạnh hứng thú bừng bừng đi xem cả quá trình một con mèo ăn cơm.
Lại không có tin tức gì.
Sau khi mèo trắng ăn xong, Ô Ngọc liền lại ngậm gáy nó rồi ngậm nó tới cái ổ tạm thời của mình ở nhà Kiều Thủy Mạnh.
Mở ổ mèo ra cho mèo trắng.
Đa số động vật đều không muốn làm như vậy, để một thứ xa lạ xâm chiếm đại bàn của mình làm chúng nó vô cùng bực bội.
Kiều Thủy Mạnh sờ sờ cằm suy tư, hay là Ô Ngọc đã đến cái tuổi kia?
Cũng đúng, nó đã lớn như vậy mà.
Kẹo Bông Gòn không rõ người đàn ông kỳ lạ kia đang nhìn chằm chằm chúng nó xem cái gì, nhưng nó hiện tại không nghĩ được nhiều như vậy.
Bởi vì nó bị thẩm vấn!
Đối mặt với ánh mắt của mèo đen tiên sinh cảm giác áp bách mười phần, Kẹo Bông Gòn nhỏ giọng meo một tiếng.
Thấy Ô Ngọc vẫn như cũ không dao động, Kẹo Bông Gòn ngừng kêu rồi thẳng thắn kể lại việc đã phát sinh.
"Ta không thấy Sen lâm thời."
"Ngày đó Sen đột nhiên nhận một cuộc điện thoại, sau đó đi khỏi nhà từ sớm, ta cũng ra theo, sau đó ở bên ngoài một ngày để tìm nhà, khi trở về thì cào cửa mà cửa mãi không mở."
"Ngay từ đầu ta cho rằng Sen chỉ là có việc, nhưng ta đợi cả đêm cũng không nhìn thấy người, rồi ta lại đợi một ngày, thẳng đến ngài tới mà Sen vẫn chưa có về."
Nói đến đây mèo trắng dừng một chút, giọng nói vốn vững vàng đột nhiên yếu đi, ánh mắt trở nên dao động, thần khí mà trước đó chưa gặp qua: "Ta, ta thật sự không biết đã xảy ra việc gì, chắc hắn...... Hắn không muốn ta, cho nên..."
"Bộp."
Móng vuốt vỗ mạnh lên đầu Kẹo Bông Gòn, thân mình mèo trắng đột nhiên bị ép.
Sau đó giọng nói lạnh lùng trên đỉnh đầu vang lên: "Ngu ngốc, thế mà vì việc này mà xoắn xuýt."
"Ta..."
"Người đàn ông kia không về, trước đi theo ta, ta giúp ngươi tìm hắn."
Ô Ngọc thật sự không nghĩ tới Kẹo Bông Gòn vậy mà phiền não với loại việc này.
Nó đã gặp qua người đàn ông kia, cũng bởi vì đã gặp qua nên Ô Ngọc mới biết người kia tuy không phải cái người tốt gì nhưng đối xử với mào trắng là thật tình.
Có thể là con người lục đục với nhau quá nhiều cho nên càng dễ dàng đem sự thiên vị này lên người động vật, cũng có thể bởi vì nguyên nhân khác.
Nhưng lại không nghĩ tới mèo đần sẽ suy nghĩ linh tinh.
Nếu không ngày đó nó cũng sẽ không dễ dàng rời đi, cho nên hẳn là người đàn ông kia gặp chuyện gì phiền toái mới đúng.
Cụ thể là cái gì còn phải điều tra, dù sao Sen của Kẹo Bông Gòn cũng là người trong cục, tìm cũng không khó.