• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm thứ hai đầu tuần, Châu Yến vẫn còn đang ngủ nướng ở trên giường. Hình như con bé quên cái gì đó thì phải?

À ừ, quên việc đi học...

Duy Khánh đứng ở dưới nhà đợi nó được mười lăm phút rồi và anh quyết định sẽ lên tận nơi gọi con bé dậy. Anh mở cửa bước vào trong, nhìn chằm chằm vào cái cục đang cuộn tròn tròn kia, cất chất giọng trầm xen lẫn dịu dàng của mình:

"Trần Ngọc Châu Yến, dậy đi, đến trường nào"

"Cút đi đồ con lợn, để em ngủ"

"..."

Hình như nó quên rằng người gọi nó hôm nay là Huỳnh Vũ Duy Khánh chứ không phải Trần Gia Vĩ, lúc này nếu nhìn kĩ gương mặt của anh thì chắc chắn sẽ thấy rằng anh đang rất cố kiềm chế sự tức giận của mình, chỉ biểu hiện ra bằng cách hơi nhíu mày, khóe miệng nhếch lên đầy nguy hiểm. Duy Khánh túm cái chăn kéo mạnh ra, nắm cổ tay nó lôi dậy, ném con bé vào nhà tắm rồi đóng cửa hộ nó, anh đứng bên ngoài gằn giọng nói lớn.

"Em mà không tự làm vệ sinh cá nhân được thì anh đánh đòn đấy"

Châu Yến vừa rồi chưa kịp phản ứng vì mọi thứ diễn ra quá nhanh quá nguy hiểm, nó chỉ biết là đang ngủ ngon lành cành đào thì cả cơ thể bị một thế lực nào đó giật lên vậy. Chưa kịp tỉnh táo, đứng còn chưa vững thì đã bị đẩy vào đây rồi, mà vừa rồi hình như là Huỳnh Vũ Duy Khánh nhỉ? Nghĩ đến đây, Châu Yến run lẩy bẩy cố gắng đánh răng rửa mặt nhanh nhất có thể.

Nó sợ Duy Khánh còn hơn cả ông anh trai ruột, chẳng hiểu vì sao nhìn gương mặt lúc nghiêm túc của anh vô cùng đáng sợ, đôi mắt đó như xuyên thủng tâm can của người khác vậy, nhớ lại cái hôm nó bị bắt quả tang lén ra bên ngoài xong phải ngồi đàm đạo với anh khiến con bé khẽ rùng mình.

Nhìn anh bên ngoài vui vẻ hiền hiền vậy chứ khi nghiêm túc hay bực bội là tưởng chừng như sắp có một vụ thảm sát đến nơi ấy. Châu Yến ra khỏi nhà tắm, thấy anh đứng dựa bờ tường ở đối diện cửa, giơ chiếc điện lên có vẻ đang xem thời gian sau đó giương mắt nhìn nó.

"Cho em mười phút thay đồ, hết thời gian phải có mặt dưới phòng khách"

Vừa dứt lời, chẳng hiểu động lực từ đâu khiến Châu Yến vội chạy lên phòng, mở tung cánh cửa tủ ra tìm bộ đồng phục rồi thay vào. Hôm nay nhìn Duy Khánh có vẻ không còn thân thiện như mọi khi nữa, tại sao vậy nhỉ?

Châu Yến cố gắng nhớ lại, hình như trước khi nó rời khỏi giường thì bản thân đã mơ mơ màng màng nói là... "Cút đi đồ con lợn, để em ngủ" thì phải? Thảo nào anh giận đến thế, một nụ cười cũng chẳng có. Dù gì anh cũng mới dọn đến đây được vài ngày nên nó quên béng luôn sự có mặt của anh trong ngôi nhà này.

Đúng chín phút năm mươi chín giây, con bé đứng thẳng táp trước mặt Duy Khánh, đầu tóc bù xù, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, Châu Yến mệt lừ nhìn anh. Gương mặt của Duy Khánh vẫn lạnh tanh, chừng ba giây sau lại nở một nụ cười như mọi hôm rồi dùng tay vuốt lại tóc cho nó.

"Như này mới ngoan chứ"

Sau đó Duy Khánh ném cho Châu Yến một cái túi vải màu đen, nó mở ra xem bên trong thì là một hộp cơm, anh nói tiếp.

"Lúc nãy anh nấu bữa sáng cho em nhưng nhà không có hộp cơm nên anh dùng cái của mình đựng tạm, tối dẫn đi mua cái khác cho"

"Em cảm ơn, em tự mua được rồi, phiền anh quá" Châu Yến xua tay, nó vô cùng cảm thấy rất áy náy khi nhận một cái gì đó miễn phí từ người khác, nó vội từ chối.

Mặt của Duy Khánh đang vui bỗng chốc lại thoáng lạnh tanh, nụ cười thân thiện kia cũng dần trở trên nguy hiểm, mắt không híp lại như mỗi lần mà nhìn thẳng trực diện vào nó, không khí có phần lạnh lẽo hơn lúc nãy nhiều, Châu Yến thấy vậy vội cười giả lả rồi sửa lời.

"Chút trưa tầm mười một giờ tan học, chúng ta cùng đi nhé"

"Tốt, ngoan lắm, tí nữa anh đón em ở cổng trường luôn"

Duy Khánh lại đổi thái độ hiền từ như cũ, con bé thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh dùng chiếc Honda Air Blade 125 màu đen nhám của mình chở nó đi còn cẩn thận chuẩn bị cho nó một cái nón bảo hiểm khác nữa, Châu Yến tò mò: "Sao mấy hôm trước em không thấy chiếc xe này của anh nhỉ?"

"Anh nhờ người mang xe tới vào sáng sớm hôm nay để tiện chở em đi học, em không thấy là phải" Duy Khánh vừa chú ý đường đi vừa đáp.

"Vậy lúc trước anh đến trường đều là đi bộ sao?"

"Không, anh trai của em cho đi nhờ, ôm anh nhé"

Châu Yến chỉ "à" lên một tiếng sau đó làm theo lời Duy Khánh nói, vòng tay ngang bụng anh ôm nhẹ, chỉ thấy anh tăng tốc khiến nó xém bật ngửa ra sau. Vốn dĩ Duy Khánh không định chạy nhanh nhưng do lúc nãy con bé dậy muộn quá nên phải làm thế này để kịp giờ học.

"Anh" Châu Yến kêu.

"Hửm?"

Con bé do dự một lúc rồi mới nói tiếp: "Anh thử bốc đầu được không ạ? Em thấy trên tivi có vài người làm vậy"

"..." Duy Khánh im lặng, tập trung lái xe, chừng năm giây sau anh lại hỏi "Em đang chê cuộc đời này quá dễ sống hay sao?"

"Không ạ"

"..."

Cuối cùng cũng đến nơi, anh đậu ngay trước cổng trường, Châu Yến vừa bước chân xuống liền bắt gặp ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía này, cụ thể hơn thì là nhìn anh.

Dường như họ lần đầu tiên được thấy trai đẹp hay sao ấy? Anh vẫn cứ đậu xe ở đó đợi con bé đi vào trong. Châu Yến chạy nhanh về lớp, sau đó từ tốn ngồi xuống chỗ của mình. Bỗng con bạn Trương Mỹ Quyên nhào đến chỗ nó, vẻ mặt vô cùng phấn khích hỏi:

"Ê, anh chàng đẹp trai lúc nãy chở cậu là ai vậy?"

"Bạn của anh trai mình" Châu Yến đáp, thấy hơi kì lạ vì trước giờ có ai bắt chuyện với đứa như nó đâu.

"Cho mình xin Facebook của anh ấy được không"

"À..." thì ra là để xin thông tin liên lạc, con bé nhớ ra là bản thân cũng chưa kết bạn Facebook với anh nữa, Châu Yến lúng túng sau đó trả lời "Mình không có"

Chỉ thấy Mỹ Quyên bĩu môi bỏ đi, cô ta còn thì thầm trong miệng: "Không muốn đưa thì thôi đi, còn bày đặt giả tạo"

Con bé cũng mặc kệ vì đây đã là chuyện khá quen thuộc đối với nó rồi. Nhân lúc giáo viên chưa vào lớp, Châu Yến lại mở điện thoại sau đó vào danh sách bạn bè của anh trai để tìm Duy Khánh.

Ái chà, thấy rồi nè. Ảnh đại diện là ảnh của anh nên rất dễ nhận ra, nó nhấn vào nút kết bạn sau đó tắt điện thoại đi.

Trần Ngọc Châu Yến ngủ cũng cả tiết học đầu rồi, đến khi chuông reo cũng là lúc giờ giải lao bắt đầu. Nó nghe thấy cái âm thanh ồn ào đó liền tỉnh giấc, uể oải đưa tay vào trong ba lô lấy ra cái túi mà Duy Khánh đưa cho lúc sáng sớm. Từ tốn mở hộp cơm ra, bên trong toàn là mấy cục cơm nắm rong biển có nhiều hình thù khác nhau trông rất đáng yêu, Châu Yến vui vẻ gắp lấy một cái cho hết vào miệng, vừa ăn vừa cười tít cả mắt. Đến khi tan học, anh đến đón con bé đi, không về nhà mà tiến thẳng đến siêu thị gần đó. Dắt tay nó đến cái kệ toàn là đồ gia dụng rồi hất cằm.

"Lựa đi, anh trả tiền"

Nó do dự nhìn một hàng toàn là những món đủ kiểu dáng khác nhau, nhưng vẫn cầm lấy cái rẻ nhất sau đó đưa Duy Khánh.

"Em lấy cái này ạ"

"..." chỉ thấy anh nhíu mày nhìn nó xong cầm lấy sau đó đặt về chỗ cũ.

Duy Khánh đến quầy hàng phía bên trong cầm một cái hộp cơm màu đen nhiều ngăn và một cái bình nước đều là hãng Lock & Lock, không nói năng gì mà đi ra thanh toán luôn, Châu Yến theo sau nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

"Anh giàu vậy sao?"

"Hửm?" Duy Khánh quay sang nhìn nó, tay nhận cái túi bóng chứa những thứ vừa mua từ nhân viên.

"Em có cảm giác anh rất giàu ạ, cứ mua đồ cho em suốt"

"Thì đúng là vậy mà"

Anh không hề phủ nhận, mỉm cười dắt tay con bé ra chỗ đậu xe. Nó vẫn tò mò:

"Bố mẹ anh làm nghề gì vậy?"

"Nói sao nhỉ..." Duy Khánh treo cái túi đồ lên chiếc móc trên xe, cầm lấy mũ bảo hiểm đội cho con bé, cẩn thận cài quai giúp nó rồi mới tiếp tục trả lời: "Bố mẹ anh bán sắt vụn"

"Hả?"

Anh ấy vừa bảo gì ấy nhỉ? Con bé lặp đi lặp lại những từ đó trong đầu như thể không tin những gì anh mới nói. Vừa leo lên xe, nó vừa nghĩ rằng tại sao bán sắt vụn mà lại lắm tiền như thế. Châu Yến ngỏ lời.

"Cho em bán với"

Duy Khánh phì cười rồi bắt đầu chạy xe: "Sau này lớn thì anh tuyển em"

Nó gật đầu, về đến nhà con bé phóng nhanh vào phòng để thay đồ. Hôm nay là thứ hai và nó có lịch làm việc vào buổi trưa, vội vội vàng vàng xỏ giày vào sau đó tìm Duy Khánh nói to.

"Em đi chơi với bạn ạ, nhờ anh nhắc anh trai em hộ"

"Đi cẩn thận nhé, cần anh chở đi không?" có tiếng lạch cạch ở phòng bếp, chắc là đang nấu bữa trưa rồi.

"Dạ không ạ"

Con bé chạy ra ngoài không quên đóng cửa, vừa rồi đi mua đồ với anh nên trễ giờ. Cũng may nó tới kịp, Châu Yến vào bên trong quán, gương mặt nó đỏ au, khó nhọc thở dốc, Gia Khôi lo lắng nhìn con bé.

"Em ổn không thế?"

"Ổn ạ"

Nó chậm rãi đến quầy thu ngân ngồi xuống ghế, nằm ra bàn. Hôm nay khách nhiều hơn, chủ yếu toàn là học sinh thôi, con bé nghỉ ngơi chưa được bao lâu là phải đi bưng nước từ bên này sang bên kia rồi. Âm thanh leng keng quen thuộc của cánh cửa lại vang khắp quán, tiếng nói của một người đàn ông cất lên:

"Huỳnh Vũ Duy Khánh, mày cứ nằng nặc đòi tao đến quán này là sao?"

"Tại quán này có một cô nhân viên bé nhỏ với cách phục vụ rất độc đáo nên tao rủ mày qua đây"

"Độc đáo?" người kia hỏi lại.

"Ừ"


Châu Yến nghe xong đoạn đối thoại vừa rồi bỗng giật thót tim. Ôi trời, lại nữa à? Cũng may lần này có chuẩn bị trước một cái khẩu trang. À không, là mang theo hẳn mười cái, nó đeo hết lên mặt, che kín không một kẽ hở nhưng chừa lại mỗi đôi mắt. Hai người đấy đến đứng trước quầy chọn nước, chưa gì đã ngớ người khi nhìn thấy con bé rồi. Người bên cạnh khẽ giật giật áo anh rồi thì thầm:


"Cô nhân viên với cách phục vụ độc đáo của mày đây à? Công nhận độc đáo thật đấy"


"..."


Chỉ thấy Huỳnh Vũ Duy Khánh đang hơi phồng má cố nhịn cười, có cần trốn tránh tới vậy không. Nguyễn Gia Khôi cố cúi mặt xuống thấp nhất vì cảm thấy ngại hộ Châu Yến. Đương nhiên nó cũng biết ngượng nhưng mà do kiếm tiền giúp anh trai nên cố gắng mặt dày lên tí mà thôi.


"Xin... xin hỏi quý khách uống gì ạ" thấy mọi người dồn hết ánh mắt về mình nên nhất thời khiến nó hơi bối rối.


"Trà ổi và soda nho đen em nhé"


Người bạn đi cùng của Duy Khánh phải khó khăn lắm mới thốt ra được, Châu Yến báo giá rồi đưa thẻ bàn xong nhận tiền từ đối phương, suốt cả quá trình nó run lẩy bẩy kèm đổ mồ hôi liên tục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK