"A lô?"
"Em giao bốn phần cơm đến rồi, bây giờ đang ở trước công ty, anh ra nhận giúp em với ạ." một chất giọng nữ thánh thót vang lên đầy quen thuộc nhưng cậu chẳng thể nhận ra đó là ai. Chỉ "ừ" một tiếng xong cúp máy, cậu rời khỏi phòng và đi thang máy xuống dưới tầng trệt. Bóng dáng của Triệu Khả Ngân trong bộ đồng phục của một hãng giao hàng nào đó hiện hữu trước mặt.
Ánh mắt của hai người giao nhau cũng là lúc đôi bên đều thầm nghĩ rằng sao mọi chuyện trùng hợp đến thế cơ chứ, Khả Ngân phần nhiều là cảm thấy nhục nhã và xấu hổ, còn Gia Vĩ thì là thấy tội nghiệp xen lẫn thương hại cái cô nàng phải chật vật làm việc cật lực để giúp đỡ gia đình gồng gánh cái số nợ khổng lồ kia. Anh nhận lấy phần cơm trưa của mình và trả tiền đầy đủ, ngoài ra thì chẳng nói gì hết, Gia Vĩ vào lại bên trong công ty. Khả Ngân nhìn những tờ tiền trong tay mình, cô không khỏi tránh được cơn thở dài thườn thượt của bản thân. Cô nàng đột nhiên nhớ ra đống trang sức làm bằng kim cương trị giá cả trăm triệu của Mai Chi liền vội dắt xe quay trở về nhà. Bán hết đống đó xem như trả được nợ, ấy thế mà mãi bây giờ mới nghĩ ra.
Phía Châu Yến, sau một đêm khóc nhiều hơn cả mưa, nó đang ngồi ngẫm nghĩ lại sự đời. Sao con bé có thể đồng ý yêu Duy Khánh nhanh thế nhỉ? Chuyện tình nhảm nhí và đầy hư cấu của nó vẫn chưa thể tiếp thu hết được. Cả cuộc đời của nó chỉ thấy người hoàn mỹ ở trên tivi, ấy thế mà nay được gặp hẳn luôn rồi, lại còn hóa thành bạn trai của nó. Châu Yến giống như vừa mới mơ vậy. Không được không được, nó lắc đầu. Nó không thích quá sến súa và hư cấu, nó không thích làm nữ chính ngôn tình, nó muốn làm kẻ phản diện đệ nhất ác độc. Nhưng tên nam chính kia quá hoàn hảo, có ngu mới không yêu.
Châu Yến nhắn vội mấy tin thông báo cho Duy Khánh rằng mình sẽ về nhà Gia Vĩ sống vài hôm, xong nó tức tốc xách ba lô và đi. Tạm thời lánh mặt một thời gian, để người khác lên làm nữ chính cái đã. Hình ảnh của Khả Ngân chợt hiện lên, cô nàng xem chừng đã trả xong hết nợ. Bây giờ đi ăn mừng cái đã, cô đến thẳng quán ăn lớn gần đó, vào gọi cả một chầu đắt tiền, Ngân đặt một chân lên ghế ngồi như mấy bà bán cá ngoài chợ, cười khặc khặc khoái chí. Còn đâu phong thái của tiểu thư nhà họ Triệu nữa? Trải qua bao ngày sống chật vật, còn giữ nết làm gì cho mệt. Đúng là trả xong nợ thì dễ thở hơn hẳn. Thôi kệ, không chấp nhặt làm gì nữa. Cô gắp lia lịa từng món trên bàn, ăn ngon lành nhưng chợt khựng lại khi thấy bóng dáng Gia Vĩ đang đứng nhìn mình ở ngoài cửa quán. Chắc chắn là sốc vì cái dạng này của cô rồi.
Khả Ngân bỗng thấy rén, vội điều chỉnh tư thế của mình, trở nên hiền thục và đoan trang. Chẳng hiểu tại sao đứng trước Gia Vĩ, cô nàng lại muốn giữ hình tượng đến thế, cũng có thể nói rằng cô rất để ý đến cái nhìn của cậu. Khả Ngân cực kì ngưỡng mộ, Gia Vĩ là một người anh trai tốt, rất yêu thương em gái và đặc biệt là không giống Mai Chi, chị của cô toàn gây họa xong để cô chạy đôn chạy đáo giải quyết tất cả hết thảy. Khả Ngân vô cùng ghen tị với Châu Yến. Nếu được thì cô cũng muốn có người yêu thương cô như thế. Trần Gia Vĩ vốn đang đi mua mấy món mà em gái mình thích ăn, tự dưng hôm nay con bé xách ba lô chứa đồ đạc về nhà bảo sẽ ở lại vài ngày chứ cũng chẳng phải do tác giả viết thế đâu. Mà công chúa nhỏ duy nhất đã về buộc Gia Vĩ phải chăm sóc hầu hạ nó chu đáo một chút, cho nó ăn béo lên chút thì bán mới được giá...
À không, nó gả sang nhà "thằng bạn thân chí cốt của cậu" mà để bị ốm đói gầy gò như thế người ngoài nhìn vào sẽ không hay ho cho lắm.
Nhưng điều ngoài dự kiến đó chính là Khả Ngân cũng đang ngồi ăn ở đây. Lúc cậu vừa bước vào, trông cô nàng ăn uống gấp gáp cứ như bị bỏ đói mấy ngày ấy. Khiến Gia Vĩ nhìn không ngớt mắt, mà chắc do đứng hơi xa nên Khả Ngân không thể thấy đôi mày của cậu nhíu lại đi cùng với cái miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười khinh khỉnh. Nói đúng hơn thì nết của Khả Ngân chẳng khác Châu Yến là bao. Sau khi mua đồ xong, cậu liền quay trở về nhà, ném hai túi thức ăn xuống bàn, cẩn thận mở hộp ra, lau kĩ càng đũa và thìa được chủ quán cho kèm rồi sau đó mới đưa đứa em gái cành vàng lá ngọc kia.
Quả như Gia Vĩ nghĩ, Khả Ngân và con bé chẳng khác nhau là bao nhiêu. Châu Yến một chân vắt lên ghế như mấy bà bán vịt ngoài chợ, gắp từ đậu đũa sang cá viên, từ thịt nướng đến gà luộc, đều cho hết vào miệng.
"Nhưng vẫn không ngon bằng con gà nhà Duy Khánh." nó chóp chép, tay vẫn gắp tới món khác.
"Mày ăn gà gì bên đó thế?" Gia Vĩ ngồi ghế, chẳng thèm động đũa. Có lẽ do không đói.
"Chịu, nghe người giúp việc bên đó bảo là... o... ona..." nó cố nhớ lại rồi nói cho tròn chữ "Onagadori"
"..." cậu liền mở điện thoại, tra cứu thử trên mạng "Xem ra mày ở bên đấy sống cũng tốt phết nhỉ? Con gà này đắt gấp mười lần mấy con thường đấy"
"Xời..."
"Mà này..." Gia Vĩ ngưng một lúc khá lâu, xong chốt một câu khá đau lòng "Tao thấy mày hơi béo lên rồi"
"..."
Trần Ngọc Châu Yến lập tức buông đũa xuống, lườm anh trai mình rõ sắt lẻm. Do tác giả muốn nó tăng cân chứ nó có thích thế đâu. Mặc kệ chuyện đó đi, nó bĩu môi:
"Em thèm trà ổi"
"Thì gọi điện kêu thằng Duy Khánh mua chứ kêu tao làm gì?" dù mồm bảo thế nhưng cậu vẫn cầm chìa khóa xe lên đi ra cái cửa tiệm thức uống gần nhà. Cũng là nơi nó từng lén cậu làm thêm ở đây. Gia Vĩ nhìn Gia Khôi đầy trìu mến. Cậu mỉm cười hất hàm một cái, đối phương liền biết cậu muốn gì. Bấy nhiêu năm qua hai anh em nhà họ Trần này toàn gọi mỗi món trà ổi mà thôi.
Đưa mắt về phía bên trái. Chà, oan gia ngõ hẹp thật. Triệu Khả Ngân đang ngồi ở góc bên kia. Gia Vĩ thở dài bất lực quay mặt sang chỗ khác. Chẳng muốn gặp người thân của kẻ thù chút nào, chỉ càng cảm thấy hơi ngứa ngáy khó chịu. Nước cũng đã xong, Gia Vĩ cầm lấy và tính tiền rồi trở về nhà, vừa đưa ly trà ổi cho em gái thân yêu, nó đã mở mồm:
"Em thiết nghĩ anh nên tìm bạn gái chứ định ế đến già luôn à?"
"Ế để nuôi mày đấy con lợn" à mà thật ra là do tác giả viết thế. Chứ người vừa cao, vừa đẹp, vừa biết kiếm tiền, vừa yêu thương gia đình, vừa học giỏi, vừa có tính tự lập như Gia Vĩ đây thì làm sao mà không có bạn gái được. Búng tay vài cái là xuất hiện ngay một cô vợ hiền dịu đảm đang liền nhưng tác giả không cho cậu làm vậy.
"Chứ không phải anh với anh Duy Khánh..." nó vẫn nhớ ngày trước. Bạn trai nó giả vờ tỏ tình anh trai nó chỉ để trêu ghẹo con bé.
"Mày im" Gia Vĩ lườm.
Sau đó cậu dựa người vào sofa, nhắm nghiền hai mắt lại đầy mệt mỏi. Hình ảnh của Khả Ngân được tác giả cho xuất hiện trong đầu cậu, ngay lập tức Gia Vĩ đột ngột bật dậy khiến con em gái đang uống trà ổi cũng phải giật mình mà sặc, ho liên hồi.
"Anh lên cơn à?" Châu Yến đưa tay lên trán của cậu, giả vờ kiểm tra xem có bị nóng đầu không. Chứ sao hành xử kì quặc thế được.
Gia Vĩ gạt tay con bé ra tiện thể đáp lời: "Tao mới mơ thấy ma"
"Không phải chứ? Anh vừa nhắm mắt được mười giây thôi mà? Ngủ nhanh thế hả?"
"..."
Cậu không nói nổi nữa. Dù tác giả có viết Khả Ngân là một thiên thần giáng thế thì Gia Vĩ vẫn thấy giống như những âm hồn vất vưởng cứ chốc lát lại ẩn ẩn hiện hiện lên để hù dọa mình ấy. Gặp đến nỗi ám ảnh. Mấy nay thấy cô nàng kia hơi nhiều, chắc tác giả định ép cho cậu yêu cô đây mà. Tuyệt đối Gia Vĩ sẽ không để chuyện này diễn ra, chẳng thể vì thế mà lại không ôm hận trả thù hộ em gái được.
Khoan, đợi tác giả sửa lại lối suy nghĩ kia của Trần Gia Vĩ đã.
Phải là dù sao cô nàng kia không liên quan gì đến Mai Chi cả và mọi chuyện đều do Mai Chi gây ra. Gia Vĩ đứng dậy, bước vào trong bếp lấy chổi dọn dẹp xung quanh, bây giờ càng bận thì sẽ không nghĩ được đến Khả Ngân nữa. Châu Yến ngồi từ nãy đến giờ xem ông anh trai của mình diễn trò hề cũng thấy vui vui. Nếu không nói ra chắc Gia Vĩ sẽ cứ như thế tiếp đấy. Mà con bé thì lại muốn coi dài dài. Khá thú vị phết đấy chứ?