***
Tuy đã là chủ mẫu phủ Quân tư nhưng với Thuấn Âm, tất thảy vẫn cứ như thường, chỉ trừ một thoáng ngẩn ngơ khi vừa mở mắt.
Phòng thoáng đãng sáng sủa được trang hoàng bởi những món đồ quý báu, trên giường rủ trướng lụa xanh, chăn gấm thêu đôi chỉ vàng, lư xông đàn hương dập dờn khói, mùi thơm dịu ngọt tỏa khắp phòng. Trong khoảnh khắc nàng ngỡ như đã quay về Phong gia thuở nhỏ, nhưng rồi lập tức trở lại với hiện thực - bản thân đang ở Lương Châu, đã cưới chồng làm vợ người ta.
Không đúng, cái chữ “cưới” đó chỉ nên tính một nửa mà thôi.
Nắng mai ngoài cửa đưa nghiêng chiếu vào, Thuấn Âm đã rời giường chỉnh trang, đứng trước bàn, dọn dẹp tập sách của mình.
Vừa thu dọn xong, cửa phòng bỗng bật mở, một thị nữ tiến vào - chính là thị nữ trưởng có thân hình khỏe khoắn hôm qua.
“Mong phu nhân lượng thứ, lúc nãy gọi người mấy lần liền nhưng không thấy tiếng đáp, nô tì lo lắng quá nên mới mạo phạm đẩy cửa vào, chẳng ngờ phu nhân đã dậy rồi.”
Thuấn Âm cũng đoán là vậy, nàng cau mày, nói: “Hôm qua chưa hỏi rõ, cô là quản gia trong phủ à?”
“Dạ phải, nô tì tên Thắng Vũ, quán xuyến công việc nội viện, còn lo liệu ngoại viện là một nam bộc tên Xương Phong, cậu ấy phục vụ cho Quân tư.”
Nghe được danh hiệu của Mục Trường Châu, Thuấn Âm ngó ra cửa, phòng của nàng nằm phía đông so với gian phòng chính, tuy là gian cách xa phòng chính nhất nhưng vẫn chung một sân, chỉ cần bước ra cửa là thấy ngay cửa chính.
Tối qua trong phủ mở tiệc, song vừa về phòng là nàng không đoái hoài gì đến chuyện đằng trước nữa, thành thử cũng không biết chàng về hậu viện lúc nào.
Thắng Vũ nền nếp cúi đầu thưa: “Hôm qua Tổng quản tặng quà mừng cho lễ cưới của Quân tư rất nhiều, theo tục lệ, hôm nay phu nhân cần đến phủ Tổng quản cảm tạ.”
Liền sau đó Thắng Vũ hầu hạ nàng thay đồ mới.
Vừa mặc xiêm váy xong thì có thị nữ đến giục, Thắng Vũ lại vội vàng ra ngoài chuẩn bị.
Thuấn Âm toan đứng dậy đi ra, bất chợt khựng bước trầm ngâm, đoạn vòng về trước bàn, rút lấy một quyển sách từ trong chồng sách nhét vào tay áo, lúc này mới rời phòng.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng đánh mắt nhìn phòng chính, cửa phòng khép kín không có bóng dáng ai, nàng đinh ninh chuyến này sẽ đi một mình, dù gì đã vào phủ thì cũng thành vợ chồng trên danh nghĩa, tự giác nên cần vẫn phải có.
Sắp sửa ra tới cửa phủ, Thắng Vũ quay lại đón nàng.
Thuấn Âm rảo bước nhanh hơn, vậy mà vừa xách váy bước qua ngưỡng cửa đã trông thấy bóng người cao ráo đứng trên bậc thềm, hai chân nàng bất giác dừng lại.
Mục Trường Châu mặc áo bào màu bạc, đang cúi đầu đọc công văn cầm trong tay, ngẩng đầu lên thì thấy nàng đi ra, nhìn nàng thật kỹ rồi gập công văn lại, đưa ra sau.
Đứng đằng sau là một tùy tùng trẻ trung cường tráng, ấy chính là người hầu Xương Phong của chàng. Hắn nhận công văn bằng hai tay rồi cất đi, bước xuống thềm, dắt ngựa tới cỗ xe. Xếp hàng dài phía sau là toán binh đang cưỡi ngựa đứng chờ.
Đến đây Thuấn Âm mới biết chàng sẽ đi cùng mình. Nhớ lại chuyện tối hôm qua, nàng chẳng biết nên nói gì, đành im lặng bước lên xe.
Mục Trường Châu bước đến nhận cương ngựa, bỗng nghiêng đầu hỏi: “Tối qua Âm nương ngủ ngon không?”
Thuấn Âm vừa đặt chân lên bệ liền khựng lại, tưởng đâu mình nghe lầm, quay sang nhìn chàng: “Cũng bình thường.”
Mục Trường Châu gật đầu, khóe môi như thấp thoáng ý cười.
Vừa khéo sao độ cao này lại ngang bằng tầm mắt chàng, Thuấn Âm bắt gặp nụ cười đó, hỏi ngược lại: “Còn Mục Nhị ca, ngủ ngon không?”
Mục Trường Châu cũng trả lời y chang: “Cũng bình thường.” Rồi nhảy lên lưng ngựa.
“...” Thuấn Âm á khẩu, vén rèm ngồi vào xe, liếc ra cửa sổ, chắc chắn chàng ta cố tình, nét phong độ của quân tử hồi xưa đâu rồi!
Xe ngựa lăn bánh chạy lên phía bắc.
Thuấn Âm không nói chuyện, Mục Trường Châu cũng không lên tiếng, trên đường đi hai người chẳng trao đổi gì. Chỉ khi tạt ngang phố lớn mới thấy có sự xô bồ náo nhiệt, mà rồi cũng bị bỏ lại đằng sau.
Lẳng lặng đi được một quãng dài, cuối cùng xe ngựa cũng đã dừng, hình như bên ngoài có ai đó chào hỏi Mục Trường Châu.
“Chúng ta đến rồi.” Chàng lên tiếng nhắc nhở.
Thuấn Âm ghé sát ô cửa lắng nghe, vén màn đi ra.
Xuống xe rồi nàng mới phát hiện cửa vào phủ Tổng quản cao lớn uy nghiêm đến không ngờ, xung quanh có lính canh phòng nghiêm ngặt.
Một người hầu chạy lại thi lễ với Mục Trường Châu: “Hôm nay Tổng quản đi vắng, chủ mẫu thay mặt tiếp kiến, mời Quân tư cùng phu nhân vào ạ.”
Mục Trường Châu nhìn Thuấn Âm, đi vào cửa phủ.
Thuấn Âm hiểu ý, đuổi theo bước chân chàng.
Vào trong sân, Mục Trường Châu vừa đi vừa nói: “Tổng quản phu nhân họ Lưu, phong hào Lâm Thao quận phu nhân...”
Thuấn Âm đi sau chàng chếch về bên phải, để ý thấy giọng của chàng đã trầm hẳn hơn nhiều, giọng đã vốn trầm nay lại còn trầm hơn, khó có thể nghe rõ. Vậy là nàng nhẹ nhàng dịch sang trái, có ý để chàng đi bên phải, đồng thời để mắt tới bước chân của chàng.
Chàng đi giày ống màu đen tiện bề hành quân, cổ ống ôm chặt bắp chân, chân dài bước rộng.
Bỗng nàng nhớ đến Mục Trường Châu gầy gò yếu ớt trong quá khứ, đâu thể ngờ rằng hôm nay chàng ta lại trở nên cao lớn, bước chân đầy mạnh mẽ như thế. Đương lúc miên man, đôi ủng trong mắt chợt dừng lại, mũi giày xoay về hướng nàng.
Thuấn Âm lập tức dừng bước ngẩng đầu, chạm vào mắt chàng.
“Ta nói nhỏ quá à?” Mục Trường Châu nhìn nàng một lượt, nói chuyện mà không nghe thấy nàng trả lời, giờ lại còn đi sang trái.
Thuấn Âm đáp: “Không, chỉ là mới tới nên còn lạ lẫm.”
Mục Trường Châu lại nhìn vào mắt nàng, quay gót đi thẳng, không nói gì thêm.
Thuấn Âm cũng không dịch sang trái nữa, theo chàng đi tới ngoài sảnh.
Mục Trường Châu vào trước, nàng bước vào theo, nhanh chóng nhìn lên trên.
Tổng quản phu nhân Lưu thị trông tuổi xấp xỉ mẫu thân, trong dịp hôm nay lại mặc trang phục Hồ tộc màu xanh với họa tiết sặc sỡ(*), ngồi trên ghế đầu với vẻ trang nghiêm. Không đợi hai người vấn an, bà nói: “Khách khí làm gì, ta nào phải Tổng quản, cốt cũng chỉ muốn gặp tân phu nhân của Quân tư mà thôi.”
(*) Trang phục Hồ tộc chủ yếu ôm bó, thường được dùng trong các hoạt động như cưỡi ngựa bắn cung, nên với Thuấn Âm việc mặc Hồ phục trong một dịp gặp mặt là khá lạ.
Mục Trường Châu không nói gì mà nghiêng người, để lộ bóng dáng Thuấn Âm sau lưng.
Song Thuấn Âm vẫn cúi đầu thi lễ.
Lưu thị ngắm nghía rồi khen: “Đề xuất Tổng quản chọn con gái nhà họ Phong quả không sai, chọn được viên ngọc quý rồi.” Bà hết nhìn Mục Trường Châu rồi lại nhìn Thuấn Âm, cười rộ lên, “Nhìn thôi cũng biết rất xứng đôi.”
Đến đây Thuấn Âm mới biết bà cũng góp công xúc tiến cuộc hôn nhân này, nàng nhìn Mục Trường Châu đứng bên, không ngờ chàng cũng nghiêng đầu nhìn mình.
Ánh mắt va nhau rồi quay đi.
Lưu thị vẫy tay với Thuấn Âm: “Quân tư cứ việc tự nhiên, ta muốn trò chuyện với phu nhân nhà cậu một lúc.”
Mục Trường Châu lùi lại mấy bước tránh mặt.
Thuấn Âm đi lướt qua chàng tiến lên trên, bụng thở phào nhẹ nhõm, may mà giọng của Tổng quản phu nhân không nhỏ, tuy lúc nãy đứng có hơi xa, nhưng giờ đến gần thì đã nghe rõ.
Lưu thị lại ngắm nàng: “Từ lâu ta đã được nghe danh tiếng của Phong thị Bột Hải nhà cháu, phụ thân cháu là Thượng thư bộ Binh, mẫu thân cũng được phong quận phu nhân giống ta.”
Thuấn Âm cụp mắt nhìn tà váy: “Đều là chuyện cũ rồi ạ.”
Lưu thị cười bâng quơ không để bụng, tiếp tục hàn huyên: “Tuy Tổng quản muốn mượn hôn sự này để kết thông gia với Trung Nguyên, nhưng chọn trúng cháu thì chứng tỏ cháu và Quân tư có duyên.”
Thuấn Âm lẩm bẩm trong bụng: Đương nhiên có duyên rồi, còn quen nhau từ nhỏ cơ mà...
Có lẽ vì nàng không tiếp lời, Lưu thị đổi sang chuyện khác: “Không biết hồi còn khuê nữ cháu thích gì, mới tới Lương Châu ắt còn chưa quen, có thể tìm ít chuyện mà làm, rồi từ từ cũng đâu vào đó.”
Ấy chỉ là phép lịch sự rất thông thường, nhưng Thuấn Âm lại để ý. Từ nãy đến giờ nàng vẫn nắm chặt cuốn sách giấu trong tay áo, vừa nghe vậy tức thì rút ra: “Mời Tổng quản phu nhân xem thử.”
Lưu thị nhận lấy, thấy ngoài bìa đề “Phong thị văn kiến ký”, tò mò hỏi: “Cái gì đây?”
Thuấn Âm đáp: “Đây là sách do tổ tiên Phong Diễn biên soạn*, bao gồm các giai thoại, điển tích, luận bàn và rất nhiều dật sự. Cháu định học hỏi noi theo, muốn ghi chép lại những trải nghiệm của bản thân mình. Thỉnh thoảng sẽ bận rộn chuyện này.”
(*Phong thị văn kiến ký là sách có thật, được Phong Diễn thời Đường biên soạn.)
Lưu thị ngạc nhiên: “Cháu còn biết viết sách ư?”
Thuấn Âm cười đáp: “Chỉ giết thời gian thô ại. Hồi đầu cứ tưởng sau khi đến Lương Châu sẽ được trải nghiệm nhiều, cũng có thể viết nhiều hơn, nhưng cháu vừa mới tới, chỉ e không được phép ra ngoài thường xuyên.”
Lưu thị không để bụng: “Con gái thế tộc các cháu lắm phép tắc thật, chuyện này có gì khó, Quân tư thường hay ra ngoài vì công việc, vừa khéo có thể dẫn cháu theo. Hai đứa đang trong thời kỳ tân hôn, luôn gần gũi chẳng phải rất hay sao?”
Thuấn Âm không ngờ bà lại nói vậy, xoay người nhìn ra sau: “Như thế liệu có được không?”
Mục Trường Châu dán mắt nhìn nàng từ lúc nàng lấy tập sách ra, bây giờ nàng lại nhìn mình, khuôn trăng đằm thắm song ánh mắt rất đỗi nghiêm túc, không giống đang đùa.
Chàng nhìn vào mắt nàng, im lặng một lúc rồi mỉm cười gật đầu: “Được.”
Lưu thị lập tức nói: “Vậy cứ định thế đi nhé.” Bà lại cười bảo Thuấn Âm, “Không ngờ cháu lại có tài như vậy, trùng hợp Quân tư cũng đầy một bụng bút mực, lại càng xứng đôi. À phải rồi, chắc cháu chưa biết nhỉ, Quân tư còn từng là Tiến sĩ trẻ tuổi nhất đấy.”
Thuấn Âm nghĩ bụng sao lại không biết, còn gặp nữa ấy chứ.
Lưu thị nói tiếp: “Nhưng Quân tư không thích nhắc lại chuyện hồi xưa, thôi không nói nữa.”
Thuấn Âm lại liếc ra sau, Mục Trường Châu đứng đằng nọ không tiếp lời, hình như vẫn đang nhìn nàng.
Chừng sau ba chung trà mới kết thúc cuộc vấn an cảm tạ hôm nay.
Mà thực tình cũng chỉ là buổi chuyện trò tán gẫu, và cũng chỉ mình Lưu thị thao thao.
Trước khi đi, Lưu thị ngoắt Thuấn Âm lại gần, lấy một hộp gỗ dài từ bên đệm ngồi, đặt vào tay nàng cùng với quyển sách Phong thị văn kiến ký, hạ giọng nói gì đó.
Thuấn Âm nghiêng sang phải, cố gắng lại gần mới nghe rõ bà nói: “Con gái thế gia như cháu quá cao quý, chi bằng đọc thêm sách ta tặng mà học hỏi, khi ấy mới trói được Quân tư.” Dứt lời, bà bật cười khoát tay, không đợi nàng cám ơn đã rời đi.
Thuấn Âm cầm hộp gỗ và quyển sách, xoay qua nhìn Mục Trường Châu, thế nào gọi là trói được chàng ta...
Mục Trường Châu nhìn nàng một chớp mắt, đoạn quay gót đi ra ngoài.
Nàng bám theo sau, lại nhét quyển sách mình đem tới vào tay áo.
Đường về cũng giống lúc đi, không ai cất tiếng.
Thuấn Âm ngồi trong xe nghĩ, lẽ ra chàng ta sẽ hỏi chuyện này mới đúng.
Quả nhiên, về tới trước phủ Quân tư, nàng vừa bước xuống đã bị Mục Trường Châu đánh ngựa chặn lại.
“Âm nương có sở thích văn chương này từ lúc nào thế?” Chàng ta hỏi.
Hôm trước Hồ Bột nhi có nói nàng đem theo bản thảo, nhưng lúc đó Mục Trường Châu không để ý, nay mới biết hóa ra là thật. Trên đường từ phủ Tổng quản về, chàng cố gắng nhớ lại, song không nhớ hồi trước nàng ta lại có sở thích ấy.
Thuấn Âm mím môi: “Đã bảy năm không gặp, đến Mục Nhị ca còn thay đổi nhiều đến thế, thì dĩ nhiên ta cũng đã khác ngày xưa.” Nàng âm thầm bổ sung một câu: Huống hồ chúng ta cũng nào có thân thiết.
Mục Trường Châu nhìn mái tóc đen bóng như mây của nàng, lại nhìn gương mặt điềm tĩnh của nàng: “Đúng là đã khác xưa nhiều.”
Thuấn Âm không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn chàng.
Mục Trường Châu ngồi thẳng trên ngựa, đưa tay ra sau ngoắt một cái.
Xương Phong lập tức tiến lên.
Chàng ra lệnh: “Ta phải đến sở quan một chuyến, hôm nay thì khỏi, nhưng về sau mỗi lần tuần hành công cán nhớ báo phu nhân đi cùng.”
Xương Phong nhìn Thuấn Âm, cúi đầu dạ vâng.
Lông mày Thuấn Âm lập tức giãn ra, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Mục Trường Châu dợm bước, chợt thấy hộp gỗ trên tay nàng: “Hẳn bên trong cũng không phải thứ gì hay ho, khuyên nàng đừng xem, mà có lẽ nàng cũng không cần.” Rồi chàng rũ dây cương, thúc ngựa chạy đi.
Binh lính đằng sau cũng lần lượt lên đường.
Thuấn Âm khó hiểu nhìn theo bóng chàng, bộ chàng ta nghe được gì à mà nói thế... Nàng quay gót, rảo bước vào phủ, đi thẳng đến hậu viện.
Nàng càng đi càng nhanh, gần như chạy ùa vào phòng rồi khép cửa lại. Nàng hấp tấp ngồi xuống bàn, đặt hộp gỗ và quyển sách kia xuống, lấy mấy tập sách mình đã cất ra.
Mở ra quyển đầu tiên, là ba chữ Hội Ninh Quan nàng đã viết đêm nọ. Nàng nhấc tay mài mực, vừa nhắm mắt vừa nhớ lại những gì đã thấy trong ngày nhập quan: từ số lượng quân phòng đến cách bố trí phòng thủ... Rồi nàng mở mắt, nhấc bút chấm mực viết thật nhanh.
Chẳng mấy chốc trên giấy đã thêm được vài hàng, song chỉ là miêu tả vô cùng bình thường, không có chữ nào đề cập đến quân phòng canh gác. Nàng dừng bút, thở hắt một hơi, nhớ đến em trai Phong Vô Tật.
Vào đêm trước lúc lên đường, Phong Vô Tật đã cho nàng xem qua chiếu thư bổ nhiệm của Thánh nhân. Khi thấy một câu ‘mắt sáng tai tường, quan sát tám hướng quận Ninh Châu’ đề bên trên, nàng đã lập tức lưu tâm, đoán rằng Thánh nhân sắp xếp đệ ấy làm Tham quân Ti binh Tần Châu nhằm mục đích lợi dụng chức vụ, quan sát và thu thập tình hình phòng thủ biên quan.
Mà điểm phòng ngự biên cương lớn nhất đối diện Tần Châu chính là ranh giới Hà Tây, do đó ‘quan sát tám hướng’ ắt hẳn chỉ Lương Châu.
Khi ấy Phong Vô Tật đang bực mình chuyện hôn sự nên không để tâm chuyện này, nhưng nếu được nàng chỉ điểm nhắc nhở, hẳn cậu sẽ nhận ra ngay.
Tuy không rõ vì sao Thánh nhân lại sắp đặt như vậy, nhưng với Phong gia đây lại là cơ hội ngàn năm có một, là hi vọng thay đổi cục diện.
Thuấn Âm đặt bút xuống, cầm lấy mấy quyển sách khác, mặt bìa đã ố vàng. Nàng mở đại một quyển, bên trong ghi chép rất nhiều địa danh, có địa danh chú thích chi chít, có địa danh chỉ lác đác đôi chữ, là bút tích nàng để lại nhiều năm trước.
Thật ra nàng không giỏi văn, trái lại vì ảnh hưởng của phụ thân nên rất thích xem xét chuyện binh: Quốc phòng, tình hình quân sự, bố trí an bài, tiếp tế lương thực... Hồi nhỏ nàng thích chơi chung với các anh em hơn là do bọn họ sẵn sàng thảo luận những chuyện này với nàng.
Trẻ con hồi bé chơi đùa nào coi là thật, đến tuổi thiếu niên mới thử ghi chép. Lúc ấy Mục Trường Châu đã rời kinh, đương nhiên sẽ không biết.
Chỉ là biến cố ập đến quá nhanh, về sau nàng sống ở đạo quán một mình, trong vòng sáu năm không hề rời khỏi Trường An, vì vậy cũng gác lại chuyện ghi chép.
Phong thị văn kiến ký chỉ là cái cớ, ngỡ đâu hôm nay đến phủ Tổng quản sẽ tốn công thuyết phục mới đạt được mục đích. Ai ngờ Tổng quản phu nhân lại hi vọng nàng và Mục Trường Châu tân hôn khắng khít, thế là cho nàng cơ hội tiếp xúc với quân vụ.
Nghĩ đến đây, Thuấn Âm mỉm cười, đưa tay mở hộp gỗ ra, quả nhiên trong đó là một chồng sách của Lưu thị.
Nàng lật giở một quyển, song lại thấy bên trên vẽ cảnh thân thể nam nữ đè nhau, âu yếm triền miên. Mí mắt nàng giật giật, vội vàng gấp lại, mặt đỏ bừng, bấy giờ mới hay đây là sách gì.
Rồi nhớ đến câu nói của Mục Trường Châu trước khi đi, mặt Thuấn Âm càng nóng hơn, lẩm nhẩm: “Thật sự không cần.” Rồi nàng đứng dậy, cầm lấy chồng sách đi tới tủ, nhét xuống tít dưới đáy.