• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tự nàng xem trong mắt ta có gì?"

***

Lương Châu lồng lộng gió heo may, cảnh sắc ngày thu dần hiện rõ nét, chỉ mới ít hôm mà khung trời đã đổi.

Ánh nắng sau trưa nhạt nhòa như phủ lớp cát mịn, hắt lên khung cửa một chùm sáng mờ mờ.

Một cuốn sổ đang mở ngay trước mắt, Thuấn Âm ngồi sau bàn, chắp tay cầm bút, miết tờ giấy dó ngả vàng đặng chỉnh sửa những ghi chép từ trước đến nay, chốc chốc dừng bút cẩn thận ngẫm nghĩ.

Ngặt nỗi thay, ngẫm nghĩ thì ngẫm nghĩ, lại dần miên man sang chuyện khác.

Những lời Phong Vô Tật đã nói hôm ấy vẫn còn văng vẳng đâu đây, là chuyện lần đầu nghe thấy, muốn làm lơ quả thực quá khó.

Giọt mực tụ đầu bút chực nhỏ xuống giấy, Thuấn Âm hoàn hồn, vội vã dời ngòi bút mới cứu được bản thảo mình mới viết. Nàng chấn chỉnh lại, tạm thời đè đôi ba điều ấy xuống tận đáy lòng, ép mình phải tập trung vào chuyện trước mắt.

Có hai tiếng gõ vào khung cửa, Thuấn Âm ngẩng đầu.

Phong Vô Tật vịn khung, ló nửa người vào nhìn nàng hỏi: "A tỉ bận hả?"

"Đệ làm gì đấy?"

Phong Vô Tật dáo dác ngó nghiêng, cố tình nhìn về phía nhà chính, thấy cửa cài then, xem chừng người đã đi vắng, lúc này cậu mới xoay đầu về: "Đệ lo hôm ấy nói linh tinh làm ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng của tỉ và Mục Nhị ca, mấy hôm nay cứ ăn năn mãi."

Thuấn Âm đáp: "Không có."

Phong Vô Tật quan sát khắp phòng: "Không có thì sao tỉ lại ở đây?"

"..." Thuấn Âm khép quyển sổ, "Đệ không cảm thấy chỗ này dễ làm việc hơn hả?" Rồi nàng hạ giọng như độc thoại, "Đây cũng chẳng phải nơi chàng ta muốn tới là tới được."

Phong Vô Tật làm vẻ mặt bừng hiểu, yên tâm hẳn: "Thế thì tốt, đệ chỉ sợ mình nói sai thôi."

Thuấn Âm gác bút, cuộn tờ giấy dó giao cho cậu: "Nếu đệ đang rảnh thì giúp một tay đi, sớm ngày hoàn thành chính sự."

Nghe nàng nhắc tới chính sự, Phong Vô Tật lập tức tiếp nhận, nói nhỏ: "Vẫn phải nhờ cậy trí nhớ tốt của a tỉ, a tỉ muốn trình báo thế nào đây?"

Thuấn Âm nói: "Dùng mật ngữ viết lại tình hình chung, chú trọng địa hình mấy nơi có hình vẽ, tỉ tự biết tính toán."

Phong Vô Tật toan hỏi thêm, song nghe nàng nói tự có tính toán bèn thôi, cất cuộn giấy vào trong áo rồi xoay người đi ra ngoài, nhưng cậu vừa tới cửa thì dừng chân, nghiêng người hỏi: "A tỉ không bị tin đồn về Mục Nhị ca dọa sợ đấy chứ?"

Thuấn Âm nhíu mày: "Đã bảo không được nhắc đến nữa rồi mà."

Phong Vô Tật vội vã khép miệng.

Thuấn Âm trải một tờ giấy mới ra, lật trang sổ mới, lần nữa nhấc bút chấm mực, nhưng dừng một lúc rồi phải đặt xuống. Những lời của em trai đã khiến nàng phân tâm nhiều, chi bằng nghỉ ngơi một lúc.

Vừa khéo dịp Thắng Vũ đi tới, đứng ngoài cửa cao giọng thưa: "Bẩm phu nhân, có khách ạ."

Thuấn Âm lập tức thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi ra ngoài: "Khách nào?"

Thắng Vũ nâng tay mời, đi vòng sang phải nàng giải thích: Là gia quyến của các hạ quan trong thành Lương Châu ghé phủ thăm nàng.

Thuấn Âm đi về tiền sảnh, do đã lường trước nên chẳng mấy bất ngờ, giờ đây Mục Trường Châu nắm quyền cao chức trọng, quan viên cấp thấp ắt sẽ bắt đầu lấy lòng, vì thế mới có những vị khách nữ này đến tìm nàng qua lại.

Sắp tới tiền viện, nàng dừng bước sửa váy áo chỉnh tóc tai rồi mới vào tiếp khách. Trước đó Thắng Vũ đã dẫn mọi người đến phòng khách trong phủ, nói cười chuyện trò rôm rả, ấy thế mà khi Thuấn Âm vừa bước vào, các nàng tức thì im bặt.

Năm sáu người phụ nữ đang ngồi ở hai dãy ghế hai bên nhất loạt đứng dậy, ai ai cũng ăn mặc trang trọng, nhún gối hành lễ, cung kính chào: "Quân tư phu nhân."

Thuấn Âm quan sát phòng khách, không quá lớn và cũng chẳng bao nhiêu món đồ trang hoàng. Lúc trước chẳng mấy khi sử dụng nơi này, nay lại có dịp để dùng, hai dãy ghế xếp ở hai bên, trên bàn thoang thoảng mùi trà.

Ngoài ra còn một đống quà đặt trong phòng, là quà biếu bọn họ đem tới.

Nàng thầm lấy buồn cười, quyền lực đúng là thứ tốt, song ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhún người đáp lễ: "Chào chư vị phu nhân."

Bọn họ đều là vợ của hạ quan, được nàng đáp lễ như thế thì lấy làm chấn động. Một người hơi lớn tuổi vội tiến tới dìu nàng: "Phu nhân như thế khiến chúng tôi tổn thọ mất, mời phu nhân ngồi."

Thuấn Âm không ngồi vị trí ghế chủ mà ngồi tại ghế đầu bên trái, giơ tay mời các nàng ngồi cùng: "Ta cũng giống các vị, là gia quyến của quan viên Lương Châu, đều dốc sức vì phủ Tổng quản, vì mười bốn châu Hà Tây, nào ai hơn ai."

Càng là những lúc thế này thì càng phải cẩn thận, nàng không muốn trong những người tới đây hôm nay sẽ mách lẻo lại với Tổng quản phu nhân, cho nên không được nói sai dù chỉ là nửa câu.

Bọn họ ngồi xuống, mặt nở nụ cười.

Các nàng chưa từng qua lại xã giao kể từ khi Quân tư cưới vợ, mà hôm nay đến cửa viếng thăm âu cũng vì quyền thế, thành thử ai ai cũng cảm thấy bồn chồn. Nay nhìn Quân tư phu nhân thoạt trông lạnh lùng nhưng chín chắn điềm tĩnh, ngôn ngữ khiêm tốn, bọn họ mới dần yên tâm.

Vị phu nhân lớn tuổi dìu nàng lúc này khéo ăn nói, nàng ngồi bên phải Thuấn Âm, chủ động giới thiệu những người đến hôm nay, nói mình là vợ của Ti hộ Tham quân Lương Châu.

Thuấn Âm ghi nhớ, nghe nàng ấy giới thiệu những người có mặt đây đều là gia quyến của quan viên bản xứ Hà Tây, trong lòng dao động, hỏi: "Chư vị ở Lương Châu đã bao nhiêu năm rồi?"

Vợ của Ti hộ Tham quân đáp: "Cũng không lâu lắm, quan viên Lương Châu thay máu nhiều lần, tuy chúng tôi xuất thân từ Hà Tây nhưng không phải người Lương Châu chính gốc, theo chồng đến Lương Châu, tôi là người ở đây lâu nhất mà cũng chỉ mới ba bốn năm."

Thuấn Âm quan sát đối phương, không nhìn ra thái độ giấu giếm, có vẻ là nói thật, chẳng trách quan viên Lương Châu không cảm thấy Mục Trường Châu có gì lạ, hẳn cũng chưa từng nghe về tin đồn đó.

Thắng Vũ đi vòng sang phải đứng sau lưng nàng châm trà, Thuấn Âm hoàn hồn, thấp giọng dặn dò vào tai nàng ấy.

Ngoài cổng phủ, mấy con khoái mã đang lao đến.

Tiếp nhận binh sự Qua Châu và Sa Châu khiến Mục Trường Châu bận bù đầu, hai ngày nay đi miết chẳng về, tới bây giờ mới coi như hoàn thành.

Xương Phong chạy ra đón, chàng chỉ về sau: "Cầm đi."

Một binh sĩ bê một bọc vải nom khá nặng giao cho Xương Phong, Xương Phong lật đật nhận lấy.

Mục Trường Châu vào phủ, vừa đi trên hành lang vừa hỏi: "Phu nhân đâu?"

Xương Phong ôm tay nải, đi theo sau thưa: "Có gia quyến của quan viên đến thăm, phu nhân đang tiếp khách ạ."

Mục Trường Châu nhìn về hướng phòng khách, không hỏi gì thêm, sải bước đi về hậu viện.

Với sự tỉ mỉ thận trọng của nàng, chút chuyện nhỏ này chẳng đáng để bàn đến.

Mãi khi ráng chiều buông, các vị phu nhân mới cáo từ. Thuấn Âm cũng không giữ chân, đứng dậy đưa tiễn.

Thắng Vũ đưa các thị nữ tới tặng quà đáp lễ lại cho từng người, còn quý giá hơn món đồ bọn họ đem đến. Các nàng kia đứng ở cửa cảm tạ, sắc mặt thoắt ngại ngùng, ít nhiều cũng hiểu ý.

Chỉ e từ rày trở đi sẽ không có chuyện qua lại như thế này nữa, Quân tư phu nhân không muốn một chút lợi ích nào từ họ, vừa khách khí còn chu toàn phép tắc...

Đợi khi người tan, Thuấn Âm thở hắt một hơi, xưa kia sống ở đạo quán nàng cũng chưa từng xã giao với ai lâu đến thế, chỉ cảm thấy mỏi mệt.

Huống hồ càng ít xã giao càng tốt, lỡ truyền tới tai phủ Tổng quản chỉ tổ rước nghi ngờ.

Thắng Vũ cùng thị nữ bưng nước sạch vào phòng khách. Sau khi rửa mặt rửa tay, Thuấn Âm đã thư giãn hơn nhiều, đứng dậy trở về hậu viện.

Thời tiết trở xấu, mới đó thôi mà bốn bề tối om, trông trời có vẻ sắp tối.

Thuấn Âm dừng chân ngoài đông phòng, vừa đẩy cửa vào đã thấy có người bên trong, nhìn bóng dáng vai rộng thân cao ngồi trên sạp mà không khỏi ngạc nhiên.

Mục Trường Châu mặc áo bào sẫm màu, thong dong cầm cuộn giấy đang mở trong tay, nâng mắt nhìn lên như thể đã chờ đợi rất lâu.

Thuấn Âm lập tức nhớ ra hôm đó đã chàng nói là lần sau sẽ tới. Nàng chớp mắt, đánh trống lảng hỏi: "Chừng nào mới có thứ ta muốn vậy?"

Mục Trường Châu nhìn nàng: "Vừa gặp mặt đã hỏi chuyện này?"

Thuấn Âm chợt không biết phải nói thế nào.

Mục Trường Châu nhìn cửa phòng sau lưng nàng, giơ cuộn giấy trong tay lên.

Thuấn Âm bừng hiểu, xoay người khép cửa rồi rảo bước tới gần chàng, đưa tay mở cuộn giấy ra, quả nhiên là bản đồ biên phòng. Nàng lại ngoái đầu nhìn lên bàn, ở đó có một chiếc tay nải đang để mở cùng năm sáu cuộn giấy được cột thắt.

Bất thình lình, Mục Trường Châu đè lại cuộn giấy trong tay nàng: "Tuy đây chỉ là bản đồ khái quát mấy châu gần biên giới, nhưng tuyệt đối không được để lọt vào Trung Nguyên."

Thuấn Âm quay sang, vậy có nghĩa còn có bản chi tiết hơn nhưng không thể cho nàng xem, thậm chí mới chỉ là bản đồ khái quát mà đã phải nhắc nhở nàng như vậy.

Nàng nhìn xuống cánh tay bị chàng nắm giữ, nhíu mày: "Chẳng lẽ Mục Nhị ca không thật lòng giúp ta?"

Mục Trường Châu ngẩng đầu lên: "Gì cơ?"

Thuấn Âm chợt sẵng giọng: "Từ trước đến nay ta vẫn luôn giúp huynh, mà bây giờ huynh đã có được quyền lực, còn ta chỉ một bước nữa thôi là sẽ thành công, nhưng huynh giúp ta lại cứ che che giấu giấu, có phải lời hứa lúc trước cũng chỉ để lừa không?"

Tròng mắt Mục Trường Châu tối sầm: "Ta chưa bao giờ lừa dối nàng, mà dù ở chức vụ hiện tại ta cũng chỉ có thể lấy được chừng đó. Nhưng Âm nương thì sao, sốt sắng hoàn thành đại sự nhỉ."

Một tia sáng vụt qua mắt Thuấn Âm, nàng hạ giọng: "Ta đã nói rồi, ta có trách nhiệm với Phong gia, chẳng phải vì thế nên Mục Nhị ca mới để ta hợp tác đồng mưu cùng huynh sao, vậy mà giờ lại trở mặt."

Mục Trường Châu nhìn nàng đăm đăm, trong lòng nghiền ngẫm bốn chữ "hợp tác đồng mưu", giọng nặng nề: "Quả nhiên trong mắt Âm nương chỉ có trách nhiệm."

Nét mặt Thuấn Âm chợt tái đi: "Thì trong mắt Mục Nhị ca cũng chỉ có quyền lực còn gì." Nói xong, nàng toan rút tay về.

Mục Trường Châu mím môi, giữ chặt tay nàng trong lòng bàn tay, rút lấy cuộn giấy rồi đứng bật dậy.

Chàng đột ngột tới gần khiến Thuấn Âm vô thức lùi về sau. Nhưng gót chân còn chưa di chuyển thì chàng đã cúi đầu, nhìn nàng nói: "Tự nàng xem trong mắt ta có gì?"

Thuấn Âm nhìn lướt qua mặt chàng, xoay mặt đi: "Quyền lực."

Gáy bị chàng ấn mạnh, bị ép phải ngẩng đầu.

Chàng tiếp tục cúi thấp chạm vào trán nàng, chóp mũi cọ vào mũi nàng, giọng khàn khàn: "Nhìn lại."

Âm thanh trầm thấp của chàng lướt qua tai Thuấn Âm, nàng nhìn vào đôi mắt đen láy của đối phương, thấy bóng dáng mình soi chiếu bên trong, chợt cảm thấy khó thở, lồng ngực phập phồng, vô cớ muốn trốn tránh nhưng ngoài mặt vẫn cứng miệng đáp: "Quyền lực."

Mục Trường Châu bật cười, tiếng cười vừa trầm vừa lạnh, bàn tay đỡ sau gáy nàng bỗng ấn một cái.

Thuấn Âm đổ người tới trước, phủ lên môi chàng.

Chàng tì vào môi nàng xoa thật mạnh, dùng lực cạy mở đôi môi, mút cánh môi từ trên xuống dưới rồi bất ngờ cắn một cái.

Thuấn Âm rùng mình đau đớn, cơ thể được chàng ôm lấy dẫn ra sau bình phong.

Trên giường trải nệm lụa mềm mại, buông thõng bên mép giường.

Khoảnh khắc tiếp theo, mặt nệm lập tức nhăn dúm dó, Thuấn Âm được đặt lên trên, và thắt lưng cũng được tháo mở. Mục Trường Châu đưa tay xoay mặt nàng lại.

Thuấn Âm thở dốc, nhìn vào đôi mắt đầy bình tĩnh của chàng, kìm nén sự hoảng hốt, nghiêng quay đầu đi.

Nàng không nhìn chàng mà đưa lưng về phía chàng, đột nhiên cơ thể nhẹ tênh, lưng lạnh buốt, quần áo cọ xát rơi xuống đất phát ra tiếng sột soạt nhẹ.

Mục Trường Châu vòng tay qua eo nàng. Thuấn Âm lập tức nhoài tới trước mặt chàng, cơ thể lúc lạnh buốt lúc hầm hập, bởi vì chàng đã nằm đè lên nàng.

Cổ họng nàng tắc nghẹn không nói nên lời, những đợt sóng ngầm dâng lên trong tim, trên lưng, và rồi lan ra tứ chi toàn thân.

Bàn tay chàng chạm vào đầu ngọn sóng.

Bất chợt làn sóng đổ rào tới trước, nàng túm chặt tấm nệm hòng không phát ra âm thanh nào. Hơi thở dồn dập, nhịp đập con tim như bật ra khỏi trật tự.

Mặt trời đã khuất núi, căn phòng tối om không một tia sáng, chỉ còn lại tiếng thở đôi bên ngày càng một nặng nề.

Thuấn Âm cắn môi, cổ họng tắc nghẽn, cảm thấy bị chàng ôm càng chặt hơn, dần dần bị siết bởi một sợi dây.

Mục Trường Châu bỗng ghé vào tai phải nàng, thở dốc hỏi: "Đây cũng là trách nhiệm vợ chồng đúng không?"

Thuấn Âm thả lỏng quai hàm, cố lấy lại nhịp thở: "Nếu không phải trách nhiệm vợ chồng, chẳng lẽ là Mục Nhị ca muốn trói buộc ta?"

"Ta vì gì cơ?" Mục Trường Châu cười gằn, đột nhiên phát lực.

Thuấn Âm lập tức không thể thốt nổi một lời. Toàn thân xốc nảy, khí thế trên người chàng có vẻ đã thay đổi, vừa như răn bảo lại tựa trừng phạt.

Trước mắt nàng là những hình ảnh rời rạc, bị làn hơi che chẳng còn thấu rõ chi.

Cho đến khi bị lật một cái, nàng trở người nằm ngửa, khắc sau đó chàng ôm chầm lấy nàng, nhưng sức lực vẫn tiện đà nhanh thêm.

Thuấn Âm vô thức nắm lấy vai chàng rồi nhanh chóng buông ra, trong màn đêm, nàng cố gắng không nhìn những dấu vết trên người chàng, thế nhưng chàng đã bắt tay nàng đặt trở lại lên vai.

Suối tóc xõa tung, tóc nàng quấn quanh tay và bả vai chàng, dính mồ hôi bám chặt.

Nàng đã không thể bình tĩnh nổi nữa rồi, chỉ có thể quay mặt đi, há miệng thở ra hít vào.

Mục Trường Châu giữ tay nàng đặt trên vai mình, thở hổn hển, cúi đầu nhìn đối phương. Mặt nàng lạnh tanh nhưng cơ thể thì nóng hầm hập, hơi thở dồn dập, làn mi dài rung nhẹ, những mảng đỏ ửng hiện quanh cổ.

Chàng đột nhiên cúi xuống, đặt môi lên cổ nàng.

Một tay Thuấn Âm bấu vào vai chàng, một tay kia siết tấm nệm, chẳng còn biết đã bao lâu trôi qua.

Giữa cơn mơ nàng chỉ có một suy nghĩ, có lẽ chàng dây dưa không buông như thế là vì muốn trói buộc nàng thật, cũng có khả năng muốn "giam cầm" nàng, có thể lần này sẽ không rút ra vào khắc cuối nữa...


Mạch suy nghĩ trở nên rối loạn, mà cũng chẳng dư sức để nghĩ suy.


Cơ thể Mục Trường Châu căng siết, vòng tay ôm nàng.


Ngực Thuấn Âm như bị thắt lại, con tim đập nhanh không cách nào bình tĩnh nổi.


Thân thể đột nhiên run bắn, cảm giác tê rần lan từ lưng đi khắp ngươi, đầu óc trắng xóa một mảng trống rỗng.


Mục Trường Châu ghì chặt nàng, một khắc sau, chàng bỗng đột nhiên rút ra, thở hổn hển.


Thuấn Âm kiệt sức nằm yên không cử động, chỉ có lồng ngực nhấp nhô lên xuống.


Một lúc sau, chàng lại ôm lấy nàng, Thuấn Âm nghe thấy tiếng chàng thì thầm xen lẫn tiếng thở dốc bên tai: "Ta có thể trói nổi nàng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK