• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*) nguyên văn “明早会起不来”

Hai người đi xe về nhà nhân tiện ghé qua quảng trường mua sắm trong trung tâm thành phố, Cao Đạm muốn mua chút nguyên liệu nấu ăn làm cơm tối.

“Có mang áo ngủ không?” Anh đột nhiên hỏi một câu như vậy.

“… Tôi…quên mất” thôi xong! Sao lại quên mang áo ngủ cơ chứ… Đều do mải tránh né Lan Di, vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc nên quên mất đồ vật quan trọng như thế, cô bày ra vẻ mặt ảo não.

Cao Đạm không nhiều lời, dừng xe cùng cô đi lên tầng ba chuyên bán các loại nội y.

Cô ngại ngùng nhìn đống áo ngủ gợi cảm rực rỡ đầy màu sắc làm người ta muốn phun trào, anh không hề để ý, ném một câu “Thích cái gì thì chọn đi em” rồi ngồi trên ghê, một chân khoát lên, với tay lấy quyển tạp chí đọc.

“Ờ”

Cô lòng vòng xuyên qua một rừng đủ các kiểu dáng thể loại áo ngủ, cái gì mà ren siêu mỏng, hoa văn báo đốm trong suốt, cô đỏ mặt suy nghĩ bậy bạ. (dizz =))))

Nhân viên của nhãn hàng cao cấp này rất ư nhiệt tình mà không đem lại cho người ta cảm thấy phiền toái, đứng một bên đưa ra gợi ý.

Trong hằng hà sa số áo ngủ gợi cảm cô nhìn trúng một chiếc váy tương đối bảo thủ.

Cao Đạm đã đọc xong tạp chí, cô phát hiện ra trong tay anh có hai cái túi, cho rằng chắc anh cũng mua vài bộ cho mình nên cũng không nghĩ nhiều. (ko động não cũng biết thằng chả mua cho mi đó =))))

“Em biết nấu cơm không?”

“Chút món ăn gia đình đơn giản thôi” trước kia mẹ còn sống cô hay theo học bà nấu nướng.

“Tuyệt vời, vậy thì phải phiền bà Cao đứng bếp làm cơm rồi.” Anh trêu ghẹo nói, cô lại đỏ mặt, bà Cao…

Ra khỏi quầy đồ ngủ, hai người đi xuống siêu thị ở tầng thị mua đồ nấu ăn.

Cao Đạm đẩy xe mua sắm, cô ngoan ngoãn đi bên cạnh nhặt đồ, nhìn qua thật sự là một đôi vợ chồng. Anh rất thân sĩ, sẽ trưng cầu ý kiến cùng khẩu vị của cô rồi mới quyết định có mua hay không.

“Yến mạch thì sao, có thể nấu bữa sáng mai.” Anh giơ một hộp yến mạch ăn liền hỏi cô.

An Hân Phỉ gật gật đầu “Bữa sáng ăn yến mạch, tôi còn tưởng anh thích bữa sáng truyền thống”

Anh đem yến mạch ném vào xe đẩy, cúi người gần sát cô “Đúng là tôi thích bữa sáng truyền thống, nhưng tôi lo sáng mai em không dậy được thôi”

“….” hiểu được ý anh là gì mặt cô đỏ rực, bĩu môi không thèm để ý anh, thật đáng ghét, cứ luôn trêu cô. Thế mà cô còn nghĩ anh là người nhã nhặn lễ độ, ai dè lại không đứng đắn đến vậy.

Mua sắm xong, hai người xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà, sofa màu mận chín, giường công chúa cùng màn sa mỏng đều được trang bị hoàn hảo, Cao Đạm cầm đồ ăn mang vào phòng bếp, lại kêu An Hân Phỉ vào phòng ngủ dọn hết quần áo.

Cô nhìn quần áo đàn ông bày biện chỉnh tề trong tủ, bên cạnh là vị trí đặt quần áo của cô…. Đem từng món đồ gấp gọn gàng, cô mới thực sự tin rằng mình đã kết hôn, mà đêm nay, là đêm tân hôn.

Dọn xong quần áo, cô vào phòng bếp, tất cả đều là đồ nhập khẩu đắt tiền, đối với người thích nội trợ mà nói thì đây đúng là thiên đường. Lấy tạp dề vừa mới mua mặc lên người, cô lục xem túi đồ ăn, suy nghĩ tối nay nên làm món gì.

“Em định nấu gì?” Cao Đạm – bấy giờ đã thay quần áo ở nhà – bước vào phòng bếp, ôm cánh tay tựa vài tủ lạnh, anh thay đồ ở nhà, bỏ kính ra trông càng thêm trẻ trung, bình dị gần gũi.

“À, anh có kiêng khem gì không?”

“Không, tôi không kén ăn”

“Được, vậy thì làm cơm cùng sườn om (*), canh rau với tôm bóc vỏ, thêm salad bông cải xanh nữa”

“Được”

Quá trình ăn cơm tối rất hài hoà, hai người giống như bạn tốt, cùng nhau nói chuyện công tác và việc học hành, lại rất ăn ý không động vào tình cảm ngang trái đã qua của người kia (*)

(*) nguyên văn “情感的逆鳞” = tình cảm nghịch lân

Cơm nước xong, An Hân Phỉ định dọn dẹp bát đũa, nhưng Cao Đạm đã tỏ vẻ: nếu cô làm cơm chiều thì anh nên rửa bát. Cô không nói lại được anh, đành ra phòng khách coi TV.

Anh rửa bát xong cũng đi vào phòng khách cùng nàng xem phim truyền hình, nhìn nhìn thời gian, liền nói với cô “Tôi đi tắm rửa” rồi tới phòng tắm.

Bạn An Hân Phỉ đáng thương lại lần nữa xem cái gì cũng không vài đầu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK