Vừa mới biết An Hân Phỉ mang thai, Cao Đạm vui mừng quá đỗi vội vàng gọi điện cho mẹ Cao.
“Mẹ, chúc mừng mẹ lại phải làm bà tiếp rồi.” Anh cười, kéo vợ xuống ngồi bên cạnh mình, tay phải rảnh rỗi nắm tay cô đung đưa qua lại “Vâng, Tiểu Phỉ mang thai!”
“Ai u, bây giờ mẹ không cần qua đây đâu, đúng, không có việc gì, cô ấy ở bên cạnh con, được!” Cao Đạm đưa điện thoại cho An Hân Phỉ “Mẹ muốn nói chuyện với em.”
An Hân Phỉ nhận lấy điện thoại từ tay anh “Mẹ, vâng, khá tốt, không có cảm giác gì, chỉ là dễ mệt rã rời thôi ạ.” Cô nháy nháy mắt, làm khẩu hình với anh “Mẹ nói muốn qua đây!”
Cuối cùng anh lắc đầu “Ngàn vạn lần đừng đồng ý.”
“Mẹ, mẹ đừng qua đây, chờ con ổn định, con cùng Cao Đạm trở về thăm mẹ với ba.” Cô quay qua ôm lấy anh “Mẹ muốn nói với anh này.”
Cao Đạm lại cầm điện thoại, mẹ Cao trong điện thoại dặn dò anh chăm sóc cho con dâu cùng cháu nội, anh cười đáp ứng “Con biết rồi, con có là ông bố trẻ con đâu.”
Tắt điện thoại, vợ chồng nhà này như trút được gánh nặng, thở ra một hơi thật sâu.
An Hân Phỉ vỗ vỗ ngực “Làm em sợ muốn chết, nếu mẹ tới thấy anh như vậy thì làm thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào nữa, đương nhiên là phải phê bình đồng chí An Hân Phỉ không chăm sóc tốt cho người chồng là tôi đây chứ sao.” Cao Đạm cố ý trêu cô.
“Được lắm, anh còn nói em hả, còn nói em hả?!” Cô trừng mắt thật to nhào vào anh, anh sợ tới mức lập tức ôm cô vào lòng “Tiểu tổ tông, chậm chút, cục cưng trong bụng chịu không nổi đâu.”
Cô nghịch ngợm thè lưỡi “Quên mất.”
Cao Đạm véo mũi cô, vẻ mặt cưng chiều “Đồ nghịch ngợm!” Lại giúp cô vén mấy lọn tóc do cô ồn ào ầm ĩ mà dính trên má ra sau đầu “Có phải nên gọi cho ba mẹ vợ rồi không hả?”
An Hân Phỉ cân nhắc hồi lâu, gật gật đầu. Tuy rằng bất mãn với người nhà, nhưng cô vẫn gọi cho ông An Chí Quốc.
“Ba, vâng, Cao Đạm khôi phục khá tốt, con… Con cũng khá tốt… Ba… Con… Mang thai.”
“Ai da, chúc mừng con cùng Cao Đạm nha.” “Bây giờ mẹ con nhiều tháng rồi, bác sĩ bảo phải nằm trên giường nghỉ ngơi, ba bây giờ thật sự không có thời gian qua thăm……”
“Không sao, ba cứ chăm sóc cho mẹ thật tốt, không cần lo lắng cho con cùng Cao Đạm đâu.” Cô treo điện thoại, nhún nhún vai với anh.
Bà xã dửng dưng như vậy hết sức làm anh đau lòng, không khỏi càng thương cô thêm “Bé ngoan, về sau anh sẽ thương em chăm lo cho em.”
“Ừ, còn có cục cưng của chúng ta nữa!” Cô nhu thuận ghé sát vào ngực anh, tương lai, người đàn ông này, bất kể bụi gai hay đường bằng phẳng đều nắm tay cô cùng nhau đồng hành.
Gần đây anh có hơi nóng lòng, muốn nhanh nhanh xuất viện về nhà lo cho chị xã đang mang thai, vì thế mỗi ngày tăng thêm thời gian tập luyện, kết quả chân bị rút gân nghiêm trọng. An Hân Phỉ đau lòng muốn chết rồi, oán trách anh không yêu quý thân thể của mình, ngồi ở một bên giường hờn dỗi.
Cao Đạm chống gậy tới gần cô, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng “Anh sai rồi còn không được sao?”
“Hừ!” Bên trái hừ hừ.
“Anh thật sự biết sai rồi, tha thứ cho anh đi!”
“Hừ!” Bên phải lại hừ hừ.
Cao Đạm thấy thế nhanh trí kêu “Ai u, chân…”
Quả nhiên, nghe thấy anh nói đến chân, cô lo lắng “Thế nào, chân lại rút gân, em giúp anh xoa xoa!”
Cao Đạm kéo tay cô qua, nắm thật chặt “Về sau anh sẽ không cậy mạnh nữa.”
Cô cũng mềm lòng, ngón tay vẽ lên lòng bàn tay anh “Anh đã nói sẽ không lại làm em lo lắng, anh không được nuốt lời.”
“Được.”
“Bé con là nhân chứng.” An Hân Phỉ nắm tay anh sờ sờ bụng mình.
“Được, ba về sau sẽ ngoan ngoãn, bé con cũng phải ngoan ngoãn nhé.” Anh nhẹ giọng nói với bụng cô.
Có An Hân Phỉ cùng “ bé con “ giám sát, Cao Đạm dần dần khỏe lại, hồi phục không tệ, bác sĩ nói đã có thể xuất viện, anh tuân lệnh, lập tức làm thủ tục xuất viện, hai vợ chồng trở về căn nhà của mình ngọt ngọt ngào ngào chờ đợi bé con nhỏ sinh ra.
Editor: ngược chó FA =)))) hí hí, trung thu vui vẻ nhe các cẩu FA. Chương này ngắn vc =))))