Chương 6: Ấm ức đáng thương
Tốc độ của Thời Cảnh An cực nhanh, chỉ hai ba bước đã đến nơi, nâng Tô Cẩm Mịch dậy khỏi mặt đất.
Lông mày nhíu lại: "Không sao chứ?"
Hốc mắt Tô Cẩm Mịch phiếm hồng, điềm đạm đáng yêu nhìn Thời Cảnh An: "Ông xã, em, em..." Cô ngập ngừng muốn nói lại thôi, khóe mắt liếc về phía Tô Tú Anh, giống như đang sợ hãi.
Kết hợp với câu nói lăng nhục vừa rồi của Tô Tú Anh.
Sắc mặt Thời Cảnh An đen xì giống như có thể chảy ra mực, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc rơi trên người Tô Tú Anh, khiến đối phương lập tức cứng đờ ngay tại chỗ, không dám cử động.
"Tô Cẩm Mịch, mày..."
Căn bản Tô Tú Anh chưa từng ra tay, nhưng cô ta vừa hét lên, Tô Cẩm Mịch giống như bị dọa sợ, nhanh chóng lui về phía sau một bước, thậm chí còn nhỏ giọng kêu lên một tiếng, nhanh chóng né tránh, giống như bị kinh hãi vậy.
Thời Cảnh An kéo người ra sau lưng bảo vệ.
Ánh mắt nhìn Tô Tú Anh càng lạnh hơn: "Dám bắt nát người phụ nữ của tôi?"
Hai chân Tô Tú Anh nhũn ra, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng áo, suýt té ngã ra đất.
Tô Quốc Vĩ lập tức bước đến cười giải thích: "Cậu chủ Thời, hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Từ nhỏ đến giờ, hai chị em chúng nó vẫn thường cãi nhau ầm ĩ như vậy đó..."
Bị ánh mắt lạnh như băng của Thời Cảnh An nhìn chằm chằm vào người, lời giải thích của Tô Quốc Vĩ càng ngày càng yếu.
Không còn cách nào khác, Tô Quốc Vĩ đành phải kéo Tô Tú Anh đến: "Còn không mau xin lỗi cậu chủ Thời!"
Tô Tú Anh đang định mở miệng, Thời Cảnh An đã hừ một tiếng, ánh mắt nhìn người nhà họ Tô càng lạnh lùng hơn.
"Do chị ấy tự ngã ra đất mà!" Tô Tú Anh vô cùng ấm ức, lạnh lùng nhìn Tô Cẩm Mịch.
Tô Cẩm Mịch vô cùng phối hợp, lập tức trốn ra sau lưng Thời Cảnh An.
"Cô định vu oan cho người phụ nữ của tôi sao?" Giọng Thời Cảnh An lạnh lùng hơn.
Tô Quốc Vĩ thấy Tô Tú Anh còn muốn cãi lại, ông ta hung ác giơ tay lên, tát thẳng vào mặt Tô Tú Anh.
"Bốp!"
Một tiếng tát tai vang dội.
Khóe miệng Tô Tú Anh chảy ra một tia máu.
Khỏi phải nói lúc này cơn giận trong lòng Tô Quốc Vĩ lớn đến mức nào, Tô Tú Anh quá ngu xuẩn, không nhìn thấy Thời Cảnh An đang che chở cho Tô Cẩm Mịch sao mà còn muốn nhắc đến chuyện đó. Gọn gàng dứt khoát nhận lỗi không phải tốt hơn sao?
Đánh xong, ông ta tha thiết nhìn Thời Cảnh An: "Cậu chủ Thời, hân nhiên không hiểu chuyện, chọc Cẩm Mịch không vui, tôi dạy dỗ nó thay cậu."
Tô Tú Anh đưa tay lên ôm mặt.
Du Vân Linh bước đến nhẹ nhàng an ủi.
Thời Cảnh An không để ý đến Tô Quốc Vĩ, mà chuyển ánh mắt lên người Tô Cẩm Mịch, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Nhìn Tô Cẩm Mịch giống như đang sợ hãi.
Thật ra chỉ là đang ngụy trang, cô gái này, đang mượn sức anh để đối phó với mẹ kế và em gái.
Lá gan đúng là không nhỏ!
Dám coi Thời Cảnh An anh là vũ khí để sử dụng.
Tô Cẩm Mịch nháy mắt ra hiệu cho anh, ánh mắt đầy cảm kích.
Thời Cảnh An thu ánh mắt lại, lạnh lùng nhìn Tô Quốc Vĩ: "Đúng là nên dạy dỗ tử tế."
Trong lòng Tô Quốc Vĩ lập tức căng thẳng.
Vốn dĩ ông ta đang định tìm lý do thoái tháng, nhưng Thời Cảnh An đã tỏ rõ thái độ muốn một câu trả lời.
Sau khi suy nghĩ một lát, ông nhỏ giọng nói: "Phạt đóng cửa ăn năn một tháng, cậu thấy thế nào?"
Ông ta muốn biết ý của Thời Cảnh An.
Du Vân Linh không nhịn được nhẹ nhàng nói: "Cậu chủ Thời, Cẩm Mịch, hân nhiên đều còn nhỏ..."
Du Vân Linh còn chưa nói hết lời, Tô Cẩm Mịch đã cúi đầu khóc nức nở hai tiếng, tuy rằng tiếng khóc rất nhỏ, nhưng mọi người có mặt ở chỗ này vẫn nghe thấy rõ ràng.
Thời Cảnh An quay đầu nhìn lại.
Giọng nói trầm thấp của Tô Cẩm Mịch vang lên: "Em, em chỉ đang nghĩ đến mẹ mình thôi."
Cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Thời Cảnh An: "Ông xã, nếu mẹ em vẫn còn sống, nhất định bà cũng sẽ thương em như vậy."
Sắc mặt đám người Du Vân Linh đều đen lại.
Thời Cảnh An nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Mịch lúc này, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Trong khoảnh khắc ấy, vẻ mặt của cô gái nhỏ giống hệt vẻ mặt cầu xin tha thứ khi nằm dưới người anh tối hôm qua.
Trái tim anh đột nhiên mềm nhũn ra.
Sau đó Tô Cẩm Mịch nói tiếp: "Đáng tiếc mẹ em đã qua đời vì khó sinh rồi, nguyện vọng lớn nhất của bà trước khi qua đời, chính là muốn em chăm sóc tốt cho em trai mình."
"Ông xã, em đã gả vào nhà họ Thời rồi, sau này khả năng không có cách nào chăm sóc cho em trai mình nữa, em có lỗi với mẹ..."
Thời Cảnh An hơi nheo mắt lại, cất giọng ấm áp nói: "Nếu đã như thế, thì đón em trai đến nhà họ Thời."
Lòng anh sáng như gương, lập tức hiểu ra đây mới là mục đích thật sự của Tô Cẩm Mịch.
"Thật sao?"
Tô Cẩm Mịch ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn Thời Cảnh An.
Thời Cảnh An khẽ ừ một tiếng.
"Thật."