• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Sự dối trá của Tô Tú Anh.

Tô Cẩm Mịch cười, kéo cổ tay Thời Cảnh An, khóe miệng nhếch lên: “Được thôi, chị chờ em!”

Tô Quốc Vĩ vừa bắt chuyện đôi câu cùng người khác, vừa muốn đưa đường dẫn lối cho Tô Tú Anh với mấy vị phụ huynh của các cậu ấm nhà giàu. Nhưng lại không thấy Tô Tú Anh đâu.

Thấy Tô Tú Anh đang ở cùng Tô Cẩm Mịch và Thời Cảnh An, sợ Tô Tú Anh lại gây chuyện gì bèn vội vàng đi tới. Sau khi nói mấy câu tán gẫu lấy lòng liền mượn cơ kéo Tô Tú Anh đi.

“Bố, bố kéo con làm gì! Bố không thấy dáng vẻ kiêu ngạo của ả Tô Cẩm Mịch kia đâu!”

Tô Tú Anh nghiến răng nghiến lợi, vì sao, vì sao người phụ nữ này đã chiếm lấy thứ vốn thuộc về cô ta mà còn đắc ý như thế?

“Đủ rồi, chuyện này dừng ở đây! Bố cảnh cáo con, ở trong buổi tiệc này thì biết điều một chút, đừng quên mục đích bố đưa con đến đây!”

Tô Quốc Vĩ nhìn chằm chằm  Tô Tú Anh, hận không thể tát cô ta một cái cho tỉnh người ra.

Tô Tú Anh không dám không nghe lời bố mình, lắp ba lắp bắp nhìn về phía Thời Cảnh An.

Lúc này Thời Cảnh An đã ngồi vào vị trí dành cho khách quý.

Tô Cẩm Mịch ngồi bên cạnh anh, hai người dựa sát vào nhau, ánh đèn dịu dàng rọi xuống, dừng lên trán của Tô Cẩm Mịch, thoạt nhìn qua trông rất ấm áp.

Góc nghiêng hoàn mỹ ấy khiến Tô Tú Anh giận dữ siết chặt nắm tay.

Tô Quốc Vĩ thấy biểu cảm của con gái, kéo tay cô ta nói: “Tú Anh, Thời Cảnh An ghét con thì con cũng đừng lãng phí thời gian làm gì. Thanh niên tài tuấn có rất nhiều, hôm nay con thể hiện cho thật tốt, chắc chắn có thể tìm được một người đàn ông tốt.”

“Con không cần ai hết, con chỉ muốn Thời Cảnh An!” Tô Tú Anh nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói.

Tô Quốc Vĩ chợt đổi sắc mặt, tức giận đến mức suýt chút nữa đã ra tay, nhưng xung quanh có nhiều người như vậy, ông ta nhìn quanh một vòng, hít thật sâu mới ổn định được cảm xúc của mình: “Tô Cẩm Mịch có vô dụng đến đâu cũng là người nhà họ Tô chúng ta, nó đã gả cho Thời Cảnh An thì con cũng được thơm lây, nhưng nếu con cứ u mê không chịu tỉnh ngộ thì chỉ có làm nhà họ Tô chúng ta mất mặt!”

“Bố!” Tô Tú Anh tức giận hất tay Tô Quốc Vĩ ra: “Bố thật sự cho là Tô Cẩm Mịch sẽ giúp đỡ nhà họ Tô chúng ta sao? Con thấy cô ta hận chúng ta thấu xương, tuyệt đối không thể nào giúp nhà họ Tô được!”

Tô Quốc Vĩ nhíu mày giận dữ, há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng không nói, ông ta đương nhiên biết Tô Cẩm Mịch sẽ không nghiêng về nhà họ Tô, nhưng chỉ cần ngày nào Thời Cảnh An còn chiều chuộng cô thì ông ta còn phải dè chừng Tô Cẩm Mịch ngày đó!

“Con ngoan ngoãn cho bố!”

Tô Quốc Vĩ nói xong liền đẩy cô ta tránh ra.

Tiết mục quyên góp cũng là chủ đề của buổi tiệc hôm nay bắt đầu diễn ra, Tô Quốc Vĩ muốn kiếm thể diện cho Tô Tú Anh nên đã dùng danh nghĩa của cô ta quyên góp năm trăm vạn cho quỹ từ thiện.

Ông ta đã bỏ vốn gốc, đương nhiên là để làm bật lên sự ưu tú của Tô Tú Anh, khiến cho người thừa kế của các nhà khác chú ý.

“Chào mừng quý vị đến với buổi tiệc từ thiện hôm nay của chúng tôi, cảm ơn các vị đã hào phóng quyên góp, tặng cho những đứa trẻ miền núi của chúng tôi thật nhiều tình thương ấm áp như vậy,” người chủ trì lên sân khấu phát biểu, “Vậy nên, bây giờ chúng ta xin mời người đã quyên góp nhiều nhất trong tối nay – Tô Tú Anh, cô Tô! Mọi người hoan nghênh!”

Âm thanh vang dội truyền ra khắp buổi tiệc, mọi người nương theo ánh mắt của người chủ trì nhìn về phía Tô Tú Anh. Tô Tú Anh kinh ngạc che nửa mặt, ngượng ngùng cười, sau đó đứng lên đi về phía trung tâm sân khấu trong lời mời của người chủ trì.

Tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng Tô Tú Anh.

Microphone được trao vào tay Tô Tú Anh, Tô Tú Anh hơi ngẩng cằm, ánh sáng khinh thường nơi khóe mắt liếc về phía Tô Cẩm Mịch.

Cứ cho là cô gả cho Thời Cảnh An thì sao, cô ta mới là cô cả nhà họ Tô!

“Cảm ơn mọi người đã cổ vũ, cũng hy vọng mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn cho các trẻ em miền núi, để bọn nhỏ có thể được đọc sách, trải qua một mùa đông ấm áp, Tú Anh ở đây xin cảm ơn mọi người!”

Tính ra thì Tô Tú Anh cũng thông minh, ít nhất thì trong trường hợp này nói rất hay, tất cả mọi người đều gật đầu đồng tình với cô ta, cho rằng cô ta thật lương thiên.

Tô Cẩm Mịch cười.

Tô Tú Anh lương thiện?

Một chủ nhân thường tay đấm chân đá một con chó không nghe lời thì thật sự sẽ suy nghĩ cho mấy đứa trẻ miền núi ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK