Thoát khỏi một giấc mộng như mất đi nửa cái mạng kia của mình nên Lưu Hạo có phần khó mà vào giấc, anh ôm Lạc An trong vòng tay của mình liền cảm nhận một chút, cô trước nay đều gầy như vậy sao?
Lạc An trong thân xác này là một linh hồn khác, Lưu Hạo biết điều đó là vô lý nhưng anh cũng đồng ý để bản thân tin tưởng người. Một người như thế, độc đoán đa mưu, cao lãnh dị thường lại vì một cô gái mà trở nên ôn nhu bất chấp mọi vấn đề không theo lẽ thường như thế này sao? Lưu Hạo biết rằng bản thân trước giờ đều là suy nghĩ cho kẻ khác nhiều hơn, bởi vì chính anh còn không biết bản thân muốn gì cầu chi thì làm cách nào có thể để tâm đến chuyện tình cảm. Dù thế, một Lưu Hạo trước nay như không màng chuyện gì lại vì một Lạc An mà tình nguyện bị người trong tổ chức nói ra nói vào, cũng vì thế nên hiện tại Lưu Hạo rất sợ hãi.Hạ Gia Thành, không còn là cái người mà anh kính trọng năm nào nữa, hay vốn dĩ trước giờ lão đều đeo một bộ mặt giả tạo kia?
Tỉnh lại lần nữa là sáu giờ sáng, Lưu Hạo trở mình đem Lạc An đặt lại bên giường rồi rời đi, hôm nay cần phải tiếp tục tra án nên Lạc An buộc phải ở lại đây, dù sao căn cứ cũng là nơi an toàn nhất đối với cô.
"Sắp xếp cho tôi một chiếc xe, tôi muốn đi gặp một người"
Lưu Hạo lên tiếng phân phó người làm việc rồi đem theo Thương Hàn rời đi, ngày hôm nay Tống Nhân sẽ ở lại căn cứ để giám sát việc điều tra vụ án.
"Hai người ở lại trong gian nhà này nhé, anh ở bên dãy phòng phía tây nên nếu có việc cứ gọi cho anh"
Tống Nhân ôn nhu xoa đầu Hạ Giai rồi phân phó, tuần tới Hạ Giai sẽ tiếp nhận việc điều trị mắt và sẽ ở lại bệnh viện để tiến hành phẫu thuật nên hiện tại Tống Nhân rất để ý đến y. Dù sao thì y cũng là tiểu tâm can của hắn, đối với hắn quan trọng như vậy.
"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy"
Lạc An đối với người mà lên tiếng đảm bảo, dù sao thì Lưu Hạo cùng Tống Nhân cũng là anh em họ nên cô chắc chắn cùng với người này duy trì mối quan hệ tốt, không khó ở như trước kia nữa.
"Cảm ơn"
Tống Nhân rời đi rồi Lạc An mới dìu Hạ Giai đi vào phòng ăn, dù sao thì Lạc An cũng chưa ăn uống gì nên cả hai sẽ cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện, họ đã lâu chưa ngồi lại nói chuyện như vậy rồi.
"Cậu cùng cậu ấy định sẽ như thế nào đây?"
Lạc An cũng chỉ hỏi bừa một câu nhưng đã thấy mặt của Hạ Giai thoáng chốc đỏ bừng, ngại ngùng sao?
Hạ Giai vân vê chiếc thìa trên tay rồi trả lời.
"Anh ấy, nói muốn kết hôn cùng với mình"
"Kết hôn?"
Lạc An vừa uống một ngụm nước đã suýt nữa bị y doạ cho sặc, cái tên Tống Nhân này, mới để cho hắn yên ổn vài giây liền xem như cô không tồn tại có phải hay không? Nói muốn cưới liền cưới à, dễ vậy thì Lạc An đã không ở trong thân xác này nhiều ngày như thế rồi, muốn cướp chị em tốt của tôi? Anh cứ đợi đấy!
Lạc An không phải là không muốn Hạ Giai yên bề gia thất chỉ là Tống Nhân quá vội vã nên cô sợ y sẽ bị đối xử bất công, dù sao chỉ mới vài tháng, không thể nhanh đến mức kết hôn được.
"Vội vã quá rồi Giai, không thể kết hôn sớm được"
Nhủ lòng phải khuyên y thật tinh tế để y không nghĩ mình có ý kiến gì nhưng Lạc An là không muốn khuyên nhẹ nhàng a, cái kẻ kia thật sự cho rằng bản thân muốn gì được nấy có phải không?
"Tống Nhân rất tốt, An à"
Hạ Giai chỉ đáp lại một câu mà đã khiến cô á khẩu rồi, đúng là xa mặt cách lòng, không thể nói chuyện với người bạn tâm giao này được nữa, cô từ bỏ khuyên nhủ mà tiếp tục ăn cháo.
"Dù sao thì, cũng chờ thêm một thời gian nữa đi, hai người vội vã như vậy chúng tôi phải làm sao đây?"
Lạc An chơi chiêu làm nũng liền nhận được một sự ưu ái từ Hạ Giai, y gật gật đầu rồi vùi mình vào ăn cháo, Lạc An nói đúng cứ để từ từ thôi, hôn nhân không phải chuyện một hai ngày mà là vấn đề cả đời y phải trả, xem xét một chút vậy!
Lạc An trong thân xác này là một linh hồn khác, Lưu Hạo biết điều đó là vô lý nhưng anh cũng đồng ý để bản thân tin tưởng người. Một người như thế, độc đoán đa mưu, cao lãnh dị thường lại vì một cô gái mà trở nên ôn nhu bất chấp mọi vấn đề không theo lẽ thường như thế này sao? Lưu Hạo biết rằng bản thân trước giờ đều là suy nghĩ cho kẻ khác nhiều hơn, bởi vì chính anh còn không biết bản thân muốn gì cầu chi thì làm cách nào có thể để tâm đến chuyện tình cảm. Dù thế, một Lưu Hạo trước nay như không màng chuyện gì lại vì một Lạc An mà tình nguyện bị người trong tổ chức nói ra nói vào, cũng vì thế nên hiện tại Lưu Hạo rất sợ hãi.Hạ Gia Thành, không còn là cái người mà anh kính trọng năm nào nữa, hay vốn dĩ trước giờ lão đều đeo một bộ mặt giả tạo kia?
Tỉnh lại lần nữa là sáu giờ sáng, Lưu Hạo trở mình đem Lạc An đặt lại bên giường rồi rời đi, hôm nay cần phải tiếp tục tra án nên Lạc An buộc phải ở lại đây, dù sao căn cứ cũng là nơi an toàn nhất đối với cô.
"Sắp xếp cho tôi một chiếc xe, tôi muốn đi gặp một người"
Lưu Hạo lên tiếng phân phó người làm việc rồi đem theo Thương Hàn rời đi, ngày hôm nay Tống Nhân sẽ ở lại căn cứ để giám sát việc điều tra vụ án.
"Hai người ở lại trong gian nhà này nhé, anh ở bên dãy phòng phía tây nên nếu có việc cứ gọi cho anh"
Tống Nhân ôn nhu xoa đầu Hạ Giai rồi phân phó, tuần tới Hạ Giai sẽ tiếp nhận việc điều trị mắt và sẽ ở lại bệnh viện để tiến hành phẫu thuật nên hiện tại Tống Nhân rất để ý đến y. Dù sao thì y cũng là tiểu tâm can của hắn, đối với hắn quan trọng như vậy.
"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy"
Lạc An đối với người mà lên tiếng đảm bảo, dù sao thì Lưu Hạo cùng Tống Nhân cũng là anh em họ nên cô chắc chắn cùng với người này duy trì mối quan hệ tốt, không khó ở như trước kia nữa.
"Cảm ơn"
Tống Nhân rời đi rồi Lạc An mới dìu Hạ Giai đi vào phòng ăn, dù sao thì Lạc An cũng chưa ăn uống gì nên cả hai sẽ cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện, họ đã lâu chưa ngồi lại nói chuyện như vậy rồi.
"Cậu cùng cậu ấy định sẽ như thế nào đây?"
Lạc An cũng chỉ hỏi bừa một câu nhưng đã thấy mặt của Hạ Giai thoáng chốc đỏ bừng, ngại ngùng sao?
Hạ Giai vân vê chiếc thìa trên tay rồi trả lời.
"Anh ấy, nói muốn kết hôn cùng với mình"
"Kết hôn?"
Lạc An vừa uống một ngụm nước đã suýt nữa bị y doạ cho sặc, cái tên Tống Nhân này, mới để cho hắn yên ổn vài giây liền xem như cô không tồn tại có phải hay không? Nói muốn cưới liền cưới à, dễ vậy thì Lạc An đã không ở trong thân xác này nhiều ngày như thế rồi, muốn cướp chị em tốt của tôi? Anh cứ đợi đấy!
Lạc An không phải là không muốn Hạ Giai yên bề gia thất chỉ là Tống Nhân quá vội vã nên cô sợ y sẽ bị đối xử bất công, dù sao chỉ mới vài tháng, không thể nhanh đến mức kết hôn được.
"Vội vã quá rồi Giai, không thể kết hôn sớm được"
Nhủ lòng phải khuyên y thật tinh tế để y không nghĩ mình có ý kiến gì nhưng Lạc An là không muốn khuyên nhẹ nhàng a, cái kẻ kia thật sự cho rằng bản thân muốn gì được nấy có phải không?
"Tống Nhân rất tốt, An à"
Hạ Giai chỉ đáp lại một câu mà đã khiến cô á khẩu rồi, đúng là xa mặt cách lòng, không thể nói chuyện với người bạn tâm giao này được nữa, cô từ bỏ khuyên nhủ mà tiếp tục ăn cháo.
"Dù sao thì, cũng chờ thêm một thời gian nữa đi, hai người vội vã như vậy chúng tôi phải làm sao đây?"
Lạc An chơi chiêu làm nũng liền nhận được một sự ưu ái từ Hạ Giai, y gật gật đầu rồi vùi mình vào ăn cháo, Lạc An nói đúng cứ để từ từ thôi, hôn nhân không phải chuyện một hai ngày mà là vấn đề cả đời y phải trả, xem xét một chút vậy!