" Lưu... "
Cô còn chưa kịp nói gì thì cái tên này đã một mạch bế cô đến chỗ vòi nước phía bên kia rồi.
'' Rửa đi, cô có thể tự làm không? " Ngụ ý rằng ' Nếu như cô không thể bổn thiếu gia liền nhân từ giúp cô một tay '
Nhưng Lạc An nào dám để anh tiếp tục làm ra những hành động khiến cô trở tay không kịp nên đã vội từ chối.
" Tôi có thể, thật sự có thể "
"... "
Cả hai bắt gặp ánh mắt của đối phương mà đồng lòng có cho mình những nhận xét mới về người, Lưu Hạo cho rằng cô đang sợ anh còn Lạc An lại nghĩ tên này chắc chắn có ý đồ, nếu không tự nhiên đang vô cảm nướng cá lại chạy sang ôm cô lên là như thế nào?
Mà nếu Lạc An thật sự mở miệng hỏi anh thì chắc chắn Lưu Hạo cũng không trả lời cô được, thật sự anh còn không biết bản thân mình bị gì nữa...
Lúc nghe thấp thoáng tiếng Tống Nhân nói sẽ bế cô đến chỗ này giúp cô rửa vết thương đang rỉ máu đó thì tâm can Lưu Hạo có chút không vui, anh liền làm theo cảm tính bỏ vội đồ dùng nướng cá xuống đi sang bên cạnh họ lúc nào không hay mà cứ thế bế Lạc An lên trước sự ngỡ ngàng của cả hai. Giây phút đặt cô xuống ngay lúc này, chính Lưu Hạo còn tự hỏi ' Bản thân là đang làm cái gì vậy? '. Lo chuyện bao đồng cũng thật sự lo đến việc cỏn con này luôn sao!
Lắc đầu xoá đi suy nghĩ đang len lỏi trong tâm trí mình, anh cứ thế đứng đó nhìn cô, lúc này Lạc An không tập trung rửa vết thương mà đang chăm chú suy nghĩ một vấn đề.
Lúc mấy cái bát kia vì cô lỡ trượt tay làm rơi vỡ mà vang lên tiếng xoảng chói tai khiến Lạc An chợt nhiên đau đầu một thoáng, trong ký ức của nguyên chủ vùng vẩy lên vài mảnh ghép nhạt nhoà của một chuyện đã qua. Chính nguyên chủ cũng không nhớ rõ là gì nên linh hồn của Lạc An đang ở trong cơ thể này cũng không thể tiếp thu được sự việc ấy, cô ở một giây phút khi nhìn thấy những mảnh vỡ cứ thế quẹt qua chân mình một cái cũng chẳng lấy một tia đau lòng cho bản thân, vốn dĩ đủ thời gian nhấc chân lên thoát khỏi việc bị thương chảy máu nhưng cô không làm. Cho đến khi Tống Nhân cất tiếng nói thì cô mới như bừng tỉnh, vết thương lúc này mới ẩn ẩn đau nhói lên khiến cho Lạc An cũng có chút rưng rưng muốn khóc, cô thấy từng giọt máu rỉ ra sau vết thương thì ngẩm lại rốt cuộc bản thân bị gì mà để cho mình cứ thế làm mình bị thương chứ?
'' Không sao chứ, Lạc An? "
Lúc này khi Hạ Giai cất tiếng nói vọng lại thì Lạc An mới tỉnh ra sau vài dòng suy nghĩ kia, cô nói rằng mình không sao rồi tiếp tục xử lí vết thương bằng nước sạch và đồ dùng y tế mà Lưu Hạo vừa lấy ra cho cô, sau đó liền được anh dìu đến chiếc ghế cùng Hạ Giai ngồi ngay đấy nhìn anh tiếp tục nướng cá. Cô gái nhỏ này bị doạ một hồi cũng không nhớ gì đến việc giúp hai người kia lại một lần nữa tâm đầu ý hợp, kết duyên tình yêu nữa rồi. Cô đang bận suy nghĩ, về những chuyện mà cô không biết nhưng cơ thể này, trí nhớ này lại như được đóng khuôn mà đang tuôn trào một vài hình ảnh rõ nét hơn về cái ký ức ùa về khi nãy kia.
Hình ảnh lờ mờ trong bóng tối, tiếng đồ vật vỡ vang lên như xé nát màn đêm đen. Kéo theo đó là sấm sét, mưa rơi cùng những giọng nói không rõ là của ai, còn không nghe được là đang nói cái gì. Nó ồn ào nhưng cũng như yên tĩnh, dường như là nghe được nhưng cũng không thật sự nghe hiểu. Cái cảm giác ấy khó chịu đến nhường nào chứ...
" Cá đã nướng xong rồi Tống Nhân cậu dìu Hạ Giai ra chòi ngồi chờ trước đi "
Lúc này Lưu Hạo chính thức đổi khách thành chủ đem việc phân phó cho Tống Nhân làm. Hắn cũng quen rồi, cứ thế nghe lời người đem bàn tay rửa sạch rồi đến dìu Hạ Giai đi vào chỗ ngồi đợi ăn cơm, còn Lạc An dĩ nhiên là được ai kia dắt vào rồi, anh đem tay cô khoác lên vai mình rồi cứ thế dìu cô vào chỗ ngồi. Lạc An cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ đang xâm nhập vào tai cô làm nó ngứa ngáy khó chịu vô cùng, cô cảm thấy mình như biến thái vậy!
" Tôi có thể tự đi anh không cần phải..."
Còn chưa dứt lời người nọ đã trực tiếp "bế công chúa" một lần nữa đem cô an vị tại chỗ ngồi của mình mà ngơ ngác dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, Lưu Hạo có chút ý niệm riêng nên đã ngồi cạnh cô như đó là điều hiển nhiên vậy.
Bỏ qua khúc nhạc đệm này, Lạc An không thèm cùng Lưu Hạo đối mặt nữa mà cứ vùi đầu vào tiếp tục ăn uống cho xong rồi đi tắm rửa. Cô có chút ngứa ngáy vì khi nãy đã lội nước bắt cá, hiện tại cũng đã tối rồi cũng nên xem xét việc đêm nay sẽ cho cái tên đại nam chủ kia ngủ ở chỗ nào nữa. Dù gì nhà cô từ khi ba mẹ mất thì chỉ còn mỗi một cái giường thôi, cũng không thể để anh ta ngủ dưới đất được.
' Cái tên dở hơi này càng ngày càng thấy ghét! "
Cô còn chưa kịp nói gì thì cái tên này đã một mạch bế cô đến chỗ vòi nước phía bên kia rồi.
'' Rửa đi, cô có thể tự làm không? " Ngụ ý rằng ' Nếu như cô không thể bổn thiếu gia liền nhân từ giúp cô một tay '
Nhưng Lạc An nào dám để anh tiếp tục làm ra những hành động khiến cô trở tay không kịp nên đã vội từ chối.
" Tôi có thể, thật sự có thể "
"... "
Cả hai bắt gặp ánh mắt của đối phương mà đồng lòng có cho mình những nhận xét mới về người, Lưu Hạo cho rằng cô đang sợ anh còn Lạc An lại nghĩ tên này chắc chắn có ý đồ, nếu không tự nhiên đang vô cảm nướng cá lại chạy sang ôm cô lên là như thế nào?
Mà nếu Lạc An thật sự mở miệng hỏi anh thì chắc chắn Lưu Hạo cũng không trả lời cô được, thật sự anh còn không biết bản thân mình bị gì nữa...
Lúc nghe thấp thoáng tiếng Tống Nhân nói sẽ bế cô đến chỗ này giúp cô rửa vết thương đang rỉ máu đó thì tâm can Lưu Hạo có chút không vui, anh liền làm theo cảm tính bỏ vội đồ dùng nướng cá xuống đi sang bên cạnh họ lúc nào không hay mà cứ thế bế Lạc An lên trước sự ngỡ ngàng của cả hai. Giây phút đặt cô xuống ngay lúc này, chính Lưu Hạo còn tự hỏi ' Bản thân là đang làm cái gì vậy? '. Lo chuyện bao đồng cũng thật sự lo đến việc cỏn con này luôn sao!
Lắc đầu xoá đi suy nghĩ đang len lỏi trong tâm trí mình, anh cứ thế đứng đó nhìn cô, lúc này Lạc An không tập trung rửa vết thương mà đang chăm chú suy nghĩ một vấn đề.
Lúc mấy cái bát kia vì cô lỡ trượt tay làm rơi vỡ mà vang lên tiếng xoảng chói tai khiến Lạc An chợt nhiên đau đầu một thoáng, trong ký ức của nguyên chủ vùng vẩy lên vài mảnh ghép nhạt nhoà của một chuyện đã qua. Chính nguyên chủ cũng không nhớ rõ là gì nên linh hồn của Lạc An đang ở trong cơ thể này cũng không thể tiếp thu được sự việc ấy, cô ở một giây phút khi nhìn thấy những mảnh vỡ cứ thế quẹt qua chân mình một cái cũng chẳng lấy một tia đau lòng cho bản thân, vốn dĩ đủ thời gian nhấc chân lên thoát khỏi việc bị thương chảy máu nhưng cô không làm. Cho đến khi Tống Nhân cất tiếng nói thì cô mới như bừng tỉnh, vết thương lúc này mới ẩn ẩn đau nhói lên khiến cho Lạc An cũng có chút rưng rưng muốn khóc, cô thấy từng giọt máu rỉ ra sau vết thương thì ngẩm lại rốt cuộc bản thân bị gì mà để cho mình cứ thế làm mình bị thương chứ?
'' Không sao chứ, Lạc An? "
Lúc này khi Hạ Giai cất tiếng nói vọng lại thì Lạc An mới tỉnh ra sau vài dòng suy nghĩ kia, cô nói rằng mình không sao rồi tiếp tục xử lí vết thương bằng nước sạch và đồ dùng y tế mà Lưu Hạo vừa lấy ra cho cô, sau đó liền được anh dìu đến chiếc ghế cùng Hạ Giai ngồi ngay đấy nhìn anh tiếp tục nướng cá. Cô gái nhỏ này bị doạ một hồi cũng không nhớ gì đến việc giúp hai người kia lại một lần nữa tâm đầu ý hợp, kết duyên tình yêu nữa rồi. Cô đang bận suy nghĩ, về những chuyện mà cô không biết nhưng cơ thể này, trí nhớ này lại như được đóng khuôn mà đang tuôn trào một vài hình ảnh rõ nét hơn về cái ký ức ùa về khi nãy kia.
Hình ảnh lờ mờ trong bóng tối, tiếng đồ vật vỡ vang lên như xé nát màn đêm đen. Kéo theo đó là sấm sét, mưa rơi cùng những giọng nói không rõ là của ai, còn không nghe được là đang nói cái gì. Nó ồn ào nhưng cũng như yên tĩnh, dường như là nghe được nhưng cũng không thật sự nghe hiểu. Cái cảm giác ấy khó chịu đến nhường nào chứ...
" Cá đã nướng xong rồi Tống Nhân cậu dìu Hạ Giai ra chòi ngồi chờ trước đi "
Lúc này Lưu Hạo chính thức đổi khách thành chủ đem việc phân phó cho Tống Nhân làm. Hắn cũng quen rồi, cứ thế nghe lời người đem bàn tay rửa sạch rồi đến dìu Hạ Giai đi vào chỗ ngồi đợi ăn cơm, còn Lạc An dĩ nhiên là được ai kia dắt vào rồi, anh đem tay cô khoác lên vai mình rồi cứ thế dìu cô vào chỗ ngồi. Lạc An cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ đang xâm nhập vào tai cô làm nó ngứa ngáy khó chịu vô cùng, cô cảm thấy mình như biến thái vậy!
" Tôi có thể tự đi anh không cần phải..."
Còn chưa dứt lời người nọ đã trực tiếp "bế công chúa" một lần nữa đem cô an vị tại chỗ ngồi của mình mà ngơ ngác dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, Lưu Hạo có chút ý niệm riêng nên đã ngồi cạnh cô như đó là điều hiển nhiên vậy.
Bỏ qua khúc nhạc đệm này, Lạc An không thèm cùng Lưu Hạo đối mặt nữa mà cứ vùi đầu vào tiếp tục ăn uống cho xong rồi đi tắm rửa. Cô có chút ngứa ngáy vì khi nãy đã lội nước bắt cá, hiện tại cũng đã tối rồi cũng nên xem xét việc đêm nay sẽ cho cái tên đại nam chủ kia ngủ ở chỗ nào nữa. Dù gì nhà cô từ khi ba mẹ mất thì chỉ còn mỗi một cái giường thôi, cũng không thể để anh ta ngủ dưới đất được.
' Cái tên dở hơi này càng ngày càng thấy ghét! "