Cô lại trái lo phải nghĩ, sau cùng quyết định vì củng cố fan, phát tấm selfie.
Trong di động không có ảnh sẵn, Hề Thời giơ máy lên, mở cam trước, giơ cái kéo với màn hình.
Diệp Sâm đang bận bịu với hành trình, màn hình đột nhiên nhận được thông báo, Hề Thời vừa mới đăng bài.
Anh ta nghi hoặc nhìn Hề Thời đang ngồi ở bên cạnh, sau đó bấm vào, nhìn thấy là một bức selfie mới.
Ảnh chụp rõ ràng cho thấy vừa mới tiện tay chụp ở trong xe, nhưng thật sự không đẹp lắm, người xem không nhịn được muốn lưu lại.
Diệp Sâm nhìn bức ảnh của Hề Thời, đột nhiên có cảm giác trẻ nhỏ dễ dạy cuối cùng cũng thông suốt rồi, hài lòng gật đầu: “Lúc này mới đúng này, nên chụp nhiều vào.”
Hề Thời gật gật đầu, “Ừm” một tiếng.
Diệp Sâm gác công việc trong tay ra, như nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, Giang tổng bảo tôi nói với cô một tiếng, hai ngày nữa cậu ta phải ra nước ngoài, nhưng rất nhanh sẽ trở về.” Theo anh ta biết Giang Hành Triệt vẫn đang nằm trong danh sách đen của Hề Thời không được bỏ ra, cho nên trước mắt chỉ có thể dựa vào loa truyền tin anh ta đây thôi.
Hề Thời nghe Diệp Sâm nói xong, cảm thấy có chút không được tự nhiên, nói thầm: “Anh ta đi công tác có liên quan gì tới tôi, nói với tôi làm gì.”
Diệp Sâm nhún nhún vai, muốn cười lại nhịn xuống: “Tôi chỉ chuyển lời giúp.”
Hề Thời mấp máy môi, mở weixin, xem lời gửi xin làm bạn.
Cô suy nghĩ một hồi, sau cùng bấm chấp nhận.
Hề Thời: [Có chuyện gì trực tiếp nói cho tôi biết, không cần nhờ người khác tiện thể nhắn.]
Rất nhanh, người bên kia liền đáp lại: [Được.]
Tin nhắn của anh lại tới tiếp: [Buổi tối có thể cùng nhau ăn cơm không?]
Hề Thời nhìn tin nhắn rơi vào suy tư.
... ... ... . .
Bảy giờ tối, tại một quán lẩu được mọi người khen ngợi là lẩu chính tông.
Trong phòng không ồn áo giống như ngoài sảnh, cực kì an tĩnh, có thể nghe thấy tiếng sôi ùng ục của nồi lẩu, cùng mùi bơ, bầu không khí cực kì mê người.
Hề Thời tự nhúng cho mình miếng dạ dày, Giang Hành Triệt lại gắp cho cô miếng dạ dày đã nhúng xong.
Hề Thời nhìn anh một cái, không nói gì, tiếp tục ăn.
Ông chủ nhà hàng này nghe nói là người Tứ Xuyên, cho nên quán ăn mở ra cũng là hương vị Tứ Xuyên, rất thơm, cũng rất cay.
Hề Thời bị cay tới chóp mũi lấm tấm mồ hôi, vừa mới ăn xong miếng dạ dày kia, trong bát lại có thêm mấy miếng nấm hương.
Hề Thời liếc nhìn Giang Hành Triệt một cái, nhìn thấy bát anh từ lúc vào tới giờ đều chưa động tới.
Chỗ ăn là cô chọn, chọn cực kì tùy hứng, bởi vì biết Giang Hành Triệt không ăn cay, cho nên mới nói ăn lẩu.
Bọn họ chưa từng cùng nhau ăn lẩu, từ trước tới nay, luôn luôn là cô chọn theo khẩu vị của anh.
Hề Thời vốn cho rằng khẳng định cả quá trình cô sẽ có cảm giác thù lớn được báo, chỉ là không nghĩ tới lúc thật sự ngồi xuống, cô ăn còn người đối diện lại nhìn, tràng diện quỷ dị, cảm giác vui vẻ lại không có, tâm tư đã hoài nghi làm đến cùng có quan trọng không.
Giang Hành Triệt không ăn cũng không nhàn rỗi, vội vàng gắp đồ vào trong bát cho Hề Thời.
Hề Thời nhìn như thấy thần, cúi đầu một cái, phát hiện trong bát của mình đã chất đầy đủ loại đồ ăn rồi,
Hề Thời không nhịn được nhíu mày: “Giang Hành Triệt, anh đang cho heo ăn sao?”
Giang Hành Triệt: “Hửm?”
Hề Thời bỗng dưng phản ứng kịp: “Cái kia, tôi cũng không có ý nói tôi là heo, ý của tôi là nhiều như vậy tôi ăn không hết.”
“Anh không cần gắp cho tôi, muốn ăn cái gì tôi tự gắp.”
Giang Hành Triệt vì thế liền bỏ đũa xuống: “Được.”
May mà lẩu mùi vị không tệ, Hề Thời quyết định xem nhẹ ánh mắt trên đầu, tiếp tục ăn đồ của mình.
Giang Hành Triệt cười cười.
Ăn lẩu xong, Giang Hành Triệt đưa Hề Thời về nhà.
Nơi này cách nhà Hề Thời không xa, cho nên Hề Thời chọn đi bộ về, để tiêu thức ăn.
Cô phóng túng mình ăn lẩu buổi tối đã cực kì ác, nhất định phải vận động một chút.
Có kinh nghiệm hai lần trước, lần này cô quan sát kĩ càng xung quanh, xác định không có cẩu tử theo dõi.
Đường về không phải khu buôn bán, cho nên người trên đường không nhiều lắm, thỉnh thoảng sẽ đi qua một đôi tình nhân, đều là nắm tay nói cười thân mật.
Hề Thời kéo cao áo che cằm, sau đó đem hai tay cho vào túi áo, nhìn bóng hai người kéo dài trên đường.
Hề Thời cảm thấy mình ăn rất nhiều, lại nghĩ tới Giang Hành Triệt đến đũa cũng không động, hỏi anh: “Anh không đói bụng sao?”
Giang Hành Triệt: “Không.”
Hề Thời im lặng hai giây, sau đó nói: “Tôi biết anh không ăn cay, cho nên tôi cố ý nói muốn ăn lẩu chỗ này.”
Giọng Giang Hành Triệt mang theo vài phần lười biếng: “Anh biết.”
Hề Thời nhất thời không biết nên nói lại thế nào mới tốt, tâm tình phức tạp khó nói.
Hai người yên lặng đi một đoạn đường, tới lúc sang đường, Hề Thời đột nhiên hỏi: “Anh thật sự thích tôi sao?”
Đúng lúc này, trên đường xuất hiện tiếng nổ vang của xe thể thao, không biết là con nhà ai thừa dịp đua xe đêm khuya đây.
Lời này Hề Thời vừa hỏi ra miệng lập tức có chút hối hận, vừa vặn, xe thể thao phóng qua, cô bắt đầu hi vọng tiếng của chiếc xe kia lớn chút, để Giang Hành Triệt không nghe thấy lời cô nói/
Sau đó Hề Thời nghe thấy Giang Hành Triệt lẳng lặng mở miệng: “Anh cực kì thích em.”
Cước bộ Hề Thời dừng lại, cô giống như không biết nên nói cái gì.
Giang Hành Triệt đợi cô, sau đó vừa đi vừa nói với cô: “Thật xin lỗi tới giờ mới nói những lời này với em, anh biết anh nên nói sớm một chút, như thế hiện tại giữa hai chúng ta sẽ khác.”
“Anh cũng không phải vì em mà từ hôn, em có biết, anh không thích Trần gia, thời gian kia bị trưởng bối làm cho căng thẳng, cho nên một mình anh đưa ra quyết định kia.”
“Anh đã suy xét rất nhiều, nhưng lại không suy xét đến cảm nhận của em.”
Hề Thời cắn chặt môi dưới.
Giang Hành Triệt: “Hoặc là nói, anh biết em sẽ có cảm giác gì, nhưng lúc đó anh cực kì tự phụ, nghĩ em vẫn sẽ như trước đây, sẽ vĩnh viễn đứng một chỗ chờ anh, em sẽ chờ anh xử lý tốt chuyện Trần gia, em sẽ tiếp tục ở bên cạnh anh.”
Anh nhắm chặt hai mắt: “Mãi đến khi anh mất đi em.”
Hề Thời im lặng không tiếng động, chỉ có tiếng giẫm lên lá vàng vang lên.
Giang Hành Triệt: “Anh cũng giận bản thân anh quên mất em, nói với chính mình không có em cũng không sao, anh đã thử rất nhiều lần, sau cùng lại phát hiện với anh mà nói, chuyện đó không có khả năng.”
“Lúc anh nhìn thấy em cười với người khác, anh tức giận, anh ghen tị, chưa bao giờ có một giây như vậy, lại phát hiện bản thân căn bản bất lực.”
Anh cười tự giễu: “Ngay khi đó anh đột nhiên phát hiện, hóa ra là em có thể không có anh, nhưng anh lại không làm được khi không có em.
"Thực xin lỗi." Anh nói.
Hề Thời cụp mày xuống.
Hai người đi không tính là nha, bất tri bất giác cũng đã đến dưới lầu chỗ ở của Hề Thời.
Hề Thời: “Tôi đi lên trước.”
Giang Hành Triệt: “Ngủ ngon.”
Hề Thời xoay người rời khỏi, Giang Hành Triệt đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu, đếm số tầng, sau cùng nhìn tới đèn phòng cô sáng lên.
Mãi đến khi anh nghe tiếng bước chân trước mặt.
Giang Hành Triệt ngẩng đầu, kinh ngạc không biết khi nào Hề Thời đã quay lại, đứng ở trước mặt anh.
Hề Thời không nói gì.
Giang Hành Triệt bước từng bước một đi qua, hơi hơi mở hai tay ra, sau đó từ từ, từng chút từng chút, đem người ôm vào trong ngực.