Hắn quá mức đắc ý, giống như cuối cùng cũng thấy Thẩm Phức lộ ra dấu vết.
Quả thực, Thẩm Phức đủ thông minh, cũng đủ đẹp, đủ quyết đoán, nhưng giờ khắc này lại không đành lòng làm hại hắn. Chữ "Thích" này, giống như hồng thủy bị đê đập ngăn cản, chỉ cần đê đập hơi vỡ ra một chút khe hở là hồng thủy có thể lấy thế thiên quân vạn mã mà ào ào trút xuống.
Lúc này Thẩm Phức thẹn quá thành giận, lại không làm gì được hắn.
Lục Ký Minh thấy ổn nhưng không hề có ý định thu tay, vẫn cố chấp trêu thêm câu nữa: "Em không nỡ giết tôi."
Sắc mặt hắn nhìn đáng ghét thôi rồi, không thấy sợ hãi một xíu xiu nào, Thẩm Phức khẽ cắn môi, siết chặt nắm tay, tặng cho khuôn mặt đẹp trai tự mãn kia một cái đấm. Lục Ký Minh kêu lên một tiếng, che lại cái mũi, hàm hồ mà hừ nói: "Mưu sát chồng."
Đúng lúc này, cửa thư phòng đột nhiên vang lên tiếng mở khóa.
Ánh mắt Lục Ký Minh lóe lên, đưa mắt ra hiệu với Thẩm Phức. Hai người ăn ý cực kỳ, gần như đồng thời từ dưới đất bò dậy, thuận thế nhặt cả dao găm và chặn giấy lên.
"Trốn đã." Lục Ký Minh khẽ nói.
Toàn bộ trong thư phòng, chỗ có thể trốn duy nhất chỉ có một nơi, hai người một trước một sau chui dưới gầm bàn, Thẩm Phức còn nhẹ nhàng dời ghế dựa che lại. Gầm bàn trốn một người cũng đã chật chội rồi, đừng nói tới hai người như hiện giờ. Chân tay hai người như thể đánh nhau đến nơi, cuối cùng là Lục Ký Minh dựa vào góc ngồi xuống, tách chân ra để Thẩm Phức ngồi vào trong lồng ngực hắn, trước ngực người này dán sau lưng người kia mới miễn cưỡng trốn được.
Thẩm Phức quay đầu nhìn lại, mũi Lục Ký Minh bị cậu đấm cho cái, hiện giờ đỏ bừng, còn đang chảy một hàng máu mũi. Lục Ký Minh giơ tay lau sạch máu mũi, đúng lúc này, khoá cửa truyền đến "cạch" một tiếng, có người mở cửa tiến vào.
Người tiến vào người khẳng định là cùng mục đích với Thẩm Phức, trộm đạo tránh người tới, Thẩm Phức nghe tiếng bước chân của tên đó liền biết, nhẹ nhàng tới mức gần như không có. Người tới trước tiên đi quanh thư phòng một vòng, cuối cùng ngừng bên bàn, kế tiếp vang lên tiếng lật giấy soạt soạt.
Thẩm Phức tò mò cực kỳ, lặng lẽ thò đầu ra một chút, thấy được góc áo màu xám. Lục Ký Minh vội vàng kéo cậu lại, che mũi lắc đầu với cậu.
Nhưng Thẩm Phức đã nghĩ ra, đêm nay người mặc quần áo xám mà cậu từng gặp chỉ có Tiển Xuân Lai. Hơn nữa Thẩm Phức rõ ràng nhớ rõ, ở Phú Xuân Sơn Cư, lúc Lục Ký Minh bế cậu ra ngoài còn phân phó Dương Linh lái xe đưa Tiển Xuân Lai về Thuần Viên trước, ngày mai sẽ mời gã ta hát.
Xem ra hôm nay con chuột mà Lục Ký Minh muốn bắt vốn không phải là cậu, mà là một tên khác. Trách không được thủ vệ canh gác lại lỏng lẻo như thế, Thẩm Phức đánh hôn mê thủ vệ ngoài cửa đã mở đường cho Tiển Xuân Lai.
Động tác lật giấy dừng lại, Thẩm Phức đoán chắc là gã ta lật thấy bức điện báo kia rồi. Ngay sau đó, Tiển Xuân Lai lại tiếp tục tìm kiếm, hơn nữa gã còn đi vòng quanh bàn một chút, Thẩm Phức có thể thấy rõ chân gã ta. Tiển Xuân Lai chỉ cần khom lưng cúi xuống phía gầm bàn một chút thôi là hai người liền bị lộ.
Thẩm Phức rụt người lại, Lục Ký Minh một tay che mũi như cũ, một tay kia nhéo eo cậu, ý bảo cậu đừng nhúc nhích.
Một lát sau, Tiển Xuân Lai lại đi vòng quanh thư phòng, mở khóa đi ra ngoài, hai người đợi một lúc, xác định trong thư phòng không có ai mới từng chút bò ra ngoài.
Lục Ký Minh chảy một tay máu mũi, vừa lau vừa nói: "Xuống tay thật tàn nhẫn."
Thẩm Phức lui ra phía sau hai bước, nhìn chằm chằm hắn, một bộ chờ hắn giải thích cho rõ.
"Đồ vật em và gã muốn tìm đã không còn nữa." Lục Ký Minh nói.
Đồ vật Thẩm Phức muốn tìm, đương nhiên chính là những thư từ sổ sách liên quan đến hối lộ bầu cử, nói như thế, Tiển Xuân Lai cũng tìm những cái đó. Cậu nhớ lại lời Vu Duy Hồng nói lúc trước, gián điệp gã cài bên người Lục Ký Minh không chỉ có một, cũng không biết có phải Tiển Xuân Lai kia hay không, nếu đúng thì thời gian cài cũng hơi bị lâu rồi đấy.
Lục Ký Minh nói: "Hợp tác với tôi đi."
Thẩm Phức thật sự không có cách bàn chuyện nghiêm túc với hắn, đơn giản là vì mũi Lục Ký Minh còn đang chảy máu ròng ròng, thực ra chảy cũng không nhiều lắm, cơ mà nhìn thấy hề quá. Thẩm Phức trầm mặc trong chốc lát, cầm vạt áo lên, "xoạt" một phát xé xuống một mảnh vải nhỏ, nói: "Không ấy....Anh...Cầm máu đi đã?"
Lục Ký Minh trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nhận miếng vải nhỏ kia, cuộn lại nhét vào bên mũi đang chảy máu. Lúc này rõ ràng hắn muốn nói chuyện đứng đắn, nhưng mà nhìn sao cũng thấy quá hề, Thẩm Phức quả thực nhịn không nổi, rất muốn cười hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không nên để ý tiểu tiết này khi đang bàn chuyện nghiêm túc được, đành liều mạng nhịn xuống, có vẻ phá lệ nghiêm túc.
Lục Ký Minh đột nhiên nói: "Đừng cười."
Thẩm Phức mặt đầy nghiêm túc, trầm giọng nói: "Tôi không cười, thật sự không cười, anh nói đi, tôi đang nghe nè."
Mắt thấy nếu cứ lăn đi lộn xuống mãi thì trời sáng mất, Lục Ký Minh đành phải đứng đắn, cầm lấy bức điện báo bị xem đi xem lại trên bàn kia. Hắn nói: "Tôi không rõ lắm người sai em tới là ai, em hẳn là cũng không rõ. Bọn họ muốn tin tức, vậy thì cho bọn họ đi, tôi sẽ cho bọn họ tin tức mà tôi cố tình cho."
Thẩm Phức biết Lục Ký Minh muốn giở trò gián điệp hai man, nhưng người kẹt ở giữa lại chính là cậu và người nhà cậu.
"A Phức," Lục Ký Minh nói, "Tôi không nỡ giết em, còn sẽ giúp em nữa, những người khác sẽ không làm vậy đâu, em còn không rõ nên lựa chọn thế nào hay sao?"
Cổ họng Thẩm Phức khô khốc, cậu nuốt nước bọt, gian nan mà nói: "Em trai tôi ở trong tay gã."
Lục Ký Minh dựa vào cạnh bàn, nhìn cậu một lúc rồi chuyển chủ đề, bất chợt nói về chuyện cũ.
"Khi còn chưa biết gì, tôi luôn cảm thấy khó hiểu. Cha mẹ tôi, hai người trân trọng đối phương như thế, lại vì cái gì không thể bên nhau. Sau lại tôi trở về Bình Châu, biết được những hành động của Lục Trọng Sơn, tôi lại càng thêm khó hiểu, vì sao đều là người, một số người trong mắt người khác lại chỉ là quân cờ để họ muốn đặt đâu thì đặt......"
Thẩm Phức trầm mặc, cậu đương nhiên hiểu chứ.
Cậu cùng Thẩm Lệnh Nghi khắp nơi lừa gạt, lừa đều là những phú thân danh viện, bọn họ trời sinh cảm thấy bản thân cao nhân nhất đẳng, tùy ý đùa nghịch người khác, hé mắt ra vẻ cao cao tại thượng, cho nên mới bị bọn họ tìm được sơ hở để lừa.
Hiện giờ Vu Duy Hồng cũng sử dụng hai chị em cậu giống như sử dụng công cụ, tình cũ là miếng mồi mà gã sử dụng để dụ Thẩm Lệnh Nghi vào bẫy, vừa đe dọa vừa dụ dỗ là thủ đoạn mà gã đùa nghịch người khác, bọn họ bị bắt trở thành quân cờ trên bàn cờ này, hơn nữa còn là những quân cờ bất cứ lúc nào cũng có thể bị loại bỏ.
"Tôi nghe nói, hiện giờ có một vài thành phần ăn chơi trác táng đã không còn thích đánh bạc chơi gái nữa rồi, ngay cả chọi gà đấu dế cũng không làm bọn họ thấy hứng thú. Bọn họ thích bắt vài dã thú hung dữ, nhốt cùng 1 lồng sắt cho chúng cắn xé lẫn nhau, rồi đặt cược xem con nào sẽ thắng. Thậm chí còn ném người vào đó, lấy việc xem người thú chém giết làm thú vui."
Thẩm Phức nghe mà run rẩy.
Nghe thì có vẻ là trò chơi, nhưng lại tương tự với hiện thực dữ dội. Vu Duy Hồng đẩy cậu ra cùng Lục Ký Minh chém giết, người đứng phía sau Vu Duy Hồng thì xem gã ta cùng Lục Ký Minh chém giết, đứng làm người đặt cược, hoặc tìm niềm vui hoặc kiếm lời. Lục Ký Minh cùng Chương Chấn Lộ chẳng phải cũng tranh đoạt với nhau dưới sự bày mưu đặt kế của Lục Trọng Sơn đấy sao?
"Em muốn làm kẻ đi săn người, hay là con mồi?" Lục Ký Minh rút dao gắm trong tay ra, xoay xoay trên tay, lưỡi dao sáng đến lóa mắt, hắn nói, "Làm người cầm dao, chúng ta có thể cùng nhau giết bọn chúng, khiến bọn chúng trở tay không kịp."
Thẩm Phức cầm chuôi dao, tra dao trở lại vỏ.
Cậu hỏi: "Sao anh không đi xúi giục Tiển Xuân Lai kia?"
Lục Ký Minh cười, nói: "Gã không thông minh như em, thêm nữa......"
Nói một nửa thật khiến người ta ghét, Thẩm Phức nhịn không được truy vấn: "Thêm gì?"
"Tôi thích em hơn nhiều." Lục Ký Minh nói. [tra nam:))]
Lời đã nói ra, hai người bỗng nhiên thành đồng minh.
Vệ binh bị đánh hôn mê ở thư viện kia, Thẩm Phức cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Nhưng số y đã định hôm nay kiểu gì cũng bị đánh rồi, không phải cậu đánh thì cũng là do Tiển Xuân Lai xuống tay, cậu đành phải dặn Lục Ký Minh tìm người trị liệu cho vệ binh đó mãi, còn thuận tay nhặt chiếc nhẫn ngọc trên mặt đất kia nhét vào trong túi vệ binh, coi như là bồi thường cho vệ binh đó một chút.
Lục Ký Minh nhìn thấy nhưng cũng không nói gì, ừ thì đúng là hắn dạo này có hơi kẹt tiền, nhưng đối đãi với cộng sự đương nhiên phải hào phóng một chút.
Bọn họ một đường tránh người khác, lặng lẽ trở về phòng. Cách lúc mặt trời mọc đại khái còn hơn một giờ, quả thực trước bình minh là khoảng thời gian đen tối nhất, hai người đều mệt mỏi không thôi, cũng không rảnh lo giường đệm hỗn độn không sạch sẽ, ngả đầu liền ngủ.
Thẩm Phức hôm nay thực sự rất mệt, chỉ chốc lát sau đã cuộn người dựa bên tường ngủ rồi, hô hấp vững vàng, thân thể khẽ phập phồng.
Lục Ký Minh đã ngừng chảy máu mũi, chỉ là mũi vẫn còn đau ê ẩm, nhưng tốt xấu gì cũng chưa gãy; cẩn thận nhéo mũi, quay đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Thẩm Phức. Vẻ mặt Thẩm Phức lúc ngủ rất ngoan, mắt nhắm thành một đường, nếu như ngũ quan Lục Ký Minh bén nhọn, dường như đao chém rìu đục thì Thẩm Phức lại đẹp kiểu trong veo, giống như nước suối róc rách rót vào trong lòng người khác.
Ngay từ đầu, trong mắt Lục Ký Minh, Thẩm Phức bất quá chỉ là kẻ lừa đảo không biết tốt xấu, không ước lượng trọng lượng bản thân, dám động thổ trên đầu thái tuế, chẳng qua cũng thông minh, lợi dụng khá là hài lòng. Sau này, quân cờ nhỏ cũng có tính toán của riêng mình, vì người nhà mà lao vào hang hổ, lâm vào hiểm cảnh, giãy giụa cầu sinh, ý đồ ở chuyển bại thành thắng trên bàn cờ của người khác.
Dần dần, Lục Ký Minh phát hiện, Thẩm Phức cũng giống như hắn, không đến tuyệt cảnh, tuyệt đối không từ bỏ, vì người nhà, có thù tất báo, thậm chí không tiếc tích chính mình, cũng muốn đem địch nhân lôi xuống ngựa.
Lúc trước, Lục Trọng Sơn cho rằng hắn còn niên thiếu không biết gì, liên mở miệng ra là nói bậy bạ, nói là cha hắn Lục Hạc Minh mù quáng vì tình, không biết dứt bỏ, mới liên luỵ vợ chồng hai người phân cách hai nơi, đau buồn mà chết, bảo hắn lấy đó làm bài học.
Nhưng Lục Ký Minh biết, chỉ khi trên đời tồn tại những điều cần suy ngẫm thì con người mới chân chính tồn tại, giống như diều phải có dây, cây cối có rễ, nếu không thì có khác gì cái xác không hồn.
Hiện tại hắn lại càng hiểu rõ hơn.
Vừa lúc tia nắng đầu tiên báo hiệu ngày mới đến, xuyên thấu cửa sổ cánh đóng cánh mở, len qua màn giường buông hờ, chiếu vào mặt Thẩm Phức, làm cho nốt ruồi son trên mí mắt cậu như lấp lánh tỏa sáng.
Cậu bị ánh mặt trời quấy rầy, liên tục nhíu mày.
Lục Ký Minh vội giơ tay giúp cậu chắn ánh mặt trời, một tay kia kéo màn giường xuống, ngăn trở ánh mặt trời, bọn họ còn có thể ngủ tiếp thêm một lát. Nhìn Thẩm Phức lại lần nữa ngủ say, Lục Ký Minh cúi đầu, dùng môi nhẹ nhàng chạm chạm vào mí mắt cậu, nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.
Phương nam hẳn cũng không tồi, hắn thầm nghĩ. Có thể xây một tòa tiểu viện, nuôi mấy con gà, nuôi thêm con mèo con cún, trước nhà có giàn nho, trong nhà có bể cá vàng, lại thêm chậu cây cảnh nữa.
____________________________
2/4/23
Quả thực, Thẩm Phức đủ thông minh, cũng đủ đẹp, đủ quyết đoán, nhưng giờ khắc này lại không đành lòng làm hại hắn. Chữ "Thích" này, giống như hồng thủy bị đê đập ngăn cản, chỉ cần đê đập hơi vỡ ra một chút khe hở là hồng thủy có thể lấy thế thiên quân vạn mã mà ào ào trút xuống.
Lúc này Thẩm Phức thẹn quá thành giận, lại không làm gì được hắn.
Lục Ký Minh thấy ổn nhưng không hề có ý định thu tay, vẫn cố chấp trêu thêm câu nữa: "Em không nỡ giết tôi."
Sắc mặt hắn nhìn đáng ghét thôi rồi, không thấy sợ hãi một xíu xiu nào, Thẩm Phức khẽ cắn môi, siết chặt nắm tay, tặng cho khuôn mặt đẹp trai tự mãn kia một cái đấm. Lục Ký Minh kêu lên một tiếng, che lại cái mũi, hàm hồ mà hừ nói: "Mưu sát chồng."
Đúng lúc này, cửa thư phòng đột nhiên vang lên tiếng mở khóa.
Ánh mắt Lục Ký Minh lóe lên, đưa mắt ra hiệu với Thẩm Phức. Hai người ăn ý cực kỳ, gần như đồng thời từ dưới đất bò dậy, thuận thế nhặt cả dao găm và chặn giấy lên.
"Trốn đã." Lục Ký Minh khẽ nói.
Toàn bộ trong thư phòng, chỗ có thể trốn duy nhất chỉ có một nơi, hai người một trước một sau chui dưới gầm bàn, Thẩm Phức còn nhẹ nhàng dời ghế dựa che lại. Gầm bàn trốn một người cũng đã chật chội rồi, đừng nói tới hai người như hiện giờ. Chân tay hai người như thể đánh nhau đến nơi, cuối cùng là Lục Ký Minh dựa vào góc ngồi xuống, tách chân ra để Thẩm Phức ngồi vào trong lồng ngực hắn, trước ngực người này dán sau lưng người kia mới miễn cưỡng trốn được.
Thẩm Phức quay đầu nhìn lại, mũi Lục Ký Minh bị cậu đấm cho cái, hiện giờ đỏ bừng, còn đang chảy một hàng máu mũi. Lục Ký Minh giơ tay lau sạch máu mũi, đúng lúc này, khoá cửa truyền đến "cạch" một tiếng, có người mở cửa tiến vào.
Người tiến vào người khẳng định là cùng mục đích với Thẩm Phức, trộm đạo tránh người tới, Thẩm Phức nghe tiếng bước chân của tên đó liền biết, nhẹ nhàng tới mức gần như không có. Người tới trước tiên đi quanh thư phòng một vòng, cuối cùng ngừng bên bàn, kế tiếp vang lên tiếng lật giấy soạt soạt.
Thẩm Phức tò mò cực kỳ, lặng lẽ thò đầu ra một chút, thấy được góc áo màu xám. Lục Ký Minh vội vàng kéo cậu lại, che mũi lắc đầu với cậu.
Nhưng Thẩm Phức đã nghĩ ra, đêm nay người mặc quần áo xám mà cậu từng gặp chỉ có Tiển Xuân Lai. Hơn nữa Thẩm Phức rõ ràng nhớ rõ, ở Phú Xuân Sơn Cư, lúc Lục Ký Minh bế cậu ra ngoài còn phân phó Dương Linh lái xe đưa Tiển Xuân Lai về Thuần Viên trước, ngày mai sẽ mời gã ta hát.
Xem ra hôm nay con chuột mà Lục Ký Minh muốn bắt vốn không phải là cậu, mà là một tên khác. Trách không được thủ vệ canh gác lại lỏng lẻo như thế, Thẩm Phức đánh hôn mê thủ vệ ngoài cửa đã mở đường cho Tiển Xuân Lai.
Động tác lật giấy dừng lại, Thẩm Phức đoán chắc là gã ta lật thấy bức điện báo kia rồi. Ngay sau đó, Tiển Xuân Lai lại tiếp tục tìm kiếm, hơn nữa gã còn đi vòng quanh bàn một chút, Thẩm Phức có thể thấy rõ chân gã ta. Tiển Xuân Lai chỉ cần khom lưng cúi xuống phía gầm bàn một chút thôi là hai người liền bị lộ.
Thẩm Phức rụt người lại, Lục Ký Minh một tay che mũi như cũ, một tay kia nhéo eo cậu, ý bảo cậu đừng nhúc nhích.
Một lát sau, Tiển Xuân Lai lại đi vòng quanh thư phòng, mở khóa đi ra ngoài, hai người đợi một lúc, xác định trong thư phòng không có ai mới từng chút bò ra ngoài.
Lục Ký Minh chảy một tay máu mũi, vừa lau vừa nói: "Xuống tay thật tàn nhẫn."
Thẩm Phức lui ra phía sau hai bước, nhìn chằm chằm hắn, một bộ chờ hắn giải thích cho rõ.
"Đồ vật em và gã muốn tìm đã không còn nữa." Lục Ký Minh nói.
Đồ vật Thẩm Phức muốn tìm, đương nhiên chính là những thư từ sổ sách liên quan đến hối lộ bầu cử, nói như thế, Tiển Xuân Lai cũng tìm những cái đó. Cậu nhớ lại lời Vu Duy Hồng nói lúc trước, gián điệp gã cài bên người Lục Ký Minh không chỉ có một, cũng không biết có phải Tiển Xuân Lai kia hay không, nếu đúng thì thời gian cài cũng hơi bị lâu rồi đấy.
Lục Ký Minh nói: "Hợp tác với tôi đi."
Thẩm Phức thật sự không có cách bàn chuyện nghiêm túc với hắn, đơn giản là vì mũi Lục Ký Minh còn đang chảy máu ròng ròng, thực ra chảy cũng không nhiều lắm, cơ mà nhìn thấy hề quá. Thẩm Phức trầm mặc trong chốc lát, cầm vạt áo lên, "xoạt" một phát xé xuống một mảnh vải nhỏ, nói: "Không ấy....Anh...Cầm máu đi đã?"
Lục Ký Minh trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nhận miếng vải nhỏ kia, cuộn lại nhét vào bên mũi đang chảy máu. Lúc này rõ ràng hắn muốn nói chuyện đứng đắn, nhưng mà nhìn sao cũng thấy quá hề, Thẩm Phức quả thực nhịn không nổi, rất muốn cười hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không nên để ý tiểu tiết này khi đang bàn chuyện nghiêm túc được, đành liều mạng nhịn xuống, có vẻ phá lệ nghiêm túc.
Lục Ký Minh đột nhiên nói: "Đừng cười."
Thẩm Phức mặt đầy nghiêm túc, trầm giọng nói: "Tôi không cười, thật sự không cười, anh nói đi, tôi đang nghe nè."
Mắt thấy nếu cứ lăn đi lộn xuống mãi thì trời sáng mất, Lục Ký Minh đành phải đứng đắn, cầm lấy bức điện báo bị xem đi xem lại trên bàn kia. Hắn nói: "Tôi không rõ lắm người sai em tới là ai, em hẳn là cũng không rõ. Bọn họ muốn tin tức, vậy thì cho bọn họ đi, tôi sẽ cho bọn họ tin tức mà tôi cố tình cho."
Thẩm Phức biết Lục Ký Minh muốn giở trò gián điệp hai man, nhưng người kẹt ở giữa lại chính là cậu và người nhà cậu.
"A Phức," Lục Ký Minh nói, "Tôi không nỡ giết em, còn sẽ giúp em nữa, những người khác sẽ không làm vậy đâu, em còn không rõ nên lựa chọn thế nào hay sao?"
Cổ họng Thẩm Phức khô khốc, cậu nuốt nước bọt, gian nan mà nói: "Em trai tôi ở trong tay gã."
Lục Ký Minh dựa vào cạnh bàn, nhìn cậu một lúc rồi chuyển chủ đề, bất chợt nói về chuyện cũ.
"Khi còn chưa biết gì, tôi luôn cảm thấy khó hiểu. Cha mẹ tôi, hai người trân trọng đối phương như thế, lại vì cái gì không thể bên nhau. Sau lại tôi trở về Bình Châu, biết được những hành động của Lục Trọng Sơn, tôi lại càng thêm khó hiểu, vì sao đều là người, một số người trong mắt người khác lại chỉ là quân cờ để họ muốn đặt đâu thì đặt......"
Thẩm Phức trầm mặc, cậu đương nhiên hiểu chứ.
Cậu cùng Thẩm Lệnh Nghi khắp nơi lừa gạt, lừa đều là những phú thân danh viện, bọn họ trời sinh cảm thấy bản thân cao nhân nhất đẳng, tùy ý đùa nghịch người khác, hé mắt ra vẻ cao cao tại thượng, cho nên mới bị bọn họ tìm được sơ hở để lừa.
Hiện giờ Vu Duy Hồng cũng sử dụng hai chị em cậu giống như sử dụng công cụ, tình cũ là miếng mồi mà gã sử dụng để dụ Thẩm Lệnh Nghi vào bẫy, vừa đe dọa vừa dụ dỗ là thủ đoạn mà gã đùa nghịch người khác, bọn họ bị bắt trở thành quân cờ trên bàn cờ này, hơn nữa còn là những quân cờ bất cứ lúc nào cũng có thể bị loại bỏ.
"Tôi nghe nói, hiện giờ có một vài thành phần ăn chơi trác táng đã không còn thích đánh bạc chơi gái nữa rồi, ngay cả chọi gà đấu dế cũng không làm bọn họ thấy hứng thú. Bọn họ thích bắt vài dã thú hung dữ, nhốt cùng 1 lồng sắt cho chúng cắn xé lẫn nhau, rồi đặt cược xem con nào sẽ thắng. Thậm chí còn ném người vào đó, lấy việc xem người thú chém giết làm thú vui."
Thẩm Phức nghe mà run rẩy.
Nghe thì có vẻ là trò chơi, nhưng lại tương tự với hiện thực dữ dội. Vu Duy Hồng đẩy cậu ra cùng Lục Ký Minh chém giết, người đứng phía sau Vu Duy Hồng thì xem gã ta cùng Lục Ký Minh chém giết, đứng làm người đặt cược, hoặc tìm niềm vui hoặc kiếm lời. Lục Ký Minh cùng Chương Chấn Lộ chẳng phải cũng tranh đoạt với nhau dưới sự bày mưu đặt kế của Lục Trọng Sơn đấy sao?
"Em muốn làm kẻ đi săn người, hay là con mồi?" Lục Ký Minh rút dao gắm trong tay ra, xoay xoay trên tay, lưỡi dao sáng đến lóa mắt, hắn nói, "Làm người cầm dao, chúng ta có thể cùng nhau giết bọn chúng, khiến bọn chúng trở tay không kịp."
Thẩm Phức cầm chuôi dao, tra dao trở lại vỏ.
Cậu hỏi: "Sao anh không đi xúi giục Tiển Xuân Lai kia?"
Lục Ký Minh cười, nói: "Gã không thông minh như em, thêm nữa......"
Nói một nửa thật khiến người ta ghét, Thẩm Phức nhịn không được truy vấn: "Thêm gì?"
"Tôi thích em hơn nhiều." Lục Ký Minh nói. [tra nam:))]
Lời đã nói ra, hai người bỗng nhiên thành đồng minh.
Vệ binh bị đánh hôn mê ở thư viện kia, Thẩm Phức cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Nhưng số y đã định hôm nay kiểu gì cũng bị đánh rồi, không phải cậu đánh thì cũng là do Tiển Xuân Lai xuống tay, cậu đành phải dặn Lục Ký Minh tìm người trị liệu cho vệ binh đó mãi, còn thuận tay nhặt chiếc nhẫn ngọc trên mặt đất kia nhét vào trong túi vệ binh, coi như là bồi thường cho vệ binh đó một chút.
Lục Ký Minh nhìn thấy nhưng cũng không nói gì, ừ thì đúng là hắn dạo này có hơi kẹt tiền, nhưng đối đãi với cộng sự đương nhiên phải hào phóng một chút.
Bọn họ một đường tránh người khác, lặng lẽ trở về phòng. Cách lúc mặt trời mọc đại khái còn hơn một giờ, quả thực trước bình minh là khoảng thời gian đen tối nhất, hai người đều mệt mỏi không thôi, cũng không rảnh lo giường đệm hỗn độn không sạch sẽ, ngả đầu liền ngủ.
Thẩm Phức hôm nay thực sự rất mệt, chỉ chốc lát sau đã cuộn người dựa bên tường ngủ rồi, hô hấp vững vàng, thân thể khẽ phập phồng.
Lục Ký Minh đã ngừng chảy máu mũi, chỉ là mũi vẫn còn đau ê ẩm, nhưng tốt xấu gì cũng chưa gãy; cẩn thận nhéo mũi, quay đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Thẩm Phức. Vẻ mặt Thẩm Phức lúc ngủ rất ngoan, mắt nhắm thành một đường, nếu như ngũ quan Lục Ký Minh bén nhọn, dường như đao chém rìu đục thì Thẩm Phức lại đẹp kiểu trong veo, giống như nước suối róc rách rót vào trong lòng người khác.
Ngay từ đầu, trong mắt Lục Ký Minh, Thẩm Phức bất quá chỉ là kẻ lừa đảo không biết tốt xấu, không ước lượng trọng lượng bản thân, dám động thổ trên đầu thái tuế, chẳng qua cũng thông minh, lợi dụng khá là hài lòng. Sau này, quân cờ nhỏ cũng có tính toán của riêng mình, vì người nhà mà lao vào hang hổ, lâm vào hiểm cảnh, giãy giụa cầu sinh, ý đồ ở chuyển bại thành thắng trên bàn cờ của người khác.
Dần dần, Lục Ký Minh phát hiện, Thẩm Phức cũng giống như hắn, không đến tuyệt cảnh, tuyệt đối không từ bỏ, vì người nhà, có thù tất báo, thậm chí không tiếc tích chính mình, cũng muốn đem địch nhân lôi xuống ngựa.
Lúc trước, Lục Trọng Sơn cho rằng hắn còn niên thiếu không biết gì, liên mở miệng ra là nói bậy bạ, nói là cha hắn Lục Hạc Minh mù quáng vì tình, không biết dứt bỏ, mới liên luỵ vợ chồng hai người phân cách hai nơi, đau buồn mà chết, bảo hắn lấy đó làm bài học.
Nhưng Lục Ký Minh biết, chỉ khi trên đời tồn tại những điều cần suy ngẫm thì con người mới chân chính tồn tại, giống như diều phải có dây, cây cối có rễ, nếu không thì có khác gì cái xác không hồn.
Hiện tại hắn lại càng hiểu rõ hơn.
Vừa lúc tia nắng đầu tiên báo hiệu ngày mới đến, xuyên thấu cửa sổ cánh đóng cánh mở, len qua màn giường buông hờ, chiếu vào mặt Thẩm Phức, làm cho nốt ruồi son trên mí mắt cậu như lấp lánh tỏa sáng.
Cậu bị ánh mặt trời quấy rầy, liên tục nhíu mày.
Lục Ký Minh vội giơ tay giúp cậu chắn ánh mặt trời, một tay kia kéo màn giường xuống, ngăn trở ánh mặt trời, bọn họ còn có thể ngủ tiếp thêm một lát. Nhìn Thẩm Phức lại lần nữa ngủ say, Lục Ký Minh cúi đầu, dùng môi nhẹ nhàng chạm chạm vào mí mắt cậu, nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.
Phương nam hẳn cũng không tồi, hắn thầm nghĩ. Có thể xây một tòa tiểu viện, nuôi mấy con gà, nuôi thêm con mèo con cún, trước nhà có giàn nho, trong nhà có bể cá vàng, lại thêm chậu cây cảnh nữa.
____________________________
2/4/23