• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày kế tiếp, Thuần Viên luôn phái người tới đón Lục Ký Minh, nhưng Lục Ký Minh đều khiến bọn họ xôi hỏng bỏng không. Như thế mấy lần, rốt cuộc truyền đến tin tức Chương Chấn Lộ dẫn binh bình định. Chương Chấn Lộ mới ra khỏi cổng thành, ngay lập tức Lục Ký Minh thay quần áo khác muốn di nghe hát. Thẩm Phức tự nhiên mà thành thói quan đi theo phía sau hắn, cũng muốn ra cửa.

Ai biết, Lục Ký Minh thế nhưng muốn cậu ở lại.

"A Phức, hôm nay em ở nhà đi."

Thẩm Phức buồn bực, ngày ấy từ bến tàu Thành Đông trở về, Lục Ký Minh lúc nào cũng dẫn cậu theo, một khắc cũng không rời mà đem cậu đặt dưới mí mắt, hôm nay sao thái độ lại khác thường như vây.

Cậu cũng không hỏi, chỉ gật đầu.

Lục Ký Minh đi ra ngoài hai bước, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, quay người lại, giang hai tay ôm lấy Thẩm Phức, cứ như thể người yêu sắp xa cách, thâm tình vô cùng.

Ở bên tai Thẩm Phức, Lục Ký Minh nhỏ giọng nói: "Giấu cho kỹ."

Cùng lúc đó, Thẩm Phức cảm thấy có thứ gì đó nhét vào trong tay mình. Chờ Lục Ký Minh mang theo tùy tùng ra cửa, huyền quan chỉ còn lại một mình Thẩm Phức, cậu giơ tay lên liền thấy, là một con dao găm bọc trong bao da.

Tay Thẩm Phức cầm chuôi đao, nhẹ nhàng rút ra, lưỡi dao sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Đáy lòng cậu chùng xuống, suy nghĩ trong chốc lát, cắt một đoạn dây, buộc con dao găm nhỏ sắc bén này vào bắp đùi, ống quần một khi bỏ xuống, chỉ cần cậu không động thủ, sẽ nhìn không ra dấu vết.

Lục Ký Minh ra ngoài, Lục công quán lập tức trống không. Thẩm Phức đứng ngồi không yên, dựa vào bên cửa sổ phòng hút thuốc, vừa hút vừa mắng thầm Lục Ký Minh ở trong lòng, mắng tới máu chó đầy đầu.



Chưa đến hai giờ sau đã có động tĩnh.

Vài vệ binh áo xám cầm súng, thô lỗ táo tợn mà gõ cửa lớn Lục công quán, trực tiếp dùng súng nhắm vào Thẩm Phức.

Mặc dù bọn họ không nói, Thẩm Phức cũng biết, đây là vệ binh của Thuần Viên.

Đối mặt với họng súng đen ngòm, Thẩm Phức chẳng buồn phản kháng, dù sao thì cũng đâu có cách gì để phản kháng. Cậu ngoan ngoãn giơ tay lên, mặc vệ binh soát người.

Mà kể ra cũng may mắn, hình ảnh Thẩm Phức thân thiết với Lục đại thiếu dường như đã ăn sâu vào tiềm thức con người nơi đây, có lẽ ở tâm trí người dân Bình Châu, cậu không khác gì người thân của mấy ông tai to mặt lớn. Vệ binh lúc soát người cũng chỉ qua loa sờ bên hông, thấy không giắt súng ở đó liền từ bỏ.

Động tác vệ bính thô lỗ, vặn tay Thẩm Phức lại, nhét vào trong xe. Thẩm Phức nhíu nhíu mày, lớn tiếng hai câu, thấy không ai để ý đến cậu, cũng không thèm uổng phí sức lực nữa, trầm mặc mà nhìn xe chạy về hướng Thuần Viên.

Thẩm Phức một đường bị áp giải vào, cậu biết tính mạng mình tạm thời chưa gặp nguy hiểm gì, nhưng đơn thương độc mã bị súng áp giải nên trong lòng vẫn có chút hoang mang rối loạn, chỉ có trong lúc chuyển động cảm nhận được dao găm giấu ở chân, trong lòng mới an tâm một chút.

Tuy rằng khả năng không giúp được gì, nhưng có còn hơn không.

Nghĩ tới nơi này, cậu lại ở trong lòng mắng chửi Lục Ký Minh một hồi, lần này còn tức giận hơn lúc trước, dù sao cũng là mắng trong lòng, cái gì mà "sinh con ra không có cúc hoa", "bệnh liệt dương không 'lên' được", "đồ rác rưởi xấu xa" đều được cậu lấy ra hết để mắng hắn.

Vệ binh áp giải cậu một đường đến trước mặt Lục Trọng Sơn.

Thẩm Phức phất phất quần áo bị vò nhàu, tự nhiên hào phóng mà gọi một tiếng: "Đại soái."

Lục Trọng Sơn chỉ liếc mắt cậu một cái, cũng không để vào mắt, tựa như đang xem một con con rệp râu ria, bất cứ lúc nào cũng có thể nghiền chết.

Thẩm Phức thấy Lục Trọng Sơn khoát tay, cậu liền bị vệ binh túm đến phòng bên cạnh, cửa phòng khép hờ, vệ binh cẩn thận dùng súng chỉ vào cậu, Thẩm Phức đành phải đứng, lẳng lặng chờ đợi.

Lục Trọng Sơn ở gian ngoài uống trà, trong tay hai cái hạch đào không ngừng đảo qua đảo lại. So với lần trước Thẩm Phức thấy Lục Trọng Sơn, ông ta gầy đi rất nhiều, tuy nhìn còn tinh thần, nhưng cũng có tuổi tới, trên mặt nếp nhăn ngang dọc đan xen, làm cho ông ta càng có vẻ vui giận thất thường.

Qua một hồi lâu, thời điểm Lục Trọng Sơn uống chén trà thứ ba, Lục Ký Minh tới.

Trên mặt hắn toàn là mồ hôi, quần áo ướt đẫm, thở hổn hển, cả người có vẻ kinh hãi, hình như là một đường chạy vào. Còn chưa kịp đứng vứng, hắn hướng phía Lục Trọng Sơn mà hô lên: "A Phức đâu? Ông đưa A Phức tới đâu rồi?"



Thẩm Phức âm thầm mắng hắn làm ra vẻ, vệ binh dùng súng chĩa vào cậu, ý bảo cậu im lặng. Thẩm Phức cũng đành tuân theo, chỉ nghe giọng nói Lục Trọng Sơn từ gian ngoài truyền đến: "Giết."

Lục Ký Minh giống như hoàn toàn tin, khóe mắt muốn nứt ra, mặt đỏ bừng, tức giận tới cực điểm.

Lúc này, vệ binh cầm súng dùng báng súng hung hăng đập vào hông Thẩm Phức, Thẩm Phức không phòng vệ, đau đến kêu lên một tiếng, cong eo lại.

Lục Ký Minh ở bên ngoài nghe được, vội hô: "A Phức! Là em sao!"

Cũng không phải là Thẩm Phức không muốn đáp lại, chỉ là quá đau, vệ binh này hiển nhiên am hiểu sâu phương thức tra tấn, một phát này đập vào vị trí vừa chuẩn, Thẩm Phức đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Lục Trọng Sơn bình tĩnh mà cất giọng vô tình: "Cháu tự nhìn mình đi, vì tên này mà lấy sắc thờ người, đã không đúng mực, ngày ngày lại chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, không có chí tiến thủ."

Lục Ký Minh nôn nóng không thôi, phản bác nói: "Có biểu ca kế thừa sự nghiệp của ông rồi, hà tất muốn cháu nhọc lòng. Lục gia núi vàng núi bạc, cứ coi như cháu chỉ biết tiêu xài thì bất quá cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông!"

"Ngu ngốc!" Lục Trọng Sơn mắng một câu, lại hõa hoãn ngữ điệu, biến thành hướng dẫn từng bước, lay động tình người, "biểu ca cháu trước sau là người khác họ, rắp tâm hại người, cháu mới chính là cháu ruột của ta."

Lục Ký Minh khinh thường hừ một cái.

Lục Trọng Sơn đập thật mạnh cái ly trong tay xuống, vệ binh trông coi Thẩm Phức tuân lệnh, dùng chân đi ủng quân sự đá thật mạnh vào Thẩm Phức.

Thẩm Phức đã có phòng bị, nghiêng người né tránh, vệ binh liền chuyển sang dùng báng súng đập mạnh vào sau lưng cậu, Thẩm Phức bên hông còn ẩn ẩn đau, tránh né không kịp, kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo hai bước, xô vào giá đồ cổ, đồ cổ trên đó rơi xuống đất vỡ tan tành.

Sau đó Thẩm Phức bị đánh thêm vài phát nữa, trong lòng cậu cũng biết phản kháng vô dụng, chỉ có thể cuộn người lại, bảo vệ những chỗ trọng yếu trên người, mặc cho tên vệ binh kia đánh. Lục Ký Minh ở bên ngoài kêu to tên Thẩm Phức, nhưng giống như bị người ngăn cản, không thể vọt vào cứu giúp.

Lục Trọng Sơn nhìn hắn, nói: "Ký Minh, chỉ có cầm súng, mới có thể làm được những chuyện mình muốn làm. Cha cháu chính là bởi vì quá mức ôn nhu, lúc cần quyết đoán lại không quyết đoán, mới làm mình mất mạng, cũng hại tới tính mạng mẹ cháu."

Lục Ký Minh hai mắt đỏ hoe, bị mấy vệ binh vây tại chỗ, nhấp môi không ra tiếng.

"Cháu tự mình ngẫm lại cho tốt," Lục Trọng Sơn cao giọng nói, "Nhốt lại."

Vừa dứt lời, Thẩm Phức đã bị vệ binh túm lên, lảo đảo lôi đi, từ bên kia đi ra ngoài. Thẩm Phức đau đến tầm mắt đều mơ hồ, cả người toàn mồ hôi lạnh, nỗ lực phân biệt đường đi.



Đi ước chừng mười lăm phút, Thẩm Phức cảm giác chính mình bị đưa tới một chỗ hẻo lánh ít dấu chân người, nơi này kiến trúc thưa thớt. Vệ binh trói tay cậu ra sau, ném vào một cái trong căn phòng nhỏ, "rầm" một cái đóng cửa lại.

Thẩm Phức hít sâu một hơi, một hồi lâu mới tỉnh táo lại, chống thân mình dựa gần tường ngồi dậy.

Phòng nhỏ tối đến mức dường như duỗi tay không thấy năm ngón tay, gần trần nhà có một chiếc quạt thông gió, mỗi lần cánh quạt chuyển động sẽ có chút ánh sáng lọt vào. Bốn phía trống rỗng, không gian nhỏ hẹp, hẳn là nơi chuyên dùng để giam giữ thẩm vấn ở Thuần Viên.

Thẩm Phức đôi tay run rẩy lấy dao găm ở trên đùi ra, dùng sức cắt đứt dây trói tay.

Toàn bộ quá trình, hô hấp của cậu càng thêm dồn dập, tay run rẩy càng ngày càng lợi hại, trên tay bị dao găm cứa ra vài vết thương. Dựa vào chút đau đớn này, cậu mới miễn cưỡng bảo trì lý trí, cắt đứt dây thừng.

Thẩm Phức co mình lại ở góc tường, nghe được chính mình nặng nề thở hổn hển. Trong lúc hoảng hốt, vách tường cao bốn phía lạnh như băng áp bách cậu tại đây, cậu có chút thở không nổi.

Phảng phất như cậu lại trở về là đứa trẻ chưa đến mười tuổi bị kẹt trong tủ gỗ tối tăm nhỏ hẹp ở Dục Anh Đường. Bên ngoài tủ gỗ, là Thẩm Lệnh Nghi tê tâm liệt phế kêu cứu, còn có ngọn lửa ngập trời.

Thẩm Phức bắt đầu sinh ra ảo giác, cậu cảm giác chính mình thực nóng, chỗ bị đánh đã đau đến chết lặng. Cậu sờ soạng trên mặt đất, tìm được con dao găm bị ném dưới đất, không chút do dự mà cắt một đường lên cánh tay.

Đau đớn làm cậu miễn cưỡng không rơi vào ác mộng ngày xưa.

______________________________

13/11/2022

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK