"Lúc ấy ta cũng không sợ hãi, bởi vì ta biết phu quân sẽ đến cứu ta."
Trong giọng nói của Tô Nhược Uyển còn mang theo một chút đắc ý, mặc dù nàng chưa từng trải qua việc bắt cóc, nhưng lúc ấy tỉnh lại phát hiện mình bị bắt cóc, Tô Nhược Uyển lại không có sợ hãi. Trong lòng nàng tựa hồ có một loại trực giác, biết Tiêu Tuần nhất định sẽ đến cứu nàng.
Nói xong Tô Nhược Uyển lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tuần, chỉ thấy biểu tình của Tiêu Tuần vô cùng kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới Tô Nhược Uyển tín nhiệm hắn như thế. Khi cúi đầu nhìn Tô Nhược Uyển, trong mắt Tiêu Tuần lại hiện lên một tia áy náy.
"Lần này là vi phu tới chậm, sau này vi phu nhất định sẽ không để phu nhân gặp nguy hiểm nữa."
Lúc ấy ở trong ngôi miếu đổ nát, khoảnh khắc tên đeo mặt nạ đâm kiếm về phía Tô Nhược Uyển, tim Tiêu Tuần cũng đều căng lên, thậm chí đến bây giờ trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi như cũ. Hắn căn bản không dám nghĩ nếu hắn tới chậm một bước sẽ có hậu quả gì.
Nghĩ đến đây Tiêu Tuần lại ôm Tô Nhược Uyển chặt hơn một chút.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Nhược Uyển thấy Tiêu Tuần như thế này. Trong ấn tượng của nàng, Tiêu Tuần từ trước đến nay luôn là người bày mưu lập kế, bất luận đối mặt với chuyện gì cũng đều có thể bình tĩnh.
Nhưng hiện giờ lại vì nàng bị bắt cóc mà trở nên kinh hồn táng đảm, trong lòng Tô Nhược Uyển nhịn không được trở nên rung động. Nàng tiến lại gần Tiêu Tuần hôn lên môi hắn, lần này Tiêu Tuần hơi cử động, khi đang muốn cúi đầu hôn xuống thì Tô Nhược Uyển lại cười che miệng hắn lại.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển lấy ra cây trâm nàng chọn cho Tiêu Tuần ở cửa hàng.
"Hôm nay ta đến cửa hàng, vừa nhìn thấy cây trâm này đã cảm thấy nó nhất định là vô cùng hợp với phu quân."
Hiện giờ Tiêu Tuần trùng hợp đang mặc bộ y phục màu xanh lục kia, nói xong dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển rút cây trâm trên đầu hắn ra, sau đó lại cài cây trâm ngọc trong tay nàng lên búi tóc của Tiêu Tuần.
"Ta quả nhiên chọn không tồi, cây trâm này thật sự rất hợp với phu quân."
Trâm cài có chút lỏng lẻo, trên trán Tiêu Tuần có vài sợi tóc lỏng lẻo rơi xuống làm cả người hắn nhiễm chút vẻ cấm dục. Đặc biệt là lúc này khoé miệng Tiêu Tuần còn gợi lên ý cười khiến tim Tô Nhược Uyển đập nhanh hơn vài nhịp.
"Phu nhân có biết vì sao vi phu lại thích mặc bộ y phục này không?"
Lời này làm Tô Nhược Uyển hơi sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại nàng mới phát hiện hình như y phục của Tiêu Tuần đều vô cùng hợp ý nàng. Nhìn thoáng qua ý cười nơi khoé miệng kia của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển nghi hoặc lắc đầu.
"Việc này ta thật sự không biết, chẳng lẽ không phải vì phu quân thích sao?"
"Là bởi vì phu nhân thích mới đúng."
Lời này thật ra làm Tô Nhược Uyển có chút ngoài ý muốn, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tiểu Tuần, trong lòng nàng không khỏi sinh ra chút chột dạ. Nàng vốn tưởng rằng mình che giấu rất tốt, không ngờ vẫn bị Tiêu Tuần phát hiện nàng ham mê sắc đẹp của hắn.
"Nói như vậy phu quân vẫn luôn cố tình quyến rũ ta?"
Nghĩ đến mình đã sớm bị bại lộ, Tô Nhược Uyển cũng không che giấu tâm tư nữa. Nàng duỗi tay chọc vào ngực Tiêu Tuần, trong giọng nói còn mang theo một tia chất vấn.
"Phu nhân nói không sai, chỉ là định lực của phu nhân thật sự khác hẳn với người thường, mấy năm rồi mà vi phu vẫn chưa thành công quyến rũ được phu nhân."
Tiêu Tuần biết Tô Nhược Uyển thường nhìn lén hắn khi hắn mặc y phục màu lục đậm. Sau này Tiêu Tuần cố tình chú ý đến y phục của bản thân, nhưng cũng chỉ làm Tô Nhược Uyển nhìn hắn nhiều thêm vài lần, trừ cái này ra không có bất kỳ tiến triển gì.
Hiện giờ nghe ngữ khí u oán của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển nhịn không được cười khẽ. Sau đó nhân lúc Tiêu Tuần chưa chuẩn bị liền nhanh chóng hôn lên môi hắn. Lần này Tô Nhược Uyển không chỉ không vội vã rời đi mà còn đè Tiêu Tuần xuống ghế dài.
Mà Tiêu Tuần sợ đụng đến miệng vết thương của nàng liền tuỳ ý nàng muốn làm gì thì làm. Chỉ là lúc nàng vươn tay đến chỗ đai lưng, Tiêu Tuần liền giữ tay của nàng lại.
"Phu nhân còn đang bị thương, đợi mấy ngày nữa được không?"
"Vậy chàng tự mình tới đi."
Trên mặt Tô Nhược Uyển tràn đầy vẻ không cho cự tuyệt, hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẫn là Tiêu Tuần thoả hiệp, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Nhược Uyển ngoan ngoãn cởi bỏ y phục của chính mình.
Động tác này làm tim Tô Nhược Uyển đập chậm đi vài nhịp, còn chưa chờ Tiêu Tuần cởi hết, nàng liền vội vàng cúi người hôn Tiêu Tuần. Nhưng chẳng mấy chốc đã bị Tiêu Tuần đổi khách thành chủ không cho Tô Nhược Uyển phản kháng.
......
"Nhị ca, huynh không cần lo lắng. Miệng vết thương không sâu, hôm qua phu quân đã xử lý cho ta rồi. Nói không chừng chỉ mấy ngày là hồi phục rồi."
Ngày hôm sau Tô Nhược Uyển vừa mới tỉnh dậy, Tô Dực cùng Sở Thanh Nhiễm đã đi tới phủ Thủ phụ. Chẳng qua sắc mặc Tô Dực không được tốt, đặc biệt là khi nhìn đến Tiêu Tuần.
"Bọn ta phải đến xem mới có thể yên tâm được, hôm qua nhị ca của muội thẩm vấn kẻ bắt muội suốt cả đêm, hôm nay những tên đó cuối cùng cũng khai rồi. Muội yên tâm, nhị ca muội nhất định sẽ bắt được kẻ xấu muốn làm hại muội."
Sở Thanh Nhiễm nắm lấy tay Tô Nhược Uyển, nhìn cánh tay băng bó của Tô Nhược Uyển, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng.
"Sở tỷ tỷ cứ yên tâm, miệng vết thương không còn đau nữa."
"Vậy thì tốt, trước để Thanh Nhiễm ở với muội một lát, nhị ca có chuyện cần thương nghị với Tiêu Tuần."
Lúc này vẻ lo lắng trên mặt Tô Dực cũng phai nhạt đi một chút, nói xong hắn liền nhìn sang Tiêu Tuần, chỉ thấy Tiêu Tuần gật đầu, sau đó liền dẫn Tô Dực đi đến thư phòng.
Nhưng hai người vừa tiến vào thư phòng, sắc mặt Tô Dực lập tức lạnh xuống, sau đó lại ném một phần lời khai đến trước mặt Tiêu Tuần.
"Hôm qua hai tên kia khai, nói là ngươi sai sử bọn họ bắt Uyển Nhi."
Khi nói lời này, Tô Dực nhìn về phía Tiêu Tuần trong mắt tràn đầy dò xét, ngay cả ngữ khí cũng lạnh hơn vài phần. Trên mặt Tiêu Tuần hiện lên một tia nghi ngờ, sau đó liền cầm lấy lời khai, chỉ thấy trên khẩu cung đã ký tên ấn vân tay, thật sự viết là hắn phái người muốn diệt khẩu Tô Nhược Uyển.
"Hai tên kia còn ở đó không?"
Mày Tiêu Tuần nhăn lại, vừa ngẩng đầu dò hỏi Tô Dực, Tô Dực lại trực tiếp nắm lấy vạt áo hắn, ánh mắt hung dữ, "Hai tên kia khai xong đã uống thuốc độc tự sát, ngươi vẫn nên giải thích một chút xem chuyện khẩu cung này là như thế nào. Nếu ngươi không giải thích rõ ràng, ta sẽ cho ngươi biết tay."
Trong giọng nói của Tô Dực tràn đầy tức giận, tuy nói hắn biết cách làm người của Tiêu Tuần, nhất định sẽ không làm ra loại chuyện này. Nhưng hiện giờ việc liên quan đến Tô Nhược Uyển, nếu Tiêu Tuần không thể lấy ra chứng cứ, hắn tuyệt đối sẽ không để Tô Nhược Uyển ở bên cạnh Tiêu Tuần.
"Nhị ca cũng biết ta thích Uyển Nhi đã nhiều năm, hiện giờ vất vả lắm mới cưới được người về, càng không có lý do gì để giết nàng. Chuyện này đối với ta không có bất kỳ lợi ích gì."
Tiêu Tuần trả lời vô cùng bình tĩnh, mà hắn vừa nói xong, Tô Dực mới buông hắn ra. Kỳ thực trong lòng Tô Dực vẫn luôn tin tưởng Tiêu Tuần, hắn làm như vậy mục đích là để Tiêu Tuần không khi dễ Tô Nhược Uyển.
"Tốt nhất là như vậy, hiện giờ bên ngoài đều đang đồn ngươi cùng Uyển Nhi cãi nhau. Nếu ngươi không đối tốt với Uyển Nhi hoặc là không có năng lực bảo vệ nàng, ta sẽ lập tức đón nàng về."
Câu này của Tô Dực không phải nói chơi, hắn biết Tĩnh vương gia đối với Tiêu Tuần như hổ rình mồi, hiện giờ tình cảnh của Tiêu Tuần cũng không mấy lạc quan. Hơn nữa đã nhiều ngày Tĩnh vương gia không có động tĩnh, lại không biết đang ấp ủ quỷ kế gì. Tô Dực thật ra muốn đưa Tô Nhược Uyển trở về, tránh để nàng ở bên cạnh Tiêu Tuần tăng thêm nguy hiểm.
"Nhị ca yên tâm, chỉ cần ta còn sống nhất định là sẽ tận lực bảo vệ Uyển Nhi. Chuyện còn lại giao cho ta điều tra đi."
Biết được Tô Dực có suy nghĩ muốn đón Tô Nhược Uyển trở về, trong lòng Tiêu Tuần không khỏi sinh ra một chút hoảng hốt. Trước kia hắn chậm chạp không đi phủ Thượng thư cầu hôn bởi vì hắn biết Tô Nhược Uyển ở bên cạnh hắn sẽ nguy hiểm.
Vốn dĩ hắn định chờ xử lý xong hết mọi chuyện rồi mới đi cầu hôn, nhưng Kỳ Chiêu cũng nổi lên tâm tư cầu hôn làm hắn sinh ra cảm giác nguy cơ, vì thế nên hắn mới ngay lúc này cưới Tô Nhược Uyển về.
Hiện giờ Tô Nhược Uyển bị bắt cóc, lại còn vu oan cho hắn, nhất định là có người muốn mượn việc này ly gián quan hệ của hắn cùng phủ Thượng thư.
Ý thức được Tĩnh vương gia đã không kiềm chế được phải xuống tay với hắn, Tiêu Tuần cau mày, trên mặt cũng tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Chờ sau khi Tiêu Tuần cùng Tô Dực quay lại, Tô Nhược Uyển cùng Sở Thanh Nhiễm đang nói chuyện vui vẻ trong phòng. Thấy nhị ca nhà mình lại đây, Tô Nhược Uyển nhanh chóng đứng dậy đón hắn.
"Nhị ca, hai người nói xong rồi? Không bằng trưa nay nhị ca cùng Sở tỷ tỷ ở lại đây ăn cơm?"
"Không được, nhị ca còn phải hồi phủ xử lý chút việc, hôm khác nhị ca lại đến được không?"
"Thôi được rồi."
Ngữ khí của Tô Nhược Uyển có chút mất mát, nhưng nghĩ đến nhị ca nhà mình còn có công việc, nàng cũng không khuyên người ở lại nữa.
"Phu quân, chàng làm sao vậy? Hai tên bắt ta hôm qua khai cái gì?"
Chờ sau khi Tô Dực cùng Sở Thanh Nhiễm rời đi, Tô Nhược Uyển mới phát hiện Tiêu Tuần dường như có chút không thích hợp. Mặc dù trên mặt Tiêu Tuần nhìn không ra bất cứ điều gì dị thường, nhưng Tô Nhược Uyển vẫn có thể cảm giác được Tiêu Tuần không giống như bình thường.
"Đều là khẩu cung vô dụng thôi, phu nhân yên tâm, vi phu sẽ tra ra kẻ nào muốn làm hại phu nhân."
Kỳ thật Tiêu Tuần không cần nghĩ cũng biết việc này khẳng định là không thoát được can hệ với Tĩnh vương gia. Nhưng phòng trường hợp ngoài Tĩnh vương gia còn có người nấp trong bóng tối, Tiêu Tuần vẫn muốn cẩn thận điều tra việc này.
Nhưng nghĩ đến việc Tô Dực nói muốn đưa Tô Nhược Uyển đi, Tiêu Tuần lại không khỏi nắm chặt lấy tay Tô Nhược Uyển.
Trên tay đột nhiên truyền đến lực mạnh làm Tô Nhược Uyển không hiểu chuyện gì, khi ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuần lại phát hiện lông mày Tiêu Tuần nhíu chặt, giống như là có tâm sự gì.
"Phu quân có tâm sự gì sao?"
"Không có, vi phu chỉ đang nghĩ rốt cuộc là ai xuống tay với phu nhân."
Tiêu Tuần trả lời có chút thất thần, Tô Nhược Uyển vẫn là lần đầu tiên thấy hắn như vậy, nhưng nghĩ đến có lẽ Tiêu Tuần có lý do gì khó nói, Tô Nhược Uyển cũng không hỏi tiếp mà kéo tay Tiêu Tuần đi về.
Đến chiều, Tiêu Tuần vừa mới xử lý xong công vụ, Tô Nhược Uyển liền quấn lấy Tiêu Tuần bắt hắn vẽ tranh cho nàng.
Từ sau khi phát hiện những bức vẽ của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển liền muốn tận mắt nhìn Tiêu Tuần vẽ tranh cho nàng. Nhưng gần đây công việc của Tiêu Tuần bận rộn nên nàng không nhắc đến việc này. Hiện giờ cuối cùng cũng chờ được lúc Tiêu Tuần rảnh rỗi, Tô Nhược Uyển sớm đã chuẩn bị xong giấy mực.
Chờ đến khi Tiêu Tuần đi vào hoa viên, trên bàn đá đã bày đủ những đồ cần khi vẽ tranh. Mà lúc này Tô Nhược Uyển đang ngồi trên một chiếc xích đu chơi vô cùng cao hứng. Thẳng đến khi thấy Tiêu Tuần nàng mới nhảy xuống, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tiêu Tuần kéo hắn đi về phía bàn đá.
"Phu quân nhanh lên, ta đã chuẩn bị xong hết rồi."
Nói xong Tô Nhược Uyển liền đưa bút lông cho Tiêu Tuần, sau đó lại xoay người ngồi lên xích đu, "Được rồi, phu quân mau vẽ đi."
Thanh âm của Tô Nhược Uyển truyền đến, Tiêu Tuần mới ngẩng đầu nhìn nàng. Để Tiêu Tuần có thể vẽ mình đẹp hơn một chút, Tô Nhược Uyển đã đặc biệt thay một bộ xiêm y, thậm chí còn bôi thêm chút son phấn.
Dưới sự trang điểm tỉ mỉ, Tô Nhược Uyển so với ngày thường nhiều thêm vài phần quyến rũ, làm cho Tiêu Tuần nhìn đến thất thần. Mãi đến khi Tô Nhược Uyển lên tiếng nhắc nhở, Tiêu Tuần mới lấy lại tinh thần, chấm chút mực bắt đầu vẽ xuống giấy.
Tô Nhược Uyển ngồi trên xích đu, thỉnh thoảng dùng chân đẩy một chút để xích đu hơi đung đưa. Chẳng mấy chốc nàng liền tìm được thú vui, chơi đến vô cùng vui vẻ, suýt nữa quên mất Tiêu Tuần còn đang vẽ nàng.
Chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần, Tiêu Tuần đã đặt bút xuống, đang ngồi trước bàn chống cằm nhìn nàng. Hôm nay Tiêu Tuần vẫn như cũ mặc một bộ y phục màu xanh, mái tóc dài được cài trâm ngọc ở sau đầu, trên trán còn có vài sợi tóc mai rũ xuống.
Là dáng vẻ mà Tô Nhược Uyển rất thích.
Đặc biệt là bộ dáng lười nhác lúc này của Tiêu Tuần làm đôi mắt Tô Nhược Uyển không khỏi sáng lên.
"Phu nhân không muốn tới đây nhìn xem sao?"
"Ở chỗ này xem cũng được..."
Tô Nhược Uyển vẫn chưa hiểu câu nói của Tiêu Tuần có ý gì, nhìn chằm chằm Tiêu Tuần ngơ ngác trả lời. Mà nàng vừa nói xong, khoé miệng Tiêu Tuần hơi cong lên làm tim Tô Nhược Uyển đậm chập đi nửa nhịp. Nhưng mà ngay sau đó giọng nói hơi mang ý cười của Tiêu Tuần liền truyền vào trong tai nàng.
"Vi phu đang nói bức tranh, phu nhân tưởng là cái gì?"
Lúc này Tô Nhược Uyển mới phục hồi lại tinh thần, lại nhìn về ý cười nơi khoé miệng của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển đột nhiên có chút chột dạ, gương mặt cũng không khỏi hơi nóng lên.
"Không... không có gì, ta lập tức qua ngay."
Thần sắc Tô Nhược Uyển hoảng loạn, ngay cả bước chân cũng có chút lộn xộn. Thấy vậy ý cười trên mặt Tiêu Tuần lại sâu thêm vài phần, lúc này Tô Nhược Uyển mới phát hiện ra Tiêu Tuần cố ý. Sau khi đến bên cạnh Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này Tiêu Tuần mới thu lại ý cười trên mặt, đem bức tranh đưa cho Tô Nhược Uyển.
"Phu nhân nhìn xem có hài lòng không?"
Khoảnh khắc nhìn thấy bức vẽ, đôi mắt Tô Nhược Uyển lập tức sáng lên. Bức tranh vẽ nàng đang chơi xích đu, vạt áo theo dây đu bay lên nhìn vô cùng xinh đẹp. Khiến cho Tô Nhược Uyển vừa lòng chính là Tiêu Tuần vẽ mặt nàng vô cùng rõ ràng, không uổng công nàng đặc biệt bôi chút son phấn.
"Phu quân vẽ ta thật sự vô cùng hài lòng, bức tranh này ngày khác ta cũng cho người treo lên."
Tô Nhược Uyển cầm bức tranh yêu thích không buông tay, đôi mắt đặt trên bức vẽ căn bản không nỡ dời đi. Nhìn hồi lâu nàng mới cẩn thận đặt bức tranh vào trong chiếc hộp đã chuẩn bị trước.
Khi Tô Nhược Uyển đang định bảo Tiêu Tuần vẽ thêm cho nàng mấy bức, thuộc hạ của Tiêu Tuần lại đột nhiên đi đến, nói là đã tra được manh mối của kẻ bắt cóc Tô Nhược Uyển.
Tin tức này làm Tiêu Tuần buông bút lông trong tay xuống, lại xoa xoa đầu Tô Nhược Uyển.
"Phu nhân tự mình chơi được không? Vi phu đi một chút sẽ về."
"Phu quân cứ yên tâm đi đi, không cần để ý đến ta."
Nói xong Tô Nhược Uyển lại đi đến xích đu, xích đu này nàng cho người làm trước đó không lâu. Hiện giờ nàng thích đến không chịu được, cơ hồ ngày nào cũng phải tới nơi này chơi một chút.
Tiêu Tuần thấy Tô Nhược Uyển vô cùng hứng thú, xung quanh còn có nha hoàn bồi nàng chơi, hắn liền mang theo thuộc hạ đến thư phòng.
Tới thư phòng, thuộc hạ lấy ra một tờ giấy đưa cho Tiêu Tuần. Sau khi mở ra, chỉ thấy trên đó tràn ngập chữ, nhưng sau khi Tiêu Tuần xem xong nội dung, sắc mặt lại lạnh xuống.
Tin tức điều tra đủ loại chứng cứ đều cho thấy người phân phó bắt cóc Tô Nhược Uyển ngày hôm qua chính là hắn.
Không nghĩ tới lần này đối phương thế nhưng chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, không chỉ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, thậm chí còn đem mọi chứng cứ đều hướng về phía hắn, xem ra là muốn châm ngòi quan hệ giữa hắn cùng phủ Thượng thư.
Ánh mắt Tiêu Tuần dần tối lại, không khí trong thư phòng cũng theo đó lạnh xuống. Nhưng lúc này lại có một tiểu nha hoàn hoảng hốt chạy vào.
"Đại nhân không xong rồi! Phu quân bị ngã từ xích đu xuống!"
Âm thanh của nha hoàn vừa vang lên, Tiêu Tuần liền nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, bước chân vô cùng vội vàng, hoàn toàn không có dáng vẻ bình tĩnh như ngày thường.
Chờ tới khi Tiêu Tuần đến hoa viên, Tô Nhược Uyển đã ngồi ở trong đình. Hiện giờ trên đùi nàng đang chảy máu, ngay cả trán cũng bị bầm một mảng. Nhìn thấy Tiêu Tuần lại đây, ánh mắt Tô Nhược Uyển cũng trở nên đáng thương hơn vài phần.
"Phu quân, có phải ta ngã trở nên xấu rồi hay không?"
Lúc này nha hoàn đang xử lý vết thương cho Tô Nhược Uyển, nhưng Tô Nhược Uyển lại không nhìn thấy tình huống trên trán mình. Nghĩ đến hôm nay nàng đặc biệt trang điểm một phen, kết quả lại bị quăng ngã, khiến chính mình chật vật không nói, ngay cả trán cũng bị thương.
Nghĩ xong hốc mắt của Tô Nhược Uyển liền đỏ lên, trong giọng nói cũng nhiễm một tia nức nở.
Bộ dáng uỷ khuất này làm Tiêu Tuần lập tức tiến lên an ủi nàng: "Không xấu, phu nhân vẫn mỹ lệ động lòng người như cũ."
"Nếu phu quân cảm thấy không xấu, vậy trước khi miệng vết thương của ta khôi phục, phu quân cũng không được cười nhạo ta."
Tô Nhược Uyển biết Tiêu Tuần là đang an ủi nàng, nhưng chỉ cần Tiêu Tuần không chê nàng, nàng cũng không để bụng vết thương trên trán.
"Phu nhân yên tâm, vi phu tuyệt đối sẽ không cười nhạo phu nhân."
Hiện giờ trên mặt Tiêu Tuần tràn đầy lo lắng, sao có thể cười nhạo Tô Nhược Uyển. Hắn không yên tâm kiểm tra miệng vết thương của Tô Nhược Uyển một lượt, sau đó lại phân phó người đi mời đại phu.
Nhân lúc này Tiêu Tuần lại đi đến cạnh chiếc xích đu kia. Chỉ thấy dây thừng buộc vào ghế đu đã đứt thành hai đoạn, nhưng xích đu này mới cột lên mấy ngày trước, dây thừng được dùng loại thô dày, theo lý thuyết sẽ không đứt nhanh như vậy.
Tiêu Tuần nhặt đoạn dây thừng bị đứt lên, lại thấy chỗ đứt rõ ràng có vết cắt, dấu vết gọn gàng cho thấy do dao găm gây ra.
"Người đâu, điều tra xem mấy ngày này ai đã chạm qua chiếc xích đu này."
"Vâng."
Tiêu Tuần vừa mới nói xong, người hầu xung quanh lập tức đáp lại.
Mà Tô Nhược Uyển ngồi trong đình, từ xa đã thấy sắc mặt Tiêu Tuần tối sầm, cái này làm cho nàng vô thức nhìn thoáng qua chiếc xích đu bị đứt, trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản.
"Phu quân phát hiện cái gì sao?"
Chờ đến khi Tiêu Tuần trở lại trong đình, Tô Nhược Uyển mới mở miệng dò hỏi Tiêu Tuần. Lúc này lông mày Tiêu Tuần hơi nhăn lại, biểu tình cũng nghiêm túc hơn vài phần.
"Dây thừng đã bị người khác động tay động chân."
Lời này làm trên mặt Tô Nhược Uyển hiện lên một tia hiểu rõ, quả nhiên không sai biệt mấy với phỏng đoán của nàng. Lúc này Tô Nhược Uyển cũng nhận thấy có gì đó không ổn, từ hôm qua bị bắt cóc đến hôm nay xích đu xảy ra vấn đề, toàn bộ đều là nhằm vào nàng.
Xem ra có người thật sự muốn mạng của nàng.
"Vi phu đưa phu nhân về trước đã."
Hôm nay thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, hiện giờ y phục của Tô Nhược Uyển cũng bị xé rách, Tiêu Tuần sợ nàng cảm lạnh liền cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên người Tô Nhược Uyển, sau đó lập tức bế Tô Nhược Uyển đi về chỗ ở của hai người.
Trong giọng nói của Tô Nhược Uyển còn mang theo một chút đắc ý, mặc dù nàng chưa từng trải qua việc bắt cóc, nhưng lúc ấy tỉnh lại phát hiện mình bị bắt cóc, Tô Nhược Uyển lại không có sợ hãi. Trong lòng nàng tựa hồ có một loại trực giác, biết Tiêu Tuần nhất định sẽ đến cứu nàng.
Nói xong Tô Nhược Uyển lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tuần, chỉ thấy biểu tình của Tiêu Tuần vô cùng kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới Tô Nhược Uyển tín nhiệm hắn như thế. Khi cúi đầu nhìn Tô Nhược Uyển, trong mắt Tiêu Tuần lại hiện lên một tia áy náy.
"Lần này là vi phu tới chậm, sau này vi phu nhất định sẽ không để phu nhân gặp nguy hiểm nữa."
Lúc ấy ở trong ngôi miếu đổ nát, khoảnh khắc tên đeo mặt nạ đâm kiếm về phía Tô Nhược Uyển, tim Tiêu Tuần cũng đều căng lên, thậm chí đến bây giờ trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi như cũ. Hắn căn bản không dám nghĩ nếu hắn tới chậm một bước sẽ có hậu quả gì.
Nghĩ đến đây Tiêu Tuần lại ôm Tô Nhược Uyển chặt hơn một chút.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Nhược Uyển thấy Tiêu Tuần như thế này. Trong ấn tượng của nàng, Tiêu Tuần từ trước đến nay luôn là người bày mưu lập kế, bất luận đối mặt với chuyện gì cũng đều có thể bình tĩnh.
Nhưng hiện giờ lại vì nàng bị bắt cóc mà trở nên kinh hồn táng đảm, trong lòng Tô Nhược Uyển nhịn không được trở nên rung động. Nàng tiến lại gần Tiêu Tuần hôn lên môi hắn, lần này Tiêu Tuần hơi cử động, khi đang muốn cúi đầu hôn xuống thì Tô Nhược Uyển lại cười che miệng hắn lại.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển lấy ra cây trâm nàng chọn cho Tiêu Tuần ở cửa hàng.
"Hôm nay ta đến cửa hàng, vừa nhìn thấy cây trâm này đã cảm thấy nó nhất định là vô cùng hợp với phu quân."
Hiện giờ Tiêu Tuần trùng hợp đang mặc bộ y phục màu xanh lục kia, nói xong dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển rút cây trâm trên đầu hắn ra, sau đó lại cài cây trâm ngọc trong tay nàng lên búi tóc của Tiêu Tuần.
"Ta quả nhiên chọn không tồi, cây trâm này thật sự rất hợp với phu quân."
Trâm cài có chút lỏng lẻo, trên trán Tiêu Tuần có vài sợi tóc lỏng lẻo rơi xuống làm cả người hắn nhiễm chút vẻ cấm dục. Đặc biệt là lúc này khoé miệng Tiêu Tuần còn gợi lên ý cười khiến tim Tô Nhược Uyển đập nhanh hơn vài nhịp.
"Phu nhân có biết vì sao vi phu lại thích mặc bộ y phục này không?"
Lời này làm Tô Nhược Uyển hơi sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại nàng mới phát hiện hình như y phục của Tiêu Tuần đều vô cùng hợp ý nàng. Nhìn thoáng qua ý cười nơi khoé miệng kia của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển nghi hoặc lắc đầu.
"Việc này ta thật sự không biết, chẳng lẽ không phải vì phu quân thích sao?"
"Là bởi vì phu nhân thích mới đúng."
Lời này thật ra làm Tô Nhược Uyển có chút ngoài ý muốn, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tiểu Tuần, trong lòng nàng không khỏi sinh ra chút chột dạ. Nàng vốn tưởng rằng mình che giấu rất tốt, không ngờ vẫn bị Tiêu Tuần phát hiện nàng ham mê sắc đẹp của hắn.
"Nói như vậy phu quân vẫn luôn cố tình quyến rũ ta?"
Nghĩ đến mình đã sớm bị bại lộ, Tô Nhược Uyển cũng không che giấu tâm tư nữa. Nàng duỗi tay chọc vào ngực Tiêu Tuần, trong giọng nói còn mang theo một tia chất vấn.
"Phu nhân nói không sai, chỉ là định lực của phu nhân thật sự khác hẳn với người thường, mấy năm rồi mà vi phu vẫn chưa thành công quyến rũ được phu nhân."
Tiêu Tuần biết Tô Nhược Uyển thường nhìn lén hắn khi hắn mặc y phục màu lục đậm. Sau này Tiêu Tuần cố tình chú ý đến y phục của bản thân, nhưng cũng chỉ làm Tô Nhược Uyển nhìn hắn nhiều thêm vài lần, trừ cái này ra không có bất kỳ tiến triển gì.
Hiện giờ nghe ngữ khí u oán của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển nhịn không được cười khẽ. Sau đó nhân lúc Tiêu Tuần chưa chuẩn bị liền nhanh chóng hôn lên môi hắn. Lần này Tô Nhược Uyển không chỉ không vội vã rời đi mà còn đè Tiêu Tuần xuống ghế dài.
Mà Tiêu Tuần sợ đụng đến miệng vết thương của nàng liền tuỳ ý nàng muốn làm gì thì làm. Chỉ là lúc nàng vươn tay đến chỗ đai lưng, Tiêu Tuần liền giữ tay của nàng lại.
"Phu nhân còn đang bị thương, đợi mấy ngày nữa được không?"
"Vậy chàng tự mình tới đi."
Trên mặt Tô Nhược Uyển tràn đầy vẻ không cho cự tuyệt, hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẫn là Tiêu Tuần thoả hiệp, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Nhược Uyển ngoan ngoãn cởi bỏ y phục của chính mình.
Động tác này làm tim Tô Nhược Uyển đập chậm đi vài nhịp, còn chưa chờ Tiêu Tuần cởi hết, nàng liền vội vàng cúi người hôn Tiêu Tuần. Nhưng chẳng mấy chốc đã bị Tiêu Tuần đổi khách thành chủ không cho Tô Nhược Uyển phản kháng.
......
"Nhị ca, huynh không cần lo lắng. Miệng vết thương không sâu, hôm qua phu quân đã xử lý cho ta rồi. Nói không chừng chỉ mấy ngày là hồi phục rồi."
Ngày hôm sau Tô Nhược Uyển vừa mới tỉnh dậy, Tô Dực cùng Sở Thanh Nhiễm đã đi tới phủ Thủ phụ. Chẳng qua sắc mặc Tô Dực không được tốt, đặc biệt là khi nhìn đến Tiêu Tuần.
"Bọn ta phải đến xem mới có thể yên tâm được, hôm qua nhị ca của muội thẩm vấn kẻ bắt muội suốt cả đêm, hôm nay những tên đó cuối cùng cũng khai rồi. Muội yên tâm, nhị ca muội nhất định sẽ bắt được kẻ xấu muốn làm hại muội."
Sở Thanh Nhiễm nắm lấy tay Tô Nhược Uyển, nhìn cánh tay băng bó của Tô Nhược Uyển, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng.
"Sở tỷ tỷ cứ yên tâm, miệng vết thương không còn đau nữa."
"Vậy thì tốt, trước để Thanh Nhiễm ở với muội một lát, nhị ca có chuyện cần thương nghị với Tiêu Tuần."
Lúc này vẻ lo lắng trên mặt Tô Dực cũng phai nhạt đi một chút, nói xong hắn liền nhìn sang Tiêu Tuần, chỉ thấy Tiêu Tuần gật đầu, sau đó liền dẫn Tô Dực đi đến thư phòng.
Nhưng hai người vừa tiến vào thư phòng, sắc mặt Tô Dực lập tức lạnh xuống, sau đó lại ném một phần lời khai đến trước mặt Tiêu Tuần.
"Hôm qua hai tên kia khai, nói là ngươi sai sử bọn họ bắt Uyển Nhi."
Khi nói lời này, Tô Dực nhìn về phía Tiêu Tuần trong mắt tràn đầy dò xét, ngay cả ngữ khí cũng lạnh hơn vài phần. Trên mặt Tiêu Tuần hiện lên một tia nghi ngờ, sau đó liền cầm lấy lời khai, chỉ thấy trên khẩu cung đã ký tên ấn vân tay, thật sự viết là hắn phái người muốn diệt khẩu Tô Nhược Uyển.
"Hai tên kia còn ở đó không?"
Mày Tiêu Tuần nhăn lại, vừa ngẩng đầu dò hỏi Tô Dực, Tô Dực lại trực tiếp nắm lấy vạt áo hắn, ánh mắt hung dữ, "Hai tên kia khai xong đã uống thuốc độc tự sát, ngươi vẫn nên giải thích một chút xem chuyện khẩu cung này là như thế nào. Nếu ngươi không giải thích rõ ràng, ta sẽ cho ngươi biết tay."
Trong giọng nói của Tô Dực tràn đầy tức giận, tuy nói hắn biết cách làm người của Tiêu Tuần, nhất định sẽ không làm ra loại chuyện này. Nhưng hiện giờ việc liên quan đến Tô Nhược Uyển, nếu Tiêu Tuần không thể lấy ra chứng cứ, hắn tuyệt đối sẽ không để Tô Nhược Uyển ở bên cạnh Tiêu Tuần.
"Nhị ca cũng biết ta thích Uyển Nhi đã nhiều năm, hiện giờ vất vả lắm mới cưới được người về, càng không có lý do gì để giết nàng. Chuyện này đối với ta không có bất kỳ lợi ích gì."
Tiêu Tuần trả lời vô cùng bình tĩnh, mà hắn vừa nói xong, Tô Dực mới buông hắn ra. Kỳ thực trong lòng Tô Dực vẫn luôn tin tưởng Tiêu Tuần, hắn làm như vậy mục đích là để Tiêu Tuần không khi dễ Tô Nhược Uyển.
"Tốt nhất là như vậy, hiện giờ bên ngoài đều đang đồn ngươi cùng Uyển Nhi cãi nhau. Nếu ngươi không đối tốt với Uyển Nhi hoặc là không có năng lực bảo vệ nàng, ta sẽ lập tức đón nàng về."
Câu này của Tô Dực không phải nói chơi, hắn biết Tĩnh vương gia đối với Tiêu Tuần như hổ rình mồi, hiện giờ tình cảnh của Tiêu Tuần cũng không mấy lạc quan. Hơn nữa đã nhiều ngày Tĩnh vương gia không có động tĩnh, lại không biết đang ấp ủ quỷ kế gì. Tô Dực thật ra muốn đưa Tô Nhược Uyển trở về, tránh để nàng ở bên cạnh Tiêu Tuần tăng thêm nguy hiểm.
"Nhị ca yên tâm, chỉ cần ta còn sống nhất định là sẽ tận lực bảo vệ Uyển Nhi. Chuyện còn lại giao cho ta điều tra đi."
Biết được Tô Dực có suy nghĩ muốn đón Tô Nhược Uyển trở về, trong lòng Tiêu Tuần không khỏi sinh ra một chút hoảng hốt. Trước kia hắn chậm chạp không đi phủ Thượng thư cầu hôn bởi vì hắn biết Tô Nhược Uyển ở bên cạnh hắn sẽ nguy hiểm.
Vốn dĩ hắn định chờ xử lý xong hết mọi chuyện rồi mới đi cầu hôn, nhưng Kỳ Chiêu cũng nổi lên tâm tư cầu hôn làm hắn sinh ra cảm giác nguy cơ, vì thế nên hắn mới ngay lúc này cưới Tô Nhược Uyển về.
Hiện giờ Tô Nhược Uyển bị bắt cóc, lại còn vu oan cho hắn, nhất định là có người muốn mượn việc này ly gián quan hệ của hắn cùng phủ Thượng thư.
Ý thức được Tĩnh vương gia đã không kiềm chế được phải xuống tay với hắn, Tiêu Tuần cau mày, trên mặt cũng tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Chờ sau khi Tiêu Tuần cùng Tô Dực quay lại, Tô Nhược Uyển cùng Sở Thanh Nhiễm đang nói chuyện vui vẻ trong phòng. Thấy nhị ca nhà mình lại đây, Tô Nhược Uyển nhanh chóng đứng dậy đón hắn.
"Nhị ca, hai người nói xong rồi? Không bằng trưa nay nhị ca cùng Sở tỷ tỷ ở lại đây ăn cơm?"
"Không được, nhị ca còn phải hồi phủ xử lý chút việc, hôm khác nhị ca lại đến được không?"
"Thôi được rồi."
Ngữ khí của Tô Nhược Uyển có chút mất mát, nhưng nghĩ đến nhị ca nhà mình còn có công việc, nàng cũng không khuyên người ở lại nữa.
"Phu quân, chàng làm sao vậy? Hai tên bắt ta hôm qua khai cái gì?"
Chờ sau khi Tô Dực cùng Sở Thanh Nhiễm rời đi, Tô Nhược Uyển mới phát hiện Tiêu Tuần dường như có chút không thích hợp. Mặc dù trên mặt Tiêu Tuần nhìn không ra bất cứ điều gì dị thường, nhưng Tô Nhược Uyển vẫn có thể cảm giác được Tiêu Tuần không giống như bình thường.
"Đều là khẩu cung vô dụng thôi, phu nhân yên tâm, vi phu sẽ tra ra kẻ nào muốn làm hại phu nhân."
Kỳ thật Tiêu Tuần không cần nghĩ cũng biết việc này khẳng định là không thoát được can hệ với Tĩnh vương gia. Nhưng phòng trường hợp ngoài Tĩnh vương gia còn có người nấp trong bóng tối, Tiêu Tuần vẫn muốn cẩn thận điều tra việc này.
Nhưng nghĩ đến việc Tô Dực nói muốn đưa Tô Nhược Uyển đi, Tiêu Tuần lại không khỏi nắm chặt lấy tay Tô Nhược Uyển.
Trên tay đột nhiên truyền đến lực mạnh làm Tô Nhược Uyển không hiểu chuyện gì, khi ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuần lại phát hiện lông mày Tiêu Tuần nhíu chặt, giống như là có tâm sự gì.
"Phu quân có tâm sự gì sao?"
"Không có, vi phu chỉ đang nghĩ rốt cuộc là ai xuống tay với phu nhân."
Tiêu Tuần trả lời có chút thất thần, Tô Nhược Uyển vẫn là lần đầu tiên thấy hắn như vậy, nhưng nghĩ đến có lẽ Tiêu Tuần có lý do gì khó nói, Tô Nhược Uyển cũng không hỏi tiếp mà kéo tay Tiêu Tuần đi về.
Đến chiều, Tiêu Tuần vừa mới xử lý xong công vụ, Tô Nhược Uyển liền quấn lấy Tiêu Tuần bắt hắn vẽ tranh cho nàng.
Từ sau khi phát hiện những bức vẽ của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển liền muốn tận mắt nhìn Tiêu Tuần vẽ tranh cho nàng. Nhưng gần đây công việc của Tiêu Tuần bận rộn nên nàng không nhắc đến việc này. Hiện giờ cuối cùng cũng chờ được lúc Tiêu Tuần rảnh rỗi, Tô Nhược Uyển sớm đã chuẩn bị xong giấy mực.
Chờ đến khi Tiêu Tuần đi vào hoa viên, trên bàn đá đã bày đủ những đồ cần khi vẽ tranh. Mà lúc này Tô Nhược Uyển đang ngồi trên một chiếc xích đu chơi vô cùng cao hứng. Thẳng đến khi thấy Tiêu Tuần nàng mới nhảy xuống, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tiêu Tuần kéo hắn đi về phía bàn đá.
"Phu quân nhanh lên, ta đã chuẩn bị xong hết rồi."
Nói xong Tô Nhược Uyển liền đưa bút lông cho Tiêu Tuần, sau đó lại xoay người ngồi lên xích đu, "Được rồi, phu quân mau vẽ đi."
Thanh âm của Tô Nhược Uyển truyền đến, Tiêu Tuần mới ngẩng đầu nhìn nàng. Để Tiêu Tuần có thể vẽ mình đẹp hơn một chút, Tô Nhược Uyển đã đặc biệt thay một bộ xiêm y, thậm chí còn bôi thêm chút son phấn.
Dưới sự trang điểm tỉ mỉ, Tô Nhược Uyển so với ngày thường nhiều thêm vài phần quyến rũ, làm cho Tiêu Tuần nhìn đến thất thần. Mãi đến khi Tô Nhược Uyển lên tiếng nhắc nhở, Tiêu Tuần mới lấy lại tinh thần, chấm chút mực bắt đầu vẽ xuống giấy.
Tô Nhược Uyển ngồi trên xích đu, thỉnh thoảng dùng chân đẩy một chút để xích đu hơi đung đưa. Chẳng mấy chốc nàng liền tìm được thú vui, chơi đến vô cùng vui vẻ, suýt nữa quên mất Tiêu Tuần còn đang vẽ nàng.
Chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần, Tiêu Tuần đã đặt bút xuống, đang ngồi trước bàn chống cằm nhìn nàng. Hôm nay Tiêu Tuần vẫn như cũ mặc một bộ y phục màu xanh, mái tóc dài được cài trâm ngọc ở sau đầu, trên trán còn có vài sợi tóc mai rũ xuống.
Là dáng vẻ mà Tô Nhược Uyển rất thích.
Đặc biệt là bộ dáng lười nhác lúc này của Tiêu Tuần làm đôi mắt Tô Nhược Uyển không khỏi sáng lên.
"Phu nhân không muốn tới đây nhìn xem sao?"
"Ở chỗ này xem cũng được..."
Tô Nhược Uyển vẫn chưa hiểu câu nói của Tiêu Tuần có ý gì, nhìn chằm chằm Tiêu Tuần ngơ ngác trả lời. Mà nàng vừa nói xong, khoé miệng Tiêu Tuần hơi cong lên làm tim Tô Nhược Uyển đậm chập đi nửa nhịp. Nhưng mà ngay sau đó giọng nói hơi mang ý cười của Tiêu Tuần liền truyền vào trong tai nàng.
"Vi phu đang nói bức tranh, phu nhân tưởng là cái gì?"
Lúc này Tô Nhược Uyển mới phục hồi lại tinh thần, lại nhìn về ý cười nơi khoé miệng của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển đột nhiên có chút chột dạ, gương mặt cũng không khỏi hơi nóng lên.
"Không... không có gì, ta lập tức qua ngay."
Thần sắc Tô Nhược Uyển hoảng loạn, ngay cả bước chân cũng có chút lộn xộn. Thấy vậy ý cười trên mặt Tiêu Tuần lại sâu thêm vài phần, lúc này Tô Nhược Uyển mới phát hiện ra Tiêu Tuần cố ý. Sau khi đến bên cạnh Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này Tiêu Tuần mới thu lại ý cười trên mặt, đem bức tranh đưa cho Tô Nhược Uyển.
"Phu nhân nhìn xem có hài lòng không?"
Khoảnh khắc nhìn thấy bức vẽ, đôi mắt Tô Nhược Uyển lập tức sáng lên. Bức tranh vẽ nàng đang chơi xích đu, vạt áo theo dây đu bay lên nhìn vô cùng xinh đẹp. Khiến cho Tô Nhược Uyển vừa lòng chính là Tiêu Tuần vẽ mặt nàng vô cùng rõ ràng, không uổng công nàng đặc biệt bôi chút son phấn.
"Phu quân vẽ ta thật sự vô cùng hài lòng, bức tranh này ngày khác ta cũng cho người treo lên."
Tô Nhược Uyển cầm bức tranh yêu thích không buông tay, đôi mắt đặt trên bức vẽ căn bản không nỡ dời đi. Nhìn hồi lâu nàng mới cẩn thận đặt bức tranh vào trong chiếc hộp đã chuẩn bị trước.
Khi Tô Nhược Uyển đang định bảo Tiêu Tuần vẽ thêm cho nàng mấy bức, thuộc hạ của Tiêu Tuần lại đột nhiên đi đến, nói là đã tra được manh mối của kẻ bắt cóc Tô Nhược Uyển.
Tin tức này làm Tiêu Tuần buông bút lông trong tay xuống, lại xoa xoa đầu Tô Nhược Uyển.
"Phu nhân tự mình chơi được không? Vi phu đi một chút sẽ về."
"Phu quân cứ yên tâm đi đi, không cần để ý đến ta."
Nói xong Tô Nhược Uyển lại đi đến xích đu, xích đu này nàng cho người làm trước đó không lâu. Hiện giờ nàng thích đến không chịu được, cơ hồ ngày nào cũng phải tới nơi này chơi một chút.
Tiêu Tuần thấy Tô Nhược Uyển vô cùng hứng thú, xung quanh còn có nha hoàn bồi nàng chơi, hắn liền mang theo thuộc hạ đến thư phòng.
Tới thư phòng, thuộc hạ lấy ra một tờ giấy đưa cho Tiêu Tuần. Sau khi mở ra, chỉ thấy trên đó tràn ngập chữ, nhưng sau khi Tiêu Tuần xem xong nội dung, sắc mặt lại lạnh xuống.
Tin tức điều tra đủ loại chứng cứ đều cho thấy người phân phó bắt cóc Tô Nhược Uyển ngày hôm qua chính là hắn.
Không nghĩ tới lần này đối phương thế nhưng chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, không chỉ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, thậm chí còn đem mọi chứng cứ đều hướng về phía hắn, xem ra là muốn châm ngòi quan hệ giữa hắn cùng phủ Thượng thư.
Ánh mắt Tiêu Tuần dần tối lại, không khí trong thư phòng cũng theo đó lạnh xuống. Nhưng lúc này lại có một tiểu nha hoàn hoảng hốt chạy vào.
"Đại nhân không xong rồi! Phu quân bị ngã từ xích đu xuống!"
Âm thanh của nha hoàn vừa vang lên, Tiêu Tuần liền nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, bước chân vô cùng vội vàng, hoàn toàn không có dáng vẻ bình tĩnh như ngày thường.
Chờ tới khi Tiêu Tuần đến hoa viên, Tô Nhược Uyển đã ngồi ở trong đình. Hiện giờ trên đùi nàng đang chảy máu, ngay cả trán cũng bị bầm một mảng. Nhìn thấy Tiêu Tuần lại đây, ánh mắt Tô Nhược Uyển cũng trở nên đáng thương hơn vài phần.
"Phu quân, có phải ta ngã trở nên xấu rồi hay không?"
Lúc này nha hoàn đang xử lý vết thương cho Tô Nhược Uyển, nhưng Tô Nhược Uyển lại không nhìn thấy tình huống trên trán mình. Nghĩ đến hôm nay nàng đặc biệt trang điểm một phen, kết quả lại bị quăng ngã, khiến chính mình chật vật không nói, ngay cả trán cũng bị thương.
Nghĩ xong hốc mắt của Tô Nhược Uyển liền đỏ lên, trong giọng nói cũng nhiễm một tia nức nở.
Bộ dáng uỷ khuất này làm Tiêu Tuần lập tức tiến lên an ủi nàng: "Không xấu, phu nhân vẫn mỹ lệ động lòng người như cũ."
"Nếu phu quân cảm thấy không xấu, vậy trước khi miệng vết thương của ta khôi phục, phu quân cũng không được cười nhạo ta."
Tô Nhược Uyển biết Tiêu Tuần là đang an ủi nàng, nhưng chỉ cần Tiêu Tuần không chê nàng, nàng cũng không để bụng vết thương trên trán.
"Phu nhân yên tâm, vi phu tuyệt đối sẽ không cười nhạo phu nhân."
Hiện giờ trên mặt Tiêu Tuần tràn đầy lo lắng, sao có thể cười nhạo Tô Nhược Uyển. Hắn không yên tâm kiểm tra miệng vết thương của Tô Nhược Uyển một lượt, sau đó lại phân phó người đi mời đại phu.
Nhân lúc này Tiêu Tuần lại đi đến cạnh chiếc xích đu kia. Chỉ thấy dây thừng buộc vào ghế đu đã đứt thành hai đoạn, nhưng xích đu này mới cột lên mấy ngày trước, dây thừng được dùng loại thô dày, theo lý thuyết sẽ không đứt nhanh như vậy.
Tiêu Tuần nhặt đoạn dây thừng bị đứt lên, lại thấy chỗ đứt rõ ràng có vết cắt, dấu vết gọn gàng cho thấy do dao găm gây ra.
"Người đâu, điều tra xem mấy ngày này ai đã chạm qua chiếc xích đu này."
"Vâng."
Tiêu Tuần vừa mới nói xong, người hầu xung quanh lập tức đáp lại.
Mà Tô Nhược Uyển ngồi trong đình, từ xa đã thấy sắc mặt Tiêu Tuần tối sầm, cái này làm cho nàng vô thức nhìn thoáng qua chiếc xích đu bị đứt, trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản.
"Phu quân phát hiện cái gì sao?"
Chờ đến khi Tiêu Tuần trở lại trong đình, Tô Nhược Uyển mới mở miệng dò hỏi Tiêu Tuần. Lúc này lông mày Tiêu Tuần hơi nhăn lại, biểu tình cũng nghiêm túc hơn vài phần.
"Dây thừng đã bị người khác động tay động chân."
Lời này làm trên mặt Tô Nhược Uyển hiện lên một tia hiểu rõ, quả nhiên không sai biệt mấy với phỏng đoán của nàng. Lúc này Tô Nhược Uyển cũng nhận thấy có gì đó không ổn, từ hôm qua bị bắt cóc đến hôm nay xích đu xảy ra vấn đề, toàn bộ đều là nhằm vào nàng.
Xem ra có người thật sự muốn mạng của nàng.
"Vi phu đưa phu nhân về trước đã."
Hôm nay thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, hiện giờ y phục của Tô Nhược Uyển cũng bị xé rách, Tiêu Tuần sợ nàng cảm lạnh liền cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên người Tô Nhược Uyển, sau đó lập tức bế Tô Nhược Uyển đi về chỗ ở của hai người.