Chờ đến khi bọn người Hoàn Nhi rời khỏi đây Tô Nhược Uyển mới đến trước giường, đang muốn vén màn che lại có một cánh tay thon dài vươn ra xốc màn che lên trước nàng một bước.
"Nàng đừng nhúc nhích."
Tiêu Tuần xuống giường liền đè bả vai Tô Nhược Uyển lại khiến cho nàng ngồi xuống, dưới ánh mắt nghi hoặc của Tô Nhược Uyển hắn mở ngăn kéo bên cạnh giá sách, từ giữa lấy ra một bình sứ nhỏ.
"Để ta xem chân nàng bị thương như thế nào."
Đi đến bên giường, Tiêu Tuần trực tiếp ngồi xổm xuống cởi giày vớ cho Tô Nhược Uyển. Lúc này Tô Nhược Uyển mới nhớ ra nàng quên không xem xét vết thương, khi cúi đầu Tiêu Tuần đã xắn ống quần của nàng lên, vừa lúc lộ ra vết thương trên đầu gối.
Cũng may xiêm y mùa đông rất dày, đầu gối vẫn chưa bị trầy da, chỉ là bị va đập có chút sưng đỏ. Tiêu Tuần mở bình sứ bôi thuốc lên đầu gối Tô Nhược Uyển, động tác còn mang theo một tia cẩn thận, dù thế khi vừa mới chạm vào đầu gối Tô Nhược Uyển vẫn nhịn không được rụt chân lại.
"Đau sao?"
Lúc này Tiêu Tuần lập tức dừng động tác, khi ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Uyển trong mắt tràn đầy cưng chiều làm tim Tô Nhược Uyển chậm đi vài nhịp, lại duỗi chân ra.
"Không đau, phu quân tiếp tục đi, bôi xong rồi nhanh đi tắm nước thuốc."
"Được."
Tiêu Tuần cười đồng ý, lần này động tác lại nhẹ hơn không ít. Khi thuốc mỡ bôi lên đầu gối, một cảm giác mát lạnh ập đến giảm bớt chút đau đớn.
Cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Tuần, trong lòng Tô Nhược Uyển đột nhiên sinh ra một tia xúc động, vì thế đợi sau khi Tiêu Tuần đứng dậy nàng liền nắm lấy cánh tay Tiêu Tuần.
"Làm sao vậy?"
Thừa dịp Tiêu Tuần quay đầu lại, Tô Nhược Uyển đứng dậy ôm lấy cổ Tiêu Tuần hôn lên môi hắn. Tuy ngày thường Tô Nhược Uyển không ít lần chiếm tiện nghi của Tiêu Tuần nhưng mỗi lần đều chỉ động một chút liền rời đi, nhưng lần này phát hiện Tiêu Tuần sửng sốt không có phản ứng nàng còn bất mãn cắn Tiêu Tuần một cái.
Chỉ thấy con ngươi Tiêu Tuần dần tối lại, ôm lấy Tô Nhược Uyển đồng thời vội vàng hôn lấy. Một lúc sau Tô Nhược Uyển liền không chống đỡ được, giãy giụa đẩy Tiêu Tuần ra.
"Phu quân mau đi tắm đi, bằng không nước lạnh mất."
"Được."
Trong giọng nói Tiêu Tuần tràn đầy bất đắc dĩ, bất quá hiện tại xác thật không phải lúc thích hợp để hồ nháo, hắn đành ôm Tô Nhược Uyển đi đến trước bàn ăn, còn mình cầm lấy thuốc vào trong bình phong tắm gội.
......
Thuốc hôm qua Tô Nhược Uyển mua có chút hiệu quả, buổi sáng tỉnh lại mẩn đỏ trên người Tiêu Tuần lặn đi đôi chút. Nhưng vết trên cổ lại chưa hoàn toàn biến mất, vì thế Tiêu Tuần liền báo nhiễm phong hàn, xin hoàng đế nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Bất quá dù vậy Tiêu Tuần vẫn như cũ không được thanh nhàn, Tô Nhược Uyển nằm trên ghế dài xem thoại bản, Tiêu Tuần ở một bên xử lý công vụ. Chỉ là thoại bản bình thường có thể làm Tô Nhược Uyển mê mẩn, hiện giờ nàng lại vừa xem vừa thất thần, thỉnh thoảng dời tầm mắt nhìn sang Tiêu Tuần bên cạnh.
Mà Tiêu Tuần giống như không phát hiện, đặt bút viết không ngừng nghỉ. Tô Nhược Uyển càng thêm lớn mật, cuối cùng buông cuốn sách xuống, chống đầu quang minh chính đại nhìn chằm chằm Tiêu Tuần. Một tiếng thở dài bất đắc dĩ truyền đến, Tiêu Tuần rốt cuộc bỏ bút xuống.
"Thấy nhàm chán sao?"
"Nhàm chán thì không có, chỉ là muốn nhìn phu quân nhà mình thôi."
Dù sao trước kia chỉ có thể nhìn trộm, hiện giờ cuối cùng cũng có thể quanh minh chính đại nhìn, nàng đương nhiên sẽ không uỷ khuất chính mình. Lời nói đúng lý hợp tình này làm Tiêu Tuần lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đứng dậy đi đến phía Tô Nhược Uyển. Nhưng lúc này ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Đại nhân, bệ hạ sai Vương thái y đến bắt mạch cho ngài, ngài có muốn gặp không?"
Thanh âm của hạ nhân ngoài cửa làm bước chân Tiêu Tuần dừng lại, sau khi liếc qua Tô Nhược Uyển mới mở miệng nói: "Trực tiếp đưa đến đây đi."
Khi tiếng bước chân của hạ nhân dần đi xa, Tô Nhược Uyển không khỏi sinh ra chút lo lắng, nhưng khi quay đầu nhìn về phía Tiêu Tuần lại phát hiện thần thái của hắn vẫn tự nhiên như cũ, không hề có chút nào lo lắng.
"Phu quân không sợ Vương thái y phát hiện ra manh mối sao?"
"Không cần lo lắng, ta tự có chừng mực."
Tiêu Tuần từ trước đến nay ổn trọng, có những lời này của hắn Tô Nhược Uyển liền yên tâm thả lỏng.
Chỉ chốc lát hạ nhân liền dẫn theo Vương thái y vào trong viện, nghe được động tĩnh bên ngoài, Tiêu Tuần vô cùng tự giác lên giường nằm, còn đem màn che thả xuống.
"Đại nhân, Vương thái y tới."
"Vào đi."
Cửa phòng vừa mở ra, Vương thái y xách theo hòm thuốc đi vào. Nếu là quan viên khác có thể được hoàng đế quan tâm như thế, sợ là dù có bệnh nặng cũng muốn tự mình đón thái y vào, giống như Tiêu Tuần nằm chờ trong phòng không thấy nhiều lắm.
"Hạ quan gặp qua thủ phụ đại nhân, thủ phụ phu nhân."
Vương thái y không chỉ không so đo mà còn vô cùng ân cần hành lễ với Tiêu Tuần cùng Tô Nhược Uyển. Tô Nhược Uyển nhìn thoáng qua hướng giường, thấy Tiêu Tuần không nói gì, nàng liền cười đứng dậy.
"Vương đại nhân không cần đa lễ, làm phiền ngươi đi xa một chuyến, không bằng ngồi xuống uống ly trà trước?"
Nói xong Tô Nhược Uyển đưa mắt ra hiệu cho Hoàn Nhi, để Hoàn Nhi rót trà cho Vương thái y. Mà Vương thái y thấy vậy vội vàng chắp tay với Tô Nhược Uyển.
"Phu nhân khách khí rồi, chỉ là cơ thể của thủ phụ đại nhân mắc bệnh, bệ hạ cũng vô cùng lo lắng, hạ quan vẫn là xem bệnh tình cho đại nhân trước mới có thể an tâm."
Hiện giờ Vương thái y là phụng mệnh mà đến, hắn đương nhiên không dám trì hoãn, mang theo hòm thuốc đi đến cạnh giường. Chỉ là còn chưa tới gần, thanh âm của Tiêu Tuần lại truyền đến.
"Chỉ là nhiễm ít phong hàn không ảnh hưởng nhiều, ngươi trở về nói với bệ hạ ít ngày nữa ta có thể khỏi hẳn. Bất quá nếu đã tới rồi ngươi giúp ta bắt mạch cho phu nhân của ta đi, nhìn xem thân thể nàng khôi phục như thế nào..."
"Việc này... hạ quan tuân mệnh."
Vương thái y do dự một lát, cuối cùng vẫn nghe theo phân phó của Tiêu Tuần, xoay người đi đến chỗ Tô Nhược Uyển.
Vừa lúc Tô Nhược Uyển cũng muốn biết bản thân mình có thể hồi phục hay không, lần truớc sau khi uống xong thuốc Vương thái y kê, nàng định khi nào rảnh rỗi đi xem đại phu, nhưng mấy ngày gần đây thời tiết lạnh giá nàng không muốn ra cửa nên hoãn lại. Bây giờ đúng lúc Vương thái y ở đây, nàng cũng khỏi phải ra ngoài.
Vương thái y là lão thái y có nhiều kinh nghiệm trong cung, chỉ thấy sau khi hắn bắt mạch cho Tô Nhược Uyển biểu tình liền trở nên nghiêm túc. Tô Nhược Uyển cũng không khỏi nín thở, trong lòng cũng theo đó trở nên căng thẳng.
"Cơ thể phu nhân đã hoàn toàn khôi phục, chỉ cần chú ý giữ ấm, bồi bổ thân thể nhiều hơn, di chứng của bệnh cũng có thể hoàn toàn khỏi hẳn."
"Đa tạ Vương thái y, hôm nay vất vả cho ngài rồi, đây là một chút tâm ý của ta và phu quân, mong ngài không ghét bỏ."
Biết bản thân mình đã không còn trở ngại, Tô Nhược Uyển vô cùng vui sướng. Nàng nhận túi tiền nặng trĩu trong tay Hoàn Nhi đưa cho Vương thái y, mà Vương thái y làm quan nhiều năm, đối với chuyện thu lợi này hắn có thể nói là ngựa quen đường cũ.
"Đa tạ phu nhân, hạ quan lại kê chút thuốc trị phong hàn cho thủ phụ đại nhân, khi về cũng dễ bẩm báo với bệ hạ."
Vương thái y không dấu vết nhận lấy túi tiền, ngay sau đó mở rương mang theo bên người, từ bên trong lấy ra một phương thuốc đưa cho Tô Nhược Uyển. Phương thuốc đều đã chuẩn bị xong, xem ra loại chuyện này ngày thường Vương thái y làm không ít.
"Thuốc này một ngày dùng hai lần là được, mong đại nhân an tâm dưỡng bệnh, sớm ngày hồi phục, hạ quan xin về trước phục mệnh, cáo từ."
"Hoàn Nhĩ, tiễn Vương đại nhân."
Mắt thấy Vương thái y xách hòm thuốc chuẩn bị rời đi, Tô Nhược Uyển nhanh chóng bảo Hoàn Nhi đi tiễn. Vương thái y vừa đi, hạ nhân trong phòng cũng lần lượt ra ngoài, rất nhanh chỉ còn lại Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần.
"Phu quân, bọn họ đều đi rồi, chàng đi ra đi."
Tô Nhược Uyển nằm trên ghế dài, thanh âm lộ ra vẻ lười nhác. Tiêu Tuần vén màn che lên liền thấy khoé miệng nàng nở nụ cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt. Thấy vậy trong mắt Tiêu Tuần cũng hiện lên ý cười, xuống giường lấy ra thuốc bôi hôm qua.
"Nàng dậy trước đi, ta bôi thuốc cho nàng."
"Không cần đứng dậy, phu quân cứ ngồi đó bôi thuốc cho ta đi."
Thấy Tiêu Tuần ngồi xuống cạnh ghế dài, Tô Nhược Uyển liền trực tiếp đặt chân bị thương lên đùi Tiêu Tuần, cả người càng thêm vẻ lười nhác, không hề có ý định muốn đứng lên.
"Được."
Ngữ khí Tiêu Tuần rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn như cũ xắn ống quần Tô Nhược Uyển lên, động tác nhẹ nhàng thoa thuốc cho nàng. Sau khi bôi xong, Tiêu Tuần còn không quên xoa bóp chân giúp Tô Nhược Uyển.
Chỉ vì tối qua Tô Nhược Uyển cùng hắn tính toán, nói hắn đồng ý bóp chân cho nàng mà vẫn chưa làm. Hiện giờ hành động này làm Tô Nhược Uyển vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới tối hôm qua mình chỉ thuận miệng nói một câu mà Tiêu Tuần lại ghi tạc trong lòng.
"Lực độ như thế nào? Có cần mạnh hơn chút không?"
Lúc này Tiêu Tuần vừa lúc ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Uyển, làm Tô Nhược Uyển sợ tới mức lập tức dời đi tầm mắt, hoảng loạn lắc đầu, "Không cần, lực như thế này vừa đẹp."
Nói xong Tô Nhược Uyển liền lấy sách ở một bên che mặt, sợ bị Tiêu Tuần thấy nàng đang cười. Bất quá nàng không biết là khi Tiêu Tuần rũ mắt nhìn xuống da thịt trắng nõn của nàng, hầu kết hắn giật giật đồng thời ánh mắt cũng dần tối lại.
Nhưng khi Tô Nhược Uyển nhìn qua, sắc đen trong mắt hắn lại nháy mắt biến mất. Tô Nhược Uyển không hề nhận thấy được dị thường, một lúc sau nàng liền dời chân đi, lại gác một chân khác lên.
"Phu quân cũng không thể bên này nặng bên kia nhẹ, chân này cũng cần được xoa bóp."
Hiện giờ Tô Nhược Uyển mang bộ dáng nghiễm nhiên vô lại, nàng biết với tính tình Tiêu Tuần căn bản sẽ không cự tuyệt nàng. Nhưng lần này Tiêu Tuần lại nhìn nàng không nói gì, làm Tô Nhược Uyển không đoán được hắn rốt cuộc có ý gì. Lúc Tô Nhược Uyển cho rằng hắn sẽ không đồng ý, Tiêu Tuần lại đột nhiên bế nàng lên, chỉ trong nháy mắt Tô Nhược Uyển đã ngồi trên đùi Tiêu Tuần.
"Vi phu vất vả bóp chân như thế, có thể đòi phu nhân chút lợi ích được không?"
Khi nói chuyện Tiêu Tuần gần như dán sát bên tai Tô Nhược Uyển, thanh âm trầm thấp truyền vào tai làm vành tai Tô Nhược Uyển nóng lên. Nghiêng đầu nhìn Tiêu Tuần, chỉ thấy môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, không chờ Tô Nhược Uyển trả lời hắn đã hôn nàng.
Nụ hôn không khắc chế làm Tô Nhược Uyển không chống đỡ được, một lúc sau cơ thể liền mềm oặt, thẳng đến khi đai lưng bị cởi bỏ nàng mới thanh tỉnh giữ tay Tiêu Tuần lại.
"Phu quân không phải nói chàng không khoẻ sao?"
"Kỳ thật cũng không..."
"Không được, phu quân nên dưỡng bệnh thật tốt mới được."
Mắt thấy Tiêu Tuần sắp hôn mình, Tô Nhược Uyển trực tiếp duỗi tay che kín miệng hắn, khuôn mặt hơi phiếm hồng tràn đầy vẻ nghiêm nghị. Dứt lời nàng liền đứng dậy mặc lại y phục, đồng thời còn không quên giúp Tiêu Tuần chỉnh lại y phục hỗn độn.
Cái này làm cho Tiêu Tuần vô cùng nghẹn khuất, thực ra khi vừa bị phát ban hắn chỉ có hơi chút khó chịu, hôm nay mẩn đỏ giảm bớt một ít hắn đã không còn cảm giác. Chỉ là buổi sáng lừa gạt Tô Nhược Uyển để nàng giúp hắn tắm gội, không nghĩ tới lại tự bê đá đập vào chân mình.
Tiêu Tuần bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy ôm lấy Tô Nhược Uyển hôn nàng, nhưng lần này nụ hôn rõ ràng mang theo chút khắc chế. Khi Tô Nhược Uyển sắp hít thở không thông, Tiêu Tuần mới chưa đã thèm buông nàng ra. Ngay sau đó liền xoay người đi đến trước bàn uống liên tục mấy chén trà mới có thể áp được cảm giác khô nóng trong lòng xuống.
"Nàng đừng nhúc nhích."
Tiêu Tuần xuống giường liền đè bả vai Tô Nhược Uyển lại khiến cho nàng ngồi xuống, dưới ánh mắt nghi hoặc của Tô Nhược Uyển hắn mở ngăn kéo bên cạnh giá sách, từ giữa lấy ra một bình sứ nhỏ.
"Để ta xem chân nàng bị thương như thế nào."
Đi đến bên giường, Tiêu Tuần trực tiếp ngồi xổm xuống cởi giày vớ cho Tô Nhược Uyển. Lúc này Tô Nhược Uyển mới nhớ ra nàng quên không xem xét vết thương, khi cúi đầu Tiêu Tuần đã xắn ống quần của nàng lên, vừa lúc lộ ra vết thương trên đầu gối.
Cũng may xiêm y mùa đông rất dày, đầu gối vẫn chưa bị trầy da, chỉ là bị va đập có chút sưng đỏ. Tiêu Tuần mở bình sứ bôi thuốc lên đầu gối Tô Nhược Uyển, động tác còn mang theo một tia cẩn thận, dù thế khi vừa mới chạm vào đầu gối Tô Nhược Uyển vẫn nhịn không được rụt chân lại.
"Đau sao?"
Lúc này Tiêu Tuần lập tức dừng động tác, khi ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Uyển trong mắt tràn đầy cưng chiều làm tim Tô Nhược Uyển chậm đi vài nhịp, lại duỗi chân ra.
"Không đau, phu quân tiếp tục đi, bôi xong rồi nhanh đi tắm nước thuốc."
"Được."
Tiêu Tuần cười đồng ý, lần này động tác lại nhẹ hơn không ít. Khi thuốc mỡ bôi lên đầu gối, một cảm giác mát lạnh ập đến giảm bớt chút đau đớn.
Cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Tuần, trong lòng Tô Nhược Uyển đột nhiên sinh ra một tia xúc động, vì thế đợi sau khi Tiêu Tuần đứng dậy nàng liền nắm lấy cánh tay Tiêu Tuần.
"Làm sao vậy?"
Thừa dịp Tiêu Tuần quay đầu lại, Tô Nhược Uyển đứng dậy ôm lấy cổ Tiêu Tuần hôn lên môi hắn. Tuy ngày thường Tô Nhược Uyển không ít lần chiếm tiện nghi của Tiêu Tuần nhưng mỗi lần đều chỉ động một chút liền rời đi, nhưng lần này phát hiện Tiêu Tuần sửng sốt không có phản ứng nàng còn bất mãn cắn Tiêu Tuần một cái.
Chỉ thấy con ngươi Tiêu Tuần dần tối lại, ôm lấy Tô Nhược Uyển đồng thời vội vàng hôn lấy. Một lúc sau Tô Nhược Uyển liền không chống đỡ được, giãy giụa đẩy Tiêu Tuần ra.
"Phu quân mau đi tắm đi, bằng không nước lạnh mất."
"Được."
Trong giọng nói Tiêu Tuần tràn đầy bất đắc dĩ, bất quá hiện tại xác thật không phải lúc thích hợp để hồ nháo, hắn đành ôm Tô Nhược Uyển đi đến trước bàn ăn, còn mình cầm lấy thuốc vào trong bình phong tắm gội.
......
Thuốc hôm qua Tô Nhược Uyển mua có chút hiệu quả, buổi sáng tỉnh lại mẩn đỏ trên người Tiêu Tuần lặn đi đôi chút. Nhưng vết trên cổ lại chưa hoàn toàn biến mất, vì thế Tiêu Tuần liền báo nhiễm phong hàn, xin hoàng đế nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Bất quá dù vậy Tiêu Tuần vẫn như cũ không được thanh nhàn, Tô Nhược Uyển nằm trên ghế dài xem thoại bản, Tiêu Tuần ở một bên xử lý công vụ. Chỉ là thoại bản bình thường có thể làm Tô Nhược Uyển mê mẩn, hiện giờ nàng lại vừa xem vừa thất thần, thỉnh thoảng dời tầm mắt nhìn sang Tiêu Tuần bên cạnh.
Mà Tiêu Tuần giống như không phát hiện, đặt bút viết không ngừng nghỉ. Tô Nhược Uyển càng thêm lớn mật, cuối cùng buông cuốn sách xuống, chống đầu quang minh chính đại nhìn chằm chằm Tiêu Tuần. Một tiếng thở dài bất đắc dĩ truyền đến, Tiêu Tuần rốt cuộc bỏ bút xuống.
"Thấy nhàm chán sao?"
"Nhàm chán thì không có, chỉ là muốn nhìn phu quân nhà mình thôi."
Dù sao trước kia chỉ có thể nhìn trộm, hiện giờ cuối cùng cũng có thể quanh minh chính đại nhìn, nàng đương nhiên sẽ không uỷ khuất chính mình. Lời nói đúng lý hợp tình này làm Tiêu Tuần lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đứng dậy đi đến phía Tô Nhược Uyển. Nhưng lúc này ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Đại nhân, bệ hạ sai Vương thái y đến bắt mạch cho ngài, ngài có muốn gặp không?"
Thanh âm của hạ nhân ngoài cửa làm bước chân Tiêu Tuần dừng lại, sau khi liếc qua Tô Nhược Uyển mới mở miệng nói: "Trực tiếp đưa đến đây đi."
Khi tiếng bước chân của hạ nhân dần đi xa, Tô Nhược Uyển không khỏi sinh ra chút lo lắng, nhưng khi quay đầu nhìn về phía Tiêu Tuần lại phát hiện thần thái của hắn vẫn tự nhiên như cũ, không hề có chút nào lo lắng.
"Phu quân không sợ Vương thái y phát hiện ra manh mối sao?"
"Không cần lo lắng, ta tự có chừng mực."
Tiêu Tuần từ trước đến nay ổn trọng, có những lời này của hắn Tô Nhược Uyển liền yên tâm thả lỏng.
Chỉ chốc lát hạ nhân liền dẫn theo Vương thái y vào trong viện, nghe được động tĩnh bên ngoài, Tiêu Tuần vô cùng tự giác lên giường nằm, còn đem màn che thả xuống.
"Đại nhân, Vương thái y tới."
"Vào đi."
Cửa phòng vừa mở ra, Vương thái y xách theo hòm thuốc đi vào. Nếu là quan viên khác có thể được hoàng đế quan tâm như thế, sợ là dù có bệnh nặng cũng muốn tự mình đón thái y vào, giống như Tiêu Tuần nằm chờ trong phòng không thấy nhiều lắm.
"Hạ quan gặp qua thủ phụ đại nhân, thủ phụ phu nhân."
Vương thái y không chỉ không so đo mà còn vô cùng ân cần hành lễ với Tiêu Tuần cùng Tô Nhược Uyển. Tô Nhược Uyển nhìn thoáng qua hướng giường, thấy Tiêu Tuần không nói gì, nàng liền cười đứng dậy.
"Vương đại nhân không cần đa lễ, làm phiền ngươi đi xa một chuyến, không bằng ngồi xuống uống ly trà trước?"
Nói xong Tô Nhược Uyển đưa mắt ra hiệu cho Hoàn Nhi, để Hoàn Nhi rót trà cho Vương thái y. Mà Vương thái y thấy vậy vội vàng chắp tay với Tô Nhược Uyển.
"Phu nhân khách khí rồi, chỉ là cơ thể của thủ phụ đại nhân mắc bệnh, bệ hạ cũng vô cùng lo lắng, hạ quan vẫn là xem bệnh tình cho đại nhân trước mới có thể an tâm."
Hiện giờ Vương thái y là phụng mệnh mà đến, hắn đương nhiên không dám trì hoãn, mang theo hòm thuốc đi đến cạnh giường. Chỉ là còn chưa tới gần, thanh âm của Tiêu Tuần lại truyền đến.
"Chỉ là nhiễm ít phong hàn không ảnh hưởng nhiều, ngươi trở về nói với bệ hạ ít ngày nữa ta có thể khỏi hẳn. Bất quá nếu đã tới rồi ngươi giúp ta bắt mạch cho phu nhân của ta đi, nhìn xem thân thể nàng khôi phục như thế nào..."
"Việc này... hạ quan tuân mệnh."
Vương thái y do dự một lát, cuối cùng vẫn nghe theo phân phó của Tiêu Tuần, xoay người đi đến chỗ Tô Nhược Uyển.
Vừa lúc Tô Nhược Uyển cũng muốn biết bản thân mình có thể hồi phục hay không, lần truớc sau khi uống xong thuốc Vương thái y kê, nàng định khi nào rảnh rỗi đi xem đại phu, nhưng mấy ngày gần đây thời tiết lạnh giá nàng không muốn ra cửa nên hoãn lại. Bây giờ đúng lúc Vương thái y ở đây, nàng cũng khỏi phải ra ngoài.
Vương thái y là lão thái y có nhiều kinh nghiệm trong cung, chỉ thấy sau khi hắn bắt mạch cho Tô Nhược Uyển biểu tình liền trở nên nghiêm túc. Tô Nhược Uyển cũng không khỏi nín thở, trong lòng cũng theo đó trở nên căng thẳng.
"Cơ thể phu nhân đã hoàn toàn khôi phục, chỉ cần chú ý giữ ấm, bồi bổ thân thể nhiều hơn, di chứng của bệnh cũng có thể hoàn toàn khỏi hẳn."
"Đa tạ Vương thái y, hôm nay vất vả cho ngài rồi, đây là một chút tâm ý của ta và phu quân, mong ngài không ghét bỏ."
Biết bản thân mình đã không còn trở ngại, Tô Nhược Uyển vô cùng vui sướng. Nàng nhận túi tiền nặng trĩu trong tay Hoàn Nhi đưa cho Vương thái y, mà Vương thái y làm quan nhiều năm, đối với chuyện thu lợi này hắn có thể nói là ngựa quen đường cũ.
"Đa tạ phu nhân, hạ quan lại kê chút thuốc trị phong hàn cho thủ phụ đại nhân, khi về cũng dễ bẩm báo với bệ hạ."
Vương thái y không dấu vết nhận lấy túi tiền, ngay sau đó mở rương mang theo bên người, từ bên trong lấy ra một phương thuốc đưa cho Tô Nhược Uyển. Phương thuốc đều đã chuẩn bị xong, xem ra loại chuyện này ngày thường Vương thái y làm không ít.
"Thuốc này một ngày dùng hai lần là được, mong đại nhân an tâm dưỡng bệnh, sớm ngày hồi phục, hạ quan xin về trước phục mệnh, cáo từ."
"Hoàn Nhĩ, tiễn Vương đại nhân."
Mắt thấy Vương thái y xách hòm thuốc chuẩn bị rời đi, Tô Nhược Uyển nhanh chóng bảo Hoàn Nhi đi tiễn. Vương thái y vừa đi, hạ nhân trong phòng cũng lần lượt ra ngoài, rất nhanh chỉ còn lại Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần.
"Phu quân, bọn họ đều đi rồi, chàng đi ra đi."
Tô Nhược Uyển nằm trên ghế dài, thanh âm lộ ra vẻ lười nhác. Tiêu Tuần vén màn che lên liền thấy khoé miệng nàng nở nụ cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt. Thấy vậy trong mắt Tiêu Tuần cũng hiện lên ý cười, xuống giường lấy ra thuốc bôi hôm qua.
"Nàng dậy trước đi, ta bôi thuốc cho nàng."
"Không cần đứng dậy, phu quân cứ ngồi đó bôi thuốc cho ta đi."
Thấy Tiêu Tuần ngồi xuống cạnh ghế dài, Tô Nhược Uyển liền trực tiếp đặt chân bị thương lên đùi Tiêu Tuần, cả người càng thêm vẻ lười nhác, không hề có ý định muốn đứng lên.
"Được."
Ngữ khí Tiêu Tuần rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn như cũ xắn ống quần Tô Nhược Uyển lên, động tác nhẹ nhàng thoa thuốc cho nàng. Sau khi bôi xong, Tiêu Tuần còn không quên xoa bóp chân giúp Tô Nhược Uyển.
Chỉ vì tối qua Tô Nhược Uyển cùng hắn tính toán, nói hắn đồng ý bóp chân cho nàng mà vẫn chưa làm. Hiện giờ hành động này làm Tô Nhược Uyển vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới tối hôm qua mình chỉ thuận miệng nói một câu mà Tiêu Tuần lại ghi tạc trong lòng.
"Lực độ như thế nào? Có cần mạnh hơn chút không?"
Lúc này Tiêu Tuần vừa lúc ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Uyển, làm Tô Nhược Uyển sợ tới mức lập tức dời đi tầm mắt, hoảng loạn lắc đầu, "Không cần, lực như thế này vừa đẹp."
Nói xong Tô Nhược Uyển liền lấy sách ở một bên che mặt, sợ bị Tiêu Tuần thấy nàng đang cười. Bất quá nàng không biết là khi Tiêu Tuần rũ mắt nhìn xuống da thịt trắng nõn của nàng, hầu kết hắn giật giật đồng thời ánh mắt cũng dần tối lại.
Nhưng khi Tô Nhược Uyển nhìn qua, sắc đen trong mắt hắn lại nháy mắt biến mất. Tô Nhược Uyển không hề nhận thấy được dị thường, một lúc sau nàng liền dời chân đi, lại gác một chân khác lên.
"Phu quân cũng không thể bên này nặng bên kia nhẹ, chân này cũng cần được xoa bóp."
Hiện giờ Tô Nhược Uyển mang bộ dáng nghiễm nhiên vô lại, nàng biết với tính tình Tiêu Tuần căn bản sẽ không cự tuyệt nàng. Nhưng lần này Tiêu Tuần lại nhìn nàng không nói gì, làm Tô Nhược Uyển không đoán được hắn rốt cuộc có ý gì. Lúc Tô Nhược Uyển cho rằng hắn sẽ không đồng ý, Tiêu Tuần lại đột nhiên bế nàng lên, chỉ trong nháy mắt Tô Nhược Uyển đã ngồi trên đùi Tiêu Tuần.
"Vi phu vất vả bóp chân như thế, có thể đòi phu nhân chút lợi ích được không?"
Khi nói chuyện Tiêu Tuần gần như dán sát bên tai Tô Nhược Uyển, thanh âm trầm thấp truyền vào tai làm vành tai Tô Nhược Uyển nóng lên. Nghiêng đầu nhìn Tiêu Tuần, chỉ thấy môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, không chờ Tô Nhược Uyển trả lời hắn đã hôn nàng.
Nụ hôn không khắc chế làm Tô Nhược Uyển không chống đỡ được, một lúc sau cơ thể liền mềm oặt, thẳng đến khi đai lưng bị cởi bỏ nàng mới thanh tỉnh giữ tay Tiêu Tuần lại.
"Phu quân không phải nói chàng không khoẻ sao?"
"Kỳ thật cũng không..."
"Không được, phu quân nên dưỡng bệnh thật tốt mới được."
Mắt thấy Tiêu Tuần sắp hôn mình, Tô Nhược Uyển trực tiếp duỗi tay che kín miệng hắn, khuôn mặt hơi phiếm hồng tràn đầy vẻ nghiêm nghị. Dứt lời nàng liền đứng dậy mặc lại y phục, đồng thời còn không quên giúp Tiêu Tuần chỉnh lại y phục hỗn độn.
Cái này làm cho Tiêu Tuần vô cùng nghẹn khuất, thực ra khi vừa bị phát ban hắn chỉ có hơi chút khó chịu, hôm nay mẩn đỏ giảm bớt một ít hắn đã không còn cảm giác. Chỉ là buổi sáng lừa gạt Tô Nhược Uyển để nàng giúp hắn tắm gội, không nghĩ tới lại tự bê đá đập vào chân mình.
Tiêu Tuần bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy ôm lấy Tô Nhược Uyển hôn nàng, nhưng lần này nụ hôn rõ ràng mang theo chút khắc chế. Khi Tô Nhược Uyển sắp hít thở không thông, Tiêu Tuần mới chưa đã thèm buông nàng ra. Ngay sau đó liền xoay người đi đến trước bàn uống liên tục mấy chén trà mới có thể áp được cảm giác khô nóng trong lòng xuống.