• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi quán nước, Thẩm Viên Tinh chờ đèn giao thông ở ngã tư.

Dưới ánh nắng chói chang, dáng người cô yêu kiều thướt tha, trông như một cô gái yếu đuối.

Từ Thành Liệt có đôi chân dài nên đuổi kịp theo cô, vừa lúc thấy Thẩm Viên Tinh cầm di động gọi điện thoại cho Thẩm Minh Xuyên.

Bóng dáng anh đổ lên người cô, che ánh nắng trên đầu. Lúc này, Thẩm Viên Tinh mới liếc mắt nhìn anh, dừng bấm số điện thoại, trên mặt cô hiện rõ vẻ không hài lòng.

Sau khi thấy rõ gương mặt người đàn ông, tất cả cảm xúc trên mặt Thẩm Viên Tinh đông cứng lại. Một lát sau, cảm xúc nhạt dần, cô quay qua nhìn về phía trước, cất di động. Có vẻ như người vừa rồi có tâm trạng thất thường không phải là cô.

“Anh Từ còn có việc à?” Thẩm Viên Tinh nhíu mày, nhìn xe cộ tấp nập trên đường, trái tim trống rỗng.

Từ Thành Liệt đuổi theo cô, chợt nhận ra sự bốc đồng của mình, anh trầm ngâm một lát, giả vờ bình tĩnh, đút tay vào túi quần.

Cũng nhìn về phía trước như Thẩm Viên Tinh. Nhưng thứ anh đang nhìn là đồng hồ đếm ngược ở đèn giao thông bên kia đường.

“Vì phép lịch sự, tôi nên đưa cô về.” Thời gian quá eo hẹp, Từ Thành Liệt chỉ có thể lấy cớ không thuyết phục như vậy.

Nhưng cũng may, dường như Thẩm Viên Tinh tin anh, không hỏi nhiều.

Sau khi đèn đi bộ chuyển sang xanh, Thẩm Viên Tinh nắm chặt quai túi xách, sải bước trên đôi giày cao gót về phía trước. Không hề có ý đợi người đàn ông.

Nhưng cô quên rằng Từ Thành Liệt cao lớn chân dài, dễ dàng đuổi kịp cô, bước không nhanh không chậm, nhàn nhã như đang đi dạo.

Trên đường đi, hai người không nói chuyện, chỉ im lặng đi cùng nhau.

Điểm cuối là cửa đội cảnh sát hình sự thành phố. Thẩm Viên Tinh dừng lại trước, theo như lời “vì phép lịch sự” của người đàn ông, cô lễ phép cười với anh, “Tôi đã tới nơi, làm phiền anh Từ.”

Nói xong, Thẩm Viên Tinh đi tới cổng bảo vệ, thậm chí không hề nói “Tạm biệt”.

Để lại Từ Thành Liệt với lồng ngực căng cứng, hơi thở tắc nghẽn ở đó, lên không được, xuống cũng không xong.

Anh không hiểu mình đang nghĩ gì.

Rõ ràng rất tức giận trước sự tàn nhẫn và kiên quyết của cô khi đó, nhưng anh lại hèn hạ không buông cô xuống được.

Cảm giác chết chóc này gần như tra tấn anh đến chết. Ngược lại, sự tịch mịch gần tám năm qua giống như một giấc mơ không đau đớn và dài hơn một chút.



Thẩm Viên Tinh trở về đồn, vào văn phòng gọi điện thoại cho Thẩm Minh Xuyên, hỏi về Từ Thành Liệt.

Trước ngày hôm nay, Thẩm Viên Tinh hoàn toàn không biết Thẩm Minh Xuyên và Từ Thành Liệt là đồng nghiệp.

Sau một hồi thẩm vấn, Thẩm Minh Xuyên thành thật thừa nhận.

“Không phải em cố ý gạt chị, tại quan hệ của hai người tương đối căng thẳng, em không biết nên nói với chị như thế nào.” Thẩm Minh Xuyên thấy tủi thân, liên tục xin lỗi.

Thẩm Viên Tinh xoa giữa chân mày, không phải muốn làm gì anh, “Em biết quan hệ giữa chị và anh ấy căng thẳng mà còn giới thiệu coi mắt, em điên rồi à?”

Thẩm Minh Xuyên ở đầu dây bên kia: “……”

Anh muốn nói, không phải anh cố ý trong chuyện coi mắt, anh cũng không ngờ người đến coi mắt Thẩm Viên Tinh là Từ Thành Liệt, anh rõ ràng đã hẹn đồng nghiệp khác.

Đồng nghiệp kia lớn hơn Thẩm Viên Tinh một tuổi, bị người nhà thúc giục lập gia đình, tương đối hài lòng về Thẩm Viên Tinh trong mọi mặt.

Tại sao xảy ra một sự hiểu lầm lớn như vậy?!

Bản thân Thẩm Minh Xuyên cũng chưa suy nghĩ rõ ràng về những khúc mắc trong vấn đề này, đương nhiên không thể giải thích kỹ càng với Thẩm Viên Tinh qua điện thoại.

Anh không nói rằng mình giới thiệu một đồng nghiệp khác, im lặng nhận hết “tội”, bị Thẩm Viên Tinh mắng một trận, biết cô đã hả giận, chuyện này coi như kết thúc.

Sau khi nói chuyện với Thẩm Viên Tinh xong, Thẩm Minh Xuyên lập tức gọi điện thoại cho Từ Thành Liệt.

Anh nhất định phải trút hết mọi tức giận mà anh đã chịu đựng từ chị mình lên Từ Thành Liệt.

Vì thế đối phương vừa bắt điện thoại, Thẩm Minh Xuyên gân cổ hỏi anh, “Từ Thành Liệt, chẳng phải cậu nói cậu không hèn hạ hay sao, chạy tới coi mắt chị tớ làm gì?”

Từ Thành Liệt đang đứng trước cửa đội cảnh sát hình sự thành phố, bị chất vấn, anh đi đến bóng cây ven đường, một tay cầm di động, tay kia đút trong túi quần, tâm trạng rất ổn định, “Lão Ngô cầu xin tớ.”

Lão Ngô là đối tượng coi mắt mà Thẩm Minh Xuyên sắp xếp cho Thẩm Viên Tinh.

Thẩm Minh Xuyên không tin trò ma quỷ của Từ Thành Liệt, làm anh em, anh khuyên nhủ lần cuối, “Bớt vô nghĩa đi. Nếu cậu thật sự còn thích chị tớ, hãy ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với chị ấy.”

“Gần tám năm rồi, cho dù giữa hai người có thù oán gì thì cũng đã phai nhạt theo thời gian.”

“Nếu cậu còn thích, chỉ cần thay đổi thái độ và bắt đầu lại.”

“Nếu cậu không thích, đừng gặp chị tớ nữa. Làm đàn ông thì mẹ nó rộng lượng chút đi, đừng lúc nào cũng muốn đòi lại công bằng từ chị tớ……”

“Hơn nữa hiện giờ tớ thấy, cậu chẳng thắng được chị ấy đâu.”

Từ Thành Liệt: “……”

Anh lười nghe Thẩm Minh Xuyên tiếp tục cằn nhằn, trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Quay đầu lại nhìn tòa nhà của đội cảnh sát hình sự thành phố, Từ Thành Liệt nhíu mày.

Anh muốn đòi lại chút gì đó từ Thẩm Viên Tinh. Cho dù chỉ một câu “A Liệt, em về rồi”.



Cuối tuần này, có một trận mưa phùn ở Nguyệt Thành.

Thẩm Viên Tinh tỉnh dậy trên giường trong căn hộ thuê, mở cửa sổ sát đất của phòng ngủ, đi ra ban công giãn gân giãn cốt.

Nhân tiện nhìn cây anh đào trong bồn hoa dưới lầu, những bông hoa trắng muốt mỏng manh đã nở rộ, cành và lá xanh ngắt, được cơn mưa phùn lặng lẽ rửa sáng bóng.

Trở vô phòng, Thẩm Viên Tinh nhận điện thoại, Lâm Kiều gọi cô.

Nhà Lâm Kiều ở Nguyệt Thành, sau khi tốt nghiệp đại học bị gia đình bắt học thạc sĩ, hiện cô đang làm việc tại một cơ quan thẩm định tư nhân ở Nguyệt Thành.

Ở một khía cạnh nào đó, tính chất công việc của cô tương tự như Thẩm Viên Tinh, chẳng qua Thẩm Viên Tinh làm việc trong hệ thống, còn Lâm Kiều làm việc trong một công ty tư nhân. Có những ưu và nhược điểm khác nhau, ví dụ như khối lượng công việc của Lâm Kiều ít hơn nhưng lương lại cao hơn.

Cả hai luôn liên lạc với nhau mấy năm nay, chẳng qua không có nhiều thời gian gặp mặt.

Hiện giờ Thẩm Viên Tinh đã được chuyển đến Nguyệt Thành làm việc, sau khi Lâm Kiều biết được, đương nhiên muốn hẹn gặp mặt và ôn chuyện.

Hôm nay trùng với sinh nhật lần thứ 30 của Lâm Kiều, chồng cô muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cô vào tối nay.

“Bảy giờ tối nay cùng nhau ăn tối nha, cơm nước xong rồi đi ca hát, hai đứa mình tụ tập một bữa đi.” Giọng Lâm Kiều vẫn trong trẻo và mềm mại như xưa, tính tình hấp tấp cũng không thay đổi.

Thẩm Viên Tinh nghe cô giải thích thật nhanh, sau đó mới cười đồng ý.

Lâm Kiều gửi địa chỉ nhà hàng trên WeChat cho cô, kèm thêm một câu: 【Tinh Tinh, hiện giờ cậu vẫn độc thân à?】

【Lâm Kiều: Tớ có người anh họ, năm nay 32 tuổi, gia đình thúc giục kết hôn……】

【Lâm Kiều: Ngoại hình cũng không tệ lắm, tuy không đẹp trai như nam thần của tớ, nhưng dễ coi và rắn rỏi, hơn nữa anh ấy là cảnh sát hình sự, khá hợp với nghề của cậu!】

【Lâm Kiều: À! Không chừng hai người biết nhau đó, cậu cũng làm ở đội cảnh sát hình sự thành phố phải không?】

Thẩm Viên Tinh vừa đọc tin tức, vừa đi ra khỏi phòng ngủ, vào phòng tắm rửa mặt. Trả lời: 【Anh ấy tên gì?】

【Lâm Kiều: Lâm Nhiên. Hình như là trưởng nhóm. Moi mặt.jpg】



Phụt.

Thẩm Viên Tinh kinh ngạc phun nước súc miệng vừa ngậm vào miệng ra.

Cô trả lời Lâm Kiều bằng tin nhắn thoại: “Thật trùng hợp, trưởng nhóm của bọn tớ cũng tên là Lâm Nhiên.”

Trả lời tin nhắn xong, Thẩm Viên Tinh đặt điện thoại qua một bên, bóp kem đánh răng, chậm rãi đánh răng trước gương.

Khi cô đánh răng xong, Lâm Kiều cũng gửi lại vài tin nhắn thoại.

“Mẹ kiếp! Không thể nào trùng hợp như vậy được!”

“Để tớ gửi hình cho cậu. Cậu xem thử có phải là anh ấy không?”

“Nếu là thật, chứng tỏ hai người rất có duyên với nhau, cậu muốn suy xét một chút không? Dù sao gia đình cậu cũng đang thúc giục chuyện kết hôn, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.”

Thẩm Viên Tinh vừa nghe tin nhắn thoại vừa rửa mặt, sau đó lướt qua quy trình chăm sóc da đơn giản.

Làm xong mọi thứ, cô cầm di động trả lời Lâm Kiều: “Tớ xem hình rồi, cùng một người.”

“Anh của cậu không tệ, nhưng đừng lãng phí cho tớ, giới thiệu cho anh ấy một cô gái tốt khác đi.” Thẩm Viên Tinh uyển chuyển từ chối bằng giọng đùa giỡn.

Nhưng Lâm Kiều không chịu bỏ cuộc: “Giới thiệu cho cậu mà lãng phí à? Cậu là một cô gái tốt, cô gái tốt nhất trên đời này!”

“Tớ mặc kệ, sinh nhật tối nay tớ cũng kêu anh ấy, đến lúc đó hai người phải ngồi xuống làm quen với nhau.”

Im lặng một lát, một tin nhắn mới lại tới, “Thẩm Viên Tinh, cậu vui lên cho tớ.”

“Cậu cà chớn với một em trai lúc còn trẻ chứ có gì đâu, đáng cho cậu thủ thân như ngọc cả đời vì cậu ấy để trừng phạt bản thân hay sao?”

“Tỉnh táo lại đi, có nghe không!”

Nghe Lâm Kiều cất cao giọng, Thẩm Viên Tinh vô thức đưa điện thoại ra xa hơn.

Cô dở khóc dở cười, không đáp lại, cũng không từ chối ý tốt của Lâm Kiều nữa.



Bảy giờ tối, Thẩm Viên Tinh đi đến nhà hàng mà Lâm Kiều đề cập tới.

Ban ngày cô đến trung tâm thương mại và mua rất nhiều thứ. Ngoại trừ quà sinh nhật cho Lâm Kiều, Thẩm Viên Tinh còn mua hai bộ đồ cho Thẩm Minh Xuyên.

Thẩm Viên Tinh bảo Thẩm Minh Xuyên tới lấy đồ, nhân tiện lái xe chở cô đến nhà hàng.

Nhìn Thẩm Viên Tinh đi vào nhà hàng, Thẩm Minh Xuyên cầm di động chụp bóng lưng cô, có dính tên của nhà hàng.

Sau đó, Thẩm Minh Xuyên đăng hình lên vòng bạn bè, kèm theo dòng chữ: 【Chị tớ đi ăn tối với bạn, chúc chị sớm hết độc thân. Nhe răng.jpg】

Đăng xong, Thẩm Minh Xuyên lái xe về trường học.

Mới vừa dừng xe, đi đến cửa chung cư, Thẩm Minh Xuyên thấy Từ Thành Liệt cầm chìa khóa xe vội vàng đi ra ngoài.

Hai người là oan gia ngõ hẹp, liếc nhìn nhau.

Thẩm Minh Xuyên mỉm cười, giọng điệu cực kỳ nhàn nhã: “Ủa, gấp quá vậy, đi đâu đó?”

Từ Thành Liệt tặng anh đôi mắt hình viên đạn, không trả lời anh, sắc mặt tối sầm, cả người đầy sát khí chen qua Thẩm Minh Xuyên, chạy một mạch đến bãi đậu xe lộ thiên.

Thẩm Minh Xuyên nhìn bóng dáng vội vàng của anh, vịn hàng rào inox dành cho người tàn tật ở tầng dưới của chung cư, xuýt nữa ngất đi vì cười.



Hơn 9 giờ tối, Lâm Kiều và mọi người quyết định tiếp tục chiến đấu ở KTV.

Thẩm Viên Tinh nghĩ ngày mai phải đi làm, định về nhà trước, không đi cùng họ.

Đúng lúc Lâm Nhiên cũng muốn rời đi, bị Lâm Kiều ép phải đưa Thẩm Viên Tinh một đoạn.

Vì thế, Thẩm Viên Tinh và Lâm Nhiên sóng vai nhau bước ra khỏi nhà hàng.

Có lẽ do hai người là đồng nghiệp, đi chung có thể trò chuyện vài câu.

Ví dụ như vụ án của nhóm sắp kết thúc.

Sau nỗ lực của cả đội trong tuần này, người chết đuối được xác định là một vụ giết người.

Hung thủ đã tự thú, là mẹ chồng của người chết. Hiện giờ, vụ án sắp bước vào giai đoạn cuối cùng, Thẩm Viên Tinh và Lâm Nhiên đương nhiên nói về hung thủ giết nạn nhân đã ngụy trang rằng nạn nhân có động cơ tự sát.

Trên đường từ nhà hàng đến bãi đậu xe lộ thiên, Thẩm Viên Tinh và Lâm Nhiên không ngừng nói chuyện.

Hai người đứng cạnh nhau, tận hưởng làn gió đêm mát lạnh và ánh trăng sáng. Bóng lưng trông rất hợp, giống một cặp mới bắt đầu hẹn hò.

Sau khi màn đêm buông xuống ở Nguyệt Thành, nhiệt độ giảm hẳn. Thẩm Viên Tinh chỉ mặc một cái áo sơmi chiffon hơi mỏng dài tay, vừa đi vừa lặng lẽ xoa cánh tay.

Sau khi Lâm Nhiên phát hiện, lập tức cởi áo khoác mỏng, khoác lên người Thẩm Viên Tinh.

Thẩm Viên Tinh định cởi ra trả cho anh, người đàn ông đè tay cô, hai người giằng co ở ven đường một lúc.

Thẩm Viên Tinh thấy không lay chuyển được, lại thật sự cảm thấy lạnh, nên ngoan ngoãn mặc áo vào.

Khi đến bãi đậu xe lộ thiên, lên xe, Thẩm Viên Tinh lập tức cởi áo khoác trả lại cho người đàn ông.

Lâm Nhiên nhìn cô, xao xuyến trong lòng: “Tôi nghe Kiều Kiều nói, cô cũng độc thân.”

Thẩm Viên Tinh thắt dây an toàn, một lát sau, cô cười ngượng ngùng với người đàn ông, coi như thừa nhận.

Kết quả, người đàn ông nói tiếp: “Vậy cô…… có muốn thử với tôi không?”

“Cám ơn đội trưởng Lâm đã để mắt tới, nhưng tôi không có hứng thú yêu đương.”

“Không có hứng thú với yêu đương, hay là không có hứng thú với đối tượng cùng cô yêu đương?” Lâm Nhiên cười, thuận miệng hỏi một câu, không ép Thẩm Viên Tinh cho anh câu trả lời.

Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe lộ thiên, lái theo hệ thống định vị khoảng hai mươi phút, đến lối vào khu dân cư nơi Thẩm Viên Tinh thuê nhà.

Lâm Nhiên vốn muốn đưa cô đến tận nhà, nhưng bị Thẩm Viên Tinh từ chối.

Cô nhìn Lâm Nhiên lái xe rời đi, sau đó xoay người đi vào trong khu dân cư, khóe mắt chú ý tới một chiếc Land Rover màu đen đậu bên đường.

Thẩm Viên Tinh bình tĩnh liếc nhìn chiếc Land Rover kia, không thấy rõ người ngồi ghế điều khiển, chỉ nhìn hình dáng, hẳn là đàn ông.

Một cơn gió đêm thổi qua, Thẩm Viên Tinh chà cánh tay, vội vàng đi vào khu nhà.

Trên đường đi, cô luôn cảm giác có người đi theo, nhưng mỗi lần quay đầu lại nhìn, phía sau đều trống rỗng, cho dù có người, phần lớn là cư dân trong cộng đồng, không thấy có gì khả nghi.

Cảm giác bị theo dõi kéo dài suốt quãng đường đến tòa nhà, Thẩm Viên Tinh thật sự bất an trong lòng.

Cô dừng lại ở tầng dưới tòa nhà của mình, cúi đầu lục lọi trong túi xách, tìm thấy một bình xịt phòng thân.

Thẩm Viên Tinh vẫn vào tòa nhà, bước vô thang máy.

Cô tùy tiện bấm một tầng, sau khi thang máy đến tầng đó, cô đi ra ngoài, đợi ở lối vào an toàn bên cạnh.

Khoảng ba đến năm phút sau, thang máy đi xuống rồi đi lên, quả nhiên dừng lại ở tầng của cô.

Đinh ——

Cửa thang máy từ từ mở ra, tiếng bước chân chậm rãi vang lên trên hành lang, hình như tạm dừng lại.



Người nọ bước vài bước sang phải, sau đó lùi lại và đi qua bên trái.

Thẩm Viên Tinh để lại một khe hở ở cửa lối đi an toàn. Khi người nọ đi sang bên trái, sẽ ngang qua trước mặt cô.

Vì thế Thẩm Viên Tinh thấy rõ khuôn mặt của người theo dõi cô.

Tuy chỉ một bên mặt, Thẩm Viên Tinh cũng nhận ra anh một cách chính xác.



Từ Thành Liệt không ngờ mình sẽ làm ra loại chuyện đi theo dõi người khác như thế này.

Anh vừa nhìn thấy một bài đăng trong vòng bạn bè của Thẩm Minh Xuyên, nhận ra bóng lưng trong hình là Thẩm Viên Tinh.

Dựa vào dòng chữ của Thẩm Minh Xuyên, Từ Thành Liệt cho rằng Thẩm Viên Tinh lại đi coi mắt. Lúc ấy, trong lòng anh như có ngọn lửa bốc cháy, lý trí sắp bị thiêu rụi.

Khi anh tỉnh táo lại, anh đã đi theo Thẩm Viên Tinh và người đàn ông kia một đường, nhân cơ hội đến nơi ở của Thẩm Viên Tinh, theo cô vào khu dân cư, rồi vô tòa nhà.

Ở tầng dưới, anh thấy thang máy đi lên, dừng ở tầng 4.

Vì thế anh cũng tới tầng 4. Nhưng một thang máy dùng chung cho bốn hộ trong tòa nhà này, khi ra khỏi thang máy sẽ thấy hai hộ bên trái và hai hộ bên phải. Từ Thành Liệt nhất thời không xác định được Thẩm Viên Tinh ở nhà nào.

Ngay khi anh đang cân nhắc xem có nên thử vận ​​may bằng cách gõ từng nhà một hay không, thì cánh cửa lối đi khẩn cấp bên cạnh anh đột nhiên cọt kẹt mở ra.

Trong chớp mắt, Từ Thành Liệt cảm giác được một luồng gió âm u từ chỗ tối truyền đến. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nổi da gà khắp người.

Đột nhiên, đèn cảm biến trong lối đi an toàn bật sáng, một bóng dáng yểu điệu từ từ đi ra.

Da đầu Từ Thành Liệt tê rần, căn bản không thấy rõ đó là gì, xoay người đi về phía thang máy.

Trong lúc anh đang điên cuồng bấm nút thang máy, sau lưng vang lên giọng nữ quen thuộc, nén cười: “Anh Từ đang làm gì đó?”

“Theo đuôi à?”

Nghe giọng nói, Từ Thành Liệt khẳng định người ở sau lưng mình là Thẩm Viên Tinh.

Nhớ tới vừa rồi mình chật vật bấm thang máy điên cuồng, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trở nên nặng nề, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Sau một lúc lâu, anh mới nhíu mày, quay lại đối mặt với người phụ nữ đang bình thản chắp tay sau lưng nhìn anh.

Anh không nói gì.

Thẩm Viên Tinh đành phải nghiêm mặt, nói tiếp: “Sao anh Từ biết tôi ở đây?”

“Đi theo tôi đến cùng, anh muốn làm gì?”

Cô liên tục gọi “Anh Từ”, như thể họ chỉ là những người xa lạ, vô tình gặp nhau bởi vì coi mắt cách đây không lâu.

Ánh mắt Từ Thành Liệt nặng nề, bàn tay đút trong túi quần nắm chặt, anh ngẩng cổ lên, cố gắng làm ra vẻ như mình đang coi thường cô.

Âm thanh yếu ớt khàn khàn, có chút sắc bén như lưỡi dao: “Đương nhiên là muốn trả thù cô.”

Thẩm Viên Tinh nghẹn lại, đường cong khóe môi biến mất.

Cô nhớ lúc trước Lâm Kiều nói với cô, quyển nhật ký của cô đã bị lộ nội dung trên diễn đàn của trường.

Cứ tưởng đó là cách Từ Thành Liệt trả thù cô. Hóa ra hành động kia chỉ là một trong những thủ đoạn của anh, hóa ra nhiều năm trôi qua, trong lòng anh vẫn hận cô.

“Vậy tùy anh.” Mất một lúc lâu, Thẩm Viên Tinh mới phun ra được một câu.

Khi nói lời này, cô không có chút cảm xúc nào, cũng không nhìn Từ Thành Liệt.

Đã xác định người theo dõi cô là Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh không đề phòng lắm.

Cô bỏ bình xịt phòng thân vào túi xách, bấm thang máy. Sau khi cửa mở, cô đi thẳng vào, không có ý định tiếp tục nói chuyện với Từ Thành Liệt ngoài cửa.

Người đàn ông bước vô trước khi cửa thang máy đóng lại.

Anh và Thẩm Viên Tinh đứng trên một đường ngang, nhưng giữa hai người có một khoảng cách.

Rõ ràng ở cùng một không gian, lại giống như người xa lạ, không ai nhìn ai, cũng không ai mở miệng.

Cho đến khi thang máy lên tầng sáu, Thẩm Viên Tinh đi ra ngoài.

Từ Thành Liệt cuối cùng mới nhận ra, hóa ra cô ở tầng sáu chứ không phải tầng bốn. Vừa rồi cô đến tầng bốn là vì……

“……” Từ Thành Liệt suy nghĩ cẩn thận, nhất thời không biết nên khen Thẩm Viên Tinh thông minh hơn người, có tính cảnh giác cao, hay là mắng mình ngốc nghếch.

“Thẩm Viên Tinh, thêm WeChat đi.” Giọng nam vang lên sau lưng Thẩm Viên Tinh.

Cô đang đứng ở 601, lấy chìa khóa mở cửa. Chợt nghe thấy lời nói của Từ Thành Liệt, tim Thẩm Viên Tinh lỡ một nhịp, dừng mở cửa.

Một hồi lâu, cô mới quay đầu nhìn người đàn ông, ánh mắt nghi ngờ, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Lý do.”

“Trả thù cô.” Người đàn ông trầm giọng, “Cô chạy thoát gần tám năm, những gì cô nợ tôi, nên trả từng chút một. Đúng không?”

Lý do này vô cùng hoang đường, nhưng Thẩm Viên Tinh không cách nào phản bác, không thể từ chối được.

Cô cảm thấy cực kỳ tức ngực, không biết bởi vì lời nói lạnh lùng của Từ Thành Liệt, hay là bởi vì cách anh nhìn cô quá khắc nghiệt.

Cuối cùng, Thẩm Viên Tinh vẫn thỏa hiệp. Cô cầm di động, mở WeChat, đưa mã của mình, “Tự quét đi.”

Từ Thành Liệt cụp hàng mi dài, lấy di động trong túi quần ra. Anh không quét mã, bấm vài cái trên di động, lạnh lùng nói: “Chấp nhận đi.”

Thẩm Viên Tinh sửng sốt một lát, thoát khỏi giao diện mã QR.

Cô thấy cột sổ địa chỉ hiện lên một tia đỏ chói, bấm vào, quả nhiên là xin kết bạn.

Do dự một lát, Thẩm Viên Tinh đã chấp thuận.

Tảng đá lớn trong lòng Từ Thành Liệt cuối cùng cũng rơi xuống, anh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Liếc nhìn cô gái lần cuối, anh không nói gì nữa, xoay người vào thang máy.

Khi cửa thang máy đóng lại, thang máy đi xuống.

Đèn cảm biến ở hành lang cũng tắt. Thẩm Viên Tinh cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Cô tiếp tục mở cửa, sau khi vào nhà, treo chìa khóa và túi xách ở trên tủ giày, cầm di động dựa vào cửa. Trong sự im lặng và bóng tối của căn phòng, Thẩm Viên Tinh thở dài.

Mất một lúc, cô mới mở đèn.

Vừa thay giày, vừa kiểm tra thông tin của người bạn mới thêm.

Thẩm Viên Tinh phát hiện, tên và chữ ký WeChat của Từ Thành Liệt vẫn giống như trước.

- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---

Biệt danh: [Người hái sao]

Chữ ký: [Mong có được một ngôi sao, đến khi đầu bạc cũng chẳng xa nhau.]

Không biết anh lười thay đổi tên và chữ ký, hay là muốn dùng những thứ này để ghi nhớ cho rõ ràng những sai trái mà cô đã làm với anh.

Có lẽ…… là vế sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK