Đường sắt cao tốc đi qua Nam Thành, thật lâu mới đến Nguyệt Thành.
Lúc đó màn đêm buông xuống, mưa như trút nước, tiếng mưa che giấu âm thanh của vạn vật trên thế gian, chỉ nghe tiếng tí tách nhỏ giọt.
Thẩm Viên Tinh gọi điện thoại cho Từ Thành Liệt cách đây một tiếng đồng hồ, anh không trả lời.
Vì thế cô gửi tin nhắn WeChat cho anh, một câu rất đơn giản: 【A Liệt, em đang đến Nguyệt Thành.】
Tin nhắn như đá chìm xuống đáy biển, cho đến khi tàu cao tốc đến ga, Thẩm Viên Tinh đi ra khỏi ga, vẫn không có hồi âm.
Mưa càng lúc càng lớn, hơn 9 giờ tối, người đến người đi trong ga tàu cao tốc, ở một nơi xa lạ, đối với Thẩm Viên Tinh, xung quanh đều tràn ngập không khí nguy hiểm.
Cô đứng ở lối ra, ngồi trên valy, cầm di động chờ tin tức.
Trong khoảng thời gian này, trong lòng Thẩm Viên Tinh vô cùng rối ren. Cô vốn định kéo dài chiến tranh lạnh, cứ như vậy mà ra nước ngoài, sau đó cắt đứt liên lạc với Từ Thành Liệt.
Nhưng cô luôn cảm thấy mình nợ anh một điều gì đó, luôn muốn bồi thường cho anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Thẩm Viên Tinh chỉ nghĩ ra một biện pháp để bồi thường. Trong phạm vi khả năng của cô, cũng là điều Từ Thành Liệt muốn nhất.
Đó là…… chính cô.
–
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, di động của Thẩm Viên Tinh sắp hết pin.
Cô không mang theo cục sạc. Sau khi suy nghĩ, cô vẫn quyết định gọi điện thoại cho Từ Thành Liệt lần nữa, lỡ như anh không thấy tin nhắn WeChat của cô.
Khi Thẩm Viên Tinh cúi đầu gọi điện thoại, có người đi tới trước mặt cô. Là một dì mập mạp, cười tươi rói hỏi cô có muốn ở khách sạn hay không.
Thẩm Viên Tinh nhàn nhạt cười từ chối, dì kia vẫn cố chấp. Tựa như đã quyết định muốn bắt cóc cô đến khách sạn mà bà ta nói.
Đúng lúc này, một giọng nam quen thuộc vang lên bên cạnh Thẩm Viên Tinh. Giọng nói lành lạnh độc đáo cực kỳ xuyên thấu, ngay cả tiếng mưa rơi cũng bị anh đ.è xuống.
“Cô ấy đã nói không muốn khách sạn, bà không hiểu à?” Giọng nam phẫn nộ, giống như chờ cơ hội để trút giận.
Thái độ ác liệt khiến sắc mặt của dì lì lợm kia thay đổi, hơi sợ anh.
Sau đó, dì kia bĩu môi, quay đầu nhổ nước miếng, tức giận rời đi.
Thẩm Viên Tinh chăm chú nhìn chàng trai, anh cầm cây dù dài màu đen, mặc áo sơmi đen, khiến làn da anh trắng nõn.
“A Liệt……” Cô mở miệng, nhưng không nói thêm được lời nào.
Bởi vì Thẩm Viên Tinh chú ý tới áo sơmi đen mà chàng trai đang mặc, không phải là áo cô tặng anh.
Điều này khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô tới để bồi thường cho anh, trả nợ cho anh.
Ánh mắt Từ Thành Liệt nặng nề nhìn Thẩm Viên Tinh, tối tăm, sâu thẳm, khó đoán.
Anh không đáp lại cô, chỉ nhếch khóe môi, giọng điệu giễu cợt: “Đến Nguyệt Thành làm gì? Thành phố S không có chuyến bay hay sao?”
Nói xong, anh liếc nhìn valy của Thẩm Viên Tinh đầy ẩn ý.
Từ Thành Liệt biết cô sắp ra nước ngoài. Nghĩ đến những lời Thẩm Viên Tinh đã nói trong rừng cây ở phía sau thư viện, anh cảm thấy mình thật rẻ mạt.
Rõ ràng cô không yêu anh, nhưng nhận được tin nhắn WeChat của cô, biết cô đã đến Nguyệt Thành, anh vẫn rất xúc động.
Từ Thành Liệt gọi điện thoại cho Thẩm Minh Xuyên, xác định số chuyến tàu của Thẩm Viên Tinh, cũng biết cô cố ý đổi chuyến bay để ra nước ngoài từ Nguyệt Thành.
Anh vốn định làm lơ tin nhắn WeChat của cô, nhưng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ khiến người ta bực bội, anh đứng ngồi không yên ở trong nhà, vẫn chạy tới.
Thậm chí trên đường đi tới, Từ Thành Liệt còn nghĩ, nếu Thẩm Viên Tinh chịu xin lỗi, hoặc là lộ ra một tia xin lỗi, anh nhất định sẽ tha thứ cho cô ngay lập tức.
Nhưng sự im lặng trên mặt cô giống như mực nước biển khi không có sóng gió, bình tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi đối với những điều chưa biết.
Sau một hồi, Thẩm Viên Tinh đứng dậy, nhìn thẳng vào chàng trai, bình tĩnh trầm giọng nói: “Em tới gặp anh.”
Tim Từ Thành Liệt bị nai con đâm trúng, đập loạn xạ.
Anh mím đôi môi mỏng, xuýt nữa quăng vũ khí đầu hàng, đến ôm cô. Cũng may đã nhịn được.
Từ Thành Liệt hơi nhướng mày, quay mặt đi, “Gặp anh làm gì?”
Tuy nói như thế, nhưng sự u ám trong lòng anh đã tan đi bởi vì câu nói kia của Thẩm Viên Tinh, trở nên sáng sủa hơn.
Thẩm Viên Tinh không chú ý tới tâm tư của anh, cô đang căng thẳng, cố nghĩ ra cách để mời anh đến khách sạn, làm sao để bồi thường cho anh một cách tự nhiên.
Không thể nói rõ ràng được, cô không thốt nên lời. Sợ Từ Thành Liệt nghe xong sẽ xoay người rời đi, như vậy ngay cả cơ hội cuối cùng để bồi thường cho anh cũng không có.
Suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Viên Tinh lấy hết dũng khí, “A Liệt…… Anh có thể đưa em đến khách sạn được không?”
Thân hình Từ Thành Liệt cứng đờ, quay lại nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp.
Cuối cùng anh vẫn đồng ý. Tuy không nói tiếng nào, nhưng lại bung dù ra, cầm valy của cô.
“Đặt khách sạn chưa?” Giọng nam nặng nề, ngữ điệu hơi mất tự nhiên.
Thẩm Viên Tinh đi theo bên cạnh anh, không dám đưa tay khoác cánh tay anh. Lắc đầu, “Chưa.”
Cô không đặt khách sạn là vì chuẩn bị hai đường. Nếu Từ Thành Liệt không tới gặp cô, cô sẽ tìm một khách sạn gần sân bay quốc tế để tiện cho chuyến bay.
Từ Thành Liệt không hỏi thêm, đưa cô đến một bãi đậu xe lộ thiên gần ga tàu cao tốc, lên một chiếc Mercedes-Benz màu đen.
Từ Văn Chính đổi xe xong rồi bỏ trong gara dính đầy bụi, kiểu tương đối hợp với ông chú trung niên lái, hoàn toàn không hợp với khí chất cấm dục và hoang dã của Từ Thành Liệt.
Nhưng Thẩm Viên Tinh không hỏi anh điều gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, để tùy ý Từ Thành Liệt dẫn cô tới một khách sạn có môi trường tốt hơn thành phố S.
Sau khi vào khách sạn, Từ Thành Liệt gọi đồ ăn cho cô.
Sắp xếp cho Thẩm Viên Tinh xong, anh cầm chìa khóa xe định rời đi.
Không ngờ cô gái mới vừa ăn no bụng nhào tới, ôm eo anh từ phía sau.
Đúng giây phút đó, xương cốt Từ Thành Liệt mềm nhũn, căn bản không có cách nào tiến thêm một bước nữa.
Nhưng anh có sự kiêu ngạo của mình, tuy không gỡ tay Thẩm Viên Tinh ra, nhưng cũng không nói gì, không quay đầu lại.
Ngay khi Từ Thành Liệt đang cuồng loạn và bất an trong lòng, không biết Thẩm Viên Tinh muốn làm gì, cô gái đi vòng qua anh, tới trước mặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, “A Liệt, ở lại nhé.”
Từ Thành Liệt cảm thấy nghẹt thở, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, anh gần như hiểu ý Thẩm Viên Tinh trong nháy mắt.
Cô đang…… mời anh. Chính diện, nghiêm túc, có vẻ như đã quyết định trước khi tới Nguyệt Thành.
Điều này khiến cho Từ Thành Liệt vừa mừng vừa lo, toàn bộ dự tính đều bị phá vỡ, trong lòng rối bời, con thú bị mắc kẹt gần như muốn lao ra khỏi lồng.
Thẩm Viên Tinh không cho anh cơ hội từ chối. Cô nhón chân ôm cổ anh, đưa đôi môi đỏ hôn lên bờ môi mỏng còn lạnh hơn cả mưa đêm của anh. Cố đốt cháy anh bằng đôi môi mềm mại nóng bỏng của cô.
Từ Thành Liệt không kịp phòng ngừa, bị cô gái nhào tới tấn công, cuốn đi hơi thở và lý trí.
Đầu óc anh trống rỗng, bị hôn đến mức tâm tư biến động, thân thể dần dần mất kiểm soát.
Trong khoảng thời gian này, Từ Thành Liệt đẩy Thẩm Viên Tinh ra một lần. Nhưng cô không nhụt chí, lại lao về phía anh, đẩy anh ngã xuống đuôi giường.
Trong phòng khách sạn có tông màu tối, Thẩm Viên Tinh ngồi trên eo Từ Thành Liệt, cúi xuống hôn anh.
Kỹ năng hôn của cô vẫn trúc trắc, bởi vì dồn dập nên có vẻ hơi chật vật.
Từ Thành Liệt đẩy Thẩm Viên Tinh ra hai lần, cô lại nhào vào lần nữa, tựa như quyết tâm kéo anh trầm luân.
Vì thế anh phản kích, đè cô ở đuôi giường, đôi mắt thăm thẳm nồng nàn. Anh cắn chóp tai cô, giọng hơi khàn, “Thẩm Viên Tinh…… Anh đã cho em cơ hội.”
……
Đèn trong phòng sáng cả đêm.
Thẩm Viên Tinh luôn sót lại một tia lý trí, chủ động hôn Từ Thành Liệt hết lần này đến lần khác.
Dường như coi những nụ hôn nặng nhẹ khác nhau của anh là sự trừng phạt dành cho mình, bất kể ở đầu giường, đuôi giường, huyền quan hay là phòng tắm, ngay cả trước tấm rèm trắng che cửa sổ sát đất, cô cũng chìu theo anh.
Vì lần này là để bồi thường, cô đã cố gắng hết sức, trút hết mọi cảm xúc của mình dưới vỏ bọc của tiếng mưa.
Cô chưa bao giờ buông thả bản thân như thế, tựa như dùng sinh mạng để đẩy ngọn núi lớn đang đè nặng trong lòng cô.
Sáu giờ sáng hôm sau, Thẩm Viên Tinh ăn mặc chỉnh tề rời khỏi khách sạn.
Cơn gió thổi đến làm cô cảm thấy vô cùng may mắn, bóng dáng dứt khoát khi rời đi, không cho mình cơ hội quay đầu lại và hối hận.
Cô đón taxi ra sân bay. Trên đường đi, cầm di động gửi tin nhắn cuối cùng cho Từ Thành Liệt.
Không có lời giải thích và cảm xúc dư thừa, chia tay bằng giọng điệu quả quyết và máu lạnh.
Gửi tin nhắn xong, Thẩm Viên Tinh chặn toàn bộ thông tin liên lạc của Từ Thành Liệt, sau đó nhìn cảnh đường phố lướt nhanh ngoài cửa sổ. Cô nghĩ, cô đã miễn cưỡng trả món nợ cho Từ Thành Liệt tối hôm qua. Vì vậy…… nếu sau này có cơ hội gặp lại, chắc cô…… có thể nhìn thẳng vào mắt anh, và nói “Đã lâu không gặp”.
–
Dường như Từ Thành Liệt đã có một giấc mơ dài ngọt ngào.
Trong mơ, Thẩm Viên Tinh liên tục đáp lại tình yêu của anh trong vòng tay anh, cho đến khi nụ hôn của anh nuốt chửng âm thanh và hơi thở của cô.
Giấc mơ này làm Từ Thành Liệt mệt mỏi, ngủ tới giữa trưa.
Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, mặt trời lên cao, giống như tâm trạng của Từ Thành Liệt khi mới tỉnh lại.
Nhưng tâm trạng vui vẻ của anh rất nhanh đã bị ức chế. Quầy lễ tân khách sạn gọi điện thoại, hỏi có cần gia hạn phòng hay không.
Từ Thành Liệt do dự một chút, định hỏi ý Thẩm Viên Tinh rồi mới trả lời với họ.
Sau khi cúp điện thoại, Từ Thành Liệt quấn khăn tắm quanh eo, đi một vòng trong phòng, không tìm thấy Thẩm Viên Tinh, ngay cả valy của cô cũng không có.
Cuối cùng, Từ Thành Liệt nhận ra có gì đó không ổn, anh cầm di động muốn gọi cho Thẩm Viên Tinh, nào ngờ di động hết pin nên tự động tắt máy. Rơi vào đường cùng, Từ Thành Liệt đành phải mặc quần áo đi ra ngoài, thậm chí không thèm rửa mặt.
Cảm giác bất an trong lòng anh càng lúc càng mãnh liệt. Đi xuống bãi đậu xe ngầm, lái xe thẳng đến sân bay quốc tế, tốc độ tăng vọt trên đường đi, tâm trạng nặng nề hơn bao giờ hết.
Tất cả mọi thứ xảy ra đêm qua quá đột ngột và vội vàng.
Tuy anh nắm quyền chủ động trong suốt quá trình, nhưng mỗi khi anh muốn buông tha Thẩm Viên Tinh, cô lại quấn lấy, hôn anh, quyến rũ anh. Cho đến khi Từ Thành Liệt bị cơn buồn ngủ và sự mỏi mệt đánh gục, quên mất mình ngủ lúc nào.
Anh ngủ cực kỳ sâu, không thể thoát ra khỏi giấc mơ, căn bản không biết Thẩm Viên Tinh rời đi khi nào.
Khi cơn gió chiều thổi mắt anh đau nhức, Từ Thành Liệt cuối cùng đã tới sân bay quốc tế Nguyệt Thành.
Anh chưa kịp nói cho Thẩm Viên Tinh biết, trong thời gian bọn họ chiến tranh lạnh, anh không thật sự giận cô.
Chỉ cố gắng hết sức để nghĩ cách, muốn cùng cô đi ra nước ngoài du học mà thôi.
Anh không thể chịu đựng được việc phải xa cô, huống chi là hai năm lâu như vậy……
Có rất nhiều máy bay cất cánh và hạ cánh mỗi ngày.
Hành khách đến và đi cũng nhiều, bóng người hỗn loạn. Muốn tìm được ai đó, căn bản không có khả năng.
Hơn nữa, Từ Thành Liệt không biết chuyến bay của Thẩm Viên Tinh cất cánh khi nào. Có lẽ cô đã rời khỏi Nguyệt Thành từ lâu.
Hơn 3 giờ chiều, Từ Thành Liệt trở về khách sạn.
Bởi vì không trả phòng kịp thời nên một phần tiền đặt cọc đã được dùng để bù đắp chi phí phát sinh. Ngoài ra, hai gói Okatomo và mười gói Durex đều bị tháo ra, sau khi trừ phí, tiền đặt cọc không còn nhiều.
Trả phòng xong, Từ Thành Liệt mượn cục sạc, bật lại điện thoại di động.
Thấy WeChat có một tin nhắn chưa đọc, tim Từ Thành Liệt ngừng đập nửa nhịp, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, lan khắp người trong nháy mắt.
Anh đứng dưới ánh nắng rực rỡ, nhưng không cảm nhận được sự ấm áp, giống như một cái xác lạnh ngắt vừa được lấy ra khỏi tủ đông.
Từ Thành Liệt thậm chí không dám nhấp vào tin nhắn WeChat, cảm thấy sau khi đọc tin nhắn WeChat, anh và Thẩm Viên Tinh sẽ hoàn toàn kết thúc.
Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của Từ Thành Liệt rất chính xác. Sau khi lê thân thể mệt mỏi vào ghế lái, anh vẫn bấm vào tin nhắn.
【Thẩm Viên Tinh: Từ Thành Liệt, em đi đây. Đừng chờ em, chúng ta…… chia tay đi.】
Hai chữ “chia tay” dường như được in đậm và phóng to, khắc sâu trong mắt Từ Thành Liệt.
Anh ngồi trong xe, cả người lạnh như băng, không gian chật hẹp trong nháy mắt tràn ngập hơi lạnh, áp suất không khí cực thấp.
Từ Thành Liệt muốn bóp điện thoại di động biến dạng, ngọn núi lửa đang ngủ yên trong lòng anh đang lặng lẽ phun trào, tia lửa văng khắp nơi, bụi bay mù mịt khắp trời đất, khiến anh không thở được.
Qua một hồi lâu, Từ Thành Liệt thở dốc kịch liệt, rõ ràng không chớp mắt, nhưng nước mắt ẩm ướt nóng hổi lại theo khóe mắt chảy xuống chẳng kiêng dè, giống như van bị mở đột ngột.
Tầm nhìn của anh ngày càng mơ hồ, càng không nhìn rõ chữ trên di động.
Cảm giác đau đớn tê tái cõi lòng bắt đầu từ ngực trái Từ Thành Liệt, lan ra khắp người, làm người ta đau đớn muốn chết.
Bàn tay cầm di động dần dần thả lỏng, các ngón tay không ngừng run rẩy.
Trái tim tan nát, Từ Thành Liệt ngửa đầu dựa vào ghế, đau đớn nhắm mắt lại.
Trong đầu anh toàn là Thẩm Viên Tinh tối hôm qua, cô chủ động, nhiệt tình, liều mạng nghênh đón, hóa ra là cô đã hạ quyết tâm trong lòng, muốn chia tay với anh.
Hiện giờ, Từ Thành Liệt đã hiểu được tất cả những điều mà tối qua anh không thể nghĩ ra.
Thẩm Viên Tinh tới gặp anh là để bồi thường cho anh, dùng chính bản thân cô. Thảo nào tối hôm qua, mỗi lần anh quan tâm đ ến cô, cô đều không đau không ngứa. Đau cũng sẽ không kêu to, nhẫn nhịn đến mức khóe mắt ướt át ửng đỏ, cũng không chịu từ bỏ.
Từ Thành Liệt chợt bật cười, tự giễu châm chọc, kèm theo tiếng khóc nức nở.
Anh vùi đầu vào vô lăng, hai vai run rẩy trong chiếc xe chật chội, một lúc lâu sau, Từ Thành Liệt mới ngẩng đầu lên, cầm di động trả lời tin nhắn của Thẩm Viên Tinh: 【Anh tưởng em tới yêu anh. Nhưng mà Thẩm Viên Tinh, sao em tàn nhẫn vậy? Cho anh yêu, rồi đánh anh vào mười tám tầng địa ngục.】
Lúc Từ Thành Liệt gõ chữ, hai tay đều run rẩy. Không biết là bởi vì đau buồn hay là tức giận, anh gõ bàn phím rất mạnh.
Điều buồn cười là, khi anh lấy hết dũng khí để gửi tin nhắn, bị Thẩm Viên Tinh từ chối.
Phía sau tin nhắn là một dấu chấm than đỏ tươi, và lời nhắc liên quan bên dưới.
Đối phương đã bật xác minh bạn bè, nhưng bạn chưa phải là bạn của anh ấy (cô ấy) ……
Nhìn dấu chấm than, Từ Thành Liệt đột nhiên cười to.
Anh tiếp tục thử gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho Thẩm Viên Tinh, mặc dù biết làm vậy là vô dụng. Chẳng qua chỉ để chứng minh lại, Thẩm Viên Tinh đã chặn mọi thông tin liên lạc của anh.
Nhưng Từ Thành Liệt vẫn gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho cô một cách máy móc và chết lặng, hết tin này đến tin khác, dấu chấm than đầy màn hình.
Thật lâu sau, Từ Thành Liệt lau nước mắt trên mặt.
Tự giễu, không cam lòng, buồn bã, tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc phức tạp trôi đi theo thời gian, cuối cùng tan biến trong nước mắt.
Anh tìm được một tia lý trí, gọi điện thoại cho Thẩm Minh Xuyên.
Nhưng Thẩm Minh Xuyên cũng ra nước ngoài hôm nay, trường của anh khác thành phố với Thẩm Viên Tinh. E rằng giờ đang ở trên máy bay, cho nên tạm thời không liên lạc được.
Từ Thành Liệt đành phải để lại tin nhắn, hỏi thông tin chuyến bay của Thẩm Viên Tinh, và nơi ở bên nước ngoài.
Anh muốn đuổi theo, hỏi cô vì sao đối xử với anh như vậy, cô có từng yêu anh hay không?
–
kế hoạch của Từ Thành Liệt bị xáo trộn.
Anh vừa gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Xuyên xong, thì nhận được điện thoại của mẹ anh, Tạ Minh Tĩnh.
Nói rằng Từ Văn Chính bị tai nạn giao thông trong lúc đi công tác, hiện giờ đang nằm trong bệnh viện Nhân Dân số 1 Lâm Thành. Chuyện này như sét đánh ngang tai, khiến Từ Thành Liệt phải tạm thời bỏ mọi kế hoạch.
Từ Văn Chính bị thương ở chân, không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng trong nhà chỉ có Từ Thành Liệt đang nghỉ hè, có thể lo việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày cho ông.
Vì thế, chuyện ra nước ngoài tìm Thẩm Viên Tinh bị gác lại.
Hết kỳ nghỉ hè, Từ Thành Liệt trở về Nam Thành.
Một kỳ nghỉ trôi qua, những người và những thứ xung quanh anh đã thay đổi hoàn toàn.
Trên diễn đàn của trường lan truyền rất nhiều tin đồn về Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh, không ít người kết luận rằng cả hai đã chia tay vì Thẩm Viên Tinh được chọn làm sinh viên trao đổi đi du học.
Nhưng đây chỉ là tin đồn vô căn cứ, chưa bao giờ được người trong cuộc xác minh.
Từ Thành Liệt không có phản ứng gì về việc này.
Trong ký túc xá của họ, Thẩm Minh Xuyên đã ra nước ngoài, còn lại ba người.
Cao Thần và Kiều Anh Tuấn đều quan tâm đến trạng thái tình cảm của Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh, nhưng cho dù bọn họ nói bóng nói gió như thế nào, Từ Thành Liệt vẫn cắn chặt răng, không chịu tiết lộ.
Thẩm Minh Xuyên cũng không có tin tức gì, nói rằng chị anh rất ít khi liên lạc với anh sau khi ra nước ngoài.
Mỗi lần anh truy vấn về Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh đều làm lơ, giả chết, tóm lại không trực tiếp trả lời.
Ngày tháng trôi qua, từ thu sang đông, Nam Thành lại nghênh đón đợt tuyết đầu tiên trong năm.
Vào ngày sinh nhật Từ Thành Liệt, Kiều Anh Tuấn và Cao Thần cùng anh ngồi ở quán ăn khuya đến hơn nửa đêm, uống đến say khướt.
Anh khóc khi say, không nói gì. Chỉ nói mớ lúc không cầm lòng được, gọi “Tinh Tinh”.
Kiều Anh Tuấn và Cao Thần là người ngoài cuộc, chỉ có thể vò đầu bứt tóc lo lắng suông cho Từ Thành Liệt.
Cho đến vài ngày sau, đúng ngày sinh nhật Thẩm Viên Tinh, một bài đăng nổi lên trên diễn đàn.
Cao Thần và Kiều Anh Tuấn mới hoàn toàn hiểu toàn bộ câu chuyện, khịt mũi coi thường Thẩm Viên Tinh, ghét cái ác như kẻ thù.
Buổi sáng ngày 13 tháng 11, trên diễn đàn của trường xuất hiện bài đăng về Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt trên trang đầu.
Tiêu đề: Tôi không tin vào tình yêu nữa. Thẩm Viên Tinh là kẻ lừa đảo!
Cao Thần thấy bài đăng này trước, bấm vào thì thấy hình chụp một quyển nhật ký.
Cuốn nhật ký có ghi dòng chữ “Kế hoạch tác chiến lớn để đào ‘nền móng’ của Liễu Tinh Đồng”.
Ngoài tiêu đề, chữ ký và ngày tháng ở trang đầu cũng rất bắt mắt.
Tên của Thẩm Viên Tinh tựa như một cái búa tạ, đập vào lòng mỗi người.
Người đăng bài gửi rất nhiều hình, đều là nội dung cụ thể của quyển “Kế hoạch tác chiến lớn”.
Trong đó bao gồm các bước tấn công Từ Thành Liệt. Bắt đầu từ bữa giao lưu, chạy vào ban đêm, bữa sáng, xem phim…… Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Thẩm Viên Tinh.
Lúc Từ Thành Liệt thấy tấm hình trong bài đăng, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt một hồi lâu. Sau khi hồng hào trở lại, anh kìm nén sóng to gió lớn trong mắt, ôm trái tim đau đớn gần như chết lặng, hít thở thật sâu.
Sau đó tránh ánh mắt họ, không nghe những lời chỉ trích của Cao Thần và Kiều Anh Tuấn đối với Thẩm Viên Tinh, và sự quan tâm đối với anh.
“Thẩm Viên Tinh ác quá, sao lại đối xử với A Liệt như vậy chỉ vì muốn trả thù Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng!” Kiều Anh Tuấn chống nạnh, đi tới đi lui trong ký túc xá.
Lúc đó, Từ Thành Liệt đã rời ký túc xá, không biết để làm gì.
Trong ký túc xá chỉ còn Cao Thần và Kiều Anh Tuấn đang bất bình cho Từ Thành Liệt.
Cao Thần xoa lông mày, không ngờ chuyện hoang đường như vậy.
Điều duy nhất anh không nghĩ ra ngay lúc này, tại sao nhật ký của Thẩm Viên Tinh bị phơi bày trên diễn đàn.
Cô đã ra nước ngoài, theo lý thuyết cuốn nhật ký của cô đã được mang đi, hoặc để trong ký túc xá, không ai động vào. Sao đột nhiên bị người ta chụp hình rồi đăng lên diễn đàn của trường?
Chuyện này nhanh chóng có đáp án. Vào ngày thứ ba sau khi sự kiện nhật ký bùng nổ, Giang Tụng của khoa kiến trúc cầm cuốn sổ nhật ký đến tìm Từ Thành Liệt.
Hai người gặp nhau ở ban công nhỏ cuối hành lang ký túc xá, Giang Tụng đưa quyển nhật ký đã được gói lại cho Từ Thành Liệt, “Xin lỗi Từ Thành Liệt, cái này…… trở về với chủ nhân ban đầu của nó.”
Lúc đầu, Từ Thành Liệt không biết anh ta đưa cái gì, mở giấy gói bên ngoài, lật cuốn sổ ra, nhìn chữ ký ở trang đầu, anh mới hiểu.
Trái tim thắt lại dữ dội, nỗi đau lặng lẽ lan tràn.
Từ Thành Liệt nhịn xuống, gương mặt vô cảm nhìn Giang Tụng, lạnh giọng hỏi anh ta: “Tại sao rơi vào tay cậu?”
“Cậu là người đăng lên diễn đàn?”
Giang Tụng bị ánh mắt lạnh lùng nham hiểm của anh khóa lại, co rúm một chút, vội vàng giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm…… Mấy hôm trước tớ lấy chuyển phát nhanh đã bất cẩn lấy sai.”
Quyển nhật ký này được gửi từ nước ngoài. Chuyển phát nhanh cho chung cư của sinh viên nam bị ứ đọng trong phòng trực, Giang Tụng tình cờ cũng có vài chuyển phát nhanh quốc tế, không nhìn kỹ nên đã cầm toàn bộ.
Kết quả, chuyển phát nhanh quốc tế cho Từ Thành Liệt bị kẹp ở trong đó, anh ta mang về căn nhà thuê bên ngoài trường học.
Trong trường, không ai biết Giang Tụng quen với Liễu Tinh Đồng, càng không ai biết bọn họ thuê nhà ở chung bên ngoài trường.
Vì vậy, Giang Tụng không ngờ, Liễu Tinh Đồng tự mình mở chuyển phát nhanh gửi cho Từ Thành Liệt sau khi phát hiện anh lấy nhầm chuyển phát nhanh.
“Bài đăng trên diễn đàn…… Tớ đã kêu cô ấy xóa rồi.”
“Thứ này chắc do đàn chị Thẩm gửi cho cậu, nên trở về với chủ nhân ban đầu.” Giang Tụng giải thích mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Nhân tiện còn đề cập, anh ta đã chia tay Liễu Tinh Đồng bởi vì chuyện này.
Từ Thành Liệt không muốn nghe, anh chỉ siết chặt quyển nhật ký, trong lòng ngập tràn phỏng đoán dụng ý của Thẩm Viên Tinh khi gửi nhật ký cho anh.
Cô không yêu anh phải không? Cho nên không muốn lừa anh, nhất định phải chặt đứt tất cả hy vọng trong lòng anh.
Ngay cả những điều tốt đẹp trong quá khứ cũng không chịu để lại cho anh, nhất quyết ép anh tỉnh táo lại. Nhất định phải đưa chứng cứ xác thực đến nói cho anh biết…… mọi chuyện trước đây đều là giả, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, cô không có một chút thật lòng nào?
–
Sau khi quyển nhật ký được gửi về nước, Thẩm Viên Tinh vẫn luôn chờ một email.
Bắt đầu chờ từ ngày sinh nhật Từ Thành Liệt, chờ đến ngày sinh nhật của mình.
Lâm Kiều đột nhiên liên lạc với cô, hỏi cô đã đưa quyển nhật ký “Kế hoạch tác chiến lớn để đào ‘nền móng’ của Liễu Tinh Đồng” cho ai.
Thẩm Viên Tinh hơi ngớ người, ấp úng một lúc lâu cũng không nói ra được gì.
Cô hỏi ngược lại Lâm Kiều, vì sao hỏi chuyện này. Lâm Kiều đã kể cho cô nghe mọi chuyện xảy ra trên diễn đàn của trường.
【Lâm Kiều: Tinh Tinh, cậu thật sự không có chút cảm tình nào đối với nam thần hay sao? Hai ngươi chia tay thiệt ư?】
【Lâm Kiều: Xin lỗi cậu, tại tớ gợi ý lúc trước…… Tớ cho rằng hai người có thể phát triển tình cảm, từ giả thành thật……】
【Lâm Kiều: Hiện tại có nhiều người mắng cậu trên diễn đàn, cậu có muốn đi tìm nam thần xin lỗi không?】
Thẩm Viên Tinh không trả lời tin nhắn của cô, trong lòng như có tảng băng chìm xuống. Vừa lạnh vừa nặng, lạnh đến mức khiến cô khó thở, máu bị tắc nghẽn.
Thảo nào cô không nhận được email.
Hóa ra đây là đáp án của Từ Thành Liệt.
Anh chọn công khai tội ác của cô.
Thẩm Viên Tinh nằm lên bàn, nhắm mắt lại, chịu đựng nỗi đau xé rách lòng, qua một lúc lâu mới ngồi dậy, hít một hơi thật sâu.
Cô nhìn vào tấm gương trên bàn, nhìn mình trong gương. Mỉm cười một cách khó khăn.
“Như vậy cũng tốt.” Thẩm Viên Tinh lẩm bẩm.
Từ Thành Liệt lựa chọn công khai xử phạt cô…… Vậy cô không còn nợ anh nữa.
Bây giờ anh nhất định cực kỳ hận cô.
Thẩm Viên Tinh hít sâu một hơi, chôn ý nghĩ này vào tận đáy lòng, dự định phủ bụi nó và Từ Thành Liệt.
–
Trong hai năm du học, Thẩm Viên Tinh dành toàn tâm toàn ý cho việc học, trong lòng không có gì khác, khép kín cảm xúc.
Những người bên cạnh đều nói cô không thú vị, mỗi ngày ngoại trừ học tập chỉ là học tập, không biết hưởng thụ cuộc sống.
Mỗi lần nghe những lời như thế, Thẩm Viên Tinh đều cười cho qua.
Bây giờ, cô rất chắc về những gì mình muốn.
Là học xong về nước, học cao học, tham gia kỳ thi công chức, sau đó làm công việc mà cô hằng mơ ước.
Về phần Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh không còn hỏi thăm chuyện của anh nữa.
Họ hoàn toàn cắt đứt liên lạc, thành hai đường thẳng song song, từng người dũng cảm tiến về phía trước trên con đường riêng của mình.
Ngày kết thúc cuộc sống du học, về nước nhận bằng tốt nghiệp, Thẩm Viên Tinh kín đáo trở về Nam Đại.
Cầm chứng chỉ, và giấy giới thiệu của Nam Đại vào đại học S làm nghiên cứu sinh. Trước khi rời Nam Thành, Thẩm Viên Tinh đi ăn một bữa với đám Lâm Kiều.
Trong bữa ăn, nghe Lâm Kiều nói về Từ Thành Liệt sau một thời gian dài.
Lâm Kiều nói rằng, Từ Thành Liệt đã chuyển trường sau học kỳ hai của năm ba, nghe nói đổi chuyên ngành, ra nước ngoài học tiếp.
Tô Mộng và Lý Thành Hoan đều tỏ vẻ hiểu ý, đối với Từ Thành Liệt, Nam Đại là một nơi cực kỳ thương tâm, anh muốn thoát đi là chuyện rất bình thường.
Thẩm Viên Tinh hiểu những điều này. Cô cho rằng qua hai năm, cô sẽ không gợn sóng với bất cứ chuyện gì liên quan đến Từ Thành Liệt. Nhưng nghe đám Lâm Kiều nói Nam Đại là một nơi cực kỳ thương tâm đối với Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh vẫn đau âm ỉ trong lòng.
Sự tự trách lại ập tới.
May mắn là, ngày hôm sau cô rời Nam Thành, hạ quyết tâm sẽ không bao giờ trở lại thành phố này nữa.
Thời gian tựa như đồng hồ cát, nhìn có vẻ trôi qua rất chậm, nhưng khi chợt nhìn lại, sẽ cảm thấy, hóa ra thời gian đi quá nhanh, giống như bóng câu qua cửa sổ.
Hết ba năm cao học, Thẩm Viên Tinh đã tham gia kỳ thi công chức sau khi nhận được chứng chỉ.
Từ lúc chính thức bắt đầu làm việc, Thẩm Viên Tinh luôn ở tại thành phố S, chưa bao giờ rời đi.
Mãi cho đến năm cô 30 tuổi, cấp trên ra lệnh, muốn chuyển cô đến đội cảnh sát hình sự Nguyệt Thành.
Cuộc sống của Thẩm Viên Tinh vốn không thay đổi trong những năm qua, cuối cùng mới có chút biến động.
Ngày lên đường tới Nguyệt Thành, Thẩm Viên Tinh hiếm hoi lại nghĩ tới Từ Thành Liệt.
Bảy năm, gần tám năm, chuyến tàu cao tốc từ thành phố S đến Nguyệt Thành đã thay đổi, khung cảnh ngoài cửa sổ cũng khác rất nhiều.
Thẩm Viên Tinh còn nhớ đêm trước khi cô ra nước ngoài, cô đi tàu cao tốc đến Nguyệt Thành, lúc đó là ngày mưa tầm tã giữa hè, nhớ dáng người thẳng tắp cao lớn của chàng trai, và khách sạn đó, những nụ hôn của anh mỗi lúc một sâu hơn.
Khi tàu cao tốc đến ga, Thẩm Viên Tinh không khỏi nghĩ đến một chuyện buồn cười thật hoang đường.
Nguyệt Thành là quê hương của Từ Thành Liệt. Liệu một ngày nào đó, cô có bất ngờ gặp lại anh ở thành phố xa lạ mà quen thuộc này không?
Ý nghĩ này chợt lướt qua, Thẩm Viên Tinh kéo valy đi ra cửa, cong môi cười tự giễu. Thủy triều dâng lên trong lòng một lúc, đập mạnh vào tường trái tim, rồi lặng lẽ rút đi.
Cô cười bản thân gần đây đọc quá nhiều tiểu thuyết lãng mạn, suy nghĩ đã bắt đầu lệch khỏi thực tế.
Thật đáng buồn và nực cười.
–
Lượng người ở ga tàu cao tốc Nguyệt Thành đông hơn bảy năm trước, dường như mở rộng hơn, ra khỏi ga, các tòa nhà xung quanh đặc biệt xa lạ.
Thẩm Viên Tinh bước xuống bậc thang trong làn gió xuân ấm áp của tháng ba, băng qua cầu vượt, đi đến ngã tư bên kia đường để đợi.
Chờ khoảng mười phút, một chiếc Volkswagen màu bạc dừng lại trước mặt cô. Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, Thẩm Minh Xuyên đeo kính gọng vàng ngồi ở ghế lái hơi nghiêng người, nhếch khóe môi cười với cô còn rạng rỡ hơn ngày xuân.
“Chị, lên xe, ở đây không thể dừng lâu.”
Thẩm Viên Tinh đáp lại, bỏ valy vào cốp xe, sau đó giẫm giày cao gót đến bên ghế phụ, mở cửa xe, ngồi vào.
Cô vừa lên xe, Thẩm Minh Xuyên lập tức lái xe rời đi. Hoàn toàn không chú ý tới chiếc Land Rover màu đen đậu tạm bên lề đường cách họ một khoảng.
Trong xe Land Rover, người đàn ông ngồi ngay ngắn ở ghế lái mặc áo sơmi màu đen.
Anh đặt tay lên vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, chứng kiến cô gái mặc váy đen, đeo kính râm, cười tươi rói ngồi vào ghế phụ của chiếc Volkswagen màu trắng bạc.
Không hiểu sao, trái tim người đàn ông thắt lại, vô thức chạm vào ngôi sao được thêu trên cổ tay áo. Anh cong ngón tay, nắm thật chặt.
Lúc đó màn đêm buông xuống, mưa như trút nước, tiếng mưa che giấu âm thanh của vạn vật trên thế gian, chỉ nghe tiếng tí tách nhỏ giọt.
Thẩm Viên Tinh gọi điện thoại cho Từ Thành Liệt cách đây một tiếng đồng hồ, anh không trả lời.
Vì thế cô gửi tin nhắn WeChat cho anh, một câu rất đơn giản: 【A Liệt, em đang đến Nguyệt Thành.】
Tin nhắn như đá chìm xuống đáy biển, cho đến khi tàu cao tốc đến ga, Thẩm Viên Tinh đi ra khỏi ga, vẫn không có hồi âm.
Mưa càng lúc càng lớn, hơn 9 giờ tối, người đến người đi trong ga tàu cao tốc, ở một nơi xa lạ, đối với Thẩm Viên Tinh, xung quanh đều tràn ngập không khí nguy hiểm.
Cô đứng ở lối ra, ngồi trên valy, cầm di động chờ tin tức.
Trong khoảng thời gian này, trong lòng Thẩm Viên Tinh vô cùng rối ren. Cô vốn định kéo dài chiến tranh lạnh, cứ như vậy mà ra nước ngoài, sau đó cắt đứt liên lạc với Từ Thành Liệt.
Nhưng cô luôn cảm thấy mình nợ anh một điều gì đó, luôn muốn bồi thường cho anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Thẩm Viên Tinh chỉ nghĩ ra một biện pháp để bồi thường. Trong phạm vi khả năng của cô, cũng là điều Từ Thành Liệt muốn nhất.
Đó là…… chính cô.
–
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, di động của Thẩm Viên Tinh sắp hết pin.
Cô không mang theo cục sạc. Sau khi suy nghĩ, cô vẫn quyết định gọi điện thoại cho Từ Thành Liệt lần nữa, lỡ như anh không thấy tin nhắn WeChat của cô.
Khi Thẩm Viên Tinh cúi đầu gọi điện thoại, có người đi tới trước mặt cô. Là một dì mập mạp, cười tươi rói hỏi cô có muốn ở khách sạn hay không.
Thẩm Viên Tinh nhàn nhạt cười từ chối, dì kia vẫn cố chấp. Tựa như đã quyết định muốn bắt cóc cô đến khách sạn mà bà ta nói.
Đúng lúc này, một giọng nam quen thuộc vang lên bên cạnh Thẩm Viên Tinh. Giọng nói lành lạnh độc đáo cực kỳ xuyên thấu, ngay cả tiếng mưa rơi cũng bị anh đ.è xuống.
“Cô ấy đã nói không muốn khách sạn, bà không hiểu à?” Giọng nam phẫn nộ, giống như chờ cơ hội để trút giận.
Thái độ ác liệt khiến sắc mặt của dì lì lợm kia thay đổi, hơi sợ anh.
Sau đó, dì kia bĩu môi, quay đầu nhổ nước miếng, tức giận rời đi.
Thẩm Viên Tinh chăm chú nhìn chàng trai, anh cầm cây dù dài màu đen, mặc áo sơmi đen, khiến làn da anh trắng nõn.
“A Liệt……” Cô mở miệng, nhưng không nói thêm được lời nào.
Bởi vì Thẩm Viên Tinh chú ý tới áo sơmi đen mà chàng trai đang mặc, không phải là áo cô tặng anh.
Điều này khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô tới để bồi thường cho anh, trả nợ cho anh.
Ánh mắt Từ Thành Liệt nặng nề nhìn Thẩm Viên Tinh, tối tăm, sâu thẳm, khó đoán.
Anh không đáp lại cô, chỉ nhếch khóe môi, giọng điệu giễu cợt: “Đến Nguyệt Thành làm gì? Thành phố S không có chuyến bay hay sao?”
Nói xong, anh liếc nhìn valy của Thẩm Viên Tinh đầy ẩn ý.
Từ Thành Liệt biết cô sắp ra nước ngoài. Nghĩ đến những lời Thẩm Viên Tinh đã nói trong rừng cây ở phía sau thư viện, anh cảm thấy mình thật rẻ mạt.
Rõ ràng cô không yêu anh, nhưng nhận được tin nhắn WeChat của cô, biết cô đã đến Nguyệt Thành, anh vẫn rất xúc động.
Từ Thành Liệt gọi điện thoại cho Thẩm Minh Xuyên, xác định số chuyến tàu của Thẩm Viên Tinh, cũng biết cô cố ý đổi chuyến bay để ra nước ngoài từ Nguyệt Thành.
Anh vốn định làm lơ tin nhắn WeChat của cô, nhưng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ khiến người ta bực bội, anh đứng ngồi không yên ở trong nhà, vẫn chạy tới.
Thậm chí trên đường đi tới, Từ Thành Liệt còn nghĩ, nếu Thẩm Viên Tinh chịu xin lỗi, hoặc là lộ ra một tia xin lỗi, anh nhất định sẽ tha thứ cho cô ngay lập tức.
Nhưng sự im lặng trên mặt cô giống như mực nước biển khi không có sóng gió, bình tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi đối với những điều chưa biết.
Sau một hồi, Thẩm Viên Tinh đứng dậy, nhìn thẳng vào chàng trai, bình tĩnh trầm giọng nói: “Em tới gặp anh.”
Tim Từ Thành Liệt bị nai con đâm trúng, đập loạn xạ.
Anh mím đôi môi mỏng, xuýt nữa quăng vũ khí đầu hàng, đến ôm cô. Cũng may đã nhịn được.
Từ Thành Liệt hơi nhướng mày, quay mặt đi, “Gặp anh làm gì?”
Tuy nói như thế, nhưng sự u ám trong lòng anh đã tan đi bởi vì câu nói kia của Thẩm Viên Tinh, trở nên sáng sủa hơn.
Thẩm Viên Tinh không chú ý tới tâm tư của anh, cô đang căng thẳng, cố nghĩ ra cách để mời anh đến khách sạn, làm sao để bồi thường cho anh một cách tự nhiên.
Không thể nói rõ ràng được, cô không thốt nên lời. Sợ Từ Thành Liệt nghe xong sẽ xoay người rời đi, như vậy ngay cả cơ hội cuối cùng để bồi thường cho anh cũng không có.
Suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Viên Tinh lấy hết dũng khí, “A Liệt…… Anh có thể đưa em đến khách sạn được không?”
Thân hình Từ Thành Liệt cứng đờ, quay lại nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp.
Cuối cùng anh vẫn đồng ý. Tuy không nói tiếng nào, nhưng lại bung dù ra, cầm valy của cô.
“Đặt khách sạn chưa?” Giọng nam nặng nề, ngữ điệu hơi mất tự nhiên.
Thẩm Viên Tinh đi theo bên cạnh anh, không dám đưa tay khoác cánh tay anh. Lắc đầu, “Chưa.”
Cô không đặt khách sạn là vì chuẩn bị hai đường. Nếu Từ Thành Liệt không tới gặp cô, cô sẽ tìm một khách sạn gần sân bay quốc tế để tiện cho chuyến bay.
Từ Thành Liệt không hỏi thêm, đưa cô đến một bãi đậu xe lộ thiên gần ga tàu cao tốc, lên một chiếc Mercedes-Benz màu đen.
Từ Văn Chính đổi xe xong rồi bỏ trong gara dính đầy bụi, kiểu tương đối hợp với ông chú trung niên lái, hoàn toàn không hợp với khí chất cấm dục và hoang dã của Từ Thành Liệt.
Nhưng Thẩm Viên Tinh không hỏi anh điều gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, để tùy ý Từ Thành Liệt dẫn cô tới một khách sạn có môi trường tốt hơn thành phố S.
Sau khi vào khách sạn, Từ Thành Liệt gọi đồ ăn cho cô.
Sắp xếp cho Thẩm Viên Tinh xong, anh cầm chìa khóa xe định rời đi.
Không ngờ cô gái mới vừa ăn no bụng nhào tới, ôm eo anh từ phía sau.
Đúng giây phút đó, xương cốt Từ Thành Liệt mềm nhũn, căn bản không có cách nào tiến thêm một bước nữa.
Nhưng anh có sự kiêu ngạo của mình, tuy không gỡ tay Thẩm Viên Tinh ra, nhưng cũng không nói gì, không quay đầu lại.
Ngay khi Từ Thành Liệt đang cuồng loạn và bất an trong lòng, không biết Thẩm Viên Tinh muốn làm gì, cô gái đi vòng qua anh, tới trước mặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, “A Liệt, ở lại nhé.”
Từ Thành Liệt cảm thấy nghẹt thở, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, anh gần như hiểu ý Thẩm Viên Tinh trong nháy mắt.
Cô đang…… mời anh. Chính diện, nghiêm túc, có vẻ như đã quyết định trước khi tới Nguyệt Thành.
Điều này khiến cho Từ Thành Liệt vừa mừng vừa lo, toàn bộ dự tính đều bị phá vỡ, trong lòng rối bời, con thú bị mắc kẹt gần như muốn lao ra khỏi lồng.
Thẩm Viên Tinh không cho anh cơ hội từ chối. Cô nhón chân ôm cổ anh, đưa đôi môi đỏ hôn lên bờ môi mỏng còn lạnh hơn cả mưa đêm của anh. Cố đốt cháy anh bằng đôi môi mềm mại nóng bỏng của cô.
Từ Thành Liệt không kịp phòng ngừa, bị cô gái nhào tới tấn công, cuốn đi hơi thở và lý trí.
Đầu óc anh trống rỗng, bị hôn đến mức tâm tư biến động, thân thể dần dần mất kiểm soát.
Trong khoảng thời gian này, Từ Thành Liệt đẩy Thẩm Viên Tinh ra một lần. Nhưng cô không nhụt chí, lại lao về phía anh, đẩy anh ngã xuống đuôi giường.
Trong phòng khách sạn có tông màu tối, Thẩm Viên Tinh ngồi trên eo Từ Thành Liệt, cúi xuống hôn anh.
Kỹ năng hôn của cô vẫn trúc trắc, bởi vì dồn dập nên có vẻ hơi chật vật.
Từ Thành Liệt đẩy Thẩm Viên Tinh ra hai lần, cô lại nhào vào lần nữa, tựa như quyết tâm kéo anh trầm luân.
Vì thế anh phản kích, đè cô ở đuôi giường, đôi mắt thăm thẳm nồng nàn. Anh cắn chóp tai cô, giọng hơi khàn, “Thẩm Viên Tinh…… Anh đã cho em cơ hội.”
……
Đèn trong phòng sáng cả đêm.
Thẩm Viên Tinh luôn sót lại một tia lý trí, chủ động hôn Từ Thành Liệt hết lần này đến lần khác.
Dường như coi những nụ hôn nặng nhẹ khác nhau của anh là sự trừng phạt dành cho mình, bất kể ở đầu giường, đuôi giường, huyền quan hay là phòng tắm, ngay cả trước tấm rèm trắng che cửa sổ sát đất, cô cũng chìu theo anh.
Vì lần này là để bồi thường, cô đã cố gắng hết sức, trút hết mọi cảm xúc của mình dưới vỏ bọc của tiếng mưa.
Cô chưa bao giờ buông thả bản thân như thế, tựa như dùng sinh mạng để đẩy ngọn núi lớn đang đè nặng trong lòng cô.
Sáu giờ sáng hôm sau, Thẩm Viên Tinh ăn mặc chỉnh tề rời khỏi khách sạn.
Cơn gió thổi đến làm cô cảm thấy vô cùng may mắn, bóng dáng dứt khoát khi rời đi, không cho mình cơ hội quay đầu lại và hối hận.
Cô đón taxi ra sân bay. Trên đường đi, cầm di động gửi tin nhắn cuối cùng cho Từ Thành Liệt.
Không có lời giải thích và cảm xúc dư thừa, chia tay bằng giọng điệu quả quyết và máu lạnh.
Gửi tin nhắn xong, Thẩm Viên Tinh chặn toàn bộ thông tin liên lạc của Từ Thành Liệt, sau đó nhìn cảnh đường phố lướt nhanh ngoài cửa sổ. Cô nghĩ, cô đã miễn cưỡng trả món nợ cho Từ Thành Liệt tối hôm qua. Vì vậy…… nếu sau này có cơ hội gặp lại, chắc cô…… có thể nhìn thẳng vào mắt anh, và nói “Đã lâu không gặp”.
–
Dường như Từ Thành Liệt đã có một giấc mơ dài ngọt ngào.
Trong mơ, Thẩm Viên Tinh liên tục đáp lại tình yêu của anh trong vòng tay anh, cho đến khi nụ hôn của anh nuốt chửng âm thanh và hơi thở của cô.
Giấc mơ này làm Từ Thành Liệt mệt mỏi, ngủ tới giữa trưa.
Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, mặt trời lên cao, giống như tâm trạng của Từ Thành Liệt khi mới tỉnh lại.
Nhưng tâm trạng vui vẻ của anh rất nhanh đã bị ức chế. Quầy lễ tân khách sạn gọi điện thoại, hỏi có cần gia hạn phòng hay không.
Từ Thành Liệt do dự một chút, định hỏi ý Thẩm Viên Tinh rồi mới trả lời với họ.
Sau khi cúp điện thoại, Từ Thành Liệt quấn khăn tắm quanh eo, đi một vòng trong phòng, không tìm thấy Thẩm Viên Tinh, ngay cả valy của cô cũng không có.
Cuối cùng, Từ Thành Liệt nhận ra có gì đó không ổn, anh cầm di động muốn gọi cho Thẩm Viên Tinh, nào ngờ di động hết pin nên tự động tắt máy. Rơi vào đường cùng, Từ Thành Liệt đành phải mặc quần áo đi ra ngoài, thậm chí không thèm rửa mặt.
Cảm giác bất an trong lòng anh càng lúc càng mãnh liệt. Đi xuống bãi đậu xe ngầm, lái xe thẳng đến sân bay quốc tế, tốc độ tăng vọt trên đường đi, tâm trạng nặng nề hơn bao giờ hết.
Tất cả mọi thứ xảy ra đêm qua quá đột ngột và vội vàng.
Tuy anh nắm quyền chủ động trong suốt quá trình, nhưng mỗi khi anh muốn buông tha Thẩm Viên Tinh, cô lại quấn lấy, hôn anh, quyến rũ anh. Cho đến khi Từ Thành Liệt bị cơn buồn ngủ và sự mỏi mệt đánh gục, quên mất mình ngủ lúc nào.
Anh ngủ cực kỳ sâu, không thể thoát ra khỏi giấc mơ, căn bản không biết Thẩm Viên Tinh rời đi khi nào.
Khi cơn gió chiều thổi mắt anh đau nhức, Từ Thành Liệt cuối cùng đã tới sân bay quốc tế Nguyệt Thành.
Anh chưa kịp nói cho Thẩm Viên Tinh biết, trong thời gian bọn họ chiến tranh lạnh, anh không thật sự giận cô.
Chỉ cố gắng hết sức để nghĩ cách, muốn cùng cô đi ra nước ngoài du học mà thôi.
Anh không thể chịu đựng được việc phải xa cô, huống chi là hai năm lâu như vậy……
Có rất nhiều máy bay cất cánh và hạ cánh mỗi ngày.
Hành khách đến và đi cũng nhiều, bóng người hỗn loạn. Muốn tìm được ai đó, căn bản không có khả năng.
Hơn nữa, Từ Thành Liệt không biết chuyến bay của Thẩm Viên Tinh cất cánh khi nào. Có lẽ cô đã rời khỏi Nguyệt Thành từ lâu.
Hơn 3 giờ chiều, Từ Thành Liệt trở về khách sạn.
Bởi vì không trả phòng kịp thời nên một phần tiền đặt cọc đã được dùng để bù đắp chi phí phát sinh. Ngoài ra, hai gói Okatomo và mười gói Durex đều bị tháo ra, sau khi trừ phí, tiền đặt cọc không còn nhiều.
Trả phòng xong, Từ Thành Liệt mượn cục sạc, bật lại điện thoại di động.
Thấy WeChat có một tin nhắn chưa đọc, tim Từ Thành Liệt ngừng đập nửa nhịp, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, lan khắp người trong nháy mắt.
Anh đứng dưới ánh nắng rực rỡ, nhưng không cảm nhận được sự ấm áp, giống như một cái xác lạnh ngắt vừa được lấy ra khỏi tủ đông.
Từ Thành Liệt thậm chí không dám nhấp vào tin nhắn WeChat, cảm thấy sau khi đọc tin nhắn WeChat, anh và Thẩm Viên Tinh sẽ hoàn toàn kết thúc.
Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của Từ Thành Liệt rất chính xác. Sau khi lê thân thể mệt mỏi vào ghế lái, anh vẫn bấm vào tin nhắn.
【Thẩm Viên Tinh: Từ Thành Liệt, em đi đây. Đừng chờ em, chúng ta…… chia tay đi.】
Hai chữ “chia tay” dường như được in đậm và phóng to, khắc sâu trong mắt Từ Thành Liệt.
Anh ngồi trong xe, cả người lạnh như băng, không gian chật hẹp trong nháy mắt tràn ngập hơi lạnh, áp suất không khí cực thấp.
Từ Thành Liệt muốn bóp điện thoại di động biến dạng, ngọn núi lửa đang ngủ yên trong lòng anh đang lặng lẽ phun trào, tia lửa văng khắp nơi, bụi bay mù mịt khắp trời đất, khiến anh không thở được.
Qua một hồi lâu, Từ Thành Liệt thở dốc kịch liệt, rõ ràng không chớp mắt, nhưng nước mắt ẩm ướt nóng hổi lại theo khóe mắt chảy xuống chẳng kiêng dè, giống như van bị mở đột ngột.
Tầm nhìn của anh ngày càng mơ hồ, càng không nhìn rõ chữ trên di động.
Cảm giác đau đớn tê tái cõi lòng bắt đầu từ ngực trái Từ Thành Liệt, lan ra khắp người, làm người ta đau đớn muốn chết.
Bàn tay cầm di động dần dần thả lỏng, các ngón tay không ngừng run rẩy.
Trái tim tan nát, Từ Thành Liệt ngửa đầu dựa vào ghế, đau đớn nhắm mắt lại.
Trong đầu anh toàn là Thẩm Viên Tinh tối hôm qua, cô chủ động, nhiệt tình, liều mạng nghênh đón, hóa ra là cô đã hạ quyết tâm trong lòng, muốn chia tay với anh.
Hiện giờ, Từ Thành Liệt đã hiểu được tất cả những điều mà tối qua anh không thể nghĩ ra.
Thẩm Viên Tinh tới gặp anh là để bồi thường cho anh, dùng chính bản thân cô. Thảo nào tối hôm qua, mỗi lần anh quan tâm đ ến cô, cô đều không đau không ngứa. Đau cũng sẽ không kêu to, nhẫn nhịn đến mức khóe mắt ướt át ửng đỏ, cũng không chịu từ bỏ.
Từ Thành Liệt chợt bật cười, tự giễu châm chọc, kèm theo tiếng khóc nức nở.
Anh vùi đầu vào vô lăng, hai vai run rẩy trong chiếc xe chật chội, một lúc lâu sau, Từ Thành Liệt mới ngẩng đầu lên, cầm di động trả lời tin nhắn của Thẩm Viên Tinh: 【Anh tưởng em tới yêu anh. Nhưng mà Thẩm Viên Tinh, sao em tàn nhẫn vậy? Cho anh yêu, rồi đánh anh vào mười tám tầng địa ngục.】
Lúc Từ Thành Liệt gõ chữ, hai tay đều run rẩy. Không biết là bởi vì đau buồn hay là tức giận, anh gõ bàn phím rất mạnh.
Điều buồn cười là, khi anh lấy hết dũng khí để gửi tin nhắn, bị Thẩm Viên Tinh từ chối.
Phía sau tin nhắn là một dấu chấm than đỏ tươi, và lời nhắc liên quan bên dưới.
Đối phương đã bật xác minh bạn bè, nhưng bạn chưa phải là bạn của anh ấy (cô ấy) ……
Nhìn dấu chấm than, Từ Thành Liệt đột nhiên cười to.
Anh tiếp tục thử gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho Thẩm Viên Tinh, mặc dù biết làm vậy là vô dụng. Chẳng qua chỉ để chứng minh lại, Thẩm Viên Tinh đã chặn mọi thông tin liên lạc của anh.
Nhưng Từ Thành Liệt vẫn gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho cô một cách máy móc và chết lặng, hết tin này đến tin khác, dấu chấm than đầy màn hình.
Thật lâu sau, Từ Thành Liệt lau nước mắt trên mặt.
Tự giễu, không cam lòng, buồn bã, tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc phức tạp trôi đi theo thời gian, cuối cùng tan biến trong nước mắt.
Anh tìm được một tia lý trí, gọi điện thoại cho Thẩm Minh Xuyên.
Nhưng Thẩm Minh Xuyên cũng ra nước ngoài hôm nay, trường của anh khác thành phố với Thẩm Viên Tinh. E rằng giờ đang ở trên máy bay, cho nên tạm thời không liên lạc được.
Từ Thành Liệt đành phải để lại tin nhắn, hỏi thông tin chuyến bay của Thẩm Viên Tinh, và nơi ở bên nước ngoài.
Anh muốn đuổi theo, hỏi cô vì sao đối xử với anh như vậy, cô có từng yêu anh hay không?
–
kế hoạch của Từ Thành Liệt bị xáo trộn.
Anh vừa gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Xuyên xong, thì nhận được điện thoại của mẹ anh, Tạ Minh Tĩnh.
Nói rằng Từ Văn Chính bị tai nạn giao thông trong lúc đi công tác, hiện giờ đang nằm trong bệnh viện Nhân Dân số 1 Lâm Thành. Chuyện này như sét đánh ngang tai, khiến Từ Thành Liệt phải tạm thời bỏ mọi kế hoạch.
Từ Văn Chính bị thương ở chân, không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng trong nhà chỉ có Từ Thành Liệt đang nghỉ hè, có thể lo việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày cho ông.
Vì thế, chuyện ra nước ngoài tìm Thẩm Viên Tinh bị gác lại.
Hết kỳ nghỉ hè, Từ Thành Liệt trở về Nam Thành.
Một kỳ nghỉ trôi qua, những người và những thứ xung quanh anh đã thay đổi hoàn toàn.
Trên diễn đàn của trường lan truyền rất nhiều tin đồn về Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh, không ít người kết luận rằng cả hai đã chia tay vì Thẩm Viên Tinh được chọn làm sinh viên trao đổi đi du học.
Nhưng đây chỉ là tin đồn vô căn cứ, chưa bao giờ được người trong cuộc xác minh.
Từ Thành Liệt không có phản ứng gì về việc này.
Trong ký túc xá của họ, Thẩm Minh Xuyên đã ra nước ngoài, còn lại ba người.
Cao Thần và Kiều Anh Tuấn đều quan tâm đến trạng thái tình cảm của Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh, nhưng cho dù bọn họ nói bóng nói gió như thế nào, Từ Thành Liệt vẫn cắn chặt răng, không chịu tiết lộ.
Thẩm Minh Xuyên cũng không có tin tức gì, nói rằng chị anh rất ít khi liên lạc với anh sau khi ra nước ngoài.
Mỗi lần anh truy vấn về Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh đều làm lơ, giả chết, tóm lại không trực tiếp trả lời.
Ngày tháng trôi qua, từ thu sang đông, Nam Thành lại nghênh đón đợt tuyết đầu tiên trong năm.
Vào ngày sinh nhật Từ Thành Liệt, Kiều Anh Tuấn và Cao Thần cùng anh ngồi ở quán ăn khuya đến hơn nửa đêm, uống đến say khướt.
Anh khóc khi say, không nói gì. Chỉ nói mớ lúc không cầm lòng được, gọi “Tinh Tinh”.
Kiều Anh Tuấn và Cao Thần là người ngoài cuộc, chỉ có thể vò đầu bứt tóc lo lắng suông cho Từ Thành Liệt.
Cho đến vài ngày sau, đúng ngày sinh nhật Thẩm Viên Tinh, một bài đăng nổi lên trên diễn đàn.
Cao Thần và Kiều Anh Tuấn mới hoàn toàn hiểu toàn bộ câu chuyện, khịt mũi coi thường Thẩm Viên Tinh, ghét cái ác như kẻ thù.
Buổi sáng ngày 13 tháng 11, trên diễn đàn của trường xuất hiện bài đăng về Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt trên trang đầu.
Tiêu đề: Tôi không tin vào tình yêu nữa. Thẩm Viên Tinh là kẻ lừa đảo!
Cao Thần thấy bài đăng này trước, bấm vào thì thấy hình chụp một quyển nhật ký.
Cuốn nhật ký có ghi dòng chữ “Kế hoạch tác chiến lớn để đào ‘nền móng’ của Liễu Tinh Đồng”.
Ngoài tiêu đề, chữ ký và ngày tháng ở trang đầu cũng rất bắt mắt.
Tên của Thẩm Viên Tinh tựa như một cái búa tạ, đập vào lòng mỗi người.
Người đăng bài gửi rất nhiều hình, đều là nội dung cụ thể của quyển “Kế hoạch tác chiến lớn”.
Trong đó bao gồm các bước tấn công Từ Thành Liệt. Bắt đầu từ bữa giao lưu, chạy vào ban đêm, bữa sáng, xem phim…… Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Thẩm Viên Tinh.
Lúc Từ Thành Liệt thấy tấm hình trong bài đăng, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt một hồi lâu. Sau khi hồng hào trở lại, anh kìm nén sóng to gió lớn trong mắt, ôm trái tim đau đớn gần như chết lặng, hít thở thật sâu.
Sau đó tránh ánh mắt họ, không nghe những lời chỉ trích của Cao Thần và Kiều Anh Tuấn đối với Thẩm Viên Tinh, và sự quan tâm đối với anh.
“Thẩm Viên Tinh ác quá, sao lại đối xử với A Liệt như vậy chỉ vì muốn trả thù Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng!” Kiều Anh Tuấn chống nạnh, đi tới đi lui trong ký túc xá.
Lúc đó, Từ Thành Liệt đã rời ký túc xá, không biết để làm gì.
Trong ký túc xá chỉ còn Cao Thần và Kiều Anh Tuấn đang bất bình cho Từ Thành Liệt.
Cao Thần xoa lông mày, không ngờ chuyện hoang đường như vậy.
Điều duy nhất anh không nghĩ ra ngay lúc này, tại sao nhật ký của Thẩm Viên Tinh bị phơi bày trên diễn đàn.
Cô đã ra nước ngoài, theo lý thuyết cuốn nhật ký của cô đã được mang đi, hoặc để trong ký túc xá, không ai động vào. Sao đột nhiên bị người ta chụp hình rồi đăng lên diễn đàn của trường?
Chuyện này nhanh chóng có đáp án. Vào ngày thứ ba sau khi sự kiện nhật ký bùng nổ, Giang Tụng của khoa kiến trúc cầm cuốn sổ nhật ký đến tìm Từ Thành Liệt.
Hai người gặp nhau ở ban công nhỏ cuối hành lang ký túc xá, Giang Tụng đưa quyển nhật ký đã được gói lại cho Từ Thành Liệt, “Xin lỗi Từ Thành Liệt, cái này…… trở về với chủ nhân ban đầu của nó.”
Lúc đầu, Từ Thành Liệt không biết anh ta đưa cái gì, mở giấy gói bên ngoài, lật cuốn sổ ra, nhìn chữ ký ở trang đầu, anh mới hiểu.
Trái tim thắt lại dữ dội, nỗi đau lặng lẽ lan tràn.
Từ Thành Liệt nhịn xuống, gương mặt vô cảm nhìn Giang Tụng, lạnh giọng hỏi anh ta: “Tại sao rơi vào tay cậu?”
“Cậu là người đăng lên diễn đàn?”
Giang Tụng bị ánh mắt lạnh lùng nham hiểm của anh khóa lại, co rúm một chút, vội vàng giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm…… Mấy hôm trước tớ lấy chuyển phát nhanh đã bất cẩn lấy sai.”
Quyển nhật ký này được gửi từ nước ngoài. Chuyển phát nhanh cho chung cư của sinh viên nam bị ứ đọng trong phòng trực, Giang Tụng tình cờ cũng có vài chuyển phát nhanh quốc tế, không nhìn kỹ nên đã cầm toàn bộ.
Kết quả, chuyển phát nhanh quốc tế cho Từ Thành Liệt bị kẹp ở trong đó, anh ta mang về căn nhà thuê bên ngoài trường học.
Trong trường, không ai biết Giang Tụng quen với Liễu Tinh Đồng, càng không ai biết bọn họ thuê nhà ở chung bên ngoài trường.
Vì vậy, Giang Tụng không ngờ, Liễu Tinh Đồng tự mình mở chuyển phát nhanh gửi cho Từ Thành Liệt sau khi phát hiện anh lấy nhầm chuyển phát nhanh.
“Bài đăng trên diễn đàn…… Tớ đã kêu cô ấy xóa rồi.”
“Thứ này chắc do đàn chị Thẩm gửi cho cậu, nên trở về với chủ nhân ban đầu.” Giang Tụng giải thích mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Nhân tiện còn đề cập, anh ta đã chia tay Liễu Tinh Đồng bởi vì chuyện này.
Từ Thành Liệt không muốn nghe, anh chỉ siết chặt quyển nhật ký, trong lòng ngập tràn phỏng đoán dụng ý của Thẩm Viên Tinh khi gửi nhật ký cho anh.
Cô không yêu anh phải không? Cho nên không muốn lừa anh, nhất định phải chặt đứt tất cả hy vọng trong lòng anh.
Ngay cả những điều tốt đẹp trong quá khứ cũng không chịu để lại cho anh, nhất quyết ép anh tỉnh táo lại. Nhất định phải đưa chứng cứ xác thực đến nói cho anh biết…… mọi chuyện trước đây đều là giả, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, cô không có một chút thật lòng nào?
–
Sau khi quyển nhật ký được gửi về nước, Thẩm Viên Tinh vẫn luôn chờ một email.
Bắt đầu chờ từ ngày sinh nhật Từ Thành Liệt, chờ đến ngày sinh nhật của mình.
Lâm Kiều đột nhiên liên lạc với cô, hỏi cô đã đưa quyển nhật ký “Kế hoạch tác chiến lớn để đào ‘nền móng’ của Liễu Tinh Đồng” cho ai.
Thẩm Viên Tinh hơi ngớ người, ấp úng một lúc lâu cũng không nói ra được gì.
Cô hỏi ngược lại Lâm Kiều, vì sao hỏi chuyện này. Lâm Kiều đã kể cho cô nghe mọi chuyện xảy ra trên diễn đàn của trường.
【Lâm Kiều: Tinh Tinh, cậu thật sự không có chút cảm tình nào đối với nam thần hay sao? Hai ngươi chia tay thiệt ư?】
【Lâm Kiều: Xin lỗi cậu, tại tớ gợi ý lúc trước…… Tớ cho rằng hai người có thể phát triển tình cảm, từ giả thành thật……】
【Lâm Kiều: Hiện tại có nhiều người mắng cậu trên diễn đàn, cậu có muốn đi tìm nam thần xin lỗi không?】
Thẩm Viên Tinh không trả lời tin nhắn của cô, trong lòng như có tảng băng chìm xuống. Vừa lạnh vừa nặng, lạnh đến mức khiến cô khó thở, máu bị tắc nghẽn.
Thảo nào cô không nhận được email.
Hóa ra đây là đáp án của Từ Thành Liệt.
Anh chọn công khai tội ác của cô.
Thẩm Viên Tinh nằm lên bàn, nhắm mắt lại, chịu đựng nỗi đau xé rách lòng, qua một lúc lâu mới ngồi dậy, hít một hơi thật sâu.
Cô nhìn vào tấm gương trên bàn, nhìn mình trong gương. Mỉm cười một cách khó khăn.
“Như vậy cũng tốt.” Thẩm Viên Tinh lẩm bẩm.
Từ Thành Liệt lựa chọn công khai xử phạt cô…… Vậy cô không còn nợ anh nữa.
Bây giờ anh nhất định cực kỳ hận cô.
Thẩm Viên Tinh hít sâu một hơi, chôn ý nghĩ này vào tận đáy lòng, dự định phủ bụi nó và Từ Thành Liệt.
–
Trong hai năm du học, Thẩm Viên Tinh dành toàn tâm toàn ý cho việc học, trong lòng không có gì khác, khép kín cảm xúc.
Những người bên cạnh đều nói cô không thú vị, mỗi ngày ngoại trừ học tập chỉ là học tập, không biết hưởng thụ cuộc sống.
Mỗi lần nghe những lời như thế, Thẩm Viên Tinh đều cười cho qua.
Bây giờ, cô rất chắc về những gì mình muốn.
Là học xong về nước, học cao học, tham gia kỳ thi công chức, sau đó làm công việc mà cô hằng mơ ước.
Về phần Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh không còn hỏi thăm chuyện của anh nữa.
Họ hoàn toàn cắt đứt liên lạc, thành hai đường thẳng song song, từng người dũng cảm tiến về phía trước trên con đường riêng của mình.
Ngày kết thúc cuộc sống du học, về nước nhận bằng tốt nghiệp, Thẩm Viên Tinh kín đáo trở về Nam Đại.
Cầm chứng chỉ, và giấy giới thiệu của Nam Đại vào đại học S làm nghiên cứu sinh. Trước khi rời Nam Thành, Thẩm Viên Tinh đi ăn một bữa với đám Lâm Kiều.
Trong bữa ăn, nghe Lâm Kiều nói về Từ Thành Liệt sau một thời gian dài.
Lâm Kiều nói rằng, Từ Thành Liệt đã chuyển trường sau học kỳ hai của năm ba, nghe nói đổi chuyên ngành, ra nước ngoài học tiếp.
Tô Mộng và Lý Thành Hoan đều tỏ vẻ hiểu ý, đối với Từ Thành Liệt, Nam Đại là một nơi cực kỳ thương tâm, anh muốn thoát đi là chuyện rất bình thường.
Thẩm Viên Tinh hiểu những điều này. Cô cho rằng qua hai năm, cô sẽ không gợn sóng với bất cứ chuyện gì liên quan đến Từ Thành Liệt. Nhưng nghe đám Lâm Kiều nói Nam Đại là một nơi cực kỳ thương tâm đối với Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh vẫn đau âm ỉ trong lòng.
Sự tự trách lại ập tới.
May mắn là, ngày hôm sau cô rời Nam Thành, hạ quyết tâm sẽ không bao giờ trở lại thành phố này nữa.
Thời gian tựa như đồng hồ cát, nhìn có vẻ trôi qua rất chậm, nhưng khi chợt nhìn lại, sẽ cảm thấy, hóa ra thời gian đi quá nhanh, giống như bóng câu qua cửa sổ.
Hết ba năm cao học, Thẩm Viên Tinh đã tham gia kỳ thi công chức sau khi nhận được chứng chỉ.
Từ lúc chính thức bắt đầu làm việc, Thẩm Viên Tinh luôn ở tại thành phố S, chưa bao giờ rời đi.
Mãi cho đến năm cô 30 tuổi, cấp trên ra lệnh, muốn chuyển cô đến đội cảnh sát hình sự Nguyệt Thành.
Cuộc sống của Thẩm Viên Tinh vốn không thay đổi trong những năm qua, cuối cùng mới có chút biến động.
Ngày lên đường tới Nguyệt Thành, Thẩm Viên Tinh hiếm hoi lại nghĩ tới Từ Thành Liệt.
Bảy năm, gần tám năm, chuyến tàu cao tốc từ thành phố S đến Nguyệt Thành đã thay đổi, khung cảnh ngoài cửa sổ cũng khác rất nhiều.
Thẩm Viên Tinh còn nhớ đêm trước khi cô ra nước ngoài, cô đi tàu cao tốc đến Nguyệt Thành, lúc đó là ngày mưa tầm tã giữa hè, nhớ dáng người thẳng tắp cao lớn của chàng trai, và khách sạn đó, những nụ hôn của anh mỗi lúc một sâu hơn.
Khi tàu cao tốc đến ga, Thẩm Viên Tinh không khỏi nghĩ đến một chuyện buồn cười thật hoang đường.
Nguyệt Thành là quê hương của Từ Thành Liệt. Liệu một ngày nào đó, cô có bất ngờ gặp lại anh ở thành phố xa lạ mà quen thuộc này không?
Ý nghĩ này chợt lướt qua, Thẩm Viên Tinh kéo valy đi ra cửa, cong môi cười tự giễu. Thủy triều dâng lên trong lòng một lúc, đập mạnh vào tường trái tim, rồi lặng lẽ rút đi.
Cô cười bản thân gần đây đọc quá nhiều tiểu thuyết lãng mạn, suy nghĩ đã bắt đầu lệch khỏi thực tế.
Thật đáng buồn và nực cười.
–
Lượng người ở ga tàu cao tốc Nguyệt Thành đông hơn bảy năm trước, dường như mở rộng hơn, ra khỏi ga, các tòa nhà xung quanh đặc biệt xa lạ.
Thẩm Viên Tinh bước xuống bậc thang trong làn gió xuân ấm áp của tháng ba, băng qua cầu vượt, đi đến ngã tư bên kia đường để đợi.
Chờ khoảng mười phút, một chiếc Volkswagen màu bạc dừng lại trước mặt cô. Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, Thẩm Minh Xuyên đeo kính gọng vàng ngồi ở ghế lái hơi nghiêng người, nhếch khóe môi cười với cô còn rạng rỡ hơn ngày xuân.
“Chị, lên xe, ở đây không thể dừng lâu.”
Thẩm Viên Tinh đáp lại, bỏ valy vào cốp xe, sau đó giẫm giày cao gót đến bên ghế phụ, mở cửa xe, ngồi vào.
Cô vừa lên xe, Thẩm Minh Xuyên lập tức lái xe rời đi. Hoàn toàn không chú ý tới chiếc Land Rover màu đen đậu tạm bên lề đường cách họ một khoảng.
Trong xe Land Rover, người đàn ông ngồi ngay ngắn ở ghế lái mặc áo sơmi màu đen.
Anh đặt tay lên vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, chứng kiến cô gái mặc váy đen, đeo kính râm, cười tươi rói ngồi vào ghế phụ của chiếc Volkswagen màu trắng bạc.
Không hiểu sao, trái tim người đàn ông thắt lại, vô thức chạm vào ngôi sao được thêu trên cổ tay áo. Anh cong ngón tay, nắm thật chặt.