• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 57: TẤT CẢ NGHỈ VIỆC HẾT

Diệp Khôn vội vội vàng vàng thay y phục rồi dưới sự hộ tống của bốn cẩm vệ Long Hổ, lén lén lút lút tránh các tiểu thái giám, tiểu cung nữ, lẻn ra Tây Hoa Viên như một tên trộm.

Hoàng cung lớn như thế, có biết bao cung, điện, cửa ra vào tầng tầng lớp lớp giống như một mê cung khổng lồ, nếu không có người quen đường dẫn đi, chắc chắn sẽ bị lạc.

Thân là cận vệ sát sườn của Hoàng Thượng, không chỉ phải thuộc lòng tất cả quy tắc trong cung mà còn phải thuộc địa hình, lối đi trong cung như lòng bàn tay, bát đại cẩm vệ Long Hổ những lúc rảnh rỗi thường nhờ các thái giám lâu năm thuộc đường dẫn đi, đi hết hoàng cung, học thuộc địa hình, lúc này dẫn đường cho Hoàng Thượng dễ như trở bàn tay.

Hoàng cung có bốn cổng chính, vô số cổng phụ, Diệp Khôn muốn ra khỏi cung từ chỗ nào cũng chưa xác định, chỉ tạm thời quyết định, hôm nay sẽ ra từ cửa phụ ở phía Tây.

Trong cung có đến mấy cái hoa viên, chiếm diện tích rất lớn, Tây Hoa Viên này là một trong số đó, trồng kỳ hoa dị thảo, giả sơn non bộ, hoa thơm nức mũi, làm người say mê.

Diệp Đại Thiên Tử là người yêu hoa, nhưng không phải là hoa tươi, mà là mỹ nữ, cho nên, đối với các hoa tươi đang khoe sắc đầy vườn, anh căn bản không có chút xíu tâm trạng thưởng thức nào.

Huýttt…

Phía không xa đột nhiên có tiếng huýt sáo gọi ngựa truyền tới, tiếng vó ngựa cồm cộp, theo sau là tiếng ồn ào, Diệp Khôn ngẩn ra, nghe âm thanh, dường như có không ít ngựa đang chạy chồm, kẻ nào to gan dám gây ồn ào trong chốn hoàng cung trang nghiêm như thế này, không sợ bị mất đầu sao?

Người có võ công xứng đáng đứng đầu bát đại cẩm vệ Long Hổ Cung Nam Thiên chỉ tay về phía Tây Bắc, thấp giọng giải thích: “Hoàng Thượng, bên đó là sân tập cưỡi ngựa đánh cầu, bọn họ đang luyện tập.”

Nghe Nam Cung Thiên giải thích xong, Diệp Khôn hiểu ra, thực ra nó giống như môn Polo hay còn gọi là Mã cầu ở thời hiện đại, là một môn thể thao, trong cung, hàng năm có vô số cuộc thi được tổ chức để giải trí cho Hoàng Thượng và các phi tử.

Hoàng thành mỗi năm sẽ tổ chức cuộc thi mã cầu một lần, những gia đình quan lại, vương tướng quyền quý đều có một, hai đội trong nhà, mỗi lần có cuộc thi, bọn họ đều toàn lực tham gia, không chỉ để giành giải thưởng mà còn làm nở mặt nở mày chủ tử. Đương nhiên, cuộc thi tổ chức mỗi năm một lần này, mãi mãi là đội mã cầu Hoàng gia vô địch, chơi xuất thần giành giải quán quân.

Nếu ngươi chê sống lâu quá, chán sống rồi, không muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa, thì chỉ cần đánh thắng đội mã cầu Hoàng gia, làm mất mặt Hoàng Thượng, nhất định Ngài ấy sẽ ‘long nhan thịnh nộ’, thành toàn cho ‘tâm nguyện’ của ngươi.

“Đi xem xem.” Diệp Khôn không có hứng thú với mã cầu, anh chỉ đột nhiên nhớ ra chuyện lệnh cho Hồ Chiêu Lĩnh, phó chỉ huy sứ của Hổ Báo Kỵ lập lại tổ Hổ Báo Kỵ.

Tài chính của nước Đại Chu trước mắt vẫn đang cạn kiệt, cứu tế vùng bị nạn phương Bắc tạo thành lỗ hổng, chiến sự Mạc Bắc, số lượng lương thảo binh sĩ dùng hàng ngày là một con số kinh người, phí thanh toán điều trị thương tích, tiền trợ cấp cho các gia đình có binh sỹ chết trên chiến trường, … càng nhiều không kể xiết, các đội quân đóng ở biên giới các nước, đã mấy tháng nay không được phát lương bổng rồi.

Anh lệnh cho Hồ Tiêu Vân lập lại tổ Hổ Báo Kỵ, bản thân Hoàng đế anh đây cũng không lấy ra được một đồng nào chi trả, đừng nói đến vũ khí trang bị, chiến mã, quả thực là xấu hổ.

Kỵ binh có tính cơ động cao, là đội quân xông pha chiến đấu không thể thiếu, bất kỳ Quân vương của quốc gia nào cũng đều lập một đôi quân binh kỵ, nhưng binh kỵ cũng là đội hình tốn tiều nhiều của nhất, trừ nước Kim ở phía Bắc lấy du mục là chủ yếu có được hàng triệu thiết mã ra thì những Hoàng đế khác không dám lập quá nhiều đội binh kỵ, quy mô cũng chỉ khoảng trăm nghìn trở xuống là nhiều rồi.

Diệp Đại Thiên Tử muốn tiền đến sắp điên rồi, hai mắt phát sáng, toàn hình tiền, vì thế hắn đã đề nghị tiết kiệm, mỗi bữa chỉ ăn ba món mặn một món canh, các phi tử năm món mặn một món canh, trở thành vị quân vương tiết kiệm nhất trong lịch sử, keo kiệt bủn xỉn nhất trên thế giới.

Nhưng anh vừa thay đổi, số bạc tiết kiệm được từ ăn uống quả thực khá nhiều, chỉ là, tên Hoàng đế đáng chết lúc sống hoang phí vô độ, làm lụn bại của cải, để lại cho anh một cái quốc khố gần như trống không, để cho tên Hoàng đế giả là anh phải nai lưng ra mà đắp vào.

Mỗi đội cầu có sáu đội viên chủ lực, hai đội là mười hai người, số người dự bị cũng phải trên hai mươi người, cộng thêm các loại huấn luyện, thân thích cũng tổ chức hai đội cầu, một ngày tiêu tốn không ít bạc, huống hồ còn cần vài chục đến vài trăm con chiến mã béo tốt khỏe mạnh.

Đối với Diệp Khôn mà nói, đây quả thực là sự lãng phí quá quá lớn!

Trên sân đánh cầu rộng lớn, bằng phẳng, hai đội cầu đang thi đấu vô cùng căng thẳng, các cầu thủ cưỡi trên các con chiến mã cao to hùng dũng, khua gậy đánh cầu trong tay, chơi hết mình, cuộc thi đấu vô cùng đặc sắc, thu hút các thành viên dự bị và một số tiểu cung nữ, thái giám rảnh rỗi chạy đến xem.

Đệch, cũng có phải cuộc thi bóng đá đặc sắc đâu, có gì mà xem? Anh không phải là người mê bóng lắm, những cũng khá thích xem giải Serie A, giải châu Âu, giải cúp Thế giới, anh thích nhất là đội AC Milan với dưới thời tam tấu vĩ đại nhất Hà Lan, đó cũng là thời kỳ hoàng kim của đội AC Milan.

Diệp Đại Thiên Tử đến từ thế giới hiện đại đã xem nhiều, thấy nhiều đủ loại môn thể thao đa dạng, hoa mắt với các kỹ thuật, bản lĩnh, nên anh không có hứng thú gì với môn mã cầu cổ đại này.

Thánh thượng đột nhiên giá lâm, những tiểu thái giám, cung nữ đang xem say mê bị giật mình mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống thỉnh an, đến các thành viên đội mã cầu đang thi đấu cũng cuống cuồng xuống ngựa, quỳ rạp xuống hàng loạt.

“Bình thân hết đi, các ngươi cứ tiếp tục.” Diệp Khôn phất tay áo, quay người đi, làm cho tất cả mọi người quay sang nhìn nhau, trong lòng hoảng sợ không yên.

Diệp Đại Thiên Tử bây giờ còn phải vội đến Lưu Hương Các dỗ mỹ nhân, cũng lười quan tâm đến đám người kia, dù sao thì, đây sẽ là trận thi đấu cuối cùng của đội mã cầu, vì sau ngày mai, bọn họ đều bị sa thải hết.

Đừng trách anh đây quá tàn nhẫn, đạp vỡ bát kiếm cơm của mấy người, bây giờ quốc gia đang lâm nguy, vì Đại Chu, vì giang sơn của anh đây, vì lý tưởng vĩ đại của anh, chỉ đành hy sinh mấy em thôi.

Ở hiện đại, sống ở thành phố lớn, Diệp Khôn chỉ được nhìn thấy chiến mã trên tivi, trong phim, chưa từng được nhìn thấy ngoài đời, anh không hiểu chút gì về ngựa cả, nhưng cũng nhìn ra được những chiến mã mà đội mã cầu đang cưỡi cao to, khỏe mạnh, xứng được gọi là ngựa tốt.

Hai đội mã cầu, cũng phải đến năm mươi, sáu mươi con ngựa tốt, tuy là ít đến đáng thương nhưng cũng coi như là một sự ủng hộ đối với Hồ Chiêu Lĩnh, quan trọng là được lòng người.

Ngươi xem, Trẫm đã giải tán đội mã cầu yêu thích nhất, đưa hết ngựa tốt cho ngươi, Hồ Chiêu Lĩnh ngươi không trung thành tận tụy với Trẫm, không chấn chỉnh lại Hổ Báo Kỵ, thì quá có lỗi với sự quan tâm, kỳ vọng của Trẫm.

Nghĩ đến mà đắc ý, Diệp Khôn bất giác thấp giọng cười thầm, làm cho bốn cẩm vệ Long Hổ đang theo sát bảo vệ đều vẻ mặt hoang mang, nhưng, vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên cười, đây không phải là câu hỏi bọn họ dám hỏi, chuyện không nên biết, tốt nhất đừng biết, chức trách của bọn họ là bảo vệ sự an toàn cho Hoàng Thượng.

Diệp Khôn lẻn ra khỏi Hoàng cung rồi, nhưng không đi thẳng đến Lưu Hương Các mà đi đến cứ điểm bí mật của Hắc Y Vệ trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK