CHƯƠNG 56: TỪ ẤY QUÂN VƯƠNG KHÔNG TẢO TRIỀU
Lúc Hồ Chiêu Lĩnh ra khỏi đại môn hoàng cung, trời đã sáng tỏ, hắn cả đêm không ngủ, nhưng lại không hề mệt mỏi, mà ngược lại, cả người tinh thần phấn chấn, tinh lực dồi dào, ý chí sục sôi.
Hoàng Thượng lệnh cho hắn tổ chức lại Hổ Báo Kỵ, hơn nữa, còn phải tăng quy mô lên một vạn người, chiến mã ít nhất cũng phải hơn hai mươi lăm ngàn con, trong vòng ba năm, nếu hắn không thể huấn luyện Hổ Báo Kỵ thành đội quân tinh nhuệ thì Hoàng Thượng sẽ tịch biên tài sản nhà hắn.
Một vạn thiết mã, lập hai đội, mỗi đội năm ngàn người, do hai phó chỉ huy sứ chia ra thống lĩnh, mỗi quân chia làm năm doanh, người giám quân gọi là doanh úy, mỗi doanh có một ngàn người, chia làm hai đội lớn, mỗi đội lại chia thành đội nhỏ trăm người.
Chỉ cần có đủ tiền bạc, lương thực, vũ khí, trang bị, chiến mã, hai năm rưỡi thôi, hắn có tự tin tuyệt đối sẽ huấn luyện được Hổ Báo Kỵ thành đội quân đạt được yêu cầu do Hoàng Thượng đưa ra.
Hoàng Thượng nói rồi, ngài sẽ không hỏi đến chuyện của Hổ Báo Kỵ, còn cho đặc quyền, Hổ Báo Kỵ sẽ được cung cấp vũ khí khôi giáp tốt nhất, Hồ Chiêu Lĩnh làm thế nào thì làm, còn về trước mắt, tài chính đang căng thẳng, tạm thời khó lấy được bạc, Hoàng Thượng bảo hắn cứ yên tâm tuyển chọn binh sĩ huấn luyện trước đã.
Hồ Chiêu Lĩnh hiểu, Hoàng Thượng muốn đầu tư để Hổ Báo Kỵ trở thành đội quân thiết kỵ tinh nhuệ mạnh nhất nước Đại Chu, binh sĩ phải là những binh sĩ lão luyện có sức khỏe cường tráng, từng qua trăm trận chiến.
Mỗi một binh sĩ không chỉ phải cưỡi ngựa thuần thục mà còn phải có kỹ thuật bắn cung trên lưng ngựa như kỵ binh của quân Kim, hơn nữa, bắn cung cũng phải chuẩn, yêu cầu thấp nhất là bắn trúng hai mũi tên một, không thì loại.
Bắn cung dưới đất hay trên ngựa thì đa số binh sĩ đều biết, cưỡi ngựa thuần thục, yêu cầu này cũng không khó, khó phải là bắn tên trên lưng ngựa, khi ngựa đang chạy, mà còn phải bắn chuẩn.
Đồng thời còn phải luyện chiến thuật bầy sói, các tiểu đội phải có sự phối hợp yểm trợ với nhau, cái này mới là khó, nhưng Hồ Chiêu Lĩnh vẫn có tự tin tuyệt đối.
Hồ Chiêu Lĩnh lúc này tràn đầy nhiệt huyết, ý chí sục sôi, hắn quay đầu nhìn Hoàng cung đồ sộ hùng vĩ, siết chặt nắm tay, thầm thốt lời thề: “Hoàng Thượng yên tâm, thần nhất định không phụ Thánh ân!”
Trong cung Càn Thanh, Diệp Khôn sau khi bàn chuyện suốt đêm với Hồ Chiêu Lĩnh, lúc này buồn ngủ ngáp một cái dài, mí mắt nặng trĩu díp lại, Lan Phi và Hạnh Chiêu Dung đau lòng không thôi, phục vụ Hoàng Thượng ăn canh gà hầm sâm rồi lại hầu hạ Hoàng Thượng đi ngủ.
Diệp Khôn đã quen rồi, buổi tối không ôm mỹ nữ thì không ngủ được. Lan Phi bất đắc dĩ, đành để mặc anh ôm, ngủ một giấc ngắn cùng anh.
Còn về triều sớm, Diệp Khôn đã báo nghỉ, vì long thể không khỏe, miễn triều sớm, còn tấu chương thì dặn đại tổng quản nội thị Tô Xuân Vinh để vào ngự thư phòng, đợi xem xét, phê duyệt sau.
Lúc Diệp Khôn tỉnh dậy, đã qua giờ ngọ.
Người bên gối tóc mai hơi rối, áo ngủ nửa kín nửa hở, dáng vẻ biếng nhác lúc mới ngủ dậy càng tăng thêm vẻ phong vận quyến rũ rung động lòng người.
Diệp Khôn ngủ được mấy tiếng, tinh thần đã khỏe khoắn lại, huống hồ, bây giờ anh đang ở giai đoạn sung mãn nhất của đàn ông, suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không quan tâm gì khác.
“Hoàng…Hoàng Thượng…” Lan Phi hơi giật mình, từ chối theo bản năng, bây giờ đang là ban ngày mà…
Diệp Khôn cười khúc khích: “Tóc mây, mặt hoa, gót sen bước,
Đêm xuân nồng, nương náu màn đào.
Giận đêm ngắn, mặt trời lên cao,
Quân vương từ ấy không tảo triều.”
Lan Phi không khỏi ngẩn ngơ, tuy nói là các vị Hoàng tử từ nhỏ đã phải tiếp nhận dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng thực tài của vị này chỉ e là còn chưa đủ trình độ đỗ tú tài, không ngờ còn làm được bài thơ hay như thế?
Chỉ là… chỉ là…
Mới ngẩn người thất thần một lúc mà quần áo đã bị cởi sạch, Lan Phi khẽ thở dài một tiếng, từ bỏ chống cự, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, khuôn mặt thẹn thùng, vừa thích, vừa lo lắng.
“Hoàng Thượng…” Nàng thấp giọng thở gấp: “Đây là…là thơ Hoàng Thượng làm tặng cho thần thiếp…sao?”
Nữ tử trong thiên hạ ai mà không quan tâm, yêu thích nhan sắc của mình chứ? Tóc mây, mặt hoa, gót sen bước, đây là những lời tán tụng Hoàng Thượng dành cho tư dung của nàng, sao không khiến nàng vui thích cho được? Đêm xuân nồng, nương náu màn đào, đây là sự sủng ái Hoàng Thượng dành cho nàng, làm nàng cảm thấy hạnh phúc gấp bội, nhưng câu cuối Quân vương từ ấy không tảo triều làm nàng vừa mừng vừa lo.
Ai không muốn có được ân sủng của Hoàng thượng chứ? Hoàng Thượng vì nàng không tảo triều xử lý chính sự làm nàng vừa cảm thấy thích thú vừa hạnh phúc, thậm chí còn cảm động, nhưng nếu Hoàng Thượng chỉ trầm mê trong nhan sắc của nàng, không xử lý chính sự quốc gia, vậy thì nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, tai họa của nước Đại Chu mất.
“Hoàng Thượng, thần thiếp có được ân sủng của ngài, là niềm vinh dự của thiếp.” Lan Phi tìm mọi cách lấy lòng, đồng thời cố gắng để bản thân giữ tỉnh táo: “Thần thiếp rất vui, chỉ là, Hoàng Thượng nên lấy quốc sự làm trọng, nếu không thì thần thiếp sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.”
Diệp Khôn cười nói: “Ái Lam Yến tâm, đương nhiên Trẫm hiểu điều đó, quốc sự là quan trọng, hì hì, nhưng mà, cũng không thể lạnh nhạt với ái phi được, nàng nói có đúng không?”
Aanh giống như kỵ sĩ vô địch, quất ngựa truy phong, quyết chiến sa trường, trong một lúc, giường lắc lư, màn lay động, phụ họa theo là tiếng rên rỉ trầm thấp có tiết tấu làm tiêu hồn đục cốt người nghe.
Làm cho Hạnh Chiêu Dung vừa từ ngoài chạy vào xấu hổ khẽ kêu một tiếng rồi vội vàng quay lưng lại, Hoàng Thượng và Lan Phi đang vui vẻ, nàng cũng không phải chưa từng hầu hạ, cũng đã từng phóng đãng rồi, nhưng bây giờ đang ban ngày ban mặt…
Diệp Khôn giày vò vài tiếng đồng hồ nữa, đến khi Lan Phi luôn miệng xin tha, đôi mắt quyến rũ trợn trắng rồi anh mới dừng lại, Hạnh Nhi hầu hạ anh tắm rửa.
“Hạnh Nhi.” Diệp Khôn thoải mái nằm trong bồn tắm lớn, hưởng thụ sự hầu hạ của Hạnh Nhi, móng vuốt sói không an phận sờ lung tung.
“Hoàng Thượng…” Hạnh Nhi hờn dỗi túm giữ lại móng vuốt sói đang làm loạn kia, má đỏ thẹn thùng, có vẻ giận dữ, nhưng vẻ xuân tình càng nhiều hơn.
Nàng cũng coi như là đã trải qua rồi, Hoàng Thượng giày vò Lan Phi mấy tiếng, nàng cũng thấy, cũng nghe từng ấy tiếng, lúc này, chân đã mềm nhũn ra, Hoàng Thượng còn sờ lung tung thêm nữa, nàng căn bản không thể hầu hạ được.
Hoàng Thượng tuy còn chưa nói hết câu nhưng nàng đã hiểu rồi, Hoàng Thượng làm muốn hỏi nàng, vừa rồi sao không cùng bay gì gì đó, sao nàng không xấu hổ cho được?
Bay gì gì đó đã đủ hoang đàng rồi, hơn nữa còn đang là ban ngày…
Haizz, Hoàng Thượng tuy là sủng ái Lan Phi, nhưng… nhưng làm vào lúc này thì bừa bãi quá…
Nàng không biết rằng, vị Hoàng Thượng giả danh này ở kiếp sau còn chưa từng nắm tay con gái, bình thường chỉ thân thiết với ‘năm ngón tay’, không biết đã xem qua biết bao nhiêu bộ phim AV rồi, trong đầu nhiều suy nghĩ phóng đãng bừa bãi, bây giờ xuyên không lại trở thành chân long thiên tử, những sự phóng đãng đó tất nhiên sẽ được thực hiện.
Sáng sớm dậy đã vận động một trận, sau khi tắm xong, Diệp Khôn cảm thấy tinh thần sảng khoái, ăn cũng ngon miệng hơn. Ăn xong, anh đến ngự thư phòng phê duyệt tấu chương mà đã đại thần trình lên.
Phê duyệt được khoảng hai mươi mấy bản tấu chương thì đột nhiên anh nhớ ra hôm nay có cuộc tụ họp ở đỉnh núi Phụng Hà, Thanh Ngọc bọn họ đang mỏi mắt chờ anh, lúc này, trong lòng các nàng ấy không biết có bao nhiêu oán hận với anh nữa?
Diệp Khôn không khỏi hét lên một tiếng quỷ khóc thần sầu: “Chết rồi…”