Đường đến bệnh viện không xa, ngoài mặt Phạm Thanh Khê không có biểu hiện gì nhưng chỉ cô mới biết bản thân giống như đang ngồi trên đống lửa.
Mạnh Nguyệt Chi gọi vài cuộc gọi, xác định vị trí chính xác của nàng mới báo cho cô một tiếng.
Từ khi đến bệnh viện, Tiểu Linh tỏ ra rất lúng túng. Không biết đám phóng viên làm sao có được tin tức, ở ngoài cửa giống như hổ rình mồi. Tiểu Linh thầm mắng trong bụng, nếu bọn họ dám đăng bậy bạ, nhất định phải chửi một trận.
Phạm Thanh Khê rất nhanh thì đến nơi, Tiểu Linh giống như với được sợi rơm cứu mạng, trong mắt lộ ra mừng rỡ lẫn lo lắng: "Phạm tổng, cô đến rồi."
Phạm Thanh Khê lên tiếng: "Tình hình sao rồi?"
Tiểu Linh cũng không rõ, cô nàng hít hít cái mũi: "Chắc là bị dị ứng, người chị Dung đều đỏ hết."
Phạm Thanh Khê nhíu mày thật chặt, không biết đang nghĩ gì.
Vừa lúc này thì cửa phòng bệnh cũng mở ra, nhìn vào trong có thể thấy Lam Thư Dung đang nằm đó, trạng thái không tốt lắm.
Phạm Thanh Khê liếc mắt một cái rồi hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, tình hình sao rồi? Có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ hơi đẩy kính: "Bị dị ứng Salicylic acid, đây là thành phần có trong mỹ phẩm, nhưng mà nồng độ có hơi cao bất thường."
Tiểu Linh hơi nhăn mày: "Bình thường chị Dung vẫn sử dụng mỹ phẩm có sao đâu ah?"
Bác sĩ đáp: "Trước đem mấy loại cô ấy hay dùng đi kiểm tra thử. Tạm thời chúng tôi đã làm sạch vùng bị ngứa và bôi thuốc điều trị. Những ngày tới sẽ kết hợp với uống thuốc. Mọi người nhớ nhắc nhở cô ấy hạn chế chạm vào vùng ngứa."
"Chúng tôi biết rồi, làm phiền bác sĩ."
Tiểu Linh không đợi được chạy vào phòng trước, khóe mắt đỏ au: "Huhu chị Dung, chị không sao chứ?"
Lam Thư Dung cố ngăn lại cảm giác ngứa ngáy, lắc lắc đầu: "Không sao, chỉ là có hơi khó chịu."
"Khó chịu chỗ nào?"
Lam Thư Dung hơi giật mình, nàng không nghĩ Phạm Thanh Khê sẽ đến, lại còn nhìn thấy bộ dạng này của mình. Nhưng mà trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của cô, nàng có chút xúc động muốn khóc.
"Huhu, Phạm Thanh Khê, cô nói có phải tôi sẽ bớt đẹp đi không?"
Phạm Thanh Khê tiến lên mấy bước, đổi vị trí với Tiểu Linh. Lam Thư Dung cũng không thèm giữ hình tượng, trực tiếp ôm lấy eo cô.
"Huhu, tôi biết bình thường mình xinh đẹp đến làm người ta ghen tị, nhưng mà ông trời cũng không được vì thế mà làm như vậy với tôi chứ, huhu."
Phạm Thanh Khê bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ lưng nàng: "Đừng khóc, bác sĩ nói sẽ không sao."
Tiểu Linh cũng tiếp lời: "Phải đó chị Dung, da chị bình thường không có hay dị ứng, em nghĩ trong chuyện này nhất định có vấn đề."
Lam Thư Dung cũng không quan tâm lời Tiểu Linh nói lắm, trong đầu nàng lúc này chỉ có hai thứ. Một là nhan sắc mình có nguy cơ bị tổn hại, hai là Phạm Thanh Khê đang ở đây.
Mạnh Nguyệt Chi là người vào cuối cùng, nhìn thấy tư thế của Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung cũng không hoài nghi gì.
"Phạm tổng, tôi đã thay Lam tiểu thư xin nghỉ mấy ngày. Bên ngoài đang có rất nhiều phóng viên, nên xử lý thế nào?"
Phạm Thanh Khê im lặng một lúc rồi nói: "Nói cô ấy làm việc quá độ nên ngất xỉu, hiện tại cần nghỉ ngơi, mong họ không làm phiền."
Mạnh Nguyệt Chi gật đầu: "Tôi đi xử lý."
Tiểu Linh cũng nối đuôi chạy theo: "Em về lấy mỹ phẩm cho bác sĩ kiểm tra. Phạm tổng, có thể nhờ cô chăm sóc chị Dung một lát không?"
Lam Thư Dung nghe xong cũng ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Phạm Thanh Khê.
Người kia nói: "Được."
Thật ra theo kế hoạch cô sẽ phải bay về Lạc Dương trong đêm nay, nhưng mà xem tình hình hiện tại vẫn phải ở thêm một thời gian nữa.
Sau khi Mạnh Nguyệt Chi và Lâm Tiểu Linh đi, Lam Thư Dung mới buông Phạm Thanh Khê ra.
Nàng nói với cô: "Bác sĩ dặn phải bôi thuốc thường xuyên, Phạm Thanh Khê, cô đến giúp tôi đi."
Mẩn đỏ trên người nàng vẫn chưa lặn hết, cảm giác ngứa ngáy rất khó chịu. Nhưng mà Lam Thư Dung lại là người chú trọng nhan sắc cho nên tinh thần tự chủ rất cao, cố gắng không để lại trên người bất kỳ vết thương tích nào.
Chỉ là nếu như Phạm Thanh Khê đã ở đây rồi, nàng nhất định phải nhân cơ hội làm nũng một chút.
Phạm Thanh Khê cầm lấy lọ thuốc, hỏi nàng: "Ngứa chỗ nào?"
Nàng đưa tay chỉ chỉ: "Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này..."
Cô đưa mắt nhìn theo động tác của nàng, cho đến khi ngón tay dừng ở chỗ nào đó, tai cô lại không tự chủ đỏ lên.
Lam Thư Dung chớp chớp mắt: "Sao vậy?"
Phạm Thanh Khê lắc đầu: "Không có gì, tôi giúp cô."
Phần da bị dị ứng không quá rộng, chủ yếu là phần mặt, cổ và một chút chỗ xương quai xanh.
Cô dùng tay lấy thuốc, cảm giác mát lạnh nhanh chóng lan ra trên đầu ngón tay, nhưng mà một khi chạm vào trên da thịt của nàng, không hiểu sao lại trở nên rất nóng.
"Lúc nãy bác sĩ bảo tôi bị dị ứng thành phần thuốc trong mỹ phẩm, nhưng mà từ khi vào đoàn đến nay tôi cũng không có tự mình trang điểm, như vậy vấn đề chắc chắn nằm ở mấy thợ trang điểm kia rồi."
"Ừm, đợi bác sĩ kiểm tra là sẽ có kết quả."
Sau khi giúp nàng bôi xong phần mặt, đến phần cổ thì ngón tay của cô có hơi dừng lại. Hai người không phải lần đầu tiên tiếp xúc da thịt, nhưng mà từ trước đến nay đều là nàng chủ động, cô cũng chưa có thực sự làm gì.
Bây giờ nhìn đến chiếc cần cổ xinh đẹp và xương quai xanh mảnh khảnh, không hiểu sao lại cảm thấy rất khát nước.
Phạm Thanh Khê suy nghĩ rất nhiều, vì thế mà trở nên thất thần.
"Nè, Phạm Thanh Khê, nhanh một chút, tôi ngứa ah."
Cô lúc này mới hoàn hồn lại, cố gắng ngăn những cảm xúc không nên, giúp nàng bôi xong hết thảy.
Mạnh Nguyệt Chi cũng đã trở lại, mang theo một giỏ trái cây: "Đám phóng viên đã giải quyết xong. Các cảnh quay của Lam tiểu thư tạm thời đẩy xuống. Đạo diễn Quách nói cô cứ dưỡng bệnh cho khỏe, ngày mai cô ấy sẽ ghé thăm."
"Nói với cô ta không cần, phiền chết đi được."
Phạm Thanh Khê bắt được trọng điểm, cô hỏi: "Sao vậy?"
Lam Thư Dung lúc này cũng không muốn che giấu nữa, ngược lại nàng rất muốn xem biểu tình của cô.
"Chính là cô ta muốn theo đuổi tôi, tôi biết tôi xinh đẹp, tính tình cũng tốt nhưng cô ta cũng không cần trắng trợn như vậy chứ."
Nàng nói xong thì hơi nghiêng đầu nhìn Phạm Thanh Khê, nhưng mà người kia hình như một chút cũng không để ý.
Lam Thư Dung bĩu môi: "Nè, cô không quan tâm chút nào sao?"
Người kia hơi chớp mắt: "Không làm gì quá đáng là được."
Lam Thư Dung đối với câu trả lời này ngoài thất vọng thì chính là rất thất vọng. Ít nhất cô cũng phải nói gì đó chứ, cái này rõ ràng cho dù Quách Tử Du có đuổi tới cũng không phải là chuyện của cô.
"Cô ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ."
Nàng nói xong thì trực tiếp nằm xuống trùm kín chăn, Phạm Thanh Khê sợ nàng làm thuốc lan đi hết nên mấp máy môi muốn nhắc nhở, chỉ là rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn ra ngoài.
"Phạm tổng, đêm nay ở lại đây sao?"
"Ừm, giúp tôi đặt một phòng khách sạn. Cô có thể về trước để giải quyết công việc."
Kế hoạch sáp nhập đã thảo luận xong, công việc còn phải xử lý rất nhiều, bây giờ cô không thể về nhưng cô tin tưởng Mạnh Nguyệt Chi có thể xử lý tốt.
"Được rồi, cô có muốn đi ăn tối không hay là?"
"Đặt cơm về đi, tôi đợi cô ấy ăn cùng."
Mạnh Nguyệt Chi lại gật đầu một cái, cũng không nói tiếp.
Lam Thư Dung cũng không thực sự muốn ngủ, nàng chỉ là giận dỗi cô, không ngờ cô vậy mà bỏ đi thật. Nàng tức đến muốn giậm chân.
Sau khi trở lại, Tiểu Linh nhìn biểu tình của nàng mà có chút ngây ngốc: "Chị Dung, khó chịu sao?"
Đúng thật là rất khó chịu, khó chịu ở trong lòng.
Nàng nói: "Phạm Thanh Khê kia đâu rồi?"
"Em thấy Phạm tổng đang đứng ngoài kia nói chuyện với bác sĩ, chắc là muốn làm rõ sự tình."
Lam Thư Dung nghe vậy thì hơi cong môi: "Phải vậy chứ."
Nàng quả thực rất dễ hài lòng, rõ ràng giây trước là vì chuyện của Quách Tử Du mới không vui, giây sau nghe người kia có chút quan tâm mình thì lại quăng hết mọi thứ sau đầu.
"Chị đói chưa, em gọt trái cây cho chị ăn nha."
"Ừm."
Lam Thư Dung đáp.
Khi Phạm Thanh Khê mang theo đồ ăn trở vào thì thấy nàng đang vui vẻ ăn trái cây, lúc nhìn thấy cô nàng còn ngoắc ngoắc: "Phạm Thanh Khê, đến đây."
Phạm Thanh Khê bước vài bước đi đến, nàng liền đưa miếng trái cây đến trước mặt cô: "Há miệng."
Cô phối hợp há miệng, vị ngọt nhanh chóng tiếp xúc với đầu lưỡi rồi tràn ra khắp nơi trên cơ thể.
Tiểu Linh thấy như vậy thì ngây thơ cảm thán: "Bình thường cũng không thấy chị Dung đối với ai như vậy nha."
Lam Thư Dung đắc ý nhướng mày: "Đó là đương nhiên."
Cô nàng thò cái đầu lại: "Chị Dung, em cũng muốn ăn."
Lam Thư Dung liền quăng cái dĩa cho cô nàng: "Em đến tự ăn đi."
Lâm Tiểu Linh bĩu môi, Phạm Thanh Khê hơi mỉm cười.
"Ăn trái cây có no không, tôi có mua ít cháo, có muốn ăn không?"
"Tôi ăn cháo, vậy cô ăn gì?"
Phạm Thanh Khê hất cằm về phía chỗ thức ăn: "Đều mua rất nhiều."
"Vậy được, đến giúp tôi đi."
Nàng không ngần ngại đưa ra yêu cầu, muốn cô chăm sóc đến tận răng, mà cô thì cũng rất phối hợp.
"Đợi một hai ngày nữa sẽ có kết quả kiểm tra, sau khi xuất viện nhớ chú ý một chút."
Cô vẫn biết trong giới này trắng đen lẫn lộn, chỉ là còn chưa đụng chuyện, chưa hình dung được là có thể làm đến mức nào.
Lam Thư Dung nuốt xuống ngụm cháo, gật gật đầu: "Tôi biết rồi, chỉ còn một tháng nữa là xong, rất nhanh thôi."
Phạm Thanh Khê lúc này mới yên tâm, yên lặng giúp nàng ăn cháo.
===
Tác giả có lời muốn nói:
Mình không làm việc trong ngành Y, mọi kiến thức đề cập không đúng hoàn toàn nên mọi người không nên tin hoặc áp dụng.
Mạnh Nguyệt Chi gọi vài cuộc gọi, xác định vị trí chính xác của nàng mới báo cho cô một tiếng.
Từ khi đến bệnh viện, Tiểu Linh tỏ ra rất lúng túng. Không biết đám phóng viên làm sao có được tin tức, ở ngoài cửa giống như hổ rình mồi. Tiểu Linh thầm mắng trong bụng, nếu bọn họ dám đăng bậy bạ, nhất định phải chửi một trận.
Phạm Thanh Khê rất nhanh thì đến nơi, Tiểu Linh giống như với được sợi rơm cứu mạng, trong mắt lộ ra mừng rỡ lẫn lo lắng: "Phạm tổng, cô đến rồi."
Phạm Thanh Khê lên tiếng: "Tình hình sao rồi?"
Tiểu Linh cũng không rõ, cô nàng hít hít cái mũi: "Chắc là bị dị ứng, người chị Dung đều đỏ hết."
Phạm Thanh Khê nhíu mày thật chặt, không biết đang nghĩ gì.
Vừa lúc này thì cửa phòng bệnh cũng mở ra, nhìn vào trong có thể thấy Lam Thư Dung đang nằm đó, trạng thái không tốt lắm.
Phạm Thanh Khê liếc mắt một cái rồi hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, tình hình sao rồi? Có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ hơi đẩy kính: "Bị dị ứng Salicylic acid, đây là thành phần có trong mỹ phẩm, nhưng mà nồng độ có hơi cao bất thường."
Tiểu Linh hơi nhăn mày: "Bình thường chị Dung vẫn sử dụng mỹ phẩm có sao đâu ah?"
Bác sĩ đáp: "Trước đem mấy loại cô ấy hay dùng đi kiểm tra thử. Tạm thời chúng tôi đã làm sạch vùng bị ngứa và bôi thuốc điều trị. Những ngày tới sẽ kết hợp với uống thuốc. Mọi người nhớ nhắc nhở cô ấy hạn chế chạm vào vùng ngứa."
"Chúng tôi biết rồi, làm phiền bác sĩ."
Tiểu Linh không đợi được chạy vào phòng trước, khóe mắt đỏ au: "Huhu chị Dung, chị không sao chứ?"
Lam Thư Dung cố ngăn lại cảm giác ngứa ngáy, lắc lắc đầu: "Không sao, chỉ là có hơi khó chịu."
"Khó chịu chỗ nào?"
Lam Thư Dung hơi giật mình, nàng không nghĩ Phạm Thanh Khê sẽ đến, lại còn nhìn thấy bộ dạng này của mình. Nhưng mà trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của cô, nàng có chút xúc động muốn khóc.
"Huhu, Phạm Thanh Khê, cô nói có phải tôi sẽ bớt đẹp đi không?"
Phạm Thanh Khê tiến lên mấy bước, đổi vị trí với Tiểu Linh. Lam Thư Dung cũng không thèm giữ hình tượng, trực tiếp ôm lấy eo cô.
"Huhu, tôi biết bình thường mình xinh đẹp đến làm người ta ghen tị, nhưng mà ông trời cũng không được vì thế mà làm như vậy với tôi chứ, huhu."
Phạm Thanh Khê bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ lưng nàng: "Đừng khóc, bác sĩ nói sẽ không sao."
Tiểu Linh cũng tiếp lời: "Phải đó chị Dung, da chị bình thường không có hay dị ứng, em nghĩ trong chuyện này nhất định có vấn đề."
Lam Thư Dung cũng không quan tâm lời Tiểu Linh nói lắm, trong đầu nàng lúc này chỉ có hai thứ. Một là nhan sắc mình có nguy cơ bị tổn hại, hai là Phạm Thanh Khê đang ở đây.
Mạnh Nguyệt Chi là người vào cuối cùng, nhìn thấy tư thế của Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung cũng không hoài nghi gì.
"Phạm tổng, tôi đã thay Lam tiểu thư xin nghỉ mấy ngày. Bên ngoài đang có rất nhiều phóng viên, nên xử lý thế nào?"
Phạm Thanh Khê im lặng một lúc rồi nói: "Nói cô ấy làm việc quá độ nên ngất xỉu, hiện tại cần nghỉ ngơi, mong họ không làm phiền."
Mạnh Nguyệt Chi gật đầu: "Tôi đi xử lý."
Tiểu Linh cũng nối đuôi chạy theo: "Em về lấy mỹ phẩm cho bác sĩ kiểm tra. Phạm tổng, có thể nhờ cô chăm sóc chị Dung một lát không?"
Lam Thư Dung nghe xong cũng ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Phạm Thanh Khê.
Người kia nói: "Được."
Thật ra theo kế hoạch cô sẽ phải bay về Lạc Dương trong đêm nay, nhưng mà xem tình hình hiện tại vẫn phải ở thêm một thời gian nữa.
Sau khi Mạnh Nguyệt Chi và Lâm Tiểu Linh đi, Lam Thư Dung mới buông Phạm Thanh Khê ra.
Nàng nói với cô: "Bác sĩ dặn phải bôi thuốc thường xuyên, Phạm Thanh Khê, cô đến giúp tôi đi."
Mẩn đỏ trên người nàng vẫn chưa lặn hết, cảm giác ngứa ngáy rất khó chịu. Nhưng mà Lam Thư Dung lại là người chú trọng nhan sắc cho nên tinh thần tự chủ rất cao, cố gắng không để lại trên người bất kỳ vết thương tích nào.
Chỉ là nếu như Phạm Thanh Khê đã ở đây rồi, nàng nhất định phải nhân cơ hội làm nũng một chút.
Phạm Thanh Khê cầm lấy lọ thuốc, hỏi nàng: "Ngứa chỗ nào?"
Nàng đưa tay chỉ chỉ: "Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này..."
Cô đưa mắt nhìn theo động tác của nàng, cho đến khi ngón tay dừng ở chỗ nào đó, tai cô lại không tự chủ đỏ lên.
Lam Thư Dung chớp chớp mắt: "Sao vậy?"
Phạm Thanh Khê lắc đầu: "Không có gì, tôi giúp cô."
Phần da bị dị ứng không quá rộng, chủ yếu là phần mặt, cổ và một chút chỗ xương quai xanh.
Cô dùng tay lấy thuốc, cảm giác mát lạnh nhanh chóng lan ra trên đầu ngón tay, nhưng mà một khi chạm vào trên da thịt của nàng, không hiểu sao lại trở nên rất nóng.
"Lúc nãy bác sĩ bảo tôi bị dị ứng thành phần thuốc trong mỹ phẩm, nhưng mà từ khi vào đoàn đến nay tôi cũng không có tự mình trang điểm, như vậy vấn đề chắc chắn nằm ở mấy thợ trang điểm kia rồi."
"Ừm, đợi bác sĩ kiểm tra là sẽ có kết quả."
Sau khi giúp nàng bôi xong phần mặt, đến phần cổ thì ngón tay của cô có hơi dừng lại. Hai người không phải lần đầu tiên tiếp xúc da thịt, nhưng mà từ trước đến nay đều là nàng chủ động, cô cũng chưa có thực sự làm gì.
Bây giờ nhìn đến chiếc cần cổ xinh đẹp và xương quai xanh mảnh khảnh, không hiểu sao lại cảm thấy rất khát nước.
Phạm Thanh Khê suy nghĩ rất nhiều, vì thế mà trở nên thất thần.
"Nè, Phạm Thanh Khê, nhanh một chút, tôi ngứa ah."
Cô lúc này mới hoàn hồn lại, cố gắng ngăn những cảm xúc không nên, giúp nàng bôi xong hết thảy.
Mạnh Nguyệt Chi cũng đã trở lại, mang theo một giỏ trái cây: "Đám phóng viên đã giải quyết xong. Các cảnh quay của Lam tiểu thư tạm thời đẩy xuống. Đạo diễn Quách nói cô cứ dưỡng bệnh cho khỏe, ngày mai cô ấy sẽ ghé thăm."
"Nói với cô ta không cần, phiền chết đi được."
Phạm Thanh Khê bắt được trọng điểm, cô hỏi: "Sao vậy?"
Lam Thư Dung lúc này cũng không muốn che giấu nữa, ngược lại nàng rất muốn xem biểu tình của cô.
"Chính là cô ta muốn theo đuổi tôi, tôi biết tôi xinh đẹp, tính tình cũng tốt nhưng cô ta cũng không cần trắng trợn như vậy chứ."
Nàng nói xong thì hơi nghiêng đầu nhìn Phạm Thanh Khê, nhưng mà người kia hình như một chút cũng không để ý.
Lam Thư Dung bĩu môi: "Nè, cô không quan tâm chút nào sao?"
Người kia hơi chớp mắt: "Không làm gì quá đáng là được."
Lam Thư Dung đối với câu trả lời này ngoài thất vọng thì chính là rất thất vọng. Ít nhất cô cũng phải nói gì đó chứ, cái này rõ ràng cho dù Quách Tử Du có đuổi tới cũng không phải là chuyện của cô.
"Cô ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ."
Nàng nói xong thì trực tiếp nằm xuống trùm kín chăn, Phạm Thanh Khê sợ nàng làm thuốc lan đi hết nên mấp máy môi muốn nhắc nhở, chỉ là rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn ra ngoài.
"Phạm tổng, đêm nay ở lại đây sao?"
"Ừm, giúp tôi đặt một phòng khách sạn. Cô có thể về trước để giải quyết công việc."
Kế hoạch sáp nhập đã thảo luận xong, công việc còn phải xử lý rất nhiều, bây giờ cô không thể về nhưng cô tin tưởng Mạnh Nguyệt Chi có thể xử lý tốt.
"Được rồi, cô có muốn đi ăn tối không hay là?"
"Đặt cơm về đi, tôi đợi cô ấy ăn cùng."
Mạnh Nguyệt Chi lại gật đầu một cái, cũng không nói tiếp.
Lam Thư Dung cũng không thực sự muốn ngủ, nàng chỉ là giận dỗi cô, không ngờ cô vậy mà bỏ đi thật. Nàng tức đến muốn giậm chân.
Sau khi trở lại, Tiểu Linh nhìn biểu tình của nàng mà có chút ngây ngốc: "Chị Dung, khó chịu sao?"
Đúng thật là rất khó chịu, khó chịu ở trong lòng.
Nàng nói: "Phạm Thanh Khê kia đâu rồi?"
"Em thấy Phạm tổng đang đứng ngoài kia nói chuyện với bác sĩ, chắc là muốn làm rõ sự tình."
Lam Thư Dung nghe vậy thì hơi cong môi: "Phải vậy chứ."
Nàng quả thực rất dễ hài lòng, rõ ràng giây trước là vì chuyện của Quách Tử Du mới không vui, giây sau nghe người kia có chút quan tâm mình thì lại quăng hết mọi thứ sau đầu.
"Chị đói chưa, em gọt trái cây cho chị ăn nha."
"Ừm."
Lam Thư Dung đáp.
Khi Phạm Thanh Khê mang theo đồ ăn trở vào thì thấy nàng đang vui vẻ ăn trái cây, lúc nhìn thấy cô nàng còn ngoắc ngoắc: "Phạm Thanh Khê, đến đây."
Phạm Thanh Khê bước vài bước đi đến, nàng liền đưa miếng trái cây đến trước mặt cô: "Há miệng."
Cô phối hợp há miệng, vị ngọt nhanh chóng tiếp xúc với đầu lưỡi rồi tràn ra khắp nơi trên cơ thể.
Tiểu Linh thấy như vậy thì ngây thơ cảm thán: "Bình thường cũng không thấy chị Dung đối với ai như vậy nha."
Lam Thư Dung đắc ý nhướng mày: "Đó là đương nhiên."
Cô nàng thò cái đầu lại: "Chị Dung, em cũng muốn ăn."
Lam Thư Dung liền quăng cái dĩa cho cô nàng: "Em đến tự ăn đi."
Lâm Tiểu Linh bĩu môi, Phạm Thanh Khê hơi mỉm cười.
"Ăn trái cây có no không, tôi có mua ít cháo, có muốn ăn không?"
"Tôi ăn cháo, vậy cô ăn gì?"
Phạm Thanh Khê hất cằm về phía chỗ thức ăn: "Đều mua rất nhiều."
"Vậy được, đến giúp tôi đi."
Nàng không ngần ngại đưa ra yêu cầu, muốn cô chăm sóc đến tận răng, mà cô thì cũng rất phối hợp.
"Đợi một hai ngày nữa sẽ có kết quả kiểm tra, sau khi xuất viện nhớ chú ý một chút."
Cô vẫn biết trong giới này trắng đen lẫn lộn, chỉ là còn chưa đụng chuyện, chưa hình dung được là có thể làm đến mức nào.
Lam Thư Dung nuốt xuống ngụm cháo, gật gật đầu: "Tôi biết rồi, chỉ còn một tháng nữa là xong, rất nhanh thôi."
Phạm Thanh Khê lúc này mới yên tâm, yên lặng giúp nàng ăn cháo.
===
Tác giả có lời muốn nói:
Mình không làm việc trong ngành Y, mọi kiến thức đề cập không đúng hoàn toàn nên mọi người không nên tin hoặc áp dụng.