Quán bar Thiên Nhai lại có một ngày nhộn nhịp. Dưới ánh đèn mờ ảo, có một bóng dáng đang uyển chuyển lắc lư theo điệu nhạc.
Cô gái ấy mặc bộ đồ bó sát màu đen khoe trọn những đường cong quyến rũ. Đôi chân dài miên man không ngừng chuyển động trên sàn nhà rồi lại đến cây cột dài trước mặt.
Giống như đã rất quen thuộc, cô nhanh chóng hóa thân thành một con rắn, theo bản năng uốn lượn xung quanh cột một cách linh hoạt. Khi tiếng nhạc bắt đầu dồn dập, cô lại xoay người làm ra vài động tác khó. Mái tóc dài màu nâu cũng theo đó mà bung xõa khiến cho những người có mặt la hét không ngừng.
Cho đến khi tiếng nhạc gần kết thúc, cô lại xoay 360 độ rồi tiếp đất một cách nhẹ nhàng.
Đám người xung quanh lập tức mang theo ly rượu tiến lại gần tỏ ý làm quen. Mộc Hi Vi chọn một ly gần nhất nhấp một ngụm, sau đó để lại một nụ cười rồi tìm đến chỗ Phạm Thanh Khê.
Phạm Thanh Khê thật ra không quá thích những nơi như thế này. Từ sau khi về nước đây chỉ mới là lần thứ hai cô đến đây. Mà cả hai lần đều do nể mặt Mộc Hi Vi mà đến.
Ngược lại Mộc Hi Vi thì đã quá quen thuộc, cô ấy còn có cổ phần của Thiên Nhai, thỉnh thoảng có hứng sẽ lên sân khấu biểu diễn mấy đường vũ đạo.
Khách quen đối với cô cũng xem như quen mặt nhưng hết lần này đến lần khác, chỉ có cô chọn họ chứ họ không thể chọn cô.
Chuyện này cũng không quá khó để lý giải. Thiên Nhai là một nơi chỉ dành cho những nhân vật đặc biệt, mà nhân vật đặc biệt thì ít nhiều đều có quen biết lẫn nhau, không thể không biết Nhị tiểu thư Mộc gia.
"Thấy thế nào?"
Mộc Hi Vi vừa ngồi xuống liền hỏi, mồ hôi trên người còn chưa kịp khô.
Phạm Thanh Khê lắc lắc ly rượu trong tay: "So với lần trước thì hình như ngày càng điêu luyện."
"Tất nhiên. Em có biết múa cột tốn rất nhiều thể lực không? Vừa hay chị đây rất dẻo dai."
Mộc Hi Vi vừa nói vừa đưa gương mặt của mình từng lúc kề sát vào chóp mũi Phạm Thanh Khê. Phạm Thanh Khê theo bản năng nghiêng người về sau một chút.
Mộc Hi Vi cong môi: "Em đúng là không có chút nào thay đổi."
Cô vừa nói vừa cầm ly rượu, một hơi uống cạn.
Phạm Thanh Khê nghe xong cũng không có phản hồi, tiếp tục lắc lắc ly rượu trong tay.
Hai người im lặng một lát thì lại nghe Mộc Hi Vi lên tiếng: "Chuyện lần trước chị nói em đã cân nhắc qua chưa?"
Phạm Thanh Khê có hơi khó hiểu hỏi lại: "Là chuyện nào?"
"Chính là chuyện, chuyện người lớn."
Mộc Hi Vi tỏ ra bất đắc dĩ nhưng trong ánh mắt không giấu nỗi mong đợi cùng một chút tò mò.
Nghe xong lời này, Phạm Thanh Khê có chút mất tự nhiên, cô hắng giọng: "Đã cân nhắc qua."
Mộc Hi Vi mở to mắt, khóe môi hơi cong lên: "Vậy... em có muốn thử một chút?"
Mặt Phạm Thanh Khê có hơi đỏ lên nhưng giọng nói vẫn như cũ lạnh nhạt: "Cũng đã thử qua."
"Ah..?
"Thử qua? Thử qua cái gì? Em em em... chẳng lẽ?"
Người thành thục như Mộc Hi Vi giờ phút này đây cũng tự biết mình có chút thất thố. Cô vẫn chưa tiêu hóa kịp thông tin mình vừa nghe thấy.
Nhưng mà Phạm Thanh Khê lại gật đầu: "Như chị nghĩ."
"Ah..."
Mộc Hi Vi cố gắng ngăn đi cảm giác chua xót đang cuồn cuộn trong lòng. Cô ngước mắt, cố gắng làm ra bộ dáng tự nhiên.
Chỉ ngủ với người khác thôi mà, dù sao cô cũng đâu có giữ mình trong sạch. Chỉ cần Phạm Thanh Khê chưa có bạn gái, cô vẫn còn cơ hội.
Mộc Hi Vi hít sâu một hơi, thử dò hỏi: "Nếu đã thử qua, vậy cảm thấy thế nào?"
Phạm Thanh Khê nhớ lại cảm giác đêm hôm đó, có chút không thể diễn tả bằng lời. Nhưng mà vốn dĩ cô là một người tương đối kín kẽ, lại không thích nói nhiều. Vì thế đã chủ động từ chối trả lời chủ đề này.
"Chị Hi Vi, cái đó hình như cũng không quan trọng lắm?"
Mộc Hi Vi dừng trong giây lát, sau đó cười cười: "Haha, là chị nhiều chuyện."
Phạm Thanh Khê lắc đầu tỏ vẻ không sao. Dù gì với giao tình giữa cô và Mộc Hi Vi thì hỏi chuyện này cũng không phải quá đáng.
Ngồi thêm được một lát thì Mộc Hi Vi lại có điện thoại rời đi. Phạm Thanh Khê cũng không hỏi nhiều nhưng với hiểu biết của cô thì chắc chắn lại là tình nhân nhỏ.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần 12 giờ đêm, vượt quá thời gian nghỉ ngơi thường ngày của cô.
Vì đã uống rượu không thể lái xe nên cô lấy điện thoại định gọi người lái hộ, nào ngờ lại nhìn thấy tin nhắn của Lam Thư Dung.
Lam Thư Dung: [Phạm tổng, cô ngủ chưa?]
Nếu là bình thường, cô sẽ không trả lời. Nhưng không biết hôm nay có phải do ảnh hưởng của hơi rượu hay không, cô lại không muốn làm lơ tin nhắn của Lam Thư Dung nữa.
[Vẫn chưa. Cô thì sao?]
Màn hình điện thoại vừa tắt lại sáng lên, Lam Thư Dung trực tiếp gọi đến.
Phạm Thanh Khê bắt máy: "Chờ tôi một lát."
Cô nói xong thì nhanh chân di chuyển ra ngoài, cơn gió lạnh vừa lúc thổi đến khiến cô rùng mình một cái.
"Được rồi. Lam tiểu thư, cô chưa ngủ sao?"
Giọng nói nhẹ tênh của Lam Thư Dung rất nhanh truyền đến: "Vừa đi tham gia họp báo về. Cô đang ở quán bar sao?"
Phạm Thanh Khê vừa đưa tay kéo kéo áo khoác vừa nói: "Ừ, chuẩn bị về."
Đầu dây bên kia giống như rất sốt sắng: "Vậy cô nhanh về đi, bây giờ trời lạnh như vậy ở bên ngoài lâu rất dễ bị cảm."
Phạm Thanh Khê khẽ cười: "Ừ, tôi biết rồi."
Dừng một chút cô lại nói: "Ngày mai cô có thời gian không? Chúng ta đi xem phim, không phải lần trước..."
Giống như sợ Phạm Thanh Khê đổi ý, Lam Thư Dung lập tức chen vào: "Có có có, ngày mai tôi rảnh. Cô khi nào có thể đi thì nhắn cho tôi."
Phạm Thanh Khê lắc lắc đầu: "Được, quyết định vậy đi. Cô cũng nghỉ ngơi sớm đi, tôi phải về rồi."
Lam Thư Dung đáp lại: "Về cẩn thận. Đến nơi nhớ nhắn tin cho tôi."
Phạm Thanh Khê nhỏ giọng: "Được."
Sau đó thì cúp máy rồi gọi cho người lái hộ.
Chừng 10 phút sau thì người lái hộ đến nơi. Phạm Thanh Khê giao ra chìa khóa rồi lên xe nhắm mắt dưỡng thần.
Gần cuối năm công việc có chút bề bộn nhưng đối với những chuyện đã hứa, Phạm Thanh Khê vẫn có một chút chấp niệm.
Trong mơ màng, cô bỗng dưng hồi tưởng lại những lời Mộc Hi Vi nói lúc nãy rồi lại nhớ đến bộ dáng vừa yêu nghiệt vừa vô hại của Lam Thư Dung.
Giống như có gì đó đang ươm mầm nơi sâu thẳm trái tim. Vừa âm thầm khó phát giác, vừa vội vàng muốn chiếm lấy từng chút lý trí của cô.
...
Cô chưa từng yêu ai bởi vì bắt đầu từ lúc 10 tuổi cô đã bắt đầu bài xích tình yêu.
Vì vậy cho nên suốt thời gian học trung học rồi đến đại học, thậm chí là khi sang nước ngoài, đã có không ít lời tán tỉnh cùng thư tình đưa tới nhưng Phạm Thanh Khê đều tỏ ra hờ hững.
Đối với phần tình cảm của Mộc Hi Vi, không phải cô không nhìn ra, chỉ là cô không muốn tiếp nhận.
Mộc Hi Vi đã cho Phạm Thanh Khê nhìn thấy cái khía cạnh mà cô không muốn nhìn thấy nhất. Dường như trong mắt Mộc Hi Vi, tình cảm chỉ giống như một trò đùa, tiện tay quăng ra mớ tiền là có thể tìm được một người vừa mắt.
Ngày hôm trước có thể ngủ với tiểu Lan, ngày hôm sau đã ôm trong tay tiểu Huệ. Câu trước thì cùng cô đưa đẩy, câu sau liền cùng tình nhân nhỏ âu yếm tán tỉnh nhau.
Đối với Phạm Thanh Khê mà nói, những chuyện này càng khiến cho cô thêm bài xích cái được gọi là tình yêu.
Nhưng mà khi gặp Lam Thư Dung, dường như có một chút gì đó mà chính cô cũng không kiểm soát được.
Nàng như một đóa hoa hồng rực rỡ nhưng đôi lúc lại chỉ giống như hoa cúc dại đơn thuần. Nàng khiến người ta muốn đến gần, muốn chạm vào rồi lại giống như không biết phải làm sao.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, Lam Thư Dung đời tư hỗn loạn không ai không biết, vậy mà cô lại có chút tin tưởng nàng.
...
Đồng hồ chỉ 12 giờ, đường sá càng thêm vắng lặng. Phạm Thanh Khê bừng tỉnh sau cơn mơ màng, đưa mắt nhìn phố xá về đêm. Không ngờ trăng đêm nay lại tròn đến thế.
Hình như cô cũng quên mất lần cuối mình ngắm trăng là khi nào. Có thể là tháng trước, cũng có thể là năm trước, hoặc xa hơn nữa.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, tài xế giúp cô đem xe đỗ dưới hầm rồi mới ra về. Phạm Thanh Khê bấm thang máy lên tầng 18, bởi vì đã trễ nên rất nhanh liền đến nơi.
Cô mở cửa bước vào nhà, đem áo khoác cởi ra treo lên giá, sau đó có chút mệt mỏi ngả lưng xuống sô pha.
Nằm một hồi chợt nhớ ra còn phải nhắn tin cho Lam Thư Dung, thế là cô liền bò dậy tìm đến điện thoại.
Trước khi soạn tin nhắn, cô còn đưa tay gõ trán mấy cái cho tỉnh táo.
[Đã về đến nơi.]
Cứ tưởng Lam Thư Dung đã ngủ, vậy mà rất nhanh đã có tin nhắn phản hồi: [Đã biết. Ngủ ngon.]
Phạm Thanh Khê nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình đến thất thần, sau đó cũng đáp lại: [Ngủ ngon.]
Cô gái ấy mặc bộ đồ bó sát màu đen khoe trọn những đường cong quyến rũ. Đôi chân dài miên man không ngừng chuyển động trên sàn nhà rồi lại đến cây cột dài trước mặt.
Giống như đã rất quen thuộc, cô nhanh chóng hóa thân thành một con rắn, theo bản năng uốn lượn xung quanh cột một cách linh hoạt. Khi tiếng nhạc bắt đầu dồn dập, cô lại xoay người làm ra vài động tác khó. Mái tóc dài màu nâu cũng theo đó mà bung xõa khiến cho những người có mặt la hét không ngừng.
Cho đến khi tiếng nhạc gần kết thúc, cô lại xoay 360 độ rồi tiếp đất một cách nhẹ nhàng.
Đám người xung quanh lập tức mang theo ly rượu tiến lại gần tỏ ý làm quen. Mộc Hi Vi chọn một ly gần nhất nhấp một ngụm, sau đó để lại một nụ cười rồi tìm đến chỗ Phạm Thanh Khê.
Phạm Thanh Khê thật ra không quá thích những nơi như thế này. Từ sau khi về nước đây chỉ mới là lần thứ hai cô đến đây. Mà cả hai lần đều do nể mặt Mộc Hi Vi mà đến.
Ngược lại Mộc Hi Vi thì đã quá quen thuộc, cô ấy còn có cổ phần của Thiên Nhai, thỉnh thoảng có hứng sẽ lên sân khấu biểu diễn mấy đường vũ đạo.
Khách quen đối với cô cũng xem như quen mặt nhưng hết lần này đến lần khác, chỉ có cô chọn họ chứ họ không thể chọn cô.
Chuyện này cũng không quá khó để lý giải. Thiên Nhai là một nơi chỉ dành cho những nhân vật đặc biệt, mà nhân vật đặc biệt thì ít nhiều đều có quen biết lẫn nhau, không thể không biết Nhị tiểu thư Mộc gia.
"Thấy thế nào?"
Mộc Hi Vi vừa ngồi xuống liền hỏi, mồ hôi trên người còn chưa kịp khô.
Phạm Thanh Khê lắc lắc ly rượu trong tay: "So với lần trước thì hình như ngày càng điêu luyện."
"Tất nhiên. Em có biết múa cột tốn rất nhiều thể lực không? Vừa hay chị đây rất dẻo dai."
Mộc Hi Vi vừa nói vừa đưa gương mặt của mình từng lúc kề sát vào chóp mũi Phạm Thanh Khê. Phạm Thanh Khê theo bản năng nghiêng người về sau một chút.
Mộc Hi Vi cong môi: "Em đúng là không có chút nào thay đổi."
Cô vừa nói vừa cầm ly rượu, một hơi uống cạn.
Phạm Thanh Khê nghe xong cũng không có phản hồi, tiếp tục lắc lắc ly rượu trong tay.
Hai người im lặng một lát thì lại nghe Mộc Hi Vi lên tiếng: "Chuyện lần trước chị nói em đã cân nhắc qua chưa?"
Phạm Thanh Khê có hơi khó hiểu hỏi lại: "Là chuyện nào?"
"Chính là chuyện, chuyện người lớn."
Mộc Hi Vi tỏ ra bất đắc dĩ nhưng trong ánh mắt không giấu nỗi mong đợi cùng một chút tò mò.
Nghe xong lời này, Phạm Thanh Khê có chút mất tự nhiên, cô hắng giọng: "Đã cân nhắc qua."
Mộc Hi Vi mở to mắt, khóe môi hơi cong lên: "Vậy... em có muốn thử một chút?"
Mặt Phạm Thanh Khê có hơi đỏ lên nhưng giọng nói vẫn như cũ lạnh nhạt: "Cũng đã thử qua."
"Ah..?
"Thử qua? Thử qua cái gì? Em em em... chẳng lẽ?"
Người thành thục như Mộc Hi Vi giờ phút này đây cũng tự biết mình có chút thất thố. Cô vẫn chưa tiêu hóa kịp thông tin mình vừa nghe thấy.
Nhưng mà Phạm Thanh Khê lại gật đầu: "Như chị nghĩ."
"Ah..."
Mộc Hi Vi cố gắng ngăn đi cảm giác chua xót đang cuồn cuộn trong lòng. Cô ngước mắt, cố gắng làm ra bộ dáng tự nhiên.
Chỉ ngủ với người khác thôi mà, dù sao cô cũng đâu có giữ mình trong sạch. Chỉ cần Phạm Thanh Khê chưa có bạn gái, cô vẫn còn cơ hội.
Mộc Hi Vi hít sâu một hơi, thử dò hỏi: "Nếu đã thử qua, vậy cảm thấy thế nào?"
Phạm Thanh Khê nhớ lại cảm giác đêm hôm đó, có chút không thể diễn tả bằng lời. Nhưng mà vốn dĩ cô là một người tương đối kín kẽ, lại không thích nói nhiều. Vì thế đã chủ động từ chối trả lời chủ đề này.
"Chị Hi Vi, cái đó hình như cũng không quan trọng lắm?"
Mộc Hi Vi dừng trong giây lát, sau đó cười cười: "Haha, là chị nhiều chuyện."
Phạm Thanh Khê lắc đầu tỏ vẻ không sao. Dù gì với giao tình giữa cô và Mộc Hi Vi thì hỏi chuyện này cũng không phải quá đáng.
Ngồi thêm được một lát thì Mộc Hi Vi lại có điện thoại rời đi. Phạm Thanh Khê cũng không hỏi nhiều nhưng với hiểu biết của cô thì chắc chắn lại là tình nhân nhỏ.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần 12 giờ đêm, vượt quá thời gian nghỉ ngơi thường ngày của cô.
Vì đã uống rượu không thể lái xe nên cô lấy điện thoại định gọi người lái hộ, nào ngờ lại nhìn thấy tin nhắn của Lam Thư Dung.
Lam Thư Dung: [Phạm tổng, cô ngủ chưa?]
Nếu là bình thường, cô sẽ không trả lời. Nhưng không biết hôm nay có phải do ảnh hưởng của hơi rượu hay không, cô lại không muốn làm lơ tin nhắn của Lam Thư Dung nữa.
[Vẫn chưa. Cô thì sao?]
Màn hình điện thoại vừa tắt lại sáng lên, Lam Thư Dung trực tiếp gọi đến.
Phạm Thanh Khê bắt máy: "Chờ tôi một lát."
Cô nói xong thì nhanh chân di chuyển ra ngoài, cơn gió lạnh vừa lúc thổi đến khiến cô rùng mình một cái.
"Được rồi. Lam tiểu thư, cô chưa ngủ sao?"
Giọng nói nhẹ tênh của Lam Thư Dung rất nhanh truyền đến: "Vừa đi tham gia họp báo về. Cô đang ở quán bar sao?"
Phạm Thanh Khê vừa đưa tay kéo kéo áo khoác vừa nói: "Ừ, chuẩn bị về."
Đầu dây bên kia giống như rất sốt sắng: "Vậy cô nhanh về đi, bây giờ trời lạnh như vậy ở bên ngoài lâu rất dễ bị cảm."
Phạm Thanh Khê khẽ cười: "Ừ, tôi biết rồi."
Dừng một chút cô lại nói: "Ngày mai cô có thời gian không? Chúng ta đi xem phim, không phải lần trước..."
Giống như sợ Phạm Thanh Khê đổi ý, Lam Thư Dung lập tức chen vào: "Có có có, ngày mai tôi rảnh. Cô khi nào có thể đi thì nhắn cho tôi."
Phạm Thanh Khê lắc lắc đầu: "Được, quyết định vậy đi. Cô cũng nghỉ ngơi sớm đi, tôi phải về rồi."
Lam Thư Dung đáp lại: "Về cẩn thận. Đến nơi nhớ nhắn tin cho tôi."
Phạm Thanh Khê nhỏ giọng: "Được."
Sau đó thì cúp máy rồi gọi cho người lái hộ.
Chừng 10 phút sau thì người lái hộ đến nơi. Phạm Thanh Khê giao ra chìa khóa rồi lên xe nhắm mắt dưỡng thần.
Gần cuối năm công việc có chút bề bộn nhưng đối với những chuyện đã hứa, Phạm Thanh Khê vẫn có một chút chấp niệm.
Trong mơ màng, cô bỗng dưng hồi tưởng lại những lời Mộc Hi Vi nói lúc nãy rồi lại nhớ đến bộ dáng vừa yêu nghiệt vừa vô hại của Lam Thư Dung.
Giống như có gì đó đang ươm mầm nơi sâu thẳm trái tim. Vừa âm thầm khó phát giác, vừa vội vàng muốn chiếm lấy từng chút lý trí của cô.
...
Cô chưa từng yêu ai bởi vì bắt đầu từ lúc 10 tuổi cô đã bắt đầu bài xích tình yêu.
Vì vậy cho nên suốt thời gian học trung học rồi đến đại học, thậm chí là khi sang nước ngoài, đã có không ít lời tán tỉnh cùng thư tình đưa tới nhưng Phạm Thanh Khê đều tỏ ra hờ hững.
Đối với phần tình cảm của Mộc Hi Vi, không phải cô không nhìn ra, chỉ là cô không muốn tiếp nhận.
Mộc Hi Vi đã cho Phạm Thanh Khê nhìn thấy cái khía cạnh mà cô không muốn nhìn thấy nhất. Dường như trong mắt Mộc Hi Vi, tình cảm chỉ giống như một trò đùa, tiện tay quăng ra mớ tiền là có thể tìm được một người vừa mắt.
Ngày hôm trước có thể ngủ với tiểu Lan, ngày hôm sau đã ôm trong tay tiểu Huệ. Câu trước thì cùng cô đưa đẩy, câu sau liền cùng tình nhân nhỏ âu yếm tán tỉnh nhau.
Đối với Phạm Thanh Khê mà nói, những chuyện này càng khiến cho cô thêm bài xích cái được gọi là tình yêu.
Nhưng mà khi gặp Lam Thư Dung, dường như có một chút gì đó mà chính cô cũng không kiểm soát được.
Nàng như một đóa hoa hồng rực rỡ nhưng đôi lúc lại chỉ giống như hoa cúc dại đơn thuần. Nàng khiến người ta muốn đến gần, muốn chạm vào rồi lại giống như không biết phải làm sao.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, Lam Thư Dung đời tư hỗn loạn không ai không biết, vậy mà cô lại có chút tin tưởng nàng.
...
Đồng hồ chỉ 12 giờ, đường sá càng thêm vắng lặng. Phạm Thanh Khê bừng tỉnh sau cơn mơ màng, đưa mắt nhìn phố xá về đêm. Không ngờ trăng đêm nay lại tròn đến thế.
Hình như cô cũng quên mất lần cuối mình ngắm trăng là khi nào. Có thể là tháng trước, cũng có thể là năm trước, hoặc xa hơn nữa.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, tài xế giúp cô đem xe đỗ dưới hầm rồi mới ra về. Phạm Thanh Khê bấm thang máy lên tầng 18, bởi vì đã trễ nên rất nhanh liền đến nơi.
Cô mở cửa bước vào nhà, đem áo khoác cởi ra treo lên giá, sau đó có chút mệt mỏi ngả lưng xuống sô pha.
Nằm một hồi chợt nhớ ra còn phải nhắn tin cho Lam Thư Dung, thế là cô liền bò dậy tìm đến điện thoại.
Trước khi soạn tin nhắn, cô còn đưa tay gõ trán mấy cái cho tỉnh táo.
[Đã về đến nơi.]
Cứ tưởng Lam Thư Dung đã ngủ, vậy mà rất nhanh đã có tin nhắn phản hồi: [Đã biết. Ngủ ngon.]
Phạm Thanh Khê nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình đến thất thần, sau đó cũng đáp lại: [Ngủ ngon.]