• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Hạo không cố ý lớn tiếng với cô, nhưng thái độ của cô cứ như vậy, anh thật sự không biết làm thế nào, anh đến bar uống rượu một mình, uống xong liền quay lại chổ cô, lần này anh không gọi, cũng không gõ cửa, chỉ lẳng lặng như vậy ở trước cửa nhìn vào cánh cửa, trên tay cầm điếu thuốc rít từng hơi một.

Đến sáng anh vì không muốn cô nhìn thấy mình liền khó chịu đến đã rời đi trước một bước, đến khi cô cùng Khải Trạch rời khỏi nhà, anh mới yên lặng đi theo phía sau hai người họ.

Cô đi đến một tiệm trang trí nội thất, lựa chọn vật trang trí và làm bản hiệu cho shop đồ của cô, Lạc Y Sương mất tận hai tiếng mới xong, Tiểu Trạch cũng đói nên cô đành dẫn thằng bé đến nhà hàng ăn vậy.


Tâm trạng của cô hôm nay không tốt nên, sắc mặt cũng không hề có cảm xúc gì, cô để Tiểu Trạch ở bên đường, cô sang đường bên kia mua ít đồ vặt, bảo thằng bé đứng đợi, thằng bé cũng rất ngoan mà đợi mẹ.

Giây phút cô từ bên đường bên kia sang đón Tiểu Trạch, một chiếc ô tô phóng nhanh về hướng của cô như một tên lửa vậy, cảm giác như chiếc xe đó chính là đang nhấm thẳng vào cô.

“ Sương Nhi cần thận ” Một tiếng hét vang lên, cả cơ thể cô được đẩy sang giữa gần lề đường bên kia, chiếc xe tông người xong liền rời đi.

Lạc Y Sương hoảng hốt quay đầu lại thấy Phương Hạo nằm đó, máu trên người anh bắt đầu loang ra, cô đầy sợ hãi bò lại chổ anh, chân cô không thể nào nhấc lên được.

Cô ôm cơ thể anh vào lòng, nước mắt vì sợ hãi mà cũng tuông ra không ngừng nghĩ, cô vuốt ve khuôn mặt điển trai đầy máu của Phương Hạo nấc lên từng tiếng.

“ Phương Hạo! Anh tỉnh lại đi, tỉnh lại cho em hức hức.. ”

Khuôn mặt đầy đau đớn, mi mắt khó nhọc mở ra, anh nhìn cô nở một nụ cười, tay đầy máu đưa lên má lau đi giọt nước mắt cho cô, rồi mowia khó khăn lên tiếng.

“ Sương Nhi có sao không? ”

“ Không sao! Không sao! Anh đừng có chuyện, cố lên cấp cứu sắp đến rồi ” Lạc Y Sương lắc đầu khóc lóc không ngừng, cô thật sự sợ, sợ anh rời khỏi cô.

Bây giờ cô hối hận rồi, cô không muốn giận anh nữa, cô muốn anh sống, sống cùng cô và Khải Trạch.

“ Ngoan đừng khóc, cuối cùng cũng có thể bảo vệ được em rồi, đừng sợ, anh Tiểu Hạo sẽ bảo vệ em mà ” Dù Phương Hạo có nói gì Lạc Y Sương cũng khóc không ngừng.

“ Sương Nhi đừng khóc mà, như vậy anh Tiểu Hạo sẽ rất đau lòng biết không, nín đi ” Cánh tay anh dần dần buông lỏng ra, càng khiến Lạc Y Sương khóc lớn hơn.

Khải Trạch lúc này đột nhiên ở đâu chui vào, cảnh tượng thảm khóc khi nãy đã bị thằng bé nhìn thấy trọn, thằng bé nhìn anh khuôn mặt đầy nước mắt vì sợ hãi.

“ Daddy! Daddy không sao phải không? Daddy không được bỏ con ”

“ Lại đây Daddy nhìn con rõ một chút ” Phương Hạo mỉm cười nhìn thằng bé, giọng nhỏ nhoi gọi.

Khải Trạch đi lại gần anh, Phương Hạo vuốt ve khuôn mặt của thằng bé, sau đó liền buông tay, mắt nhắm nghiền lại không nói một lời nào nữa.


Lạc Y Sương không ngừng gọi anh, nhưng anh không nghe thấy, máu của anh đã thấm đầy chiếc váy xinh đẹp của cô rồi.


Xe cấp cứu cùng lúc cũng đến, anh được đưa đến bệnh viện gần nhất, Lạc Y Sương nước mắt vẫn rơi không chịu ngừng, anh được đưa vào phòng cấp cứu, Khải Trạch ở cạnh cô thấy cô ngồi khóc thằng bé không tự chủ an ủi cô.


“ Mẹ đừng khóc, Daddy sẽ không sao mà ”


Lạc Y Sương ôm con trai vào lòng, tầm nữa tiếng sau tất cả mọi người đều có mặt, có cả ba mẹ cô, Chu Hạc Hiên, Trình Vy Vy, Bạch Á Đông và cả ba mẹ anh cũng đến, bọn họ nhìn Lạc Y Sương cả người đầy máu ngồi đó thất thần liền đau lòng, Vy Vy ở bên cạnh không ngừng an ủi cô, Khải Trạch được ông bà ngoại giữ, thằng bé cũng khóc không ngừng vì sợ, khóc mệt đến mức ngủ trong lòng bà ngoại, tiếng phòng cấp cứu vẫn không ngừng vang lên, tâm trạng của những người ở bên ngoài, đầy áp lực và lo lắng, Vy Vy dỗ Lạc Y Sương dữ lắm cô mới chịu nín.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK