• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì Mộc Đồng về gấp chưa tìm được chổ ở nên Phương Hạo đã để cô ta ở biệt thự của họ. Lạc Y Sương từ bên ngoài bước vào đã thấy Mộc Đồng đang ngồi cùng Phương Hạo cô bổng chốc nhíu mài.

Phương Hạo thấy cô vừa về sắc mặt không tốt liền đứng dậy đi lại gần cô “ Em đi đâu mới về vậy? ”.

“ Hôm nay Vy Vy cậu ấy quay lại Mỹ rồi nên đi tiễn cậu ấy ” Lạc Y Sương tìm đại một lý do nhưng Vy Vy đi Mỹ là thật.


Lạc Y Sương nhìn Mộc Đồng đang nhìn cô với ánh mắt ganh ghét, Phương Hạo thấy vậy cũng nói với cô.

“ Cô ấy chưa tìm được nhà nên anh để cô ấy ở lại đây với chúng ta ”.

“ Vậy sao? ”

“ Quản gia chuẩn bị phòng cho cô ấy giúp con ” Lạc Y Sương nói xong liền gạt tay anh ra khỏi tay mình, cô không buồn để ý đến họ. Phương Hạo về nước cô rất vui, nhưng lại đem tình yêu của anh về đây thì thật sự cô không thể đứng nhìn họ được.

Lạc Y Sương mỉm cười gật đầu chào Mộc Đồng rồi sao đó không một chút do dự đi về phòng của mình, nếu nói không đau lòng thì đó là nói dối. Nhưng cô biết làm sao đây? Cô căng bản không có quyền vì chính cô là người xen vào hai người họ.

Phương Hạo nhìn cô bước về phòng trong lòng liền cảm thấy khó chịu, anh cảm nhận được cô có gì đó rất khác nhưng không nhìn ra được khác ở điểm nào.

Lạc Y Sương về phòng tắm rửa, sau đó leo lên giường nằm xuống nhớ lại chuyện lúc sáng tay cô bất giác xoa lên bụng mình rồi mỉm cười. Với cô đứa bé này là quan trọng nhất.

Cảm thấy miệng có chút khô rát, cô tự mình đi xuống bếp lấy nước nhưng còn chưa kịp bước xuống được hai bật thang thì trước mắt cô là Mộc Đồng đang tựa vào Phương Hạo xem ti vi ở dưới phòng khách.

Cuộc hội thoại của họ cô nghe rất rõ.

“ Hạo! Chẳng phải anh nói sẽ ly hôn cô ta để lấy em sao? Sao cô ta vẫn còn ở đây? Anh không yêu em nữa sao? ” Mộc Đồng thút thít khóc ướt hết cả mặt nắm lấy tay Phương Hạo trách móc.

Phương Hạo cũng dịu dàng lấy tay lau nước mắt cho cô ta sau đó nhẹ nhàng nói “ Anh yêu em! Anh nhất định sẽ ly hôn em ấy rồi lấy em mà ”.

Mộc Đồng gật đầu nước mắt cô ta không ngừng rơi ra, Phương Hạo cũng chịu khó ngồi dỗ dành cô ta một cách rất dịu dàng. Đột nhiên Mộc Đồng áp môi mình lên môi Phương Hạo.

Khiến anh có chút ngờ nhưng cũng đáp lại nụ hôn của Mộc Đồng, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy khó chịu buông môi cô ta ra sau đó dịu dàng nói “ Cũng trể rồi em lên phòng nghĩ ngơi sớm đi ”.


Lạc Y Sương trên mặt lúc này hai hàng lệ chảy dài trên má, cô rốt cuộc đã đứng đây bao lâu rồi? Không nhớ rõ, chỉ biết bản thân đã chứng kiến cảnh ngọt ngào của họ hết rồi, bản thân cũng không còn thấy khát nước nữa.


Y Sương cảm thấy rất ngưỡng mộ Mộc Đồng cô ấy rời bỏ anh như thế, quay lại nói vài câu lại có thể giành lại tình yêu của anh ấy còn cô? Cô cũng đã yêu anh rất lâu rồi, cũng đã cố gắng rất nhiều rồi nhưng mãi mãi cũng không có được anh ấy.


Cô mỉm cười một cái sau đó quay lại phòng, đúng rồi hạnh phúc này vốn không phải của cô, từ đầu đã là của người ta rồi, có cố gắng cũng không có được, có làm gì hi sinh vì điều gì mãi mãi cũng chẳng có được. Cô buông bỏ rồi, buông bỏ đoạn tình cảm đơn phương này rồi.


Giây phút Y Sương quay lưng lại Mộc Đồng đã nhếch mép lên cười một cách rất mãn nguyện, cô ta nhất định sẽ giành lấy Phương Hạo nhất định đá đích Y Sương. Lạc Y Sương vốn không phải là đối thủ của cô ta, chính bản thân cô ta cũng nhìn ra được Phương Hạo rung động với Y Sương rồi nếu cô ta không nhanh tay nhất định anh sẽ đá cô ta đi mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK