"Thư tình kiểu mẫu" trên đài phát xong, MC lại bắt đầu đọc lời chúc bài hát của những người khác.
Khúc Liệu Nguyên vẫn đang nhớ lại lời bài hát, Tống Dã chẳng biết đến từ bao giờ, ở cửa phòng học lớp 7, dáng vẻ hừng hực khí thế, gọi cậu: "Em trai, đi ra! Có kẹo ăn!"
Những bạn học khác trong lớp cho rằng hai anh em này đang đùa giỡn nhau, đã có người cười phá lên.
Khúc Liệu Nguyên chột dạ, bị người ta cười thấy càng căng thẳng, gần như cùng tay cùng chân đi ra khỏi phòng học, tựa như giấu diếm cái gì mà nói: "Sao giờ cậu mới đến? Tớ thuộc hết mấy từ mới rồi."
Tống Dã nở nụ cười ngầm hiểu ý, cũng có chút cười nhạo cậu, phối hợp nói: "Thật à? Ra đằng kia đánh vần lại cho tớ nghe."
Khúc Liệu Nguyên hỏi: "Đi đâu?"
Tống Dã nói: "Thao trường. Tuần sau là vận hội thể dục rồi, rèn luyện trước một chút."
Khúc Liệu Nguyên không yên lòng đi xuống tầng cùng hắn, lại hỏi: "Chẳng phải nói có kẹo à, kẹo đâu?"
Tống Dã lấy 2 cái kẹo mút Alpenliebe từ trong túi ra thật, vị hỗn hợp, một cái vị sữa dâu tây, một cái vị sữa việt quất.
"Cậu ăn cái nào?" Tống Dã để cậu chọn.
"Dâu..." Khúc Liệu Nguyên cảm thấy cả hai đều ngon, vừa chọn một cái, lưỡng lự xong lại đổi ý, nói, "Thôi lấy việt quất đi."
Hai người mỗi người ngậm một cái kẹo mút, đến thao trường.
Kẹo mút sữa việt quất rất ngọt, còn có mùi việt quất dễ chịu, trong gió xuân nhẹ thổi dưới ánh nắng chiều, cả thế giới đều trở nên thơm ngọt.
Tâm tình Khúc Liệu Nguyên nhảy nhót, phập phồng, bởi vì mối tình đầu mỹ lệ này vừa mới bắt đầu.
"Protein." Tống Dã nói.
Khúc Liệu Nguyên sửng sốt: "Hả? Cái gì?"
Tống Dã liếc cậu, nói: "Từ vựng đấy, đánh vần thế nào?"
"..." Khúc Liệu Nguyên không thể làm gì khác hơn là đánh vần ra, "P-r-o-t-e-i-n."
Tống Dã gật đầu tỏ vẻ đúng rồi, lại hỏi: "Đường?"
Khúc Liệu Nguyên không muốn trả lời, nghĩ thầm, phải chia tay!!! Yêu đương kiểu gì thế!!! Tôi nhổ vào!!!
Đánh vần từ đơn thẳng đến thao trường, tốc độ và thời gian Tống Dã đặt câu hỏi vừa chuẩn, lúc tiến vào thao trường là đúng lúc kiểm tra xong từ đơn cuối cùng.
Trong thao trường có không ít học sinh đang rèn luyện hoặc nô đùa. Thời gian hoạt động ngoại khoá hai người Tống Khúc đều lấy để học, rất ít đến đây lúc này, trong chốc lát có ngạc nhiên, không ngờ sẽ có nhiều người như thế.
Trên thảm cỏ có ít nhất 3 4 nhóm nam sinh đá bóng, cầu môn không đủ dùng nên dùng áo khoác đồng phục bày thành 2 đống, ở giữa là cầu môn, mấy nhóm người đá bóng khí thế ngất trời, đều chạy nhanh như gió; trên đường chạy có học sinh thể dục luyện chạy vượt rào dưới sự hướng dẫn của giáo viên thể dục, mới chạy một vòng đã có mấy hàng rào bị đụng đổ, mấy nam sinh cao to đang cúi đầu ủ rũ đỡ lên; sân bóng rổ bên kia thao trường còn náo nhiệt hơn, rất nhiều người đang vây quanh xem, thỉnh thoảng còn có âm thanh hò hét ủng hộ, hình như đang đấu 3x3; nhìn sang bàn bóng bàn phía xa kia, không còn bàn bóng nào trống, toàn bộ đều đã có người dùng; trên đất trống có người đang đánh cầu lông, cầu lông màu trắng bay tới bay lui trên không trung; trên khán đài hai bên có lác đác mấy người ngồi, bởi vì quá lộ liễu, nên mấy cặp gái trai cũng không nhiều, phần nhiều là đang học thuộc bài, hoặc đeo tai nghe nghe nhạc, luyện nghe.
Tống Dã cũng dẫn Khúc Liệu Nguyên tới khán đài, Khúc Liệu Nguyên không hỏi không nói, ngoan ngoãn đi theo hắn, hai người tìm ghế trống ở hàng đầu tiên ngồi cạnh nhau.
Tầm nhìn khán đài rộng rãi, sân vận động tràn đầy hơi thở thanh xuân được thu hết vào tầm mắt, ánh tà dương điểm xuyết phía tây, giữa bầu trời xanh thẳm lơ lửng vài đám mây trắng mềm mại.
Tống Dã dùng đầu gối đụng Khúc Liệu Nguyên một cái, đó là một gợi ý.
Khúc Liệu Nguyên ăn ý: "Ừm."
Tống Dã cầm kẹo mút ở đầu ngón tay, như đang kẹp một điếu thuốc. Giọng hắn rất trầm, nhẹ nhàng hát vài lời trong "Thư tình kiểu mẫu," là mấy câu Khúc Liệu Nguyên thích nhất --
Tôi muốn người nắm tay tôi dạo chơi vào buổi chiều
Tôi muốn người nhìn kỹ tôi nhìn kỹ ánh mắt người
Lặng lẽ kể cho tôi mối tình đầu đau buồn
Giọng hắn hát hoàn toàn khác với lúc hắn nói bình thường, lúc nói chuyện còn có âm thanh thiếu niên trong trẻo, còn hát thì là trầm thấp ngọt ngào, giống như một thanh niên đang cố ý giải phóng hormone.
Hát xong hắn không nói gì.
Chờ một lát sau Khúc Liệu Nguyên nhận xét: "Nghe hay đấy."
Hắn mới chịu cười, nói: "Học khoảng mấy ngày, thích không? Ý tớ là bài hát này."
"Thích..." Khúc Liệu Nguyên nói, "Tất... Tất cả đều thích."
Hai người bọn họ không hẹn mà quay đầu nhìn đối phương, bỗng chốc đều cười, hai khuôn mặt đều hơi đỏ lên.
Đầu Khúc Liệu Nguyên kêu rắc rắc, mình nói ra rồi sao! A a a a a mẹ ơi! Cậu nói rồi!!!
Tống Dã thở phào, mới nói: "Tớ cũng thích, thích hết."
Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, không đau buồn! Không đau buồn tí nào hết! Cậu có chút kích động làm sao bây giờ? Loại cảm giác này, có phải là lãng mạn không? Quá lãng mạn rồi!
Cái kẹo mút vị dâu tây kia xoay một vòng giữa đầu ngón tay Tống Dã, Tống Dã nói: "Việt quất ăn được không?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Ăn ngon."
"Tớ muốn nếm thử," Tống Dã nói xong thì bật cười, nói, "Bọn mình đổi đi."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã đưa kẹo qua.
Khúc Liệu Nguyên như ăn trộm, đưa kẹo trong miệng mình cho Tống Dã thật nhanh, rồi lại thật nhanh lấy cái kẹo mút dâu của Tống Dã về.
Hai người đều cầm cái kẹo vốn là của người kia.
Kỳ thực hai người bọn họ bình thường lúc ăn cơm thường dùng chung đũa thìa, uống nước cũng dùng cốc của người kia, người này cắn một miếng bánh quy kẹp kem, người kia cũng chẳng thấy có vấn đề gì. Nhưng đây là kẹo mút, là bỏ cả vào miệng ăn rồi, về một mức độ nào đó mà nói thì đây là đồ rất riêng tư, kiểu trao đổi này nhất định có một ý nghĩa đặc biệt vượt xa sự thân mật thông thường.
Đây giống như một nghi thức hơn. Từ nay về sau, quan hệ của bọn họ sẽ vượt qua ranh giới cuối cùng, thay đổi hoàn toàn bản chất!
Khúc Liệu Nguyên vô cùng căng thẳng, còn có chút do dự, len lén nhìn Tống Dã, chỉ thấy Tống Dã rất tự nhiên ngậm kẹo mút vào miệng.
Mặt Khúc Liệu Nguyên đỏ lên, có chút tâm lý nhận thua trước Tống Dã, cậu chậm rề rề bỏ cái kẹo mút vị dâu màu hồng kia vào miệng.
Trong nháy mắt này, người vẫn ngồi trên ghế khán đài, nhưng linh hồn đã nổ tung lên tận trời.
Mối tình đầu của cậu là vị kẹo mút sữa dâu. Cả đời này cậu không thể quên được mùi vị này nữa.
Thời gian hoạt động ngoại khoá kết thúc, học sinh trong thao trường lục tục trở về, hai người bọn họ khoác ánh tà dương cuối cùng, cùng nhau trở về.
"Cậu tham gia hạng mục gì?" Khúc Liệu Nguyên vừa nhớ ra chuyện này.
Tống Dã nói: "Chạy tiếp sức 4x100, với cả nhảy xa."
Khúc Liệu Nguyên cũng sắp tham gia chạy tiếp sức giật mình nói: "Hả? Thế thì cậu phải đấu cùng tớ à?"
Tống Dã cười với cậu, nói: "Làm sao, sợ thua tớ hả?"
Khúc Liệu Nguyên không nói, trong lòng lại nghĩ, đã thua cậu rồi.
Buổi tối cậu tan học sớm, lúc ngủ để điện thoại bên gối, tắt tiếng mở rung, trực giác đêm nay Tống Dã nhất định sẽ nói với cậu gì đó. Quả nhiên vào nửa đêm bị một tin nhắn đánh thức, nhìn một cái, Tống Dã căn 12 giờ, gửi cho cậu một tin nhắn chúc mừng:【Happy 17th birthday to my fire】
fire? Cậu không hiểu lắm, nghĩ một chút, đúng rồi, tên acc của cậu là "Tinh hoả," còn là Tống Dã đặt giúp cậu.
Trong bóng tối cậu nhìn cái tin nhắn này mấy lần, ôm điện thoại vào trong ngực, nhẹ nhõm nằm ngủ, sau đó mơ một giấc mộng đẹp vị kẹo mút sữa dâu.
Sáng sớm ngày tiếp theo, còi báo thức vừa vang lên, cậu phản xạ có điều kiện ngồi dậy như bình thường, thứ gì đó đặt trên chăn cậu suýt nữa rơi xuống đất, cậu nhanh tay nhanh mắt vội bắt lấy... Ố? Gì đây? Một cái xanh xanh đỏ đỏ? Hộp quà à?
Cậu vẫn chưa hiểu, bạn cùng phòng từ bốn phía lại đây, cùng reo hò: "Chúc lớp trưởng sinh nhật vui vẻ!!!"
Đây là surprise bạn cùng phòng lén chuẩn bị cho cậu!
Bên trong hộp quà là một bộ văn phòng phẩm, mấy quyển vở size khác nhau, mấy cây bút khác nhau, có bút gel, có bút chì kim 2B để tô đáp án, còn có tẩy, cuối cùng là một hộp giấy nhớ nhiều màu. Tất cả đều rất đẹp, cũng thiết thực đối với học sinh cấp 3.
"Nhờ nữ sinh giúp các ông ra ý tưởng đúng không?" Khúc Liệu Nguyên dở khóc dở cười nói, "Lưu Hiểu Hiểu với bạn cùng bàn nhỏ cũng dùng cái này. Làm gì có nam sinh nào dùng mấy thứ đẹp đẽ thế này chứ, tôi đây cam lòng dùng được sao?"
Bạn cùng phòng đều cười, Giang Ba nói: "Bọn tôi thực sự nghĩ không ra là tặng cái gì, đồ này cũng không đắt, ông yên tâm mạnh dạn dùng đi!"
Những người khác cũng phụ hoạ tỏ vẻ: "Thực sự không đắt."
Khúc Liệu Nguyên nhẩm tính đại khái lại, sau khi mua bộ văn phòng phẩm này, bốn đứa bạn cùng phòng đều phải góp mỗi đứa hơn 10 tệ, đắt cũng không phải là đắt, nhưng tấm lòng này thực sự khiến cậu cảm động. Dù sao người khác cũng sinh nhật, nhưng cho tới giờ trong phòng bọn họ cũng chưa từng có kiểu "bất ngờ" này, những ký túc xá nam khác cũng chưa từng nghe nói là có.
"Các ông đối với tôi tốt quá," Cậu cảm động nói, "Tuần lớn tiếp theo, trực nhật phòng chúng ta, tôi bao hết."
Diêu Vọng không tham gia vào việc góp quỹ trong phòng, lúc chạy bộ sáng sớm kín đáo đưa cho Khúc Liệu Nguyên một món quà nhỏ, rất tiếc nuối nói: "Mày không muốn điện thoại, anh không thể làm gì hơn là cho mày một cái dán điện thoại, Mickey của mày sắp bẩn chết rồi."
Cái dán điện thoại mới là hình Shin cậu bé bút chì, đang đứng chống nạnh cười.
"Mặt mày với nó giống nhau," Diêu Vọng vẻ mặt cười nhạo nói, "Mắt to mày rậm, cũng ngày ngày chỉ biết cười ngu."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Diêu Vọng lại giới thiệu: "Trong này có cảm biến dòng điện, khi gọi điện sẽ loé loé lên, cực kỳ nổi."
Khúc Liệu Nguyên chưa từng thấy loại dán điện thoại thế này, cảm thấy mới lạ, giá cả của loại đồ trang trí nhỏ này thường cũng không cao lắm, liền nhận, nói: "Cảm ơn anh Vọng, bao giờ về tao thử xem."
Diêu Vọng vừa chạy vừa móc điện thoại mình ra, trên chiếc điện thoại kia dán một cái đầu lâu đội mũ rơm, cậu ta gọi 10086 để Khúc Liệu Nguyên xem, đầu lâu kia liền loé loé lên.
Khúc Liệu Nguyên ngạc nhiên: "Uầy! Sáng thật luôn!"
Diêu Vọng cười đắc thắng.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Sao mày lại dán hình đầu lâu?"
"Đây là cờ hải tặc! Sao mày không biết gì vậy?" Diêu Vọng khinh bỉ nói, "Mày như chó con mới đẻ ấy, đồ gà mờ."
Ăn sáng xong tới phòng học, bạn cùng lớp dành cho cậu những bất ngờ nho nhỏ nối tiếp nhau.
Nhiều nữ sinh, đại diện là lớp phó Lưu Hiểu Hiểu, tặng cậu kẹo, socola, đồ văn phòng phẩm, thiệp chúc mừng, các loại quà nhỏ. Nam sinh thì cẩu thả hơn, quà và thiệp chúc mừng thì không chuẩn bị, nhưng hầu như tất cả mọi người đều đặc biệt qua đây để chúc mừng cậu, còn chia nhóm nhỏ đồng ca hát bài sinh nhật, khiến người lớp 8 tò mò vây xem, được học sinh lớp 7 cho hay: "Lớp trưởng bọn tôi hôm nay sinh nhật!"
Chức lớp trưởng này thật đáng giá -- đây là ấn tượng lớn nhất của Khúc Liệu Nguyên.
Trưa hôm đó tan học, tuần lớn này liền kết thúc. Các học sinh lục tục dọn đồ về nhà, Khúc Liệu Nguyên đứng ở cửa, lần lượt nói lời tạm biệt với người đi ra ngoài, dặn mọi người: "Trên đường về nhà chú ý an toàn."
Cho đến khi người sắp về hết, cậu mới quay lại tìm Tống Dã cùng nhau về nhà.
Tống Dã đã dọn xong đồ của mình, đang ở phòng 411 giúp Khúc Liệu Nguyên dọn quần áo bẩn để mang về nhà giặt. Những người khác trong phòng 411 đã về hết.
"Cậu xem quà sinh nhật của tớ này!" Khúc Liệu Nguyên cho hắn xem một đống quà nhỏ của mình, có ý lấy le.
Tống Dã liếc qua kẹo và socola đựng trong những túi nhỏ tinh xảo, cùng với tẩy và bút được buộc bằng dây hoa, những tấm thiệp nhỏ xinh, vừa nhìn đã biết là được nữ sinh đưa.
Duyên của Khúc Liệu Nguyên với nữ sinh thật tốt. Trong các nữ sinh tặng quà nhỏ viết thiệp cho cậu, nhất định có rất nhiều người có thiện cảm với cậu, thậm chí là thầm mến cậu luôn.
Tống Dã khó chịu, soi mói nói: "Những nữ sinh này chính là vậy đấy, ngoài hào nhoáng trong trống rỗng, chỉ cần đẹp là được."
Khúc Liệu Nguyên đang lấy túi ni lông trong ngăn kéo, kêu loạt soạt, cậu không nghe rõ hai câu trước của Tống Dã, chỉ nghe được một câu "đẹp," nói: "Cậu nói ai đẹp cơ? Nữ sinh lớp tớ á? Ai?"
Tống Dã tức không có chỗ xả, còn dám thảo luận với hắn nữ sinh nào xinh đẹp? Lúc này không nể mặt nói: "Cậu nói xem lớp cậu ai xinh nhất? Nói, tớ nghe thử xem nhỏ xinh đến mức nào nào."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã rất là u ám mà nghĩ, nếu cậu thực sự dám nói tên ra, thì cuối tuần này đừng hòng trôi qua tử tế.
"Thực ra," Khúc Liệu Nguyên có chút bất an nói, "Tớ thấy, mấy nhỏ đều không xinh bằng cậu."