Chu Miên hơi ngẩn ra, thanh âm có chút bất đắc dĩ: "Ngư Lam..."
Ngư Lam rũ mắt nhìn anh, biểu tình "Cậu không cắn tôi tức là cậu gạt tôi" nghiêm túc.
Đôi mắt đen nhánh của Chu Miên đối diện với hắn. Anh trầm mặc, lát sau thấp giọng nói: "Lại đây."
Ngư Lam ngồi xuống giường, quay lưng về phía Chu Miên, hai ngón tay kéo nút thắt xuống, cổ áo lập tức mở ra một khoảng.
Làn da Ngư Lam trời sinh trắng hơn người, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể thấy một đoạn cổ vừa thẳng vừa dài, khớp xương cổ hơi hơi nhô lên.
Hắn cảm giác được hơi thở của Chu Miên phả trên cổ hắn, môi anh đã cách tuyến thể hắn rất gần.
Mảnh da cạnh tuyến thể rất mau truyền đến một xúc cảm mềm mại ướt át dọc theo đầu dây thần kinh rồi chạy thẳng tới tận não.
Thanh âm của Chu Miên từ phía sai vang bên tai hắn: "Đau thì nhớ nói cho tôi."
Ngư Lam gật gật đầu.
Lúc này hắn còn chưa ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề.
Răng nanh đâm thủng tuyến thể, có thể cảm nhận chút đau đớn nhưng Ngư Lam hoàn toàn có thể chịu đựng được.
Theo sau chính là pheromone Alpha rót vào.
Vài giây đầu, Ngư Lam cũng không cảm thấy khó chịu.
Ngược lại... vô cớ cảm thấy xương cốt hơi nhũn ra, tựa như vô số tia điện mỏng manh nhưng rõ ràng tê tê len lỏi trong cơ thể, mang theo một mảnh xúc cảm dị dạng.
Đây là lần đầu tiên Ngư Lam cảm nhận pheromone Chu Miên một cách trực tiếp như thế. Dòng chất lỏng ấm áp thẩm thấu vào trong tuyến thể như muốn thâm nhập vào trong xương cốt —- Thậm chí còn mang đến cho hắn sự sung sướng mãnh liệt hơn cả khi hắn đánh dấu Chu Miên.
Phảng phất như đến mùa hoa đào nở rộ rực rỡ nhất.
Nó quện cùng vị rượu mạnh tạo ra một mùi hương cực kỳ mê người.
Đánh dấu vẫn đang tiếp tục, pheromone từ tuyến thế Chu Miên tuôn ngày càng nhiều như thể sắp tràn ra.
Nồng đậm tới mức khiến người sắp chịu không nổi.
Cánh tay chống trên giường của Ngư Lam run rẩy vô cớ, miệng "A" một tiếng.
Nãy hắn để Chu Miên cắn hắn là muốn "Đồng cam cộng khổ" với Chu Miên chứ không phải...
Ngư Lam mặt đỏ tai hồng nghĩ:
Lúc Chu Miên bị hắn cắn cũng mềm chân sao??
Rót pheromone vào liên tục khoảng nửa phút mới hoàn thành đánh dấu tạm thời. Hiện tại còn chưa đến một nửa thời gian yêu cầu mà Ngư Lam đã nhịn không được cuộn người lại, thân thể không kiềm chế được nghiêng về phía trước —- như thể không thể chịu nổi, muốn tránh thoát khỏi cái gì đó.
Nhưng Chu Miên ôm chầm hắn từ phía sau, hai tay vòng qua bên hông hắn, khoanh lại, nhét hắn vào lòng.
Ngư Lam gần như là bị Chu Miên giam cầm trong khuỷu tay.
Từng giây, từng giây một đều như kéo dài đến vô hạn. Cuối cùng Ngư Lam phải để Chu Miên đỡ mới không đến mức mềm người ngã xuống.
Đánh dấu tạm thời kết thúc, Chu Miên khẽ ngửa cổ hôn lấy một giọt máu chảy trên làn da hắn.
Cả người Ngư Lam run lên một chút.
Hắn có thể ngửi một cách rõ ràng là —- trên người hắn tràn ngập khí vị của Chu Miên.
Chu Miên nhìn cái tai đỏ đến gần như thành trong suốt trước mắt, hỏi hắn: "Cậu có ổn không?"
Gương mặt Ngư Lam cũng đỏ. Bản thân hắn không sao cả, chỉ hơi nóng thôi.
...Nhưng hình như Tiểu Ngư xuất hiện chút vấn đề.
Hắn cứng đờ người ngồi bên mép giường, không dám cựa quậy.
Giờ mà xoay người lại là chắc chắn Chu Miên phát hiện.
Chu Miên thấy hắn cứ im lặng ngồi đó bất động, lại hạ giọng hỏi thêm câu nữa: "Ngư Lam?"
Ngư Lam bỗng xốc chăn lên, nửa thân trên áp vào người Chu Miên, hai chân chống bên hông anh.
Chu Miên đã nhận ra, biểu tình nhìn Ngư Lam có chút kinh ngạc.
Hình như phản ứng của Ngư Lam... hoàn toàn không giống anh.
Một tay Ngư Lam tóm lấy lòng bàn tay Chu Miên, giọng nói run run, thậm chí còn mang theo ý cầu cứu:
"...Giúp, giúp tôi."
"Chu Miên."
Chu Miên xoa xoa tóc trấn an hắn, tay phải thò vào trong chăn.
Ngư Lam không phát ra bất cứ thanh âm nào. Hắn cắn chặt môi, chỉ có thân thể ngẫu nhiên run rẩy vì kinh động.
Sau một lúc lâu hắn mới nắm chặt tay áo Chu Miên, giọng nói khô khốc: "Tôi..."
Nếu như vậy thì... Chu Miên không mặc tiếp bộ quần áo này được nữa.
Chu Miên khẽ hôn bên tai hắn một cái: "Không sao mà."
Như thể bị động tác của anh kích thích đến, Ngư Lam đột nhiên rên một tiếng, lớp chăn phủ bên hông hắn bỗng cong lên phía trên.
Hắn cứ ghé vào người Chu Miên như vậy một hồi lâu. Lúc mở mắt ra, hàng mi nơi khóe mắt thậm chí còn vương lại chút nước.
Chu Miên dùng đầu ngón tay lau giọt nước kia đi, nhẹ giọng hỏi: "Cậu có thấy không khỏe chỗ nào không?"
Ngư Lam lí nhí: "Không có."
Hắn hoàn toàn không thấy không khỏe chỗ nào cả, thậm chí còn... thấy thoải mái có chút quá mức.
Hai người yên tĩnh trong chốc lát.
Có thể do bản thân Ngư Lam vốn đã khát cầu pheromone Chu Miên nên lần đầu tiên bị đánh dấu thậm chí còn không bị kích ứng, chỉ có tuyến thể hơi đau đau vì bị cắn thủng thôi.
Ngư Lam liếm liếm đôi môi khô khốc.
....Sau khi nhận thức những điều ấy, hắn bỗng có chút ngại ngùng.
Sinh vật biển bắt đầu giả chết. Hắn gác đầu lên ngực Chu Miên, hai móng vuốt tự chủ trương nơi nơi ăn đậu hủ, sờ sờ chỗ này vuốt vuốt chỗ kia.
Chu Miên cảm thấy hơi mệt, anh khép hờ mắt xuống.
Trong phòng quanh quẩn một mùi hương làm say lòng người.
Một lát sau, quản gia bỗng gõ cửa bên ngoài, hình như có chuyện gì đó: "Tiểu thiếu gia."
Chu Miên mở mắt, tự đi mở cửa.
Ngư Lam nhìn sắc mặt Chu Miên vẫn hơi kém nên đè bả vai anh xuống, nói: "Cậu cứ nghỉ ngơi một lát đi, để tôi đi xem."
Ngư Lam xoay người xuống giường, đẩy cửa ra ngoài.
Qua hai giây, Chu Miên nghe thấy tiếng Ngư Lam lắp bắp: "B, Bác..."
Chu Miên biến sắc, anh đứng dậy thay một bộ quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ.
Biểu tình Ngư Lam mờ mịt, hắn dại ra nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt.
Đó là một Alpha trung niên, ngũ quan tương tự Chu Miên 3 phần. Ông mặc một bộ vest màu xanh đen, khí chất quanh thân không giận tự uy, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khiến người ta cảm nhận được sự áp bách của kẻ thống trị.
Đó là cha của Chu Miên, người cầm quyền tuyệt đối của tập đoàn Chu thị.
Trái tim Ngư Lam run lên, suýt nữa thì quỳ xuống —- Sao mỗi lần hắn đến nhà Chu Miên đều đụng phải người nhà của anh vậy, mà còn toàn lúc quần áo không đàng hoàng!
Ánh mắt người đàn ông như lưỡi đao trầm trọng bén nhọn. Lúc ánh mắt ấy quét qua Ngư Lam, hắn cảm thấy cả một tầng da cá của hắn bị cắt xuống.
Lúc Chu Miên đi ra từ phòng ngủ, Ngư Lam thấy anh đã thay một bộ quần áo khác.
Khí vị trong phòng không giấu được mà tràn ra ngoài.
Hai người bọn họ vừa mới hoàn thành đánh dấu tạm thời, hương vị trên người quấn quanh phân không ra là của ai, ngửi thôi cũng biết hai người vừa làm gì.
Chu Miên đi đến trước mặt người đàn ông, mở miệng nói: "Phụ thân."
Ngư Lam hơi kinh ngạc khi nghe thấy xưng hô này.
Hắn ở nhà toàn gọi thẳng tên bố hắn hoặc kêu "Bố già", trước nay chưa từng gọi "Phụ thân" – loại xưng hô xa cách như văn viết.
Mà mặt cha Chu nhìn không ra vui giận, giọng điệu nhàn nhạt nói với Ngư Lam: "Tôi có chút việc nhà muốn nói với Chu Miên, cậu về trước đi."
"..." Ngư Lam có chút vô thố nhìn Chu Miên một cái.
Chu Miên tựa hồ đang suy tư gì đó, khựng lại hai giây, sao đó giương mắt nhìn Ngư Lam: "Tôi tiễn cậu."
Ngư Lam "Ừm" một tiếng, cúi đầu đi cùng Chu Miên ra khỏi phòng khách.
Trên đường ra khỏi đại viện, Chu Miên hạ thấp giọng: "Cậu cứ về nhà hoặc đến bệnh viện trước đi, muốn đi đâu thì bảo tài xế đưa đến đó. Trưa nhớ ăn cơm, chiều tôi về trường cùng cậu."
Ngư Lam thất thần "Ừ".
Tuy hắn không am hiểu xem mặt đoán ý nhưng rõ ràng cha nhà họ Chu không thích hắn.
Nhà Ngư Lam chưa bao giờ quản hắn, hắn thích ai thì ở bên người ấy, Alpha hay Omega đều do chính hắn định đoạt.
Nhưng Chu Miên...
Tuy Ngư Lam không biết bối cảnh gia thế Chu Miên rốt cuộc là như nào nhưng chắc chắn nó sẽ không giống nhà hắn.
Mà đến cha mẹ trong gia đình bình thường cũng không thể chấp nhận việc con trai mình ở cùng một Alpha.
Huống chi đứa con ấy còn là một Alpha ưu tú như Chu Miên.
"Không sao đâu." Chu Miên nhìn ra cảm xúc Ngư Lam hạ xuống, duỗi tay xoa xoa đầu hắn, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết tốt những việc này."
Ngư Lam trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Có phải tôi.. thật ích kỷ không."
Bỏi vì thích Chu Miên, nên biến Chu Miên thành người giống hắn.
"Không."
Dừng một chút, giọng Chu Miên nhẹ tựa lông hồng: "Là tôi muốn được đến cậu."
Ngư Lam nhất thời không hiểu ý những lời này.
Chu Miên nói tiếp: "Không cần phải nghĩ nhiều đâu."
Ra khỏi sân, Chu Miên đưa Ngư Lam lên xe, để tài xế đưa hắn về nhà.
Sau đó quay người trở về.
Cha Chu ngồi trên sô pha, pha một ấm trà Long Tỉnh.
Nghe thấy tiếng bước chân Chu Miên trở lại, ông không ngẩng đầu, "Lần trước mẹ anh về nói với tôi là có một Alpha qua đêm ở chỗ này."
" – Các anh đã đến bước này rồi."
Cha Chu nâng đôi mắt hẹp dài cực có cảm giác áp bách kia nhìn Chu Miên, chậm rãi nói: "Chu Miên, như này không giống anh lắm."
Tính cách Chu Miên quả thực không phải như thế.
Cha Chu không ngờ một Chu Miên từ nhỏ đã tri thư đạt lý, ôn tồn lễ độ kia sẽ từ chức ủy viên kỷ luật, yêu đương trái nội quy trường học vì một nam sinh.
– Cũng không ngờ ở độ tuổi này Chu Miên sẽ đánh dấu một người.
Tính cách của Chu Miên, cha Chu cực kỳ rõ ràng.
Nếu không phải quyết định ở cùng nam sinh cả đời, vĩnh viễn không thay lòng thì nhất định Chu Miên sẽ không làm ra bất cứ việc gì anh không phụ trách nhiệm.
Ánh mắt cha Chu càng ngày càng trầm.
Chu Miên nhìn thẳng mắt ông, "Phụ thân, từng việc một – con đều hiểu rất rõ con đang làm gì."
Ngón tay cha Chu nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, ông nói từng chữ một: "Anh biết, nếu anh lựa chọn ở bên một Alpha thì về sau sẽ mất đi rất nhiều thứ."
Có thể do từ nhỏ đã không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, muốn gì đều có thể được nấy dễ dàng nên Chu Miên vẫn luôn không có bất cứ ham muốn hưởng thụ vật chất nào, thậm chí với cái gọi là vị trí "Người thừa kế" cũng không chút để ý, tính cách có thể xưng không nhiễm khói lửa phàm tục.
"Vật ngoài thân" với anh mà nói đều chỉ là những thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Chu Miên nói: "Con biết."
Từ một khắc cùng Ngư Lam ở bên nhau, anh liền rất rõ ràng.
Anh sẽ mất đi cái gì, được đến cái gì – Mà hai điều này căn bản không thể đặt trên cán cân để so sánh, cân đo đong đếm.
Ngư Lam không giống bất cứ điều gì cả.
Hắn là lợi thế độc nhất vô nhị.
Cha Chu nghe câu trả lời của anh, đôi mắt hơi híp lại: "Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh phải đến đại học A. Còn Alpha kia, tôi nghe nói đội chạy nước rút cấp tỉnh đã để sẵn chỗ trống cho cậu ta."
Đại học A là trường đại học xuất sắc nhất trong cả nước nhưng lại tọa lạc ở phương Bắc, cách thành phố Giang Tân cực kỳ xa.
Mà sau khi tốt nghiệp cấp ba, đại khái Ngư Lam sẽ chắc suất vào đội tỉnh.
Chu Miên lẳng lặng nói: "Con không cho rằng bốn năm sẽ đủ thay đổi điều gì đó."
Cha Chu nói: "Vậy cậu ta thì sao?"
Chu Miên không nói gì.
" – Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng nhúng tay vào bất cứ quyết định nào của anh. Mà anh cũng đã chứng minh được với tôi là mọi quyết định của anh đều chính xác."
Cha Chu liếc anh một cái: "Hy vọng lần này cũng thế."
Uống xong ấm Long Tỉnh thứ hai, cha Chu rời đi.
Chu Miên ngồi xuống sô pha, tay chống lấy trán, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Quản gia quan tâm đi tới: "Tiểu thiếu gia, ngài có sao không?"
Chu Miên nhẹ giọng đáp: "Không có việc gì đâu ạ."
Anh vẫn hâm hấp sốt, chỗ bị đánh dấu truyền đến chút cảm giác không khỏe, thân thể cũng có chút khó chịu.
Chu Miên vốn dĩ định tìm phụ thân thẳng thắn trong tuần này nhưng trong nhà Ngư Lam đột nhiên xảy ra chuyện nên đành phải gác lại – Không ngờ phụ thân tìm đến anh trước.
Chu Miên nghỉ ngơi một lát, lấy điện thoại ra. Anh định hỏi Ngư Lam về nhà chưa, trưa muốn ăn gì, kết quả là thấy tin nhắn Ngư Lam gửi từ hai phút trước.
"Đại ca ca nhớ đưa tôi về nhà nhá."
Chu Miên ngẩn ra.
Ngư Lam đã từng nói với anh những lời này ở trường.
Khi đó Ngư Lam đứng chờ anh ở chỗ ngã rẽ cầu thang khu dạy học rồi cùng về ký túc xá.
Tiết tự học tối của lớp anh luôn tan khá muộn, nhưng Ngư Lam vẫn luôn đứng đó chờ.
Chu Miên bỗng nhận ra điều gì đó, đáp: "Cậu đang ở đâu?"
Ngư Lam rũ mắt nhìn anh, biểu tình "Cậu không cắn tôi tức là cậu gạt tôi" nghiêm túc.
Đôi mắt đen nhánh của Chu Miên đối diện với hắn. Anh trầm mặc, lát sau thấp giọng nói: "Lại đây."
Ngư Lam ngồi xuống giường, quay lưng về phía Chu Miên, hai ngón tay kéo nút thắt xuống, cổ áo lập tức mở ra một khoảng.
Làn da Ngư Lam trời sinh trắng hơn người, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể thấy một đoạn cổ vừa thẳng vừa dài, khớp xương cổ hơi hơi nhô lên.
Hắn cảm giác được hơi thở của Chu Miên phả trên cổ hắn, môi anh đã cách tuyến thể hắn rất gần.
Mảnh da cạnh tuyến thể rất mau truyền đến một xúc cảm mềm mại ướt át dọc theo đầu dây thần kinh rồi chạy thẳng tới tận não.
Thanh âm của Chu Miên từ phía sai vang bên tai hắn: "Đau thì nhớ nói cho tôi."
Ngư Lam gật gật đầu.
Lúc này hắn còn chưa ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề.
Răng nanh đâm thủng tuyến thể, có thể cảm nhận chút đau đớn nhưng Ngư Lam hoàn toàn có thể chịu đựng được.
Theo sau chính là pheromone Alpha rót vào.
Vài giây đầu, Ngư Lam cũng không cảm thấy khó chịu.
Ngược lại... vô cớ cảm thấy xương cốt hơi nhũn ra, tựa như vô số tia điện mỏng manh nhưng rõ ràng tê tê len lỏi trong cơ thể, mang theo một mảnh xúc cảm dị dạng.
Đây là lần đầu tiên Ngư Lam cảm nhận pheromone Chu Miên một cách trực tiếp như thế. Dòng chất lỏng ấm áp thẩm thấu vào trong tuyến thể như muốn thâm nhập vào trong xương cốt —- Thậm chí còn mang đến cho hắn sự sung sướng mãnh liệt hơn cả khi hắn đánh dấu Chu Miên.
Phảng phất như đến mùa hoa đào nở rộ rực rỡ nhất.
Nó quện cùng vị rượu mạnh tạo ra một mùi hương cực kỳ mê người.
Đánh dấu vẫn đang tiếp tục, pheromone từ tuyến thế Chu Miên tuôn ngày càng nhiều như thể sắp tràn ra.
Nồng đậm tới mức khiến người sắp chịu không nổi.
Cánh tay chống trên giường của Ngư Lam run rẩy vô cớ, miệng "A" một tiếng.
Nãy hắn để Chu Miên cắn hắn là muốn "Đồng cam cộng khổ" với Chu Miên chứ không phải...
Ngư Lam mặt đỏ tai hồng nghĩ:
Lúc Chu Miên bị hắn cắn cũng mềm chân sao??
Rót pheromone vào liên tục khoảng nửa phút mới hoàn thành đánh dấu tạm thời. Hiện tại còn chưa đến một nửa thời gian yêu cầu mà Ngư Lam đã nhịn không được cuộn người lại, thân thể không kiềm chế được nghiêng về phía trước —- như thể không thể chịu nổi, muốn tránh thoát khỏi cái gì đó.
Nhưng Chu Miên ôm chầm hắn từ phía sau, hai tay vòng qua bên hông hắn, khoanh lại, nhét hắn vào lòng.
Ngư Lam gần như là bị Chu Miên giam cầm trong khuỷu tay.
Từng giây, từng giây một đều như kéo dài đến vô hạn. Cuối cùng Ngư Lam phải để Chu Miên đỡ mới không đến mức mềm người ngã xuống.
Đánh dấu tạm thời kết thúc, Chu Miên khẽ ngửa cổ hôn lấy một giọt máu chảy trên làn da hắn.
Cả người Ngư Lam run lên một chút.
Hắn có thể ngửi một cách rõ ràng là —- trên người hắn tràn ngập khí vị của Chu Miên.
Chu Miên nhìn cái tai đỏ đến gần như thành trong suốt trước mắt, hỏi hắn: "Cậu có ổn không?"
Gương mặt Ngư Lam cũng đỏ. Bản thân hắn không sao cả, chỉ hơi nóng thôi.
...Nhưng hình như Tiểu Ngư xuất hiện chút vấn đề.
Hắn cứng đờ người ngồi bên mép giường, không dám cựa quậy.
Giờ mà xoay người lại là chắc chắn Chu Miên phát hiện.
Chu Miên thấy hắn cứ im lặng ngồi đó bất động, lại hạ giọng hỏi thêm câu nữa: "Ngư Lam?"
Ngư Lam bỗng xốc chăn lên, nửa thân trên áp vào người Chu Miên, hai chân chống bên hông anh.
Chu Miên đã nhận ra, biểu tình nhìn Ngư Lam có chút kinh ngạc.
Hình như phản ứng của Ngư Lam... hoàn toàn không giống anh.
Một tay Ngư Lam tóm lấy lòng bàn tay Chu Miên, giọng nói run run, thậm chí còn mang theo ý cầu cứu:
"...Giúp, giúp tôi."
"Chu Miên."
Chu Miên xoa xoa tóc trấn an hắn, tay phải thò vào trong chăn.
Ngư Lam không phát ra bất cứ thanh âm nào. Hắn cắn chặt môi, chỉ có thân thể ngẫu nhiên run rẩy vì kinh động.
Sau một lúc lâu hắn mới nắm chặt tay áo Chu Miên, giọng nói khô khốc: "Tôi..."
Nếu như vậy thì... Chu Miên không mặc tiếp bộ quần áo này được nữa.
Chu Miên khẽ hôn bên tai hắn một cái: "Không sao mà."
Như thể bị động tác của anh kích thích đến, Ngư Lam đột nhiên rên một tiếng, lớp chăn phủ bên hông hắn bỗng cong lên phía trên.
Hắn cứ ghé vào người Chu Miên như vậy một hồi lâu. Lúc mở mắt ra, hàng mi nơi khóe mắt thậm chí còn vương lại chút nước.
Chu Miên dùng đầu ngón tay lau giọt nước kia đi, nhẹ giọng hỏi: "Cậu có thấy không khỏe chỗ nào không?"
Ngư Lam lí nhí: "Không có."
Hắn hoàn toàn không thấy không khỏe chỗ nào cả, thậm chí còn... thấy thoải mái có chút quá mức.
Hai người yên tĩnh trong chốc lát.
Có thể do bản thân Ngư Lam vốn đã khát cầu pheromone Chu Miên nên lần đầu tiên bị đánh dấu thậm chí còn không bị kích ứng, chỉ có tuyến thể hơi đau đau vì bị cắn thủng thôi.
Ngư Lam liếm liếm đôi môi khô khốc.
....Sau khi nhận thức những điều ấy, hắn bỗng có chút ngại ngùng.
Sinh vật biển bắt đầu giả chết. Hắn gác đầu lên ngực Chu Miên, hai móng vuốt tự chủ trương nơi nơi ăn đậu hủ, sờ sờ chỗ này vuốt vuốt chỗ kia.
Chu Miên cảm thấy hơi mệt, anh khép hờ mắt xuống.
Trong phòng quanh quẩn một mùi hương làm say lòng người.
Một lát sau, quản gia bỗng gõ cửa bên ngoài, hình như có chuyện gì đó: "Tiểu thiếu gia."
Chu Miên mở mắt, tự đi mở cửa.
Ngư Lam nhìn sắc mặt Chu Miên vẫn hơi kém nên đè bả vai anh xuống, nói: "Cậu cứ nghỉ ngơi một lát đi, để tôi đi xem."
Ngư Lam xoay người xuống giường, đẩy cửa ra ngoài.
Qua hai giây, Chu Miên nghe thấy tiếng Ngư Lam lắp bắp: "B, Bác..."
Chu Miên biến sắc, anh đứng dậy thay một bộ quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ.
Biểu tình Ngư Lam mờ mịt, hắn dại ra nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt.
Đó là một Alpha trung niên, ngũ quan tương tự Chu Miên 3 phần. Ông mặc một bộ vest màu xanh đen, khí chất quanh thân không giận tự uy, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khiến người ta cảm nhận được sự áp bách của kẻ thống trị.
Đó là cha của Chu Miên, người cầm quyền tuyệt đối của tập đoàn Chu thị.
Trái tim Ngư Lam run lên, suýt nữa thì quỳ xuống —- Sao mỗi lần hắn đến nhà Chu Miên đều đụng phải người nhà của anh vậy, mà còn toàn lúc quần áo không đàng hoàng!
Ánh mắt người đàn ông như lưỡi đao trầm trọng bén nhọn. Lúc ánh mắt ấy quét qua Ngư Lam, hắn cảm thấy cả một tầng da cá của hắn bị cắt xuống.
Lúc Chu Miên đi ra từ phòng ngủ, Ngư Lam thấy anh đã thay một bộ quần áo khác.
Khí vị trong phòng không giấu được mà tràn ra ngoài.
Hai người bọn họ vừa mới hoàn thành đánh dấu tạm thời, hương vị trên người quấn quanh phân không ra là của ai, ngửi thôi cũng biết hai người vừa làm gì.
Chu Miên đi đến trước mặt người đàn ông, mở miệng nói: "Phụ thân."
Ngư Lam hơi kinh ngạc khi nghe thấy xưng hô này.
Hắn ở nhà toàn gọi thẳng tên bố hắn hoặc kêu "Bố già", trước nay chưa từng gọi "Phụ thân" – loại xưng hô xa cách như văn viết.
Mà mặt cha Chu nhìn không ra vui giận, giọng điệu nhàn nhạt nói với Ngư Lam: "Tôi có chút việc nhà muốn nói với Chu Miên, cậu về trước đi."
"..." Ngư Lam có chút vô thố nhìn Chu Miên một cái.
Chu Miên tựa hồ đang suy tư gì đó, khựng lại hai giây, sao đó giương mắt nhìn Ngư Lam: "Tôi tiễn cậu."
Ngư Lam "Ừm" một tiếng, cúi đầu đi cùng Chu Miên ra khỏi phòng khách.
Trên đường ra khỏi đại viện, Chu Miên hạ thấp giọng: "Cậu cứ về nhà hoặc đến bệnh viện trước đi, muốn đi đâu thì bảo tài xế đưa đến đó. Trưa nhớ ăn cơm, chiều tôi về trường cùng cậu."
Ngư Lam thất thần "Ừ".
Tuy hắn không am hiểu xem mặt đoán ý nhưng rõ ràng cha nhà họ Chu không thích hắn.
Nhà Ngư Lam chưa bao giờ quản hắn, hắn thích ai thì ở bên người ấy, Alpha hay Omega đều do chính hắn định đoạt.
Nhưng Chu Miên...
Tuy Ngư Lam không biết bối cảnh gia thế Chu Miên rốt cuộc là như nào nhưng chắc chắn nó sẽ không giống nhà hắn.
Mà đến cha mẹ trong gia đình bình thường cũng không thể chấp nhận việc con trai mình ở cùng một Alpha.
Huống chi đứa con ấy còn là một Alpha ưu tú như Chu Miên.
"Không sao đâu." Chu Miên nhìn ra cảm xúc Ngư Lam hạ xuống, duỗi tay xoa xoa đầu hắn, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết tốt những việc này."
Ngư Lam trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Có phải tôi.. thật ích kỷ không."
Bỏi vì thích Chu Miên, nên biến Chu Miên thành người giống hắn.
"Không."
Dừng một chút, giọng Chu Miên nhẹ tựa lông hồng: "Là tôi muốn được đến cậu."
Ngư Lam nhất thời không hiểu ý những lời này.
Chu Miên nói tiếp: "Không cần phải nghĩ nhiều đâu."
Ra khỏi sân, Chu Miên đưa Ngư Lam lên xe, để tài xế đưa hắn về nhà.
Sau đó quay người trở về.
Cha Chu ngồi trên sô pha, pha một ấm trà Long Tỉnh.
Nghe thấy tiếng bước chân Chu Miên trở lại, ông không ngẩng đầu, "Lần trước mẹ anh về nói với tôi là có một Alpha qua đêm ở chỗ này."
" – Các anh đã đến bước này rồi."
Cha Chu nâng đôi mắt hẹp dài cực có cảm giác áp bách kia nhìn Chu Miên, chậm rãi nói: "Chu Miên, như này không giống anh lắm."
Tính cách Chu Miên quả thực không phải như thế.
Cha Chu không ngờ một Chu Miên từ nhỏ đã tri thư đạt lý, ôn tồn lễ độ kia sẽ từ chức ủy viên kỷ luật, yêu đương trái nội quy trường học vì một nam sinh.
– Cũng không ngờ ở độ tuổi này Chu Miên sẽ đánh dấu một người.
Tính cách của Chu Miên, cha Chu cực kỳ rõ ràng.
Nếu không phải quyết định ở cùng nam sinh cả đời, vĩnh viễn không thay lòng thì nhất định Chu Miên sẽ không làm ra bất cứ việc gì anh không phụ trách nhiệm.
Ánh mắt cha Chu càng ngày càng trầm.
Chu Miên nhìn thẳng mắt ông, "Phụ thân, từng việc một – con đều hiểu rất rõ con đang làm gì."
Ngón tay cha Chu nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, ông nói từng chữ một: "Anh biết, nếu anh lựa chọn ở bên một Alpha thì về sau sẽ mất đi rất nhiều thứ."
Có thể do từ nhỏ đã không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, muốn gì đều có thể được nấy dễ dàng nên Chu Miên vẫn luôn không có bất cứ ham muốn hưởng thụ vật chất nào, thậm chí với cái gọi là vị trí "Người thừa kế" cũng không chút để ý, tính cách có thể xưng không nhiễm khói lửa phàm tục.
"Vật ngoài thân" với anh mà nói đều chỉ là những thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Chu Miên nói: "Con biết."
Từ một khắc cùng Ngư Lam ở bên nhau, anh liền rất rõ ràng.
Anh sẽ mất đi cái gì, được đến cái gì – Mà hai điều này căn bản không thể đặt trên cán cân để so sánh, cân đo đong đếm.
Ngư Lam không giống bất cứ điều gì cả.
Hắn là lợi thế độc nhất vô nhị.
Cha Chu nghe câu trả lời của anh, đôi mắt hơi híp lại: "Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh phải đến đại học A. Còn Alpha kia, tôi nghe nói đội chạy nước rút cấp tỉnh đã để sẵn chỗ trống cho cậu ta."
Đại học A là trường đại học xuất sắc nhất trong cả nước nhưng lại tọa lạc ở phương Bắc, cách thành phố Giang Tân cực kỳ xa.
Mà sau khi tốt nghiệp cấp ba, đại khái Ngư Lam sẽ chắc suất vào đội tỉnh.
Chu Miên lẳng lặng nói: "Con không cho rằng bốn năm sẽ đủ thay đổi điều gì đó."
Cha Chu nói: "Vậy cậu ta thì sao?"
Chu Miên không nói gì.
" – Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng nhúng tay vào bất cứ quyết định nào của anh. Mà anh cũng đã chứng minh được với tôi là mọi quyết định của anh đều chính xác."
Cha Chu liếc anh một cái: "Hy vọng lần này cũng thế."
Uống xong ấm Long Tỉnh thứ hai, cha Chu rời đi.
Chu Miên ngồi xuống sô pha, tay chống lấy trán, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Quản gia quan tâm đi tới: "Tiểu thiếu gia, ngài có sao không?"
Chu Miên nhẹ giọng đáp: "Không có việc gì đâu ạ."
Anh vẫn hâm hấp sốt, chỗ bị đánh dấu truyền đến chút cảm giác không khỏe, thân thể cũng có chút khó chịu.
Chu Miên vốn dĩ định tìm phụ thân thẳng thắn trong tuần này nhưng trong nhà Ngư Lam đột nhiên xảy ra chuyện nên đành phải gác lại – Không ngờ phụ thân tìm đến anh trước.
Chu Miên nghỉ ngơi một lát, lấy điện thoại ra. Anh định hỏi Ngư Lam về nhà chưa, trưa muốn ăn gì, kết quả là thấy tin nhắn Ngư Lam gửi từ hai phút trước.
"Đại ca ca nhớ đưa tôi về nhà nhá."
Chu Miên ngẩn ra.
Ngư Lam đã từng nói với anh những lời này ở trường.
Khi đó Ngư Lam đứng chờ anh ở chỗ ngã rẽ cầu thang khu dạy học rồi cùng về ký túc xá.
Tiết tự học tối của lớp anh luôn tan khá muộn, nhưng Ngư Lam vẫn luôn đứng đó chờ.
Chu Miên bỗng nhận ra điều gì đó, đáp: "Cậu đang ở đâu?"