• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ai có thể kháng cự những lời này của Chu Miên.

Ngư Lam lại càng không.

Từ khi xác định quan hệ với Chu Miễn, hắn liền không biết tự chủ là cái quái gì cả.

Sinh vật biển gần như là hung ác hôn lên môi anh, hắn tham lam khát cầu những hơi nước điềm mỹ kia.

Mặc dù Chu Miên đã dạy hắn cách hôn không chỉ một lần nhưng Ngư Lam vẫn không học được, đấu đá lung tung chẳng có quy luật gì. Hắn dùng răng nanh cắn cắn môi anh như nhóc sói không chịu lớn.

Chu Miên tùy ý hắn diễu võ dương oai.

Môi truyền đến chút xúc cảm đau nhói nhưng chỉ ở mức bé nhỏ không đáng kể, ngược lại, nó càng giống dầu dẫn cháy lớn hơn nữa.

Tuyết trắng thiêu mình trong lửa.

Ngư Lam gặm cắn, hôn Chu Miên đến khi nếm được vị máu từ môi anh mới dừng lại.

Lại cầm lòng không đậu liếm chút nước tràn bên môi anh.

Môi hai người đều thắm sắc đỏ minh diễm.

Hình như... không ổn lắm.

Nam sinh cấp ba 18 tuổi thở dồn dập, ngực phập phồng, đầu hơi cúi xuống.

Cánh tay không chống đỡ cơ thể được nữa, hiện tại cả người hắn đều đè trên Chu Miên.

Kể cả có cách một lớp chăn Chu Miên cũng có thể cảm nhận Tiểu Ngư đang đâm đâm anh.

Ngư Lam nhắm mắt, tiếng nói run run: "Chu Miên..."

Trong thanh âm thấm đẫm dục vọng chiếm hữu mà chính hắn cũng không nhận ra.

Ngư Lam cũng không hiểu hắn bị sao vậy, như thể hắn đã không thỏa mãn với việc đơn thuần có được người này.

Cả trời dục vọng như thể bị xé rách một lỗ hổng, vô luận đổ vào bao nhiêu cũng không lấp đầy được.

Ngư Lam không nhịn được thò tay xuống tầng tầng lớp lớp chăn sờ sờ.

Chu Miên sốt nhẹ, vốn dĩ nhiệt độ cơ thể sẽ cao hơn chút.

—- Nhưng hiện giờ Ngư Lam thậm chí còn nóng hơn cả anh.

Chẳng hiểu rốt cuộc ai mới là người đến kỳ nhạy cảm nữa.

Vành tai Ngư Lam chưa từng đỏ như giờ.

Vừa đỏ vừa nóng, gần như thành màu nửa trong suốt.

Chu Miên cúi đầu hôn hôn tai hắn, tay phải khẽ vuốt ve vành tai một lát rồi rời đi.

Gần như không thể nghe thấy tiếng tiếng kéo khóa giữa tiếng hít thở dồn dập đan xen.

Thân thể Ngư Lam đột nhiên cứng đờ, hắn chống người dậy theo bản năng, trong mắt mang theo chút kinh hoàng.

"Không sao." Chu Miên nghiêng đầu thủ thỉ bên tai Ngư Lam.

Anh trả lời câu hỏi trước đó —-

"Tôi thích hương vị của cậu."

Ban đầu Ngư Lam còn do dự không biết Chu Miên đến kỳ nhạy cảm có bài xích pheromone của người cũng là Alpha như anh không.

Mặc dù độ tương thích pheromone giữa hai người họ cao hơn 95% nhưng sự tiếp xúc pheromone giữa hai Alpha chưa chắc đã khiến người kia thấy dễ chịu.

Nhưng hiện tại Chu Miên lại nói anh thích.

Ngư Lam nắm chặt tay, khẽ buông đầu xuống giữa cổ Chu Miên, cằm khẽ gác trên vào.

Ngẫu nhiên lại rung động chút.

Trong nháy mắt Ngư Lam đột nhiên dùng sức cắn bả vai Chu Miên, răng nanh nhòn nhọn đâm thủng làn da.

Hương rượu mạnh hoàn toàn nổ tung, gần như áp đảo khí vị hoa đào trong phòng.

Ngư Lam thở dốc dồn dập, hồi lâu sau mới ngẩng đầu, đuôi mắt hồng hồng.

Hắn biết chính mình không thể dậy nổi, đơn giản chui tọt vào trong chăn cùng Chu Miên luôn.

Ngư Lam nhỏ giọng: "Hình như nãy tôi lỡ cắn rách vai cậu rồi."

"Có đau không?"

Chu Miên nói: "Không sao đâu."

Ngón tay anh khẽ giật giật, bọt bong bóng từ Tiểu Ngư nhỏ giọt dọc đầu ngón tay anh.

Ngư Lam đại khái quên bẵng chuyện này rồi.

Chu Miên cười cười bất đắc dĩ, duỗi tay lấy một tờ giấy.

Ổ chăn ủ men hương rượu hoa đào ngọt ngào, nồng nàn lại say đắm lòng người.

Chóp mũi Ngư Lam dụi dụi cổ áo sơmi nhăn nheo, lẩm bẩm: "Cậu thơm quá."

"Tôi nói với bọn họ, pheromone của cậu là hoa đào... Nhưng không ai tin."

Pheromone Chu Miên là hoa đào chỉ khi ở trước mặt Ngư Lam mà thôi.

Những người khác duy độc cảm giác áp bách đến ngạt thở, căn bản không còn tâm trí nào phân biệt khí vị.

Tuy Alpha đến kỳ nhạy cảm là Chu Miên nhưng người động tay động chân, hôn hôn cọ cọ vẫn luôn là Ngư Lam.

Chu Miên vốn dĩ mặc áo sơmi sợi bông mỏng dễ bị biến dạng, qua một buổi trưa đã sớm nhăn nheo không nhìn ra hình dáng ban đầu, khuy áo bị cọ đến bung ba cái.

Tháng 11, trời tối càng ngày càng sớm. Chưa tới 6 giờ tối ngoài trời đã nhuộm sắc đen nhánh.

Ngư Lam chui ra khỏi ổ chăn thơm thơm ngọt ngọt, "Tôi nói với người nhà là tối nay không về."

Hắn cúi đầu nhìn Chu Miên, "Chủ tịch Chu có thể thu lưu tôi không?"

Chu Miên "Ừm" một tiếng, dừng lại, như thể cuối cùng đã thanh tỉnh chút, anh thấp giọng: "Trong tủ lạnh có thức ăn nhanh, hoặc cậu có thể nhờ dì giúp việc làm chút đồ cũng được."

Ngư Lam có thể cảm giác hiện tại Chu Miên có chút "dính" hắn, không rõ ràng, cầm kính lúp soi mới thấy.

—- Cứ việc chủ tịch Chu đến kỳ nhạy cảm vẫn cực kỳ rụt rè, khắc chế, thậm chí đến hôn cũng phải dụ hoặc đối phương chủ động nhưng trong ổ chăn, anh luôn luôn nắm tay Ngư Lam, bảo trì tiếp xúc da thịt với hắn.

Ngư Lam ý thức được điều này liền không quá muốn xuống giường ăn cơm.

Alpha đến kỳ nhạy cảm dễ chán ăn, giờ Chu Miên lại không chịu tiêm thuốc ức chế. Ngư Lam đàm phán thất bại, cuối cùng đành phải đi lấy chút nước đường cùng hai hộp trái cây.

Đây là cơm tối của hai người.

Ngư Lam cầm trái cây đóng hộp về ngồi trên giường, mở nắp ra.

Ngư Lam dùng thìa múc một miếng đào vàng nho nhỏ, hỏi anh: "Cậu muốn ăn chút không?"

Chu Miên nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Ngư Lam hiểu cảm thụ hiện giờ của Chu Miên, lúc hắn đến kỳ nhạy cảm cũng chẳng muốn ăn gì cả.

—- Suy cho cùng thì kỳ nhạy cảm của Alpha chỉ cường hóa công năng hạng nhất nào đó thôi.

Chu Miên chỉ uống chút nước đường, Ngư Lam cảm thấy anh giống tiểu tiên nữ trong lâu đài ngày ngày uống sương sớm để trưởng thành.

Nhất thời ngứa tay, nhịn không được khảy khảy hàng mi dài của anh.

Chu Miên nâng mắt nhìn hắn, đồng tử tựa thạch anh đen cao quý.



Đêm đen gió mát, cô nam quả nam ở chung một phòng, được một mỹ nhân quấn mình trong chăn nhìn chăm chú, Ngư Lam cảm thấy khí huyết hắn lại bắt đầu phun trào.

Nam sinh cấp ba 18 tuổi cực kỳ dễ xúc động.

Hắn mạnh mẽ áp xuống: "Mới 7 giờ, bọn mình xem chút phim rồi đi ngủ ha."

Chu Miên gật gật đầu.

Lần này Ngư Lam không chọn phim ma nữa —- nó không phù hợp với hoàn cảnh lắm, giờ rất dễ lau súng cướp cò giữa tiếng kêu gào thê thảm của nhân vật chính.

Hắn chọn một bộ tình cảm được chấm điểm rất cao. Độ dài hai tiếng rưỡi thiếu chút nữa là ru Ngư Lam ngủ gật luôn.

Ngư Lam thân là thằng A sắt thép không chút tình thú, chút tế bào lãng mạn đều để dành cho Chu Miên hết.

Mãi cho đến khi nhạc kết phim vang lên hắn mới tỉnh lại chút. Vốn đang định lấy tinh thần nói gì đó với Chu Miên thì nghe thấy Chu Miên thấp giọng bên tai hắn: "Không sao đâu, cứ ngủ đi."

Ngư Lam vốn hơi mệt, quờ quờ tay chân cởi quần áo rồi trực tiếp chui tọt vào trong chăn luôn.

Tắt đèn, Ngư Lam mơ mơ màng màng thiếp đi. Hắn nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh.

Từ phía sau, Chu Miên ôm lấy eo hắn.

Chóp mũi Alpha khẽ ngửi ngửi tuyến thể sau cổ hắn.

Tuyến thể mẫn cảm yếu ớt bị đụng vào như vậy khiến Ngư Lam cứng đờ theo bản năng. Hắn thanh tỉnh trong nháy mắt, sau đó thật mau thả lỏng lại.

Ngư Lam biết không chừng đây là phản ứng bản năng của Chu Miên.

Alpha trong kỳ nhạy cảm sẽ vô thức tiếp cận bạn lữ của anh, muốn đánh dấu người yêu, muốn lưu lại hương vị của chính mình trên người nọ.

Hắn biết rõ loại cảm giác này.

Trước nay Ngư Lam không ngờ có một ngày hắn sẽ cam tâm tình nguyện để một Alpha cắn cổ hắn.

Nhưng khi ngày này chân chính đến, hắn lại không có chút phản kháng nào.

Miễn là Chu Miên thì như nào cũng được.

Cảm giác được Chu Miên do dự, hắn thậm chí nhỉ giọng run rẩy: "...Có thể cắn."

Chu Miên đã bị cắn rất nhiều lần rồi.

Muốn cắn hắn cũng là chuyện rất bình thường.

Ngư Lam cũng... nguyện ý.

Nhưng cuối cùng Chu Miên chỉ hôn nhẹ lên lớp da mỏng phía trên, anh không nỡ làm gì quá mức.

Hơi thở nóng bỏng thổi qua, cả người Ngư Lam run rẩy.

"Ngủ đi."

Cả đêm Ngư Lam mơ toàn mấy thứ lung tung rối loạn.

Nội dung không được văn nhã cho lắm, không tiện kể kỹ càng tỉ mỉ.

Đối tượng nằm mơ là tay Chu Miên.

Ngư Lam tỉnh dậy từ rất sớm.

Tiểu Ngư tinh thần siêu phấn chấn, hứng thú bừng bừng chào buổi sáng với trần nhà.

Đại Ngư buồn rầu mở to mắt trấn định trong chốc lát.

Nhớ tới chiều qua Chu Miên giúp hắn... từng khớp từng khớp xương cốt liền nhũn ra.

Yết hầu Ngư Lam lăn lăn, hắn quay đầu nhìn người bên cạnh.

Làn da Chu Miên vẫn nhiễm sắc hồng nhạt của kỳ nhạy cảm, cả người tản ra hương hoa đào ngòn ngọt, thoạt nhìn, ngon miệng cực kỳ.

Ngư Lam không nhịn được nữa, hắn gặm Chu Miên một miếng.

Không ngoài dự đoán, nghịch đến mức Chu Miên tỉnh luôn.

Ngư Lam nhão nhão dính dính với anh một trận, lúc sau cảm thấy hơi đói.

Tối qua hắn chỉ ăn ít hoa quả thôi, hiện giờ bụng đã réo òng ọc rồi.

"Tôi xuống kiếm chút đồ ăn, sẽ về sớm thôi.".

Ngư Lam moa moa mặt Chu Miên một cái rồi xuống giường ra khỏi phòng.

Trong tủ lạnh có sandwich, Ngư Lam định nướng nóng lại.

—- Nếu không tiểu tiên nữ nuôi trong phòng lại uống sương sớm thay bữa sáng mất.

Ngư Lam đứng trước lò vi sóng, vừa quay đầu liền thấy quản gia cùng một người phụ nữ mặc váy dài màu trà đi từ phía giếng trời đến.

Khuôn mặt người phụ nữ kia trẻ đến mức khiến người nhìn không ra tuổi thật, dáng người vô cùng đẹp, ngũ quan lại rất giống với Chu Miên.

Ngư Lam dại ra hai giây, đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Trong óc hắn giờ tràn đầy một trăm con gà thét chói tai.

Nhưng chân lại như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích nổi.

Hắn trơ mắt nhìn vị phu nhân ưu nhã quý khí kia đi vào phòng khách.

Giày cao gót bước trên mặt đất tạo từng tiếng "Cộp", "Cộp" vang dội, sau đó dừng lại.

Hai người đều nhìn thấy đối phương.

Trong phòng im lặng như tờ.

Đến phu nhân Chu luôn luôn đoan trang cũng không nhịn được hít một nơi, lui một bước về sau.

Một nam sinh đứng trong phòng khách nhà bà, cả người mang theo hương vị pheromone con trai bà.

Áo sơmi hỗn độn lỏng lẻo, dây quần không buộc, trên cổ còn hai dấu hôn mới mẻ chói mắt.

Hai người đứng đối diện, đồng dạng khiếp sợ, không nói gì trong một khoảng thời gian dài.

Da đầu Ngư Lam đã tê rần.

Tâm cũng đã chết lặng.

Lạnh băng như cá Đại Nhuận Phát giết mười năm.

Vẻ mặt quản gia bình tĩnh như đã trải qua đủ sự đời, ông thấp giọng giới thiệu: "Phu nhân, đây là bạn của tiểu thiếu gia."

Đồng tử phu nhân Chu chấn động nửa ngày, sau một lúc lâu mới quay đầu lại, thấp giọng lặp lại lần nữa: "Bạn?"

Loại bạn mà sẽ trồng "dâu tây" trên người?

Ngư Lam cảm giác hắn đã đánh mất khả năng sử dụng ngôn ngữ, một phút sau mới "Ong" ra một câu: "Bác, bác à..."

Sự tình không phải như ngài nghĩ đâu...

À, không phải, sự tình chính là như ngài nghĩ...

Đầu Ngư Lam ong ong: "Cháu, cháu là..."

Bạn học.

Bạn trai.

Người yêu.

Đối tượng yêu sớm.

Của Chu Miên....



Kẽo kẹt —-

Có thể do Ngư Lam mãi không trở về nên Chu Miên choàng một chiếc áo khoác ra ngoài tìm. Anh đẩy cửa ra liền thấy bạn trai anh cùng mẹ anh một Nam một Bắc đứng ở phòng khách, xa xa tương vọng, tương vọng không nói gì.

Phu nhân nhìn con trai nhỏ của mình đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi trợn to.

Ngay từ đầu, phu nhân Chu cho rằng con trai nhỏ nhà mình ngủ nam sinh nhà người khác lúc thấy Ngư Lam quần áo lộn xộn đứng ở phòng khách.

Nhưng giờ nhìn bộ dáng hiện tại của Chu Miên, phu nhân Chu bắt đầu cảm thấy khả năng... người bị ngủ... là con trai nhỏ của bà.

Ngư Lam thuộc dòng chó, sáng tinh mơ đã cắn rách môi Chu Miên, lại còn gặm cổ anh lung tung.

Xương quai xanh dưới lớp áo sơmi cũng như từng bị cắn, vì ở đó có một dấu răng cực kỳ, cực kỳ rõ ràng.

...Như thể bị người chà đạp hỏng.

Chu Miên nhìn về phía Ngư Lam, nhẹ giọng nói: Cậu lại đây."

Ngư Lam cảm giác hắn gặp phải rắc rối rồi, hắn chỉ còn cách cúi đầu ngậm chặt miệng đi đến bên Chu Miên.

Tay hắn cài cúc áo sơmi đến cái cao nhất, che đậy kín mít quanh cảnh phía dưới.

Phu nhân Chu bình tĩnh lại, bà đi đến trước mặt Chu Miên đến khi cách hắn vài bước: "Con đến kỳ nhạy cảm, mẹ về nhà xem con như nào."

Tuy thanh âm đã rất ôn hòa nhưng vẫn có chút run rẩy khiếp sợ lẩn trong đó.

Từ năm cấp hai Chu Miên đã có người theo đuổi, phía sau có cả đám ABO truy theo. Nhưng nhiều năm như vậy anh chưa từng có chút ái muội nào với ai cả.

Trước giờ phu nhân Chu không ngờ có ngày sẽ được chứng kiến...

Cảnh tượng như này.

Chu Miên duỗi tay mở cửa cho Ngư Lam, hạ thấp giọng: "Cậu vào trong trước đi, chờ tôi."

Ngư Lam giống một con rối gỗ khô khốc, Chu Miên giật dây đi về phía nào thì hắn di chuyển về hướng đó.

Ngư Lam hoảng hốt vào phòng ngủ.

Ngã phịch xuống giường.

Sau đó vùi đầu vào dưới gối đầu, sống không còn gì luyến tiếc.

Hắn không muốn tồn tại trên thế giới này một giây một khắc nào nữa.

Ngoài cửa.

Thanh âm Chu Miên chậm rãi vang lên.

" —- Tên cậu ấy là Ngư Lam."

"Là người con đã thích rất nhiều năm."

"Về sau cũng sẽ không thay đổi."

Chu Miên không muốn để Ngư Lam nghe thấy những lời này.

Anh không muốn tạo bất cứ gánh nặng tâm lý nào cho hắn.

Ngư Lam như giờ là rất tốt rồi, chậm rãi từng chút từng chút một thích anh.

Phu nhân Chu giật mình: "... Sao trước giờ mẹ không nghe thấy con kể?"

Con trai nhỏ của bà chỗ nào cũng tốt, lễ phép, thông minh, văn nhã nhưng lại không thích nói chuyện với người ngoài, chuyện gì cũng giữ kín trong lòng.

Không giống tên con trai lớn thiếu tâm nhãn kia, giả vờ giả vịt như sói đuôi to nhưng trên thực tế cái gì cũng lóng ngóng.

Phu nhân Chu chần chừ: "Nếu mẹ không nhìn nhầm thì, đứa bé kia hẳn là Alpha?"

Đồng tử Chu Miên hơi trầm xuống: "Phía bên bố, con sẽ nói sau ạ."

Phu nhân Chu biết tính cách của Chu Miên, một khi con bà đã nhận định việc gì thì tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai lung lay.

Trầm mặc trong chốc lát, bà lại nói: "Tên Ngư Lam à? Lớn lên đáng yêu thật."

"Mẹ về nhà đột ngột, hẳn là dọa sợ nhóc ấy rồi."

"Con mau về dỗ dỗ người ta đi."

Chu Miên nhẹ nhàng gật đầu một cái. Anh lấy một thanh thuốc ức chế từ quầy ướp lạnh rồi xoay người về phòng.

Ngư Lam vẫn duy trì tư thế vùi đầu dưới gối.

Giống đà điểu chôn đầu trong cát giả chết.

Chu Miên nói: "Tôi về rồi."

Ngư Lam trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, ôm đầu như thể hỏng mất: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Dáng vẻ kia bị mẹ cậu thấy rồi, mẹ nó đến lưng quần tôi cũng chưa cài vào!! Có phải tôi tan vỡ hình tượng không a a a tôi không biết hôm nay mẹ cậu về..."

Chu Miên xoa xoa đầu hắn: "Không sao đâu, mẹ tôi nói cậu đáng yêu lắm."

Ngư Lam: "..."

Cái từ "Đáng yêu" này có thể dùng trên người giáo bá lãnh khốc sao?

Ngư Lam vội vàng xoay quanh Chu Miên, chắc chắn hình tượng hắn trong lòng mẹ vợ đã trở thành tên lưu manh mơ ước sắc đẹp của con bà.

Sinh vật biển thực sợ hãi: "Chắc chắn là mẹ cậu hiểu lầm tôi mà, có lẽ nào bác ấy cho rằng tôi là đồ ăn chơi trác táng cực kỳ tùy tiện không. Vừa thành niên đã "làm" con trai bác, tranh thủ kỳ nhạy cảm của cậu để phát sinh quan hệ AA không chính đáng..."

Chu Miên giữ chặt tay Ngư Lam, nhẹ nhàng hôn trán hắn một cái.

Ngư Lam lập tức hóa đá tại chỗ, giọng nói biến mất.

Chu Miên nhìn hắn, thanh âm trầm thấp: "Không có việc gì đâu, đừng lo lắng."

Ngư Lam: "...Ồ."

Chu Miên đã nói như vậy thì tức là không có việc gì thật.

Rốt cuộc thì chủ tịch Chu chưa từng lừa hắn.

Chu Miên mở hộp thuốc ức chế ra, ngồi xuống giường.

Ngư Lam ngồi bên anh: "Để tôi giúp cậu."

Cánh tay Chu Miên thon dài trắng ngọc, huyền quản mỏng manh nhô lên, đường cong cơ bắp, khớp xương phi thường đẹp đẽ tinh tế.

Ngư Lam nhìn chằm chằm cánh tay này một lúc.

... Được rồi, xác thực là hắn mơ ước sắc đẹp của chủ tịch Chu.

Ngư Lam cúi đầu lấy ống tiêm ra.

Mũi kim mảnh nhẹ nhàng chui vào mạch máu, đẩy chất lỏng màu xanh băng xuống.

Tất cả thuốc ức chế nhà Chu dùng đều là hàng đỉnh cấp chứ không giống những hàng có giá cả tầm trung bán ở bệnh viện.

Hiệu quả dựng sào thấy bóng.

Ngư Lam rõ ràng cảm nhận được hương hoa đào trong phòng phai nhạt đi rất nhiều.

Cũng không "dính" như trước nữa.

Trong lòng Ngư Lam có chút xíu mất mát không dễ phát hiện.

Vị chủ tịch Chu luôn chủ động nắm tay hắn, thân thân cọ cọ với hắn, lúc ngủ sẽ ôm lấy hắn từ phía sau —-

Khả năng phải đến 3 tháng sau mới có thể tái kiến.

Ngư Lam cảm thấy kỳ thực chủ tịch Chu như vậy cũng siêu cấp dễ thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK