Nhìn bóng cô khuất dần, lòng anh cảm thấy não nề, từ tim truyền đến cảm giác tê dại như cảnh báo anh sắp mất đi một thứ gì đó… rất quan trọng.
Trợ lý cạnh bên nhẹ nhàng lên tiếng.
"Diệp tổng, anh quen cô ấy sao?"
"Ừ… là cô gái năm đó."
"Cô gái năm đó?"
"Cô bé nhỏ thường xuyên đến văn phòng chúng ta."
Như được khai thông dân trí, trợ lý à lên một tiếng liền tiếp tục nói.
"Là vị tổ tông đó sao? Bây giờ khác thật, nhớ khi xưa…"
Cậu chưa kịp nói hết câu liền bị giọng nói của anh cắt ngang, mang theo lời cảnh cáo.
"Cậu im đi, việc đó không phải việc của cậu, đừng nhắc đến nữa. Về công ty thôi."
Nói xong, anh cất bước rời đi để lại trợ lý ngơ ngác nhìn theo. Nhìn bóng anh dần khuất, cậu ta 3 chân 4 cẳng đuổi theo sau anh.
___ Công ty Đông thị lúc này ___
Trên tầng cao nhất của công ty, không gian chìm trong tĩnh lặng, một không gian yên tĩnh đến mất đáng sợ. Trong căn phòng giám đốc, bầu không khí đằng đằng sát khí.
Đông Thiên Hoàng ngồi trên chiếc ghế quyền lực, cả người dựa ra đằng sau, tay khoang trước ngực, trên khuôn mặt điển trai bỗng chốc tối sầm lại. Chân mày nhíu chặt, khuôn mặt đầy khó chịu.
Nhân viên trong phòng ai nấy đều run sợ, đến thở cũng không dám. Dưới sàn những tờ giấy vươn rãi khắp nơi… tệp hồ sơ nằm hỗn đốn dưới đất.
Giọng nói lạnh lùng của anh cất lên
"Mấy người làm việc thế hả? Công ty không nuôi những người ngồi không. Một dự án mà các người cũng chậm hơn đối thủ là sao? Gây tổn thức cho lớn cho công ty."
Dự án mà anh nói là hợp tác giữa công ty Diệp - Đông. Dự án về thiết kế thời trang tại một lễ hội lớn. Cả hai công ty đều nhắm đến nhà thiết kế thời trang đang nổi tiếng với biệt danh "Thiên Nhất." Công ty Đông thị đã cho người mời cô và ngỏ ý sẽ trả tiền gấp 3 vậy mà cô lại chọn Diệp thị để hợp tác.
Hôm nay, anh đọc bản báo cáo của phòng thiết kế. Mới biết rõ tình hình, tiến độ công việc bị trù hoàn, nhân viên phòng lại không có tinh thần trách nhiệm, dẫn việc mất đi đối tác làm ăn. Công ty lại thiệt hại lớn.
Trưởng phòng thiết kế lúc này nói.
"Xin lỗi Đông tổng, xin cho tôi một cơ hội để xoay chuyển tình thế."
"Ha… xoay chuyển tình thế sao? Các người đủ bản lĩnh chắc, người ta đã hợp tác với công ty đối thủ, các người lấy gì xoay chuyển tình thế đây?" giọng anh có phần hiểu cợt.
Nghe anh nói, trưởng phòng run run nói không ra lời.
Giọng anh tức giận nói tiếp.
"Từ hôm nay, các người không cần đến Đông thị nữa. Chúng tôi không nuôi một lũ phế vật thế này."
"Ra ngoài đi."
Nghe anh nói, nhân viên đều than khóc, cầu xin nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh lùng của anh. Từng người bị đuổi đi, căn phòng lớn lại rơi vào yên lặng.
Trợ lý lúc này quay sang nhìn anh hỏi.
"Đổng tổng, nếu giờ đuổi họ, chúng ta không kịp làm dự án."
Anh đang châm một điếu thuốc, đưa lên miệng mình hút một hơi rồi từ từ nhả khói, giọng nó ung dung.
"Cậu tuyển người mới đi. Tôi biết mình nên làm gì."
Nói xong anh lại tiếp tục hút, rơi vào trầm ngâm đang suy tính cái gì đó. Trợ lý nghe anh nói, cúi đầu rồi ra ngoài.
Trong căn phòng lớn giờ chỉ còn mình anh, anh vừa cầm thuốc vừa lẩm bẩm.
"Diệp Thanh Họa, anh cứ trốn trong tối đi, đến một ngày tôi sẽ bắt anh ra ánh sáng. Trả lại những gì anh đã làm với tôi."
Anh từ lâu đã biết ai là người chủ mưu phía sau mọi việc, nhưng anh vẫn cho qua vì một người là Yên Nhi. Dù sao thì Yên Nhi vẫn là em họ của hắn. Anh không thể làm gì quá phận được. Nếu không anh sợ em ấy sẽ hận anh cả đời mất.