Cú va mạnh khiến cho cô gái ấy ngã xuống sàn. Anh không để ý cô ta, định chạy đi nhưng 1 giây sau mọi hành động của anh đều dừng lại. Anh đứng hình, khuôn mặt tái nhợt, cánh môi nhấp nháy.
Cô gái bị ngã, mông cô va đập mạnh xuống sàn khiến cả người cô tê tái, mày nhíu lại. Thấy mặt cô nhăn nhó, anh chợt hoàn hồn, đưa tay muốn kéo cô lên. Anh vừa vươn tay, cô gái lạnh lùng gạt tay, gượng người ngồi dậy, đứng lên.
Cô ấy- người con gái anh thầm thương trộm nhớ, hàng đêm mong gặp lại. Nay đã đứng trước mặt anh, nhưng anh lại cảm thấy xa cách vô cùng.
Yên Nhi đứng lên, phủi phủi quần áo, chỉnh lại trang phục, cất bước rời đi. Bước chân vừa nhấc lên lại bị một lực mạnh kéo đến phía trước. Cô không phòng bị liền ngã nhào vào lòng ngực anh. Anh ôm cô thật chặt, tựa như nếu anh thả lỏng cô sẽ rời bỏ anh đi một lần nữa. Yên Nhi vùng vẫy, cô càng chống đối, anh lại càng ôm chặt. Qua một lúc cô không kháng cự, mặc cho anh ôm.
Đông Thiên Hoàng, cảm thấy cô không còn cựa quậy, anh mới chậm chậm lên tiếng kèm theo đó là những giọt lệ rơi xuống
"Yên Nhi, có phải là em không, em chưa chết, đúng thật. Anh nhớ em nhiều lắm."
"Yên Nhi, em quay lại rồi, em quay lại rồi" giọng nói vui mừng của anh vang lên.
"Yên Nhi, em biết không ngày đêm anh nhớ em nhiều lắm, nhớ đến mất đến như sống không bằng chết."
"Yên Nhi, anh sai rồi, anh sai rồi… em tha thứ cho anh được không?"
"Yên Nhi, anh xin lỗi vì những hành động trước đây của mình."
Hành động của anh làm cho cả nhân viên công ty đều sửng sờ, lần đầu tiên họ thấy tổng giám đốc của mình ôm một cô gái lại đứng giữa bể người như vậy. Họ càng bất ngờ hơn khi nhìn thấy sếp mình khóc.
Anh nói xong, không thấy cô trả lời, lòng anh như lửa đốt. Cái nóng đang thêu rọi trái tim anh. Cô không trả lời, mặc anh ôm. Đợi đến khi anh dừng lại, cô mới cất lời.
"Đông Thiên Hoàng, anh nói xong chưa, bây giờ mau thả tôi ra. Tôi còn có việc." Giọng cô lạnh lùng
Nghe thấy cô nói, anh cảm nhận được giọng nói lạnh lùng của cô, tim anh như thắt lại. Đông Thiên Hoàng không buông cô ra, anh lại ôm chặt thêm, giọng nói lo sợ vang lên.
"Không, anh không buông đâu, anh buông rồi em lại bỏ anh đi mất, bỏ anh đi một lần nữa. Lần này em sẽ bỏ đi biệt tăm, anh sẽ không tìm thấy em được nữa
Anh càng nói, lực đạo tay càng siết chặt, ôm cô trong lòng như muốn hòa cô vào cơ thể của mình để cô không thể rời đi.
Cái ôm này của anh khiến cô nghẹt thở, khẽ kêu "Đau."
Anh nghe tiếng cô, lo sợ buông cô ra, khuôn mặt anh thể hiện sự lo lắng "Em có sao không, anh xin lỗi là do anh quá đà."
Cô được buông, cố hít không khí, ổn định tâm trạng. Yên Nhi từ từ ngước lên nhìn anh, ánh mắt cô như ngàn mũi dao đăm chiêu nhìn anh như muốn xé xác anh ra thành trăm mảnh.
Như cảm nhận được ánh mắt chán ghét của cô, anh cụp mắt không dâm đối diện với cô, cánh môi bạc mấp máy.
"Yên Nhi, anh xin lỗi."
Cô nghe đến đây, phát hỏa tức giận quát.
"Xin lỗi, 2 từ này đối với anh dễ dàng nói ra vậy sao? Anh xem tôi là trò đùa à, chơi chán thì vứt, vứt rồi muốn chơi lại thì nói "xin lỗi" là xong hả?"
"Anh có biết khoảng thời gian tôi sống cùng anh như ở địa ngục không? Lúc anh tức giận thì chửi mắng tôi, hành hạ tôi, lúc thì để tình nhá của anh chà đạp tôi, lúc thì sai bảo tôi làm việc. Anh xem tôi như ô sin của cái nhà đó, như người tù để anh hành hạ từng ngày."
"Anh còn chà đạp lên tình yêu mà tôi trao cho anh. Anh biết không, tôi không giận anh lúc anh đối xử tệ bạc với tôi mà tôi hận anh vì anh xem thường tình yêu tôi dày cho anh."
"Ha… giờ thì anh nói xin lỗi là xong hả? Muốn tôi bỏ qua mọi chuyện sao. Ngủ đi rồi mơ như thế, tôi là người chứ không phải là người máy mà không có cảm xúc"
"Đông Thiên Hoàng, anh nghe cho rõ 3 chữ này, TÔI HẬN ANH."
Nói đến đây, tim cô thắt lại, ngực đau nhói. Cô còn yêu anh nhưng thù hận lại chiếm lĩnh tâm trí cô. Có lẽ bây giờ trong cô chỉ còn là hận thù.
_________
Tác giả nhắc nhẹ: Cảnh báo chuẩn bị mũ bảo hiểm