• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khang Hy quyết định đến chỗ sửa đê để xem xét tình hình. Theo sau ngài có viên thái giám thân cận nhưng hôm nay ngài còn đặc cách để Đông Triều đi trước dẫn đường còn Dận Chân với Dận Tường thì phải tụt lại đằng sau. Đông Triều hứng thú :

-Con được đi trước ạ ?

Khang Hy gật đầu :

-Ta cần một “tiểu thái giám” linh lợi đi trước dẫn đường.

Dận Chân mấp máy môi. Đông Triều đọc được “Chỉ là một tiểu thái giám đấy” từ đôi môi đó. Đông Triều mỉm cười, chắp tay ra sau. Ngón trỏ tay phải của nàng viết “Tiểu thái giám này rất linh lợi đó”. Dận Tường đứng cửa giữa chỉ biết cười chứ không can nổi. Đông Triều nói :

-Lão gia theo con !

Đông Triều nắm cổ tay áo của Khang Hy, dẫn ngài đi đến chỗ sửa đê. Đoàn người phía sau di chuyển theo vị “lão gia”.

-Một đoạn nữa thôi ạ ! – Đông Triều nói. – Nhanh lên nào lão gia !

Khang Hy mỉm cười :

-Được rồi ! Được rồi !

Dận Tường nói với Dận Chân :

-Tiểu đồng này khó kiếm đấy !

-Cũng khó mà dạy. – Dận Chân lầm bầm.

Thật đáng yêu làm sao ! Với đôi mắt sáng, với nụ cười ấm áp cùng cái nắm tay thân tình, Đông Triều biến gia đình đế vương kia thành một gia đình bình thường, những người con đi đằng sau người cha, người hầu xúm xít dìu người chủ đã lớn tuổi đi bằng cả tấm lòng kính trọng. Khang Hy bỗng nhớ những công chúa – những người con không bị vướng phải quyền lực, chợt, ông ước gì hài tử Tiểu Xuân sinh cho ông sẽ là một nữ tử.

-Đến rồi ! – Đông Triều reo lên.

Người lính gác hôm bữa bắt gặp nàng đầu tiên. Hắn khom lưng xuống để nói chuyện với nàng cho dễ :

-Tiểu tử à, ở đây không có trưởng ca của ngươi đâu.

Dận Chân lên tiếng :

-À, hôm nay tiểu tử này không đến đòi trưởng ca đâu, đã được phục dược đầy đủ rồi.

Đông Triều rất khó chịu với chữ “phục dược”, nàng phải giả điên giả khùng vì ai chứ ? Nhưng bản tính trời sinh, Đông Triều cười được.

-Đại ca, đây là “đại lão gia” nhà tôi ! – Đông Triều đưa mắt nhìn Khang Hy, giới thiệu.

Người lính gác biết mặt Tứ A ca, Thập tam A ca, Đông Triều gọi hai người ấy là “lão gia”. Còn với ai đó mà Đông Triều phải gọi đến “đại lão gia” tức là Đương kim Hoàng thượng. Người lính toan quỳ xuống thi lễ thì một viên quan trông coi việc sửa đê tới giáng cho người ấy một cái tát.

-Ngươi trông coi bọn phu như thế nào hả ? Chúng đang lười chảy thây ra kìa !

Dận Tường nhíu mày, nói :

-Phu đã mệt rồi, phải cho nghỉ chứ ?

-Mệt ? Với bọn ấy thì chỉ cần vài roi là hết… - Hắn ngoay ngoắt tìm chủ nhân giọng nói và… - Thập tam gia !

Tên quan quỳ sụp xuống, lạy vô vàn lạy. Cho đến khi mũ ô sa hắn lấm lem bùn đất, hắn mới ngước mặt lên nhìn cả thảy.

-Bẩm Thập tam gia… - Hắn dừng mắt tại Khang Hy. – Vị này là…

Thái giám đi theo hầu Khang Hy hắng giọng :

-Đây chính là Đương kim Hoàng thượng !

Tên quan ấy càng hoảng hơn nữa, đầu hắn nện thình thình xuống mặt đất. Khang Hy nói với người lính canh bằng giọng âm trầm :

-Hãy dẫn ta đi một vòng.

Người lính run rẩy bởi sợ hãi và hãnh diện, hắn dẫn đường vào trong. Đông Triều để người lính gác dẫn Khang Hy một đoạn thật xa rồi nàng mới kéo tai tên quan kia, gầm gừ :

-Nếu dám đi báo động, ta sẽ cắt tai ngươi !

-Vâng… - Hắn lắp bắp.

-Được đấy. – Rồi nàng đi lon ton đến bên cạnh Dận Chân.

Dận Chân nói :

-Hơi xấc láo, nhưng giỏi đấy.

Đông Triều nháy mắt :

-Chuyện hằng ngày mà.

Khang Hy hỏi thăm những người phu trước. Ngài hỏi thử xem họ làm việc mấy canh giờ trong một ngày, có được cho nghỉ không. Dận Tường nói nhỏ với Đông Triều :

-Chưa bao giờ Hoàng A mã nói chuyện ân cần thế đâu !

Đông Triều nhún vai :

-Vua xem dân như con mà. – Rồi lầm bầm. – Lý thuyết thôi, mấy ai làm được.

Có mấy người lính lượn lờ nhưng không ai dám xông vào, trước khi chúng nhận ra Thánh thượng đang ngự giá thì cái uy của người lính kia đã thổi chúng văng xa đến chỗ tên quan. Rầm rầm, rầm rầm, một đoàn mối mọt, mối chúa mặc quan phục, mối lính cầm kích cầm roi xông tới.

-Bọn cả gan nào dám…

Nói là mối chẳng ngoa chút nào, họ quỳ còn tạo tiếng động lớn hơn cả tiếng nói sau khi diện kiến Tứ A ca, Thập tam A ca và Thánh thượng.

-Hoàng thượng tha tội ! Hoàng thượng tha tội ! – Họ rất thông minh, vì chỉ có Hoàng thượng mới tha tội nổi, Dận Chân và Dận Tường còn lâu mới bỏ qua.

Khang Hy hừ một tiếng :

-Thật khó tin được trẫm đã cho ngươi cái mũ này ! Hãy mau dẫn trẫm đi xem chỗ vật liệu !

Mấy viên quan run rẩy dẫn Khang Hy đi. Đông Triều đứng xem xét đống gỗ. Bên ngoài trông cũng đẹp, bền chắc đấy, còn được bọc bằng vải dầu chống mối mọt. Mấy tên quan gượng cười, nói :

-Hoàng thượng xem, nô tài chẳng hề phí phạm một xu nào của Hoàng thượng.

Khang Hy quát :

-Của ta ? Đây là tiền Quốc khố xuất ra, do bá tánh đóng thuế mà có. Đây là tiền của bách tính !

Mấy tên quan nhắc lại :

-Vâng ! Chúng nô tài tuyệt đối chẳng hề phí phạm một xu của bách tính ! – Cứ như trẻ con học Tam tự kinh, đọc đó rồi vứt xó thôi.

Đông Triều nhấc gỗ lên chỉ bằng một cánh tay. Nàng nháy mắt tinh nghịch :

-Lão gia thích xem mãi võ Sơn Đông không ?

Khang Hy đang bực bội trong lòng nhưng cũng bật cười :

-Ồ, tiểu tử biết diễn trò à ?

Đông Triều tung khúc cây, nàng khép chặt năm ngón tay, chặt mạnh vào khúc gỗ. Khúc gỗ bị chẻ đôi, Đông Triều lượm lên đưa cho Khang Hy xem. Bên trong mục ruỗng hết cả. Khang Hy nhíu mày. Đông Triều lùi lại một bước, ngây thơ nói :

-Một cách tuyệt vời để trị mối mọt. Dìm chúng xuống nước thì chúng sẽ đi đời hết.

Khúc gỗ ấy nhẹ vô cùng, bên trong trống rỗng vì bị mối mọt lấy làm nhà hết. Khang Hy vứt cây gỗ xuống đất, giẫm nát :

-Các ngươi giải thích với trẫm thế nào đây ?

Một tên nhanh trí nói :

-Khởi bẩm Hoàng thượng, đó chỉ là phế liệu chúng thần định phế thải đi thôi.

Đông Triều khâm phục cái thói vụng chèo khéo chống này dù sẽ chẳng mang lại kết quả khả quan cho bản thân. Khang Hy trừng mắt :

-Hãy cho trẫm thấy gỗ nguyên.

Bọn quan lại lạy lục, van xin :

-Xin Hoàng thượng cho chúng thần thời gian ! Chúng thần thề sẽ mang gỗ nguyên đến đây !

-Ngươi ! – Khang Hy chỉ những tên quan. – Ngươi ! Cả ngươi nữa ! Hãy mang gỗ nguyên đến đây cho trẫm!

Mấy tên quan như người chết đuối vớ được cọc, tên quan có đủ can đảm quỳ gần chỗ Khang Hy nhất lật đật lệnh cho thuộc hạ chạy đi tìm gỗ tốt. Hắn thở phào :

-Vậy là xong !

Đông Triều bất bình. Bấy nhiêu đó là xong sao ? Còn những người phu phải khổ sở chẳng vì chuyện gì cả. Đông Triều định lên tiếng, Dận Chân bịt miệng nàng lại. Đông Triều nói khẽ :

-Muội cần phải nói !

Dận Chân lắc đầu :

-Yên tâm đi !

Khang Hy lẳng lặng đến gần hắn.

-Và hãy trả lời cho trẫm câu hỏi này : Tại sao phu đắp đê phải khổ sở khi chỉ vác những khúc gỗ mục này ?

Hắn điếng cả người.

Tên quan cứ ấp úng, Khang Hy phải ghé sát tai để nghe cho rõ. Nét mặt ngài nhăn nhúm lại. Đó là một sự bực tức, đương nhiên xuất phát từ lời khai của tên quan. Nhưng chẳng hiểu vì sao Khang Hy lại quát gọi quân lính kiểm tra, lục soát nhà mấy tên quan vừa đi xong. Đông Triều ngạc nhiên, muốn hỏi nên bước lên hai bước. Dận Chân níu nàng lại, thì thầm :

-Hãy đến nhà hắn kiểm tra.

-Nhưng mà…

Dận Chân gắt nhẹ :

-Nhanh đi ! Đừng có bướng !

Đông Triều bèn bấm bụng đi theo Dận Chân. Dận Chân, Dận Tường gỡ hai con ngựa ra khỏi xe. Đông Triều hỏi :

-Đi ngựa sao ạ ?

Dận Chân nói :

-Đi ngựa để muội tỉnh ngủ.

Đông Triều thở dài, nàng đang say ngủ thật. Dù có là một minh quân, được dân chúng ca tụng, Khang Hy cũng là con người với bản tính thương con trời cho. Nàng tự lên yên ngựa, hy vọng sẽ tỉnh ngủ. Dận Tường cười cười:

-Tứ ca, sắp có bão lớn đấy.

Dận Chân nghiêm mặt :

-Sẽ có bão lớn sớm thôi, với một bờ đê mong manh như thế.

Dận Chân lên yên, vòng tay ôm Đông Triều :

-Ngồi cho chắc !

-Vâng, Cao lão gia !

Dận Chân ôm ngang eo Đông Triều bằng tay trái, giật cương bằng tay phải. Dận Tường thúc ngựa đuổi theo. Dận Chân nói với Dận Tường :

-Cần chia ra !

Dận Tường gật đầu :

-Tứ ca nói đúng.

Hai A ca tách nhau ra. Dận Chân phi ngựa với tiếng thở gấp gáp. Đông Triều hỏi :

-Huynh thương tiểu đệ quá nhỉ ?

Dận Chân hô ngựa chạy nhanh hơn.

-Đoán giỏi đấy, nha đầu. Tên quan đó rất thân với Thái tử.

Đông Triều hạ giọng :

-Huynh sợ để Thập tam gia gặp Thái tử mà không sợ để muội gặp Thái tử sao ?

Ngựa đã đến nơi. Dận Chân xuống yên :

-Xem ai ở cạnh muội ngày đêm ?

Đông Triều cười phá lên. Nàng nắm tay Dận Chân, nhảy xuống. Binh lính giám sát vẫn đang cuống lên vì chẳng tìm được chỗ giấu nguyên vật liệu. Đông Triều vốn bình tĩnh nhưng rất sốt ruột khi làm việc mà cứ èo uột còn nghi phạm nở nụ cười làm người ta bất mãn. Đông Triều xắn tay áo lên, lao vào cuộc. Dận Chân rất nhớ hình ảnh này.

-Thế nào rồi ? – Đông Triều hỏi thăm một người lính.

-Chả thấy trong kho.

Đông Triều bước đến chỗ nghi phạm. Hắn ta nói :

-Tiểu tử, mời vào, thê tử của ta vừa thêu xong dải yếm đấy !

Đông Triều mỉm cười, thủng thẳng tiến gần bức tường. Nàng gõ bức tường hai cái.

-Ông nghĩ thế nào ? – Đông Triều liếc nhìn viên quan.

Đôi mắt hắn tố cáo tất cả. Đông Triều mang bên mình một con dao găm, nàng khéo léo cạo sạch lớp vôi và tách những thanh gỗ ép mỏng ghép với nhau. Cát tuôn ra. Đông Triều dậm chân, lắng nghe tiếng vọng. Nàng cũng dùng con dao găm và tìm được gỗ. Lính há hốc miệng :

-Ở đó ?

Đông Triều vung vít con dao găm :

-Đúng vậy, mấy người nghiệp dư ạ.

Tên quan lắp bắp :

-Sao lại có thể...

-Tôi là chuyên gia mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK