Âu Hoằng Phong thức dậy không thấy Từ Phương Hiểu đâu liền tìm kiếm anh hỏi quản gia Lưu:
"Quản gia Lưu! Phương Hiểu đâu rồi?"
"Bạch tiểu thư đã hẹn Phương Hiểu đi uống trà chiều rồi."
Từ Phương Hiểu vừa chuẩn bị đi về thì nhận được cuộc gọi của Hoa Châu Châu nghe bạn mình khóc lóc thảm thương cô nhanh chóng đi đến nơi mà Hoa Châu Châu nói.
Bước vào trong phòng thấy Hoa Châu Châu đang hát cô giật lấy micro cả người Hoa Châu Châu đều đầy mùi rượu:
"Châu Châu! Sao cậu lại uống nhiều rượu đến như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"
Hoa Châu Châu ôm cô khóc nức nở:" Phương Hiểu! Ba mẹ tớ sắp ly hôn rồi họ hỏi tớ muốn đi theo ai. Phương Hiểu! Tớ không muốn họ ly hôn đâu."
"Cậu đừng khóc nữa có chuyện gì thì từ từ tính chắc có lẽ đó là lời nói nhất thời của ba mẹ cậu thôi qua ngày mai thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Từ Phương Hiểu ôm Hoa Châu Châu vỗ về, an ủi.
"Phương Hiểu! Cậu hãy uống với tớ đi có được không?"
"Được! Được! Tớ sẽ uống với cậu."
Một lúc sau, quán đến giờ đóng cửa nhưng thấy hai người các cô chưa về liền vào trong gọi bước vào thì nhìn thấy hai người các cô đã say đến không biết trời đất gì ngủ một cách ngon lành, nhân viên ở đấy chỉ đành lấy điện thoại của hai người gọi cho người đến đón.
Ở biệt thự, Âu Hoằng Phong chống cằm ngồi đợi cô về ăn tối đang đợi điện thoại của anh reo lên thấy cô gọi anh ngay lập tức mở máy nghe vừa định lên tiếng bên kia vang lên một giọng nói của người đàn ông sắc mặt của anh ngay tức khắc thay đổi đen như đít nồi, lạnh lẽo cất giọng hỏi:
"Anh là ai? Tại sao lại giữ điện thoại của bạn gái tôi?"
"Xin chào! Tôi là nhân viên phục vụ của quán karaoke bạn gái của anh hiện tại đã rất say nên tôi mới gọi điện muốn anh đến đón cô ấy về."
"Gửi định vị nơi đó cho tôi." Âu Hoằng Phong đứng dậy lấy áo khoác rồi lái xe đi ngay.
Đang chuẩn bị đi ngủ, tiếng chuông điện thoại của Mộ Khánh Dương vang lên anh thấy tên hiển thị là Hoa Châu Châu đôi mày anh nhíu lại tại sao giờ này cô lại gọi điện cho anh chứ? Chẳng lẽ Từ Phương Hiểu đã xảy ra chuyện gì? Anh mau chóng nghe máy, bên kia nhân viên phục vụ nói cho anh biết anh liền lái xe đến đó đón Hoa Châu Châu.
Âu Hoằng Phong cùng Mộ Khánh Dương đến nơi cùng một lúc Âu Hoằng Phong vừa nhìn thấy Mộ Khánh Dương liền chống nạnh nghênh mặt hỏi:
"Anh tới đây để làm gì?"
Mộ Khánh Dương nhếch môi cười đáp:"Cậu yên tâm tôi là đến đón Hoa Châu Châu không phải là Phương Hiểu tôi biết bây giờ có giành giật đón Phương Hiểu thì cũng vô ích bởi vì Phương Hiểu ở nhà của cậu."
"Biết vậy thì tốt."
Hai người các anh đi nhanh vào trong nhân viên phục vụ đưa hai người vào trong Âu Hoằng Phong thấy cô nằm ngủ dưới đất liền vội bế cô lên:
"Sao lại nằm dưới đất vậy chứ? Lỡ như bị cảm lạnh thì sao? Còn uống nhiều rượu đến như vậy nữa."
Mộ Khánh Dương đỡ Hoa Châu Châu dậy dìu cô rời khỏi đưa vào trong xe của mình rồi lái đi, Hoa Châu Châu mắt nhắm mắt mở quay sang nhìn thấy Mộ Khánh Dương cô bật cười một cái:
"Không ngờ trong đầu mình bây giờ toàn là hình ảnh của anh Khánh Dương đến nằm mơ cũng thấy ảnh bây giờ mình sẽ nói cho anh biết tình cảm của mình dù sao cũng chỉ là nằm mơ anh ấy sẽ không biết."
Hoa Châu Châu đột ngột nắm lấy cổ áo của anh kéo anh lại gần mình khiến cho anh hoảng hốt thắng gấp lại:
"Châu Châu! Em đang làm cái gì vậy?"
Hoa Châu Châu cố gắng mở mắt nhìn thẳng vào anh rồi nói:
"Anh Khánh Dương! Anh có biết là em rất thích anh không? Ngay từ lúc gặp anh em đã thích anh rồi mới đầu em không biết em còn nghĩ anh thích Phương Hiểu nữa kìa nhưng sau khi biết cậu ấy là em gái của anh anh có biết là em vui đến chừng nào không? Lúc đầu em cứ nghĩ đó chỉ là cảm giác thích thú nhất thời chỉ đơn giản là thần tượng anh thôi nhưng không càng lúc em càng thích anh hình ảnh của anh xuất hiện trong đầu của em càng nhiều hơn."
Mộ Khánh Dương sững sốt, ngạc nhiên khi nghe những lời cô nói chưa kịp phản ứng cô đã kéo anh sát lại gần hơn:
"Em biết là anh không thích em anh làm sao có thể thích một đứa như em được chứ? Anh biết không có nhiều lúc em đã rất muốn tỏ tình với anh nhưng em sợ anh sẽ từ chối và lúc đó em sẽ không gặp được anh nữa vì thế em chỉ có thể giấu đi tình cảm của mình."
Khóe môi của Mộ Khánh Dương cong lên cười mỉm:
"Quả thật em không nói thì anh cũng không biết nhưng bây giờ thì anh biết rồi và anh biết mình nên làm gì rồi."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK