Đến chiều, Hoa Châu Châu tỉnh lại quan sát xung quanh thì cô biết mình đang ở trong phòng khám của Hứa Tiểu Niệm, Hứa Tiểu Niệm thấy cô đã tỉnh liền cất giọng nói:
"Cuối cùng, cậu cũng tỉnh rồi cậu có biết cậu đã làm cho tớ một phen hoảng hồn hay không hả? Mà tại sao cậu lại bị trúng đạn vậy?"
"Chuyện này nói ra thì dài lắm có cơ hội tớ sẽ kể cho cậu nghe dù sao cũng cảm ơn cậu vì đã cứu tớ." Hoa Châu Châu cười nhạt gương mặt của cô vẫn còn rất nhợt nhạt, giọng nói yếu ớt.
"Cậu nói gì vậy? Cảm ơn gì ở đây? Chẳng lẽ tớ thấy chết mà không cứu huống hồ chi cậu lại là bạn của tớ tớ làm sao mà có thể không cứu được mà cậu hay thật đó biến mất một thời gian rồi bây giờ đột nhiên quay lại với cái dáng vẻ thê thảm này là sao?" Hứa Tiểu Niệm nói với ngữ điệu đầy trách móc, giận dỗi.
"Ây da~ Cậu đừng giận tớ nữa tớ xin lỗi mà." Hoa Châu Châu lay nhẹ tay của Hứa Tiểu Niệm làm nũng năn nỉ cô.
Mộ Kiều Lam đi đến thăm Mộ Khánh Dương thấy anh không sao Mộ Kiều Lam đã nhẹ lòng hơn, Yến Quang Nam mở cửa bước vào có chút ngạc nhiên, bất ngờ khi nhìn thấy Mộ Kiều Lam anh nở nụ cười ôn nhu, dịu dàng với cô:
"Tiểu Lam! Em tới đây từ khi nào vậy?"
"Em chỉ mới vừa đến thôi." Mộ Kiều Lam ngay tức khắc mỉm cười khi nhìn thấy Yến Quang Nam, ánh mắt tràn đầy tình ý.
Ánh mắt ấy của Mộ Kiều Lam đã bị Từ Phương Hiểu nhìn thấy đôi mày Từ Phương Hiểu khẽ nhướng mày, mỉm cười đầy ẩn ý. Đợi đến lúc Mộ Kiều Lam ra về cô đi theo, đi bên cạnh cô nhếch môi mỉm cười hỏi nhỏ Mộ Kiều Lam:
"Chị! Có phải chị có tình cảm với anh Quang Nam không?"
Lời nói của Từ Phương Hiểu đã trúng vào tim đen của Mộ Kiều Lam khiến cho Mộ Kiều Lam giật thót người, lắc lắc phủ nhận không thôi:
"Làm gì có chứ? Chị làm sao mà có tình cảm với anh Quang Nam được chứ? Em đừng nói bậy."
"Em có nói bậy đâu chứ? Chị không thể nào qua mắt được em đâu lúc nãy em đã nhìn thấy ánh mắt mà chị nhìn anh Quang Nam ánh mắt ấy tràn ngập tình yêu, dịu dàng cảm giác như trong mắt chị chỉ có anh Quang Nam thôi. Chị hãy khai thật đi chị yêu anh Quang Nam đúng không?" Từ Phương Hiểu bĩu môi nói với chị của mình.
Mộ Kiều Lam không thể nào chối cãi được nữa chỉ có thể gật đầu thừa nhận tình cảm của mình:"Đúng vậy! Đúng như những lời mà em vừa nói chị đã yêu anh Quang Nam yêu từ rất lâu rồi."
"Chị đã yêu anh ấy từ khi nào vậy? Chúng ta hãy qua bên kia ngồi nói chuyện chị nhất định phải kể cho em nghe mọi chuyện đấy." Từ Phương Hiểu phấn khích, tò mò, hứng thú kéo Mộ Kiều Lam sang bên kia ngồi.
Nghe những gì mà Mộ Kiều Lam kể Từ Phương Hiểu vô cùng bất ngờ khi biết chị của mình đã yêu Yến Quang Nam từ rất lâu rồi, đột nhiên trong đầu của cô nảy ra một ý liền nói với Mộ Kiều Lam:
"Chị! Tháng sau chính là sinh nhật của anh Quang Nam chị hãy nhân cơ hội đó mà tỏ tình với anh ấy đi."
"Làm sao có thể chứ? Chuyện này đã qua lâu rồi chị và anh ấy đã định sẵn là không có duyên phận với nhau rồi."
"Có gì mà không thể chứ? Biết đâu anh ấy cũng có tình cảm với chị thì sao? Chị đã bỏ lỡ một lần rồi đừng để bỏ lỡ thêm lần nào nữa cho dù anh ấy có đồng ý hay không thì chị cũng hãy can đảm tỏ tình một lần để sau này không phải hối tiếc."
Nghe những lời nói ấy của Từ Phương Hiểu Mộ Kiều Lam đã bị dao động suy nghĩ một lúc cuối cùng Mộ Kiều Lam cũng đồng ý ngay ngày sinh nhật của Yến Quang Nam sẽ đến đó tỏ tình với anh.
Ting! Ting! Từ Phương Hiểu mở điện thoại ra xem là ai nhắn tin đến người nhắn tin đến không ai khác ngoài Âu Hoằng Phong anh nhắn muốn cô hãy đến biệt thự gặp anh một chút cô liền cười nhẹ nhắn lại một chữ ừm.
"Là ai đã nhắn tin đến cho em vậy?" Mộ Kiều Lam hiếu kì, tò mò hỏi cô.
"Em có chuyện phải đi trước đây chị phải nhớ lời của em nói đó phải dũng cảm lên can đảm tỏ tình." Từ Phương Hiểu cất điện thoại vào túi rồi đứng dậy nói với Mộ Kiều Lam rồi bắt taxi rời đi.
Tiểu Cúc thấy cô đến vui mừng khôn siết ôm chặt cô, quản gia Lưu cũng vui không kém chậm rãi nói với cô:"Thiếu gia đang ở trên phòng căn phòng lúc trước mà cháu đã từng ở đó."
"Vâng! Cháu biết rồi." Từ Phương Hiểu nhanh chân bước lên gặp anh.
Mở cửa ngó đầu vào nhìn không thấy ai cả cô từ từ bước vào xem, cô bị anh đột kích bất ngờ anh kéo người của cô rồi áp sát cô vào tường. Từ Phương Hiểu mỉm cười đẩy Âu Hoằng Phong ra cô đi đến ngồi xuống giường:
"Đột nhiên anh gọi em đến đây là có chuyện gì?"
Âu Hoằng Phong bước đến vòng qua phía sau của Từ Phương Hiểu ngồi xuống ôm lấy eo của cô mặt của anh đưa vào hõm cổ của cô, nũng nịu nói:
"Phương Hiểu! Sau khi mọi chuyện kết thúc em phải bù đắp lại cho anh anh đã bị người ta hiểu lầm là tra nam bị bọn họ mắng chửi."
"Được! Được! Sau này em nhất định sẽ bù đắp lại cho anh. Ngoan!" Từ Phương Hiểu bật cười xoa xoa đầu của anh.
"Còn nữa anh có thể tìm bằng chứng phạm tội của Dương Nguyên Khánh và Dương Mộc Đồng bằng cách khác không không cần phải dùng mỹ nam kế với cô ta nữa."
"Tại sao chứ? Chẳng phải đang rất tốt, hiêu quả đó sao?" Cô quay đầu lại hỏi anh.
"Thì rất là hiệu quả cũng rất tốt với Dương Mộc Đồng nhưng đối với anh thì không tốt chút nào cô ta lúc nào cũng đeo bám nũng nịu với anh mỗi lần anh nghe giọng nói của cô ta đều hoảng hồn, da gà nổi hết cả lên."
"Lúc trước anh là một tay sát gái mỗi ngày đều nghe những lời nói như thế sao? Sao bây giờ lại nổi da gà?"
"Đó là lúc trước bây giờ anh không thể chịu nổi được nữa mỗi lần anh nghe lông tay lông chân của anh đều dựng đứng hết cả lên nghe phát nôn chết đi được."
"Em biết rồi! Em biết rồi! Ủy khuất cho anh rồi anh hãy cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa thôi mọi chuyện kết thúc em nhất định sẽ bù đắp lại cho anh."
"Anh sẽ ráng chịu đựng anh chỉ chịu đựng chịu mọi ủy khuất chỉ vì em thôi đó."
"Ừm..." Từ Phương Hiểu gật gật đầu không khỏi bật cười trước sự làm nũng của anh anh quá là đáng yêu đi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK