CHƯƠNG 53: CẬU GIANG PHUNG PHÍ
Giang Hiểu đối với cô cả nhà họ Tống này không cảm giác gì, cho nên cũng không định lãng phí thời gian nói chuyện với cô ta.
“Tôi còn có chuyện cần phải làm, hay là để lần sau rồi nói?”
Giang Hiểu đang muốn đi.
Tống Mỹ Nghi sốt ruột, muốn giả vờ cũng không giả vờ hiểu được, mà vội vàng cản Giang Hiểu.
“Anh Giang Hiểu, chuyện này vì là chuyện của anh, cho nên em cũng không quá tiện nói, có điều nếu anh cảm thấy không có vấn đề, vậy em nói ở đây… Em hôm nay nhìn thấy bà xã của anh, cô năm nhà họ Hoa, tên là Hoa Ngọc Nhi phải không?”
Giang Hiểu mặt mày vô cảm nhìn cô ta, ẩn ẩn cảm thấy trong miệng cô gái này nói chắc không phải chuyện gì tốt.
Quả nhiên, câu tiếp theo Tống Mỹ Nghi dừng giọng nói rất nhẹ: “Em nhìn thấy cô ta và anh Minh Doãn của em đang ở cùng nhau, ở bệnh viện trung tâm thành phố, em đã hỏi tình hình, anh Minh Doãn của em nói, anh ấy và vợ của anh là bạn thân, cùng vuốt ve mèo con, sau đó bị con mèo của vợ anh cào, sau đó vợ của anh rất lo lắng cho thương thế của anh Minh Doãn, cho nên dẫn anh ấy đi tiêm vắc xin, còn cho 30 triệu nói cho anh ấy mua hoa quả ăn… Chuyện này, em cứ cảm thấy không đúng, anh nói thân phận của vợ anh bây giờ, tiếp tục ở bên cạnh anh Minh Doãn, được không? Em sao cảm thấy hai người đó tiếp xúc đã lâu rồi, sẽ làm một vài chuyện có xin lỗi với anh?”
Tống Mỹ Nghi tự nhiên nói chuyện này trở nên càng nghiêm trọng càng tốt, đây chính là ly gián gây xích mích điển hình.
Nhưng cũng không hoàn toàn trách cô ta được, dù sao cũng có phần thổi phồng của Tạ Minh Doãn trong đó.
Có điều chuyện này, Hoa Ngọc Nhi quả thực vô tội nhất.
Vô duyên vô cớ bị gài, vô duyên vô cớ bị kéo vào, còn bị người ta nghi ngờ cô hồng hạnh vượt tường gì đó?
May mà Giang Hiểu là người thông minh, nghe xong chỉ cười.
“A, chuyện này, không có gì.”
“Anh Giang Hiểu anh không để ý sao?” Tống Mỹ Nghi kinh ngạc.
“Vợ của tôi là người thế nào, trong lòng tôi biết rất rõ, cảm ơn cô nói với những điều này.”
Giang Hiểu không có nổi giận, cũng không nói gì không dễ nghe, mỉm cười nói xong thì xoay người đi ra.
Có điều lại làm Tống Mỹ Nghi gần như tức chết.
“Anh Giang Hiểu anh sao lại hồ đồ như vậy chứ… sân sau có lửa rồi, anh cũng không gấp, sau này vợ bị người khác ôm chạy mất thì phải làm sao? Hử? Có điều lời này nói đi nói lại, nếu như người phụ nữ Hoa Ngọc Nhi đó thật sự hồng hạnh vượt tường, bị nhà họ Giang đuổi ra, điều nhày ngược lại là chuyện tốt, đến khi nhà họ Tạ không cần cô ta, nhà họ Giang cũng không cần cô ta, cô ta làm mất mặt nhà nào cũng được.”
Sau khi một hồi cân não, Tống Mỹ Nghi rất vui vẻ rời khỏi.
Mà Hoa Ngọc Nhi còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Buổi tối khi Giang Hiểu về, Hoa Ngọc Nhi đang uống hoa, ăn hoa quả.
Trên TV trong phòng khách, là một diễn đàn của trăm nhà.
Hoa Ngọc Nhi thấy hơi ngạc nhiên, Giang Hiểu bước vào cởi áo khoác ngoài ra, đi đến.
“Xem cái gì thế?”
Hoa Ngọc Nhi chỉ vào TV cũng không nói chuyện.
Xuân Đào lại rót cho Giang Hiểu một ly trà hoa.
Ngân Hạnh đang lau sàn, hai người làm vừa khéo đều ở trong phòng khách.
Giang Hiểu từ trong túi rút ra hai chiếc chìa khóa của chiếc Audi, đặt trên bàn trà.
Hoa Ngọc Nhi liếc nhìn…
“Ngọc Nhi, hôm nay đến 4S xem thử, cảm thấy chiếc xe Audi A8 không tồi, chất lượng cũng tốt, cho nên đã mua hai chiếc cho em.”
Hoa Ngọc Nhi: …
Cô xác nhận bản thân không nghe nhầm chứ?
Mua hai chiếc Audi A8 để lái chơi à?
Xe này cũng không rẻ, chắc cũng phải hơn 3 tỷ, hơn nữa một lần mua hai chiếc?
Xuân Đào và Ngân Hạnh cũng ngây người, cô gia quả thực rất tuyệt.
Vốn dĩ Xuân Đào còn lo lắng muốn mang chiếc Audi đi sửa, mấy ngày nay cô chủ ra khỏi nhà nên làm sao?
Mặc dù trong gara còn có mấy chiếc, nhưng đó đều là của Giang Hiểu, tính khí của Hoa Ngọc Nhi là không quá bằng lòng dùng của đồ của người khác.
“Đang yên đang lành anh mua xe cho tôi làm gì?” Hoa Ngọc Nhi quay sang nhìn anh.
“Nghe nói xe của em hôm nay không cẩn thận bị đâm vào, tôi cảm thấy em ra ngoài sẽ không tiện, trong nhà có mấy chiếc siêu xe, anh có thể cảm thấy khoa trương, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là mua thêm hai chiếc Audi A8, tên trực tiếp tên của em rồi, em yên tâm, đừng mang gánh nặng tâm lý.”