CHƯƠNG 1: CHÚ RỂ THAY THẾ
Thành phố Giang trong ngày đầu hè.
Trong phòng tiệc của nhà hàng bảy sao Thịnh Thế Hoàng Triều sang trọng và lộng lẫy.
Hơn một ngàn vị khách vừa mới chính mắt nhìn thấy một vở hài kịch gượng gạo, vốn dĩ liên hôn giữa hai nhà Hoa Tạ nổi danh lừng lẫy trong toàn thành phố là niềm vui to lớn, nhưng chú rể Tạ Minh Doãn đã bỏ trốn rồi, không hề tham dự tiệc cưới.
Thế còn chưa tính là gì, vào lúc cô dâu bước lên sân khấu, đột nhiên trên màn hình lại trình chiếu bản tin động trời, tối đêm qua Tạ Minh Doãn ngủ lại ở căn chung cư của một ngôi sao nữ hạng ba, đến sáng sớm bọn họ vẫn còn quấn quýt bên nhau.
Cả hội trường lập tức rộn lên những tiếng xôn xao, người nhà họ Tạ mất sạch mặt mũi, đầu óc rối rắm…không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào?
Còn cô dâu mặc váy cưới trắng, đầu đội khăn voan trắng tinh cũng trở thành trò cười cho cả thành phố.
Ở hàng ghế khách quý, bà Hoa không ngồi yên nổi nữa, sắc mặt bà lộ ra vẻ lo lắng: “Chồng à, bây giờ phải làm sao đây.”
Chủ tịch Hoa chỉ lạnh mặt không lên tiếng, nói thật lòng, ông chưa từng gặp phải chuyện như thế này, hôn nhân có phải là trò đùa đâu?
Đông Hoa Tây Vương Nam Tạ Bắc Giang, đây là bốn gia tộc lớn nhất ở thành phố Giang, hậu quả của màn kịch ác ý này khó mà gánh cho nổi, ông cũng không biết tại sao cậu hai của nhà họ Tạ lại bỏ trốn?
Nhà họ Hoa còn đặc biệt đi đến núi Trung Thúy để đón cô con gái thứ năm, người đã không về nhà hơn mười mấy năm nay, nhưng ai có thể ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện xấu hổ như thế này chứ?
Vào lúc này, người đứng đầu nhà họ Tạ vội vàng đi đến, vỗ vào vai Hoa Thiên Thành.
“Anh Hoa, chuyện này là do nhà họ Tạ chúng tôi sai, anh có thể cho hoãn lại đám cưới hay không…đợi đến khi bọn tôi bắt được thằng hai về sẽ cho nhà anh một câu trả lời vừa ý.”
Hoa Thiên Thành vừa định mở miệng, cô dâu đứng trên sân khấu đã lên tiếng trước…
Rồi hơn một ngàn vị khách ở đây đều lập tức im thin thít.
Mọi người đều muốn chờ xem cô dâu, người khó xử nhất vào thời điểm này, sẽ dọn dẹp tàn cục như thế nào?
Hoa Ngọc Nhi cầm micro trong tay, cô bình tĩnh đảo mắt quan sát khắp phòng tiệc cưới.
Rồi nhìn vào người đàn ông đang cúi đầu chơi điện thoại ở hàng ghế đầu tiên dành cho khách quý.
Là anh ta, đúng vậy, chính là anh ta…
Cô nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Anh mặc vest đen đang cúi đầu chơi điện thoại ở bàn thứ tư của hàng đầu tiên, xin cho phép tôi làm phiền anh một chút.”
Mí mắt Giang Hiểu giần giật trong vô thức, cúi đầu chơi điện thoại…lẽ nào là anh à?”
Lúc anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái mặc váy cưới trên sân khấu, trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên…
Cách một lớp voan trắng, không ai biết gương mặt của cô ấy như thế nào, nhà họ Hoa có cả thảy năm cô con gái, bốn cô chị anh đều đã gặp, chỉ có cô năm là chưa, nghe nói từ nhỏ cô năm đã theo bà nội lên núi Trung Thúy ăn chay niệm Phật, mới được rước về nhà từ ba hôm trước.
Nghe đồn rằng cô năm có tướng mạo xấu xí, lại còn bị cà lăm, nhưng khi nãy nghe cô ấy nói chuyện thì cũng không giống lắm…
Thấy anh ngẩng đầu lên, Hoa Ngọc Nhi lại tiếp tục nói bằng giọng thánh thót: “Hôm nay gặp sự cố đột ngột nằm ngoài dự tính…nhưng mọi người có lòng đến dự tiệc cưới của tôi, tôi cũng không muốn khiến cho mọi người mất vui, bởi vậy mới mạo muội đưa ra yêu cầu vô lý này, không biết anh có đủ can đảm để làm chú rể lâm thời của tôi, cùng tôi hoàn tất nghi lễ cưới này không?”
Cô vừa mới nói dứt lời, những tiếng xôn xao đã rộn vang.
Lẽ nào cô ấy muốn kiếm một chú rể thay thế tạm thời hả? Bọn họ đã từng nghe đến diễn viên đóng thế, cầu thủ thay thế, đây là lần đầu tiên biết chú rể còn có thể thay thế đấy?
Nhà họ Tạ và nhà họ Hoa đều kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, ai mà ngờ cô ấy sẽ làm bây thế này kia chứ?
Giang Hiểu hơi ngạc nhiên, muốn anh làm chú rể thay thế đó hả? Còn hỏi anh có dám hay không nữa chứ? Chơi kế khích tướng à?
Vốn dĩ anh còn cảm thấy đây là một chuyện rất cẩu huyết, nhưng mà chân của anh lại không nghe lời cơ thể mà tự động đi lên trên sân khấu.
Thật ra Giang Hiểu cũng tò mò vô cùng, cô gái này muốn làm gì tiếp theo đây? Thời buổi này cũng không còn bao nhiêu người dám làm những chuyện khác thường nữa, nhất là những thiên kim trong gia đình quyền quý.
Trái tim đã phủ bụi từ lâu của anh, cuối cùng cũng cảm thấy hứng thú…
Bà Giang đang ngồi bên cạnh, thấy con trai mình phản ứng khác thường như thế bèn sốt ruột đến mức giậm chân: “Giang Hiểu, con quay lại đây cho mẹ.”