Không khí xung quanh bắt đầu sôi nổi lên bởi lời trình báo dõng dạc của cô. Vì đây là một nhân chứng vô cùng quan trọng để có thể xác định rõ hai bên ai là kẻ đang nói dối, cũng như lấy lại sự công bằng thẩm phán liền cho gọi cô lên.
Bạch Khả Châu đi lướt qua chỗ của Hàn Nhất Vĩ, hiên ngang bước lên bục. Cô không nhanh không chậm thuật lại tường tận toàn bộ tất cả những sự việc xảy ra vào ngày 23 của nhiều năm về trước cho toàn thể mọi người tham dự phiên toà nghe thấy.
“Ngày 23, tháng 10, là ngày chị hai tôi mất, đồng thời cũng là ngày nạn nhân gặp tai nạn, chính cha tôi là người đã nhắm thẳng tông chết nạn nhân mà không hề do dự.”
“Như cô nói là cha mình tông chết Âu Thuần Dương. Vậy tại sao cả hai đoạn video được camera ghi hình lại đều là giả?” Thẩm phán đặt câu hỏi.
Bạch Khả Châu mỉm cười nhẹ, thản nhiên nói: “Vì hai đoạn video đó vốn dĩ không phải được ghi hình bằng camera tại nơi xảy ra vụ án thưa thẩm phán.”
“Xin lỗi ngài thẩm phán. Tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi con gái của thân chủ tôi.” Luật sư Minh bất giác lên tiếng.
Thẩm phán nhìn lấy anh ta một cái, sau đó im lặng thay cho sự chấp thuận.
Luật sư Minh im lặng vài giây để bản thân có thời gian suy nghĩ rồi cất giọng hỏi Bạch Khả Châu câu hỏi đầu tiên “Tôi không biết lý do vì sao cô lại làm như vậy nhưng dù cho cô có là ruột thịt của thân chủ tôi, để bảo vệ thân chủ mình thành công tôi buộc phải thất lễ trước với cô.”
“Tôi hiểu. Luật sư cứ tự nhiên đặt câu hỏi.” Bạch Khả Châu bình tĩnh đáp trả.
“Tôi muốn hỏi lý do vì sao bên tố dù biết trước hai đoạn video là giả nhưng vẫn đặt cược lớn cung cấp lên cho ngài thẩm phán? Là do bên tố nghĩ rằng mình thông minh sẽ đánh lừa được hàng chục người ngồi ở đây, hay là bên tố có mục đích gì khác?”
Bạch Khả Châu tự thừa nhận đây là một câu hỏi rất hay nhưng luật sư Minh quá hiếu thắng, quên mất việc cô đang là “nhân chứng sống”.
“Câu hỏi này tôi nghĩ luật sư Minh nên đặt cho bên tố sẽ hợp lý hơn thay vì hỏi một người ngoài như tôi.”
Từ khoảnh khắc cô chấp nhận đứng lên, đặt chân lên trên đây không chỉ đối đầu với Hàn Nhất Vĩ, mà còn giành lại công bằng cho chị hai cô, thì cô đã xác định bản thân phải thật tỉnh táo và sáng suốt trước mọi tình huống sẽ xảy ra. Việc luật sư Minh đặt ra câu hỏi như vậy với góc nhìn từ người ngoài hiển nhiên đó chỉ là một câu hỏi bình thường để tìm hiểu ra sự thật. Dù cho hiện tại cô đang đứng trên đây với một cương vị là nhân chứng sống nhưng Bạch Khả Châu vẫn nhớ rất rõ cô đang mang dòng máu của Bạch gia.
Việc Bạch Khả Châu chống lại cha mình đã là một việc ngoài sức tưởng tượng. Nếu bây giờ cô bước vào cái bẫy câu hỏi do luật sư Minh bày ra chẳng khác nào cô đang cho thẩm phán thấy rằng cô đang giúp cho bên tố thắng kiện, lúc đó cương vị cô là nhân chứng sống chẳng còn tác dụng gì nữa.
Có quá nhiều mâu thuẫn diễn ra cùng một lúc. Bạch Khả Châu phải tinh ý nhận biết ra thật nhanh, nhạy bén luồn lách qua từng câu hỏi để không chuốc lấy phiền phức vào mình.
Luật sư Minh lại tiếp tục đặt câu hỏi thứ hai: “Cứ cho rằng bên tố có mục đích phía sau hoặc đơn giản là bị một ai đó hại như luật sư Doãn từng nói. Vậy tại sao trải qua nhiều năm như vậy bên tố mới viết đơn khởi tố? Trong khi bản thân bên tố chẳng có lấy một vật chứng có giá trị hữu dụng.”
Đôi khi hiếu thắng và mưu mô quá cũng là một rủi ro. Ví dụ như luật sư Minh đây.
Bạch Khả Châu không trả lời lấy câu hỏi thứ hai của luật sư Minh. Cô nhẹ lách người sang phải, nhìn thẩm phán, nghiêm túc nói: “Kính thưa thẩm phán tôi thấy rằng luật sư bên bị tố đang hỏi những câu hỏi không phù hợp. Kính mong ngài cho tôi được phép không trả lời cho đến khi luật sư hỏi đúng trọng tâm trong phạm vi tôi biết.”
Thẩm phán được dịp lại đập chiếc búa quyền lực “Ý kiến được chấp nhận. Đề nghị luật sư bên bị cáo hỏi đúng vào trọng tâm, tránh kéo dài thời gian diễn ra phiên toà.”
Luật sư Minh cúi thấp đầu nhận lỗi trước thẩm phán, sau đó cuối cùng anh ta cũng chịu hỏi đúng vào trọng tâm của cuộc phiên toà “Nếu cô đã tự xưng bản thân là nhân chứng sống thì tôi rất mong cô có thể kể rõ ràng chi tiết vào đêm xảy ra vụ án để thẩm phán và mọi người ở đây hiểu rõ.”
Bạch Khả Châu đứng ngay ngắn lại, dõng dạc cất cao tiếng nói đến toàn thể mọi người.
“Đầu tiên tôi muốn minh bạch lại một việc. Vào ngày xảy ra vụ án quả thực nạn nhân đã gặp cha tôi nhưng nạn nhân không hề nói lời những khiếm nhã khiến cho cha tôi tức giận như lời luật sư Minh đã trình báo...”
“Nạn nhân rất lịch sự chào hỏi và biết rõ cha tôi không thích anh ta nên nạn nhân đã nhanh chóng rời đi.”
“Vậy lý do gì lại khiến cho thân chủ tôi phải tông chết nạn nhân?! Cô có thấy lời nói của mình đang dần thiếu căn cứ không?!” Luật sư Minh tự động cướp ngang lời cô nói. Dường như anh ta đang rất sợ hãi sự góp mặt của cô sẽ góp phần làm cho bên tố giành lấy chiến thắng.
Cô nhíu mày tỏ ra khó chịu khi bị cướp lời “Mong luật sư chịu khó nghe hết lời tôi nói.”
Thẩm phán đập mạnh chiếc búa nhiều lần hòng nhắc nhở mạnh đến biểu hiện quá mức cho phép của luật sư Minh.
“Nạn nhân đã rời đi ngay sau đó nhưng vô tình cả hai lại gặp nhau ở một nơi khác. Lúc này, cha tôi đã nghe lén được cuộc nói chuyện của nạn nhân và biết được nạn nhân sắp cùng chị hai của tôi nắm tay nhau bỏ trốn khỏi Bạch gia...”
“Vì tức giận lên đến đỉnh điểm cha tôi đã đứng chờ sẵn từ trước ngay cung đường nạn nhân chắc chắn sẽ đi qua và ông đã tàn nhẫn tông chết nạn nhân rồi tẩu thoát khỏi hiện trường.”
Bạch Tước đứng ở dưới trừng mắt nhìn cô. Cả đời này ông luôn cố gắng tìm cách che giấu chuyện vào ngày hôm đó nhưng hiện thực phũ phàng chính đứa con gái của ông lại là người đang thiêu rụi mọi cố gắng của ông suốt bao năm nay.
Không biết cô đã trình báo ngay điểm nào mà lại có thể giúp luật sư Minh từ đằng đằng sát khí vì tức giận lại trở nên hả hê ra mặt. Anh ta nhếch mép cười với cô, ngữ điệu khiêu khích “Dù cho cô tự nhận mình là nhân chứng sống trước nhiều người nhưng nhiều năm như vậy vốn dĩ những lời cô vừa nói chẳng hề có một cơ sở bằng chứng nào xác minh tất cả là sự thật!!”
Bạch Khả Châu đi lướt qua chỗ của Hàn Nhất Vĩ, hiên ngang bước lên bục. Cô không nhanh không chậm thuật lại tường tận toàn bộ tất cả những sự việc xảy ra vào ngày 23 của nhiều năm về trước cho toàn thể mọi người tham dự phiên toà nghe thấy.
“Ngày 23, tháng 10, là ngày chị hai tôi mất, đồng thời cũng là ngày nạn nhân gặp tai nạn, chính cha tôi là người đã nhắm thẳng tông chết nạn nhân mà không hề do dự.”
“Như cô nói là cha mình tông chết Âu Thuần Dương. Vậy tại sao cả hai đoạn video được camera ghi hình lại đều là giả?” Thẩm phán đặt câu hỏi.
Bạch Khả Châu mỉm cười nhẹ, thản nhiên nói: “Vì hai đoạn video đó vốn dĩ không phải được ghi hình bằng camera tại nơi xảy ra vụ án thưa thẩm phán.”
“Xin lỗi ngài thẩm phán. Tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi con gái của thân chủ tôi.” Luật sư Minh bất giác lên tiếng.
Thẩm phán nhìn lấy anh ta một cái, sau đó im lặng thay cho sự chấp thuận.
Luật sư Minh im lặng vài giây để bản thân có thời gian suy nghĩ rồi cất giọng hỏi Bạch Khả Châu câu hỏi đầu tiên “Tôi không biết lý do vì sao cô lại làm như vậy nhưng dù cho cô có là ruột thịt của thân chủ tôi, để bảo vệ thân chủ mình thành công tôi buộc phải thất lễ trước với cô.”
“Tôi hiểu. Luật sư cứ tự nhiên đặt câu hỏi.” Bạch Khả Châu bình tĩnh đáp trả.
“Tôi muốn hỏi lý do vì sao bên tố dù biết trước hai đoạn video là giả nhưng vẫn đặt cược lớn cung cấp lên cho ngài thẩm phán? Là do bên tố nghĩ rằng mình thông minh sẽ đánh lừa được hàng chục người ngồi ở đây, hay là bên tố có mục đích gì khác?”
Bạch Khả Châu tự thừa nhận đây là một câu hỏi rất hay nhưng luật sư Minh quá hiếu thắng, quên mất việc cô đang là “nhân chứng sống”.
“Câu hỏi này tôi nghĩ luật sư Minh nên đặt cho bên tố sẽ hợp lý hơn thay vì hỏi một người ngoài như tôi.”
Từ khoảnh khắc cô chấp nhận đứng lên, đặt chân lên trên đây không chỉ đối đầu với Hàn Nhất Vĩ, mà còn giành lại công bằng cho chị hai cô, thì cô đã xác định bản thân phải thật tỉnh táo và sáng suốt trước mọi tình huống sẽ xảy ra. Việc luật sư Minh đặt ra câu hỏi như vậy với góc nhìn từ người ngoài hiển nhiên đó chỉ là một câu hỏi bình thường để tìm hiểu ra sự thật. Dù cho hiện tại cô đang đứng trên đây với một cương vị là nhân chứng sống nhưng Bạch Khả Châu vẫn nhớ rất rõ cô đang mang dòng máu của Bạch gia.
Việc Bạch Khả Châu chống lại cha mình đã là một việc ngoài sức tưởng tượng. Nếu bây giờ cô bước vào cái bẫy câu hỏi do luật sư Minh bày ra chẳng khác nào cô đang cho thẩm phán thấy rằng cô đang giúp cho bên tố thắng kiện, lúc đó cương vị cô là nhân chứng sống chẳng còn tác dụng gì nữa.
Có quá nhiều mâu thuẫn diễn ra cùng một lúc. Bạch Khả Châu phải tinh ý nhận biết ra thật nhanh, nhạy bén luồn lách qua từng câu hỏi để không chuốc lấy phiền phức vào mình.
Luật sư Minh lại tiếp tục đặt câu hỏi thứ hai: “Cứ cho rằng bên tố có mục đích phía sau hoặc đơn giản là bị một ai đó hại như luật sư Doãn từng nói. Vậy tại sao trải qua nhiều năm như vậy bên tố mới viết đơn khởi tố? Trong khi bản thân bên tố chẳng có lấy một vật chứng có giá trị hữu dụng.”
Đôi khi hiếu thắng và mưu mô quá cũng là một rủi ro. Ví dụ như luật sư Minh đây.
Bạch Khả Châu không trả lời lấy câu hỏi thứ hai của luật sư Minh. Cô nhẹ lách người sang phải, nhìn thẩm phán, nghiêm túc nói: “Kính thưa thẩm phán tôi thấy rằng luật sư bên bị tố đang hỏi những câu hỏi không phù hợp. Kính mong ngài cho tôi được phép không trả lời cho đến khi luật sư hỏi đúng trọng tâm trong phạm vi tôi biết.”
Thẩm phán được dịp lại đập chiếc búa quyền lực “Ý kiến được chấp nhận. Đề nghị luật sư bên bị cáo hỏi đúng vào trọng tâm, tránh kéo dài thời gian diễn ra phiên toà.”
Luật sư Minh cúi thấp đầu nhận lỗi trước thẩm phán, sau đó cuối cùng anh ta cũng chịu hỏi đúng vào trọng tâm của cuộc phiên toà “Nếu cô đã tự xưng bản thân là nhân chứng sống thì tôi rất mong cô có thể kể rõ ràng chi tiết vào đêm xảy ra vụ án để thẩm phán và mọi người ở đây hiểu rõ.”
Bạch Khả Châu đứng ngay ngắn lại, dõng dạc cất cao tiếng nói đến toàn thể mọi người.
“Đầu tiên tôi muốn minh bạch lại một việc. Vào ngày xảy ra vụ án quả thực nạn nhân đã gặp cha tôi nhưng nạn nhân không hề nói lời những khiếm nhã khiến cho cha tôi tức giận như lời luật sư Minh đã trình báo...”
“Nạn nhân rất lịch sự chào hỏi và biết rõ cha tôi không thích anh ta nên nạn nhân đã nhanh chóng rời đi.”
“Vậy lý do gì lại khiến cho thân chủ tôi phải tông chết nạn nhân?! Cô có thấy lời nói của mình đang dần thiếu căn cứ không?!” Luật sư Minh tự động cướp ngang lời cô nói. Dường như anh ta đang rất sợ hãi sự góp mặt của cô sẽ góp phần làm cho bên tố giành lấy chiến thắng.
Cô nhíu mày tỏ ra khó chịu khi bị cướp lời “Mong luật sư chịu khó nghe hết lời tôi nói.”
Thẩm phán đập mạnh chiếc búa nhiều lần hòng nhắc nhở mạnh đến biểu hiện quá mức cho phép của luật sư Minh.
“Nạn nhân đã rời đi ngay sau đó nhưng vô tình cả hai lại gặp nhau ở một nơi khác. Lúc này, cha tôi đã nghe lén được cuộc nói chuyện của nạn nhân và biết được nạn nhân sắp cùng chị hai của tôi nắm tay nhau bỏ trốn khỏi Bạch gia...”
“Vì tức giận lên đến đỉnh điểm cha tôi đã đứng chờ sẵn từ trước ngay cung đường nạn nhân chắc chắn sẽ đi qua và ông đã tàn nhẫn tông chết nạn nhân rồi tẩu thoát khỏi hiện trường.”
Bạch Tước đứng ở dưới trừng mắt nhìn cô. Cả đời này ông luôn cố gắng tìm cách che giấu chuyện vào ngày hôm đó nhưng hiện thực phũ phàng chính đứa con gái của ông lại là người đang thiêu rụi mọi cố gắng của ông suốt bao năm nay.
Không biết cô đã trình báo ngay điểm nào mà lại có thể giúp luật sư Minh từ đằng đằng sát khí vì tức giận lại trở nên hả hê ra mặt. Anh ta nhếch mép cười với cô, ngữ điệu khiêu khích “Dù cho cô tự nhận mình là nhân chứng sống trước nhiều người nhưng nhiều năm như vậy vốn dĩ những lời cô vừa nói chẳng hề có một cơ sở bằng chứng nào xác minh tất cả là sự thật!!”