Cô ấy dời mắt ra khỏi cửa xe mới nhận ra hắn đã chở hai người về tới biệt thự của hắn. Trong đầu Lâm Khả Nguyệt hiện giờ có muôn vàn suy nghĩ vô cùng táo bạo để có thể bắt cóc Bạch Khả Châu từ tay hắn. Nhưng cô ấy hiểu rõ luật ngầm của dân mafia, chẳng có chuyện Âu Thiếu Thượng, một tên mafia lộ rõ tâm cơ như hắn chịu dễ dàng buông tha cho Bạch Khả Châu.
Mở cửa xe, vòng sang chỗ hắn đứng, Lâm Khả Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, nói với giọng đùa giỡn “Tôi thay thế nó được không?”
Âu Thiếu Thượng chau mày, hắn hiểu ẩn ý trong lời Khả Nguyệt vừa nói nhưng hắn không thích bị người khác đem ra làm trò đùa, càng không muốn kẻ khác nhìn thấu được tâm cơ hắn bày ra.
“Cô muốn thay cô ấy chảy máu đầu sao?” - Âu Thiếu Thượng tự nhiên trả lời theo cách ngờ nghệch.
Bây giờ, là tới phiên Lâm Khả Nguyệt chau mày khó hiểu.
“Ý anh là sao?”
Hắn nhướng một bên mày, hạ tầm mắt nhìn vào chỗ Bạch Khả Châu. Lâm Khả Nguyệt bất chợt khó hiểu nhìn theo hướng mắt hắn đang nhìn, quan sát kỹ một chút cô ấy mới phát giác ra đầu Bạch Khả Châu đang chảy máu.
Hoảng hốt tột độ Lâm Khả Nguyệt mở toang cửa xe, chạm vào vùng đầu đang chảy máu của cô. Thoáng chốc năm ngón tay nhuốm phải một màu máu đỏ tươi, tanh nồng sặc thẳng lên mũi.
“Khả Châu... Khả Châu, mày có nghe thấy tao nói không?” - Thấy cô nằm bất động Lâm Khả Nguyệt sợ sệt liên tục lay người cô dậy nhưng chẳng có biểu hiện tốt nào xảy ra.
“Để tôi.” - Âu Thiếu Thượng đẩy vai cô ấy ra, tiến vào trong xe thận trọng bế Bạch Khả Châu vào nhà.
Đặt cô nằm trên giường, hắn liền chạy sang phòng kế bên lấy hộp cứu thương cơ bản hối hả xử lý vết thương. Âu Thiếu Thượng nhẹ nhàng dùng bông băng lau sạch vết máu, cẩn thận từng ly từng tí sát trùng vết thương tránh làm cho cô khó chịu, sau đó hắn quấn băng kỹ trên đầu cho cô. Đắp chăn xong xuôi, đóng hộp cứu thương lại, hắn định đi xuống nhà bếp kiếm vài vật liệu có sẵn trong tủ lạnh để nấu món gì đó tẩm bổ cho Bạch Khả Châu khi cô tỉnh dậy.
“Anh có ý gì với nó?” - Lâm Khả Nguyệt đứng bật dậy, lớn tiếng quyết tâm tra hỏi hắn đến cùng.
Theo như những gì Lâm Khả Nguyệt biết được Âu Thiếu Thượng và Bạch Khả Châu chỉ mới vừa gặp nhau gần đây. Vậy mà chưa gì hết hành động tận tình chăm sóc của hắn dành cho Bạch Khả Châu đã trên mức tình bạn bình thường, nó khiến cho Lâm Khả Nguyệt khó chịu khi tất cả mọi chuyện luôn xảy ra mập mờ.
“Tôi không có ý gì với cô ấy hết. Chỉ xem là một người bạn bình thường mà thôi.” - Âu Thiếu Thượng thản nhiên đáp, mặt vẫn hướng ra ngoài cửa.
“Bạn bình thường? Anh nghĩ tao là con ngốc hay sao mà không nhìn ra được ý đồ của anh? Một người chỉ mới gặp nhau vài lần liệu có thể thân thiết được tới vậy?!” - Lâm Khả Nguyệt chịu đựng hết nổi đành lôi hết suy nghĩ ra đối chất với hắn.
Cứ cho rằng hắn thật sự có tình ý mập mờ gì đó với Bạch Khả Châu đi nhưng tại sao biết nơi đó chứa đầy rẫy nguy hiểm mà hắn vẫn một mực đưa cô tới đó. Hắn là có kế hoạch gì đây?
Âu Thiếu Thượng xoay lưng lại, nét mặt không biểu cảm mà hắn bày ra vẫn giữ y nguyên như lúc đầu khiến cho Lâm Khả Nguyệt không tài nào nhìn thấu được hắn đang suy tính điều gì. Hắn chầm chậm nói: “Tôi và cô ấy bảy năm về trước đã từng gặp nhau, tôi còn cứu cô ấy một lần. Bảy năm, như vậy đã đủ chưa?”
Bảy năm trước hai người đã từng gặp nhau?
Lâm Khả Nguyệt im lặng, nhìn thật kỹ người đàn ông trước mặt. Ký ức bảy năm trước ở quán bar Pear White tại thành phố Ancho dần hiện ra trong đầu cô ấy. Lúc Lâm Khả Nguyệt định lên tiếng xác định lại ký ức trong đầu thì Bạch Khả Châu tỉnh dậy.
Một tay ôm lấy đầu, tay kia cô cố gắng nâng cơ thể lên.
“Mày cảm thấy sao rồi?” - Lâm Khả Nguyệt nhanh bước tiến tới.
Bạch Khả Châu lắc đầu, cô thẫn thờ nhìn Âu Thiếu Thượng, chậm rãi nói với Lâm Khả Nguyệt: “Tao muốn về dinh thự Lâm gia.”
“Được. Tao sẽ gọi cho bác Tổng lái xe tới, đưa tao với mày về Lâm gia.”
Lâm Khả Nguyệt sốt sắng bấm điện cho bác Tổng, tài xế riêng của Khả Nguyệt chạy xe tới địa chỉ nhà Âu Thiếu Thượng.
Âu Thiếu Thượng trầm ngâm nhìn cô, hắn cứ đứng đó không nói tiếng nào phút chốc khiến cho cô cảm thấy trong việc này bản thân mình là người sai với hắn vậy.
“Xuống dưới trước đi, chắc bác Tổng cũng sắp tới rồi.” - Lâm Khả Nguyệt đỡ cô xuống giường, sau đó cả hai đi ra trước cổng đứng đợi.
Bây giờ, cô chấp nhận rời khỏi căn nhà này Khả Nguyệt mong cầu công không hết nên cô không muốn cho đôi bên dây dưa với nhau thêm giây phút nào nữa.
Âu Thiếu Thượng vẫn ở trong phòng, đứng bên khung cửa sổ nhìn xuống dưới cổng lớn. Bác Tổng đậu xe trước cửa nhà hắn, lịch thiệp mở cửa xe cho hai người vào trong rồi một mạch chạy đi. Sau khi chiếc xe đó khuất bóng hai bàn tay hắn nắm chặt thành đấm đến mức nổi đầy cả gân xanh trên mu bàn tay. Hắn cứ như một cái xác không hồn lặng lẽ đứng bên ô cửa sổ từ giờ này sang giờ khác.
...
Bác Tổng cho xe lăn bánh vào dinh thự. Ga lăng giúp Lâm Khả Nguyệt dìu Bạch Khả Châu vào nhà. Đang chầm chậm bước từng bước thì một cái bóng đổ dài trên sàn, chắn ngang lối đi của ba người.
Bạch Tước hậm hực trừng mắt với cô, mắt ông liếc qua miếng băng trắng quấn trên đầu Bạch Khả Châu, rồi lại liếc xuống cổ chân đang bó bột, tức đến nỗi khổng biết nói gì ngay lúc này. Ông nắm chặt tay, kéo Bạch Khả Châu ra ngoài, muốn lôi cô về Bạch gia.
Lâm Khả Nguyệt định chạy ra cản Bạch Tước lại nhưng giữa chừng lại bị ông bà Lâm cấm cản. Tới mức này rồi không thể cứu vãn được nữa, thoát nạn được hay không thì phải phụ thuộc vào sức của Bạch Khả Châu chịu được tới đâu.
Mở cửa xe, vòng sang chỗ hắn đứng, Lâm Khả Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, nói với giọng đùa giỡn “Tôi thay thế nó được không?”
Âu Thiếu Thượng chau mày, hắn hiểu ẩn ý trong lời Khả Nguyệt vừa nói nhưng hắn không thích bị người khác đem ra làm trò đùa, càng không muốn kẻ khác nhìn thấu được tâm cơ hắn bày ra.
“Cô muốn thay cô ấy chảy máu đầu sao?” - Âu Thiếu Thượng tự nhiên trả lời theo cách ngờ nghệch.
Bây giờ, là tới phiên Lâm Khả Nguyệt chau mày khó hiểu.
“Ý anh là sao?”
Hắn nhướng một bên mày, hạ tầm mắt nhìn vào chỗ Bạch Khả Châu. Lâm Khả Nguyệt bất chợt khó hiểu nhìn theo hướng mắt hắn đang nhìn, quan sát kỹ một chút cô ấy mới phát giác ra đầu Bạch Khả Châu đang chảy máu.
Hoảng hốt tột độ Lâm Khả Nguyệt mở toang cửa xe, chạm vào vùng đầu đang chảy máu của cô. Thoáng chốc năm ngón tay nhuốm phải một màu máu đỏ tươi, tanh nồng sặc thẳng lên mũi.
“Khả Châu... Khả Châu, mày có nghe thấy tao nói không?” - Thấy cô nằm bất động Lâm Khả Nguyệt sợ sệt liên tục lay người cô dậy nhưng chẳng có biểu hiện tốt nào xảy ra.
“Để tôi.” - Âu Thiếu Thượng đẩy vai cô ấy ra, tiến vào trong xe thận trọng bế Bạch Khả Châu vào nhà.
Đặt cô nằm trên giường, hắn liền chạy sang phòng kế bên lấy hộp cứu thương cơ bản hối hả xử lý vết thương. Âu Thiếu Thượng nhẹ nhàng dùng bông băng lau sạch vết máu, cẩn thận từng ly từng tí sát trùng vết thương tránh làm cho cô khó chịu, sau đó hắn quấn băng kỹ trên đầu cho cô. Đắp chăn xong xuôi, đóng hộp cứu thương lại, hắn định đi xuống nhà bếp kiếm vài vật liệu có sẵn trong tủ lạnh để nấu món gì đó tẩm bổ cho Bạch Khả Châu khi cô tỉnh dậy.
“Anh có ý gì với nó?” - Lâm Khả Nguyệt đứng bật dậy, lớn tiếng quyết tâm tra hỏi hắn đến cùng.
Theo như những gì Lâm Khả Nguyệt biết được Âu Thiếu Thượng và Bạch Khả Châu chỉ mới vừa gặp nhau gần đây. Vậy mà chưa gì hết hành động tận tình chăm sóc của hắn dành cho Bạch Khả Châu đã trên mức tình bạn bình thường, nó khiến cho Lâm Khả Nguyệt khó chịu khi tất cả mọi chuyện luôn xảy ra mập mờ.
“Tôi không có ý gì với cô ấy hết. Chỉ xem là một người bạn bình thường mà thôi.” - Âu Thiếu Thượng thản nhiên đáp, mặt vẫn hướng ra ngoài cửa.
“Bạn bình thường? Anh nghĩ tao là con ngốc hay sao mà không nhìn ra được ý đồ của anh? Một người chỉ mới gặp nhau vài lần liệu có thể thân thiết được tới vậy?!” - Lâm Khả Nguyệt chịu đựng hết nổi đành lôi hết suy nghĩ ra đối chất với hắn.
Cứ cho rằng hắn thật sự có tình ý mập mờ gì đó với Bạch Khả Châu đi nhưng tại sao biết nơi đó chứa đầy rẫy nguy hiểm mà hắn vẫn một mực đưa cô tới đó. Hắn là có kế hoạch gì đây?
Âu Thiếu Thượng xoay lưng lại, nét mặt không biểu cảm mà hắn bày ra vẫn giữ y nguyên như lúc đầu khiến cho Lâm Khả Nguyệt không tài nào nhìn thấu được hắn đang suy tính điều gì. Hắn chầm chậm nói: “Tôi và cô ấy bảy năm về trước đã từng gặp nhau, tôi còn cứu cô ấy một lần. Bảy năm, như vậy đã đủ chưa?”
Bảy năm trước hai người đã từng gặp nhau?
Lâm Khả Nguyệt im lặng, nhìn thật kỹ người đàn ông trước mặt. Ký ức bảy năm trước ở quán bar Pear White tại thành phố Ancho dần hiện ra trong đầu cô ấy. Lúc Lâm Khả Nguyệt định lên tiếng xác định lại ký ức trong đầu thì Bạch Khả Châu tỉnh dậy.
Một tay ôm lấy đầu, tay kia cô cố gắng nâng cơ thể lên.
“Mày cảm thấy sao rồi?” - Lâm Khả Nguyệt nhanh bước tiến tới.
Bạch Khả Châu lắc đầu, cô thẫn thờ nhìn Âu Thiếu Thượng, chậm rãi nói với Lâm Khả Nguyệt: “Tao muốn về dinh thự Lâm gia.”
“Được. Tao sẽ gọi cho bác Tổng lái xe tới, đưa tao với mày về Lâm gia.”
Lâm Khả Nguyệt sốt sắng bấm điện cho bác Tổng, tài xế riêng của Khả Nguyệt chạy xe tới địa chỉ nhà Âu Thiếu Thượng.
Âu Thiếu Thượng trầm ngâm nhìn cô, hắn cứ đứng đó không nói tiếng nào phút chốc khiến cho cô cảm thấy trong việc này bản thân mình là người sai với hắn vậy.
“Xuống dưới trước đi, chắc bác Tổng cũng sắp tới rồi.” - Lâm Khả Nguyệt đỡ cô xuống giường, sau đó cả hai đi ra trước cổng đứng đợi.
Bây giờ, cô chấp nhận rời khỏi căn nhà này Khả Nguyệt mong cầu công không hết nên cô không muốn cho đôi bên dây dưa với nhau thêm giây phút nào nữa.
Âu Thiếu Thượng vẫn ở trong phòng, đứng bên khung cửa sổ nhìn xuống dưới cổng lớn. Bác Tổng đậu xe trước cửa nhà hắn, lịch thiệp mở cửa xe cho hai người vào trong rồi một mạch chạy đi. Sau khi chiếc xe đó khuất bóng hai bàn tay hắn nắm chặt thành đấm đến mức nổi đầy cả gân xanh trên mu bàn tay. Hắn cứ như một cái xác không hồn lặng lẽ đứng bên ô cửa sổ từ giờ này sang giờ khác.
...
Bác Tổng cho xe lăn bánh vào dinh thự. Ga lăng giúp Lâm Khả Nguyệt dìu Bạch Khả Châu vào nhà. Đang chầm chậm bước từng bước thì một cái bóng đổ dài trên sàn, chắn ngang lối đi của ba người.
Bạch Tước hậm hực trừng mắt với cô, mắt ông liếc qua miếng băng trắng quấn trên đầu Bạch Khả Châu, rồi lại liếc xuống cổ chân đang bó bột, tức đến nỗi khổng biết nói gì ngay lúc này. Ông nắm chặt tay, kéo Bạch Khả Châu ra ngoài, muốn lôi cô về Bạch gia.
Lâm Khả Nguyệt định chạy ra cản Bạch Tước lại nhưng giữa chừng lại bị ông bà Lâm cấm cản. Tới mức này rồi không thể cứu vãn được nữa, thoát nạn được hay không thì phải phụ thuộc vào sức của Bạch Khả Châu chịu được tới đâu.