Nghe thấy tiếng mở cửa, biết là Ngụy Đình Chi đã về, Xuân Sinh vui vẻ đi ra ngoài nghênh đón hắn, "Ngài Ngụy, anh về rồi. "
"Ừm."
"Vừa rồi có người tìm anh."
Ngụy Đình Chi hơi nới lỏng cà vạt, "Ai? "
"Không biết, người đó không nói gì hết mà chỉ gõ cửa thôi, tôi không biết người đó nên không có mở cửa."
Ngụy Đình Chi nghe cậu nói mình không mở cửa mới tháo cà vạt ra, "Cậu làm tốt lắm, không được tùy tiện mở cửa cho người lạ. "
Đây là lần đầu tiên Xuân Sinh nghe được lời khen từ miệng hắn, cậu vui vẻ mà khoa tay múa chân, "Lúc có người gõ cửa tôi liền thông qua cái lỗ này nhìn ra bên ngoài, thấy là người lạ nên tôi không mở cửa, nhưng tôi có nói cho người đó biết là anh đi ra ngoài rồi, không có ở đây. "
"Có thấy rõ là ai không?"
"Có, là một người đàn ông, dáng người cao lớn, hình như cao giống vầy nè." Xuân Sinh kiễn chân vươn tay diễn tả cho hắn, cậu cố gắng diễn tả cho hắn thấy sự cao lớn của người kia, "Tôi có hỏi người đó là ai, nhưng người đó không nói chuyện. "
"Người đó không nghe cậu nói gì đâu."
Xuân Sinh có hơi giật mình, cuối cùng cậu cũng hiểu được vì sao người kia lại không nói gì.
Ngụy Đình Chi lại tiếp tục hỏi cậu, "Người kia chỉ gõ cửa thôi? Người đó có đẩy xe hay cầm gì trong tay không? "
"Không có." Xuân Sinh chắc nịt lắc đầu, "Người đó không đem theo gì cả. "
Ngụy Đình Chi nghe xong thì biểu cảm vẫn như cũ, hắn lấy điện thoại gọi cho Lâm Linh.
"Đi kiểm tra camera giám sát hộ tôi, xem xem lúc tôi ra ngoài có ai tới."
Mặc dù Lâm Linh không biết nguyên nhân là gì, nhưng cậu ấy vẫn làm theo, được một lúc thì cậu ấy đi đến phòng Ngụy Đình Chi với đoạn camera.
Camera giám sát của khách sạn nghỉ dưỡng không có điểm mù. Máy tính bảng mà Lâm Linh mang đến có một đoạn video ghi lại khoảnh khắc lúc nãy, khoảng 30 phút sau khi Ngụy Đình Chi ra khỏi phòng thì có một người đàn ông ăn mặc giống nhân viên khách sạn, dáng người cao lớn y như lời Xuân Sinh nói đi đến trước cửa phòng.
Đoạn video dài chưa tới mười phút, ban đầu người đàn ông vẫn gõ cửa rất bình thường, không có gì kỳ lạ, nhưng lúc sau thì người đàn ông trốn vào điểm mù của mắt mèo, thấy như vậy biểu cảm của Ngụy Đình Chi và Lâm Linh đều thay đổi.
Hành động này trong hoàn cảnh lúc đó rất kì lạ, kì lạ đến mức người ta nhìn sẽ thấy rất sợ hãi.
Cuối cùng người đàn ông lủi thủi rời đi, sắc mặt Ngụy Đình Chi bắt đầu thay đổi, "Điều tra xem người này là ai. "
Mãi cho đến khi Lâm Linh rời đi thì Xuân Sinh vẫn ngồi trên sô pha xem TV, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng rằng Ngụy Đình Chi và Lâm Linh đang nói chuyện về công việc.
Ngụy Đình Chi sợ làm cho cậu sợ nên không đưa đoạn video cho cậu xem, càng không nói cho cậu biết người lạ gõ cửa kia đã làm ra hành động khiến người ta rợn tóc gáy.
Hắn vẫn lạnh lùng xử lý công việc còn đang dang dở, giống như chuyện này vẫn chưa đủ làm hắn bận tâm vậy.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Lâm Linh đi tìm quản lý khách sạn để hỏi thân phận của người nhân viên kia, cuối cùng cậu ấy nhận được một câu trả lời lạnh sống lưng.
"Thưa cậu Lâm, khách sạn chúng tôi không có người này."
Lâm Linh hơi nhíu mày, "Ý anh là? "
Người quản lý khách sạn đổ mồ hôi hột, "Tôi đã kiểm tra hết rồi, người đó không phải là nhân viên của chúng tôi, hình như là... trà trộn vào. "
Giọng người quản lý càng lúc càng nhỏ, rõ ràng là đang chột dạ.
Lâm Linh nghe xong thì gương mặt vốn luôn dịu dàng bỗng nhiên thay đổi, "Anh có biết mình đang nói gì không? "
Để xảy ra chuyện này có nghĩa là ban quản lý khách sạn có lỗ hổng rất lớn, có thể để cho một người xa lạ trà trộn vào rồi giả vờ là nhân viên công tác mà không để ai phát hiện, đây là chuyện rất nghiêm trọng, nếu xảy ra chuyện gì thì ban quản lý khách sạn có bồi thường toàn bộ tài sản của mình cũng không được.
Người quản lý khách sạn đổ mồ hôi ngày càng nhiều, dường như người quản lý cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, "Nhân viên khách sạn mỗi người có hai bộ đồng phục, hơn nữa bây giờ khách sạn vẫn chưa chính thức mở cửa, cho nên chỉ có nhân viên mới có thể vào, nếu nhân viên mà không có thẻ thì cũng sẽ không vào được. "
Lâm Linh từng nghĩ tới chuyện này, khi bọn họ vào khu nghỉ dưỡng thì có người dùng thẻ dẫn bọn họ vào, nếu như không phải người trong cuộc thì sẽ không thể vào được.
"Nói cách khác thì khách sạn làm rò rỉ thẻ ra vào khu nghỉ dưỡng."
Người quản lý khách sạn không dám lên tiếng.
Sắc mặt Lâm Linh cũng tối sầm lại, "Anh tiếp tục điều tra đi, xem xem là ai làm rò rỉ thẻ ra vào, nếu không cho ngài Ngụy một lời giải thích đàng hoàng, thì anh cũng biết hậu quả rồi đó. "
Ngụy Đình Chi nổi danh là không muốn cát bay vào mắt mình, đồng thời hắn quản lý cực kì nghiêm ngặt, chuyện này liên quan đến an toàn của khu nghỉ dưỡng, cho dù ban quản lý khách sạn có giải quyết thỏa đáng đi nữa thì cũng khó mà thay đổi kết cục.
Lâm Linh đem kết quả điều tra đến cho Ngụy Đình Chi, Ngụy Đình Chi nghe xong thì không phản ứng gì, hắn chỉ ngẩng mặt nhìn về phía Xuân Sinh đang xem TV, rồi lạnh lùng nói: "Bỏ đồ hết vào trong vali chưa. "
Xuân Sinh quay mặt nhìn hắn, "Tôi để vào hết rồi. "
Cậu chỉ đem theo truyện tranh, sau khi đọc xong liền bỏ lại vào vali.
Ngụy Đình Chi ừ một tiếng, "Chuẩn bị xe, quay về Tĩnh Hải. "
"Hả?" Xuân Sinh ngơ ngác nhìn hắn, "Chúng ta phải về sao? Nhưng chúng ta vẫn còn chưa đi công viên giải trí..."
"Lần sau tôi sẽ dẫn cậu đi." Ngụy Đình Chi nói xong lại nhìn về phía Lâm Linh, "Cậu ở lại xử lý đi, đổi hết thẻ ra vào, ban quản lí và nhân viên đi. "
Xuân Sinh theo Ngụy Đình Chi lên xe ra sân bay, cậu bối rối nhìn Lâm Linh đứng ở ven đường nhìn theo bọn họ rồi hỏi: "Cậu Lâm không về cùng chúng ta sao? "
"Cậu ấy vẫn còn việc phải làm."
"Vậy khi nào thì anh ấy về?"
"Làm việc xong thì sẽ về."
Nghe như vậy Xuân Sinh mới yên tâm, cậu quay đầu lại ngồi xuống.
Gương mặt của Ngụy Đình Chi tốt sầm lại, hắn tạo ra một năng lượng có thể làm nổ tung mọi thứ.
Xuân Sinh đã sớm nhận ra bây giờ tâm trạng của hắn đang rất tệ, mặc dù cậu có chút sợ hãi, nhưng bởi vì Ngụy Đình Chi không có giận cá chém thớt, nên cậu vẫn nói chuyện bình thường với hắn, cảm giác lo lắng cũng từ từ mà vơi đi.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, xin đừng đọc ở web re-up!)
Tĩnh Hải
Sau khi Ngụy Trạch chuyển tiền cho người ra tay, bao gồm cả phí bịt miệng thì Ngụy Sưởng Huy sắc mặt đen kịt đi tìm gã.
"Kế hoạch của chú thất bại rồi, còn rút dây động rừng, việc bây giờ chú có thể làm là cầu nguyện Ngụy Đình Chi không đều tra ra được tên đầu xỏ là chú."
Ngụy Trạch đặt điện thoại xuống, gã vô cùng bình tĩnh chứ hoàn toàn không hoảng loạn như Ngụy Sưởng Huy, giống như người bắt cóc Xuân Sinh thất bại không phải là gã vậy.
"Sợ cái gì? Từ đầu đến cuối chúng ta đều không có nhúng tay vào, Ngụy Đình Chi có thể tra được cái gì? "
Ngụy Sưởng Huy đen mặt ngồi xuống, "Đình Chi đang trên đường trở về, Lâm Linh thì ở lại Thủy Khê, chúng ta không dễ dàng gì mà xuống tay được. "
"Không vội, nếu không dễ thì chúng ta cứ chờ một chút, chắc chắn sẽ có cơ hội thứ hai." Ngụy Trạch cười nói: "Thông qua chuyện lần này không phải chúng ta đã biết người tên Xuân Sinh kia đã chiếm vài cân nặng trong lòng Ngụy Đình Chi sao? Nếu bắt cóc Xuân Sinh thành công thì không cần phải lo nữa? "
Ngụy Sưởng Huy không lạc quan như gã, hắn ta cười lạnh nói: "Chờ thành công rồi nói tiếp, tốt nhất là đừng để Ngụy Đình Chi điều tra ra chúng ta. "
"Hắn không tra được đâu." Ngụy Trạch nói: "Mặc dù lần thất bại này nằm ngoài dự đoán, nhưng chú đã tính toán kỹ rồi, nếu thất bại thì lửa sẽ không cháy lên người chúng ta đâu, mà là những người ở khu nghỉ dưỡng cơ, có lẽ là bọn họ khó mà giữ được chén cơm. "
Bọn họ đều biết Ngụy Đình Chi tính toán những gì, bề ngoài nhìn Ngụy Trạch rất bình tĩnh, nhưng thật ra gã đã tốn rất nhiều sức lực để tính toán đối phó với Ngụy Đình Chi, chỉ cần bước sai một bước thôi, thì những việc còn lại khó mà thành công được.
Chuyện xảy ra tại khách sạn nghỉ dưỡng Thủy Khê không thể giấu được ông Ngụy, Ngụy Đình Chi định chiều mai mới về, thế nhưng vừa mới tới mà đã vội quay về.
Chuyện kỳ lạ thế này đương nhiên ông Ngụy phải hỏi rõ ràng, sau khi biết được chuyện, ông Ngụy lo lắng đến mức thở không ra hơi.
Ngụy Đình Chi bình tĩnh vỗ lưng cho ông, sau đó lấy nước cho ông uống, ông Ngụy run run mà nắm lấy cổ tay Ngụy Đình Chi, "Chuyện này chắc chắn là nhắm đến cháu. "
"Cháu biết." Ngụy Đình Chi vẫn bình tĩnh, không ngạc nhiên cũng không hoảng sợ.
Trong lòng ông Ngụy thì tràn đầy sợ hãi, ông đã mất đi một đứa rồi, cho dù thế nào đi nữa cũng phải cố gắng bảo vệ hắn, không thể để chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thêm lần nữa, "May mà lúc ấy cháu không ở trong phòng. "
"Cháu có hai chuyện không nghĩ ra." Ngụy Đình Chi nói: "Có thể trộm thẻ của khu nghỉ dưỡng và đồng phục nhân viên để trà trộn vào khách sạn, còn biết cháu ở phòng nào, vậy tại sao có thể không biết khoảng thời gian đó cháu không ở trong phòng được? Hơn nữa nếu muốn bắt cóc cháu, vậy thì đó không phải là thời điểm thích hợp, chúng không thể nào qua loa đến mức chỉ phái một người đến, cho nên cháu nghĩ rằng đúng là người đứng sau nhắm đến cháu, nhưng mục tiêu lần này của bọn họ không phải là cháu, bọn họ biết người ở trong phòng lúc đó là ai, cũng biết chỉ có một mình cậu ấy ở đó. "
Ông Ngụy từ từ suy nghĩ lại cũng phát hiện ra rất nhiều điểm bất thường.
Ngụy Đình Chi lạnh lùng tiếp tục nói: "Như vậy ngoại trừ người nhà họ Ngụy, thì làm gì có ai biết Xuân Sinh đang ở bên cạnh cháu? "
Ông Ngụy chưa từng để ý đến Xuân Sinh, cho dù ông biết người đó được Ngụy Đình Chi "bao nuôi" nhưng vẫn không nói gì, đừng nói là Ngụy Đình Chi bao nuôi một người, cho dù hắn bao nuôi mười người đi nữa thì ông Ngụy cũng không ý kiến gì.
Lúc này cho dù nghe được có người muốn bắt cóc Xuân Sinh để đối phó với Ngụy Đình Chi, thì người ông lo lắng cũng chỉ là Ngụy Đình Chi.
"Cháu nghĩ người đó là ai?" Ông Ngụy hỏi.
"Ngoại trừ ông nội ra thì ai cháu cũng nghi ngờ, cháu thấy ai cũng có động cơ để làm chuyện này."
Đôi mắt đục ngầu của ông Ngụy dịu dàng rơi trên mặt Ngụy Đình Chi, ánh mắt tràn đầy cưng chiều nói với cháu trai mình, "Vậy điều thứ hai mà cháu không hiểu là gì? "
"Mục đích. Xuân Sinh không mở cửa nên cháu không biết rốt cuộc người đó muốn làm gì, muốn dùng Xuân Sinh như thế nào và bọn chúng muốn gì ở cháu."