Trong những căn nhà tự xây kiểu cũ chằng chịt xen kẽ có mấy ngọn đèn đường lờ mờ, vì đường dây kém nên thỉnh thoảng chớp tắt vài lần, rồi tiếp tục chiếu sáng một cách cố chấp trên nền xi măng.
Đường Tây Giác này là một khu vực "cũ nát" được xây dựng vào thập niên 90, nó trải qua bốn lần tu sửa nhưng không tránh khỏi việc bị tháo dở. Theo sự phát triển của thời đại, các tòa nhà trọc trời mọc lên ngày càng nhiều, các trung tâm mua sắm ban đêm đều có những bảng đèn quảng cáo khổng lồ. Với sự phát triển vượt bậc này đường Tây Giáp nhanh chóng chìm vào quên lãng, nép mình vào một góc mà ngay cả cột điện thoại cũng lỗi thời, như một ông già lưu luyến gió xuân vậy.
Mặc dù những ngôi nhà trên đường Tây Giáp cũ nác và sập xệ, nhưng cũng không phải là thứ vô dụng, ưu điểm của nơi tồi tàn sắp sánh ngang với khu ổ chuột này là giá thuê rẻ.
So với căn hộ sử dụng thang máy có hai phòng ngủ và một phòng khách, giá thuê bên ngoài thường lên tới hàng nghìn tệ, thì tiền thuê nhà ở một căn hộ có một phòng tắm và một phòng khách trên đường Tây Giáp thì chỉ là 450 tệ*, đây chắc chắn là lựa chọn tiết kiệm chi phí cho những người có thu nhập thấp.
*450 Nhân dân tệ = 1.475.566,79 Đồng
Xuân Sinh sống ở đường Tây Giác, cậu sống trong một căn hộ gạch đỏ với tiền thuê hàng tháng là 450 tệ, cậu sống được hai năm rồi. Không có phòng riêng, chỉ có một phòng khách, trong góc phòng khách có đặt một cái giường, trên tấm ga trải giường màu hồng đã phai mờ là một người đàn ông điển trai đang ngủ say, đôi lông mày rậm rạp đen nhánh, sống mũi cao, đôi môi mỏng và hơi cong, các đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo đến nỗi không thể bắt bẻ.
Với một người đàn ông mà nói thì gương mặt quá mức xinh đẹp rồi, nhưng trên người người đàn ông này không tỏ ra vẻ nữ tính chút nào, ngược lại là một vẻ đẹp phi giới tính.
Xuân Sinh bị "cướp" giường nên cậu không có chỗ ngủ, cậu ngồi xổm ở bên giường, hai tay ôm mặt, ánh mắt si mê nhìn người đang ngủ say kia, nghĩ hắn thật đẹp.
Từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờ thấy một người đẹp như vậy, người này còn đẹp hơn mấy ngôi sao trên biển quảng cáo, cậu thích đến nỗi nhìn không chớp mắt.
Không biết qua bao lâu, Xuân Sinh ngồi xổm tới nỗi hai chân tê cứng, cậu từ từ đứng lên, trong miệng phát ra một tiếng "xì", cậu cúi người hai tay chống đầu gối. Cậu không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể giữ nguyên tư thế này chờ cho cơn tê chân đi qua, cậu cứ như vậy cho đến khi chân hết tê, mặc dù tê chân nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm người đang ngủ say kia.
Đèn sợi đốt* treo lơ lửng ở giữa phòng khiến bóng của Xuân Sinh được in hằng lên trên tường, nếu nhìn từ bóng dáng trên tường người ta sẽ không nhìn ra được Xuân Sinh chỉ cao 1m75, có thể là do yếu tố suy dinh dưỡng, bờ vai gầy yếu làm nổi bật khuôn mặt nhỏ gọn của cậu, cằm nhọn mắt to, chỉ có thể coi là mặt có hơi đẹp, đôi mắt to kia là đẹp nhất, đuôi mắt tròn trịa, hình mắt đầy đặn.
*Đèn sợi đốt, còn gọi là đèn dây tóc là một loại bóng đèn dùng để chiếu sáng khi bị đốt nóng, dây tóc là bộ phận chính để phát ra ánh sáng, thông qua vỏ thủy tinh trong suốt
Bởi vì thường xuyên làm việc ngoài trời nên làn da của Xuân Sinh chuyển thành màu lúa mì, từ sáng đến tối cậu chỉ mặc một cái áo đã mất đi độ đàn hồi, dây đeo lỏng lẻo khiến cậu trông khá lượm thượm nhưng cậu không quan tâm đến hình ảnh của mình.
Thứ duy nhất trong nhà có thể tính là đồ nội thất ngoại trừ cái giường kia thì cũng chỉ có một cái bàn vuông nhỏ được cậu nhặt về từ thùng rác, trên bàn đặt một túi nilon màu đỏ, trong túi là ba quả táo đỏ tươi.
Chi phí sinh hoạt ở Tĩnh Hải* rất cao, nếu như không phải vì sinh nhật của mình thì Xuân Sinh sẽ không nỡ bỏ tiền mua.
*Tĩnh Hải là một quận thuộc thành phố Thiên Tân, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Quận Tĩnh Hải nằm ở tây nam của Thiên Tân
Mặc dù không phải là ngày sinh nhật thật sự, chỉ là ngày trên chứng minh thư, nhưng Xuân Sinh vẫn hy vọng ngày này sẽ có một chút khác biệt so với ngày thường, cậu cũng chúc bản thân sinh nhật vui vẻ, lớn thêm một tuổi cũng phải bình an, không bệnh tật.
Nhớ tới hôm nay là ngày sinh nhật của mình, Xuân Sinh mới miễn cưỡng không nhìn người đàn ông kia nữa, cậu lấy một quả táo lớn hơn một nắm tay đi rửa sạch sẽ, sau đó tiếp tục ngồi xổm bên giường, nhắm hai mắt lại, tay cầm quả táo, trong miệng lẩm bẩm.
"Xuân Sinh hai mươi tuổi, lớn thêm một tuổi rồi cũng phải cẩn thận, đừng để bị thương, đừng để bị bệnh, phải biết tiết kiệm tiền không được tiêu xài lung tung..."
Cứ như vậy, mỗi năm khi đến ngày 1 tháng 6 cậu sẽ nói những lời như vậy, sau đó ăn một quả táo coi như là quà sinh nhật, đây là điều được người dì trong trại trẻ mồ côi dạy cho.
Xuân Sinh lẩm bẩm xong thì mở mắt ra, sau đó là sự ngạc nhiên khi vừa mở mắt ra cậu đã rơi vào ánh mắt sâu thâm thẳm của người đàn ông nọ.
Thì ra lúc Xuân Sinh nhắm mắt cầu nguyện, người đàn ông nằm trên giường từ từ tỉnh dậy, hắn nghiêng đầu nhìn cậu.
Đêm khuya vắng lặng, trong phòng cũng im ắng, hai người nhìn nhau không ai phát ra tiếng động gì cả.
Cho đến khi Xuân Sinh - người đang hồn bay phách lạc - đột nhiên lấy lại tinh thần, cậu đứng bật dậy giống như bị điện giật.
Người đàn ông chân dài cao lớn kia ngồi dậy như chưa có chuyện gì, nhìn Xuân Sinh vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, hắn nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói trầm thấp nói, "Cậu tên là Xuân Sinh đúng không? Chúc mừng sinh nhật. "
Xuân Sinh hai tay còn đang cầm quả táo, nghe được lời nói của người đàn ông đó sự xấu hổ trên mặt cậu càng ngày càng tăng, cậu ngượng ngùng cúi đầu, nói nhỏ, "Cảm ơn. "
Người đàn ông nhìn xung quanh, từ đầu đến cuối không lộ ra sự ghét bỏ nào, giọng điệu bình thản hỏi: "Đây là nhà của cậu sao? "
Xuân Sinh gật đầu, "Đúng đúng đúng, lúc về nhà tôi thấy anh nằm ở bên ngoài nên tôi đã mang anh vào trong. "
"Thì ra là như vậy." Người đàn ông khẽ mỉm cười, giống như không quan tâm tại sao mình lại ngủ ở chỗ này, hắn đưa tay chỉ về phía quả táo trong tay Xuân Sinh, không chút do dự hỏi: "Tôi có thể ăn chung với cậu không? Tôi có hơi đói. "
Xuân Sinh theo ngón tay trắng như ngọc của hắn nhìn về phía quả táo trong tay, sửng sốt vài giây rồi cuống quít gật đầu, "Có thể, chúng ta cùng nhau ăn. "
Nói xong cậu không đi lấy dao gọt táo mà cậu dùng tay bóp chặt quả táo, gương mặt nhăn lại, sau đó phát ra một tiếng "Hự".
Quả táo đỏ được chia thành hai phần.
Người đàn ông vô cùng nhạc nhiên trước màn biểu diễn của cậu, đôi mắt sâu thẳm kia bỗng nhiên sáng lên giống như có ngôi sao trong đó, hắn vỗ tay khen ngợi cậu, "Cậu đỉnh quá. "
Xuân Sinh xấu hổ đưa cho hắn nửa quả táo trong tay mình, hai người vừa nhìn nhau vừa ăn tối.
Xuân Sinh cắn hai miếng mới nhớ tới một chuyện, cậu hỏi, "Vì sao anh biết tôi tên Xuân Sinh? "
"Lúc cậu nhắm mắt lại ước tôi có nghe thấy." Người đàn ông trả lời, đôi lông mày tao nhã bỗng toát lên sự buồn bã, "Thật ngại quá, tôi không cố ý nghe lén. "
Xuân Sinh ngây ngốc nhìn hắn, ấp úng trả lời: "Không sao đâu. "
Nói xong hai người lại tiếp tục im lặng, cho đến lúc ăn hết táo bọn họ vẫn nhìn nhau mà không nói gì.
Trong bầu không khí xấu hổ này, Xuân Sinh luống cuống gãi gãi đầu, giọng nói nhỏ bé phá vỡ sự im lặng, "Nhà anh ở đâu vậy? "
Người đàn ông nhìn cậu và lắc đầu.
"Không nhớ rõ?"
Người đàn ông vẫn lắc đầu.
Xuân Sinh gặp khó khăn, cậu vắt hết óc tìm cách giải quyết, sau đó cậu kêu lên một tiếng, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, "Anh có thể gọi điện thoại! "
Người đàn ông im lặng lấy điện thoại di động trong túi quần tây ra, vì hết pin nên nó đã tự động tắt.
Xuân Sinh nản lòng, buông lỏng bả vai, ánh mắt đau lòng nhìn người đàn ông kia, giống như đang nhìn một đứa trẻ vô gia cư đáng thương, "Làm sao bây giờ? Anh có thể sẽ không về nhà được mất. "
So với Xuân Sinh đang lo lắng đến mức đôi lông mày đang nhíu lại thì vẻ mặt của người đàn ông này trong rất thoải mái, thậm chí trông hắn khá vui vẻ. Hắn nhìn Xuân Sinh như đang nhìn một đồ vật nhỏ, nghe cậu nói vậy, hắn hỏi ngược lại, "Cậu không thể cho tôi ở đây được sao? "
Xuân Sinh còn đang ngây người, người đàn ông này đã nhanh chóng "đội mũ" cho cậu.
"Cậu nhặt tôi về xong cậu không cần tôi, cậu đúng là không có trách nhiệm gì cả."
Xuân Sinh bị hắn hù đến sợ hãi, khó chịu nói: "Tôi không có không cần anh..."
"Thật sao? Cậu thề đi. "
Xuân Sinh giơ ba ngón tay lên trời, "Tôi thề! "
Lúc này người đàn ông mới hài lòng mà gật đầu, "Cậu không phải là người vô trách nhiệm. "
Xuân Sinh nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mặt, cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại nghĩ không ra là chỗ nào.
Cậu là người vừa ngốc vừa đãng trí, nghĩ không ra liền quăng nó ra sau đầu, vui vẻ hỏi người đàn ông kia, "Anh tên gì? "
Người đàn ông lắc đầu, "Cậu đặt cho tôi một cái tên đi."
Yo!
Xuân Sinh vẻ mặt thụ sủng nhược kinh*, cậu lo lắng đến mức không biết nên đặt tay ở đâu, cũng không biết nên nhìn về chỗ nào, tay chân luống cuống nói, "Sao tôi có thể đặt tên cho anh được! Chỉ có người nhà mới được đặt tên..."
*được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Người đàn ông dịu dàng ngắt lời cậu, "Không sao đâu, bây giờ chúng ta có thể trở thành người một nhà. "
Trái tim Xuân Sinh nhảy dựng lên, cậu bỗng nhiên không hoảng hốt nữa, chỉ sững sờ nhìn hắn, cậu không thể tin được lời nói mình mơ tưởng mười mấy năm nay lại được người đàn ông này nói ra dễ dàng như vậy.
Người đàn ông dường như không phát hiện ra sự khác thường của cậu, hắn mỉm cười hỏi cậu, "Tại sao cậu tên là Xuân Sinh? Sinh nhật của cậu rõ ràng là vào mùa hè. "
"Là do viện trưởng đặt cho tôi, ông ấy nói mùa xuân rất tốt, thần linh nhất định sẽ phù hộ cho tôi."
Người đàn ông gật đầu, không hỏi viện trưởng là ai.
Xuân Sinh vốn đang đứng nhưng không biết có phải là do cậu mỏi chân hay không liền thay đổi tư thế thành ngồi xổm xuống đất.
Vóc người cậu nhỏ nhắn, ngồi xổm xuống đất như vậy làm người càng nhỏ thêm, cậu ngẩng mặt lên nói với người đàn ông: "Lúc tôi nhặt được anh đã khuya rồi, tất cả mọi người đều đi ngủ..."
Người đàn ông ngồi trên giường cười cười không nói gì, im lặng chờ cậu nói.
Hắn thấy Xuân Sinh ngồi xổm trên mặt đất ngoan ngoãn giống như một con cún lông vàng vậy, "Vậy tôi sẽ gọi anh là Vãn Vãn*! "
*晚: tối, muộn