Nhìn gương mặt đầy sự nghiêm trọng của Lão Liên, U Minh Thú lại không nhịn được cười:
- (dùng bàn tay to đùng vỗ vai trưởng lão) Nào nào. Nghiêm trọng quá rồi đấy, Lão Liên.
- (vấn đề nghiêm trọng, nhưng U Minh Thú lại dửng dưng, khiến trưởng lão mất bình tĩnh) Không. Triển luôn đi. Lão lại hi vọng mi thật sự muốn trả thù bọn chúng đây này. 💢
- (nhìn Lão Liên) Rồi rồi. Tôi biết lão rất căm hận. Nhưng giờ lão định làm gì? Đơn phương độc mã vác thân già hỏi thăm chúng sao?
Nhìn lại bản thân mình lúc này, già nua, ốm yếu, gầy gò, trưởng lão đành bất lực.
U Minh Thú muốn hớp thêm một ngụm rượu, vừa xách lên cho vào miệng, phát hiện rượu đã hết.
Cơn mưa đêm cũng đã tạnh.
Trùng hợp, vò rượu của trưởng lão cũng đã cạn.
Không còn rượu nhắm, U Minh Thú đành kết thúc câu chuyện:
- (Y chồm dậy) Xin lỗi ông. Liên trưởng lão. Nhưng mục đích của tôi không hề nhắm đến bọn chúng. Trả thù? Chuyện của quá khứ, đã đi vào lịch sử.
- (quay người đi) Về nghỉ ngơi đi. Ngày mai vẫn còn là một bí ẩn, lo lắng cũng chẳng làm được gì.
- (quay đầu nhìn trưởng lão) Chi bằng, hôm nay có những gì bất ngờ, hãy tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất.
Trưởng lão vừa nghe, vừa nhìn, vừa suy ngẫm câu nói của Y.
U Minh Thú rời đi, nhưng cũng không quên nói chuyện với ông:
- Nhìn trăng đêm nay đi.
Trưởng lão quay lại nhìn, đêm trăng sáng. Sau cơn mưa, một cầu vồng xuất hiện ngay trong đêm. Hiện tượng kì vĩ này chưa từng được biết đến.
U Minh Thú đã rời đi. Không còn ai để nói chuyện, mắt cũng lờ đờ, muốn sụp nguồn, trưởng lão cũng trở về tông môn.
Sáng hôm sau. Lại một ngày nắng tốt đẹp. Lão Liên tiếp tục đi quanh tông môn xem xét.
Đang đi tuần, ông bắt gặp Nhiếp Minh Nguyên đang chạy bộ tập luyện, Minh Nguyên cũng thấy ông, cậu dừng lại, chào hỏi lịch sự, rồi tiếp tục tập chạy.
Trưởng lão thấy kì lạ, gọi cậu nhóc:
- Minh Nguyên.
Minh Nguyên quay người lại, tới chỗ của ông:
- Trưởng lão có gì gọi con?
Minh Nguyên không hỏi ông điều gì, Liên trưởng lão lấy làm lạ:
- Con..... Không có gì để hỏi ta à?
Minh Nguyên suy nghĩ hồi lâu. Cậu sực nhớ ra, trưởng lão hứa sẽ nói rõ với cậu về U Minh Thú. Cậu trả lời ông:
- Đúng là có ạ. Nhưng giờ thì hết rồi.
- !?
- Con nghĩ nhiều quá rồi. Con không biết là U Minh Thú đã từng tới đây.
- Ồ! Con nghe được từ đâu thế?
- Chưởng môn và Đại Báng ca đã kể cho con. Là U Minh Thú đưa họ tới đây học hỏi người.
- Việc con ở lại đây, chắc hẳn U Minh Thú đã nhờ người chăm sóc con rồi. (cậu nhóc ngượng ngùng đáp)
- Ra là thế. Thế thì đỡ phiền cho ta rồi. (ông thở phào)
- Nếu tụi nó đã kể cho con biết, thi thôi vậy.
- Vậy ta cũng nói rõ luôn. U Minh Thú đã gửi con tới đây, để con có thể chú tâm hơn vào việc tu luyện.
- Con Yêu Quỷ trước cổng, là hắn tạo ra để thử sức xem con đã tiến bộ thế nào rồi.
Trưởng lão kể rõ mọi chuyện, cậu cũng phấn chấn lên:
- Con hiểu rồi. Từ giờ con sẽ cố gắng hơn.
Minh Nguyên cúi đầu chào ông, rồi tiếp tục tập. Trưởng lão gọi cậu lại:
- Chờ đã!
- !?
- Thanh kiếm đỏ ấy.... Con còn nhớ nó chứ?
- À! Thanh kiếm đó. Con còn giữ.
- Con đưa cho ta xem.
Minh Nguyên triệu hồi thanh kiếm ra, đưa cho trưởng lão. Ông xem xét một hồi lâu.
- Thanh kiếm này là U Minh Thú dùng răng nanh của mình để tạo ra. Và tặng cho con làm vũ khí riêng mình.
- Răng nanh của U Minh Thú? Tặng cho con ư?
- Không sai. Thanh kiếm này rất lợi hại, nhưng cũng rất nguy hiểm. Con nên hạn chế sử dụng đến nó.
- Thanh kiếm này được vận dụng dựa trên nguyên khí của nguyên chủ. Linh lực nguyên chủ càng lớn mạnh, thanh kiếm duy trì càng lâu.
- Đó là lí do vì sao nó xuất hiện khi con thăng cấp thành Nguyên Anh Kỳ. Vì tới cấp độ đó linh lực của con mới đủ vững vàng để sử dụng nó. (ông trả lại thanh kiếm cho Minh Nguyên)
- (nghiêm túc) Một khi con cầm nó, thanh kiếm sẽ không ngừng rút linh lực trong người, cho tới khi giết được kẻ thù, hoặc con sẽ chết.
Nghe được sự nguy hiểm của thanh kiếm, Minh Nguyên càng dè chừng:
- (Minh Nguyên cầm lấy thanh kiếm) Thanh kiếm vận hành dựa vào nguyên khí của con? Vậy tại sao lúc con sử dụng nó lại khá lâu, cũng tầm 1 khắc, mà con không thấy linh lực mình bị hao mòn.
- À! Chuyện đó sao.
- Tiềm năng của con vượt trội hơn hẳn so với các đồ đệ trong tông môn của ta đấy. Con biết không?
- Kể cả A Báng và Tiểu Bạch cũng không bằng. Mặc dù hai đứa nó thuộc dạng thiên tài luyện thế bật nhất mà ta từng được biết tới.
- (Minh Nguyên ngạc nhiên về năng lực của mình)
- A Báng mất 4 năm 9 tháng để lên cấp Nguyên Anh. Tiểu Bạch thì nhanh hơn, chưa tới 4 năm.
- (Ông quay sang nhìn cậu nhóc) Còn con? Chỉ trong tầm 1 tháng, con đã đột phá cảnh giới, trở thành cường giả Nguyên Anh. Đây là kỉ lục nhanh nhất mà ta từng biết tới.
- (Minh Nguyên e thẹn, ngượng ngùng)
- Nguyên khí mà con chứa đựng, cũng phải gấp 3 lần bình thường.
- Do vậy con mới có thể duy trì lâu. Gặp kẻ khác thì chưa tới một khắc, đã chết vì linh lực cạn kiệt rồi.
- Ta nói thật. U Minh Thú biết rõ năng lực của con mạnh mẽ cỡ nào, hắn cũng thừa nhận với ta. Thế nên hắn mới dám làm thanh kiếm này tặng con chứ.
Mắt cậu sáng rực. Cậu không nghĩ tới mình lại lợi hại đến thế. Hoá ra U Minh Thú từ lâu đã thừa nhận năng lực của cậu rồi.
- Mà nè. Minh Nguyên.
- Từ giờ ta sẽ dạy con một số quyền pháp phù hợp với con. Những bài tập bình thường này không hiệu quả nữa đâu.
Minh Nguyên từ chối:
- Không được đâu. Trưởng lão. Con không nhận ngươi làm sư phụ, sao con có thể học bí tịch tông môn chứ?
- Con khỏi lo. Mấy cái quyền pháp này ta lụm bừa lúc ta đi du ngoạn thôi. Chả liên quan đến tông môn.
Thấy trưởng lão chiếu cố mình đến vậy, Minh Nguyên không dám chối từ:
- Con hiểu rồi. Đa tạ trưởng lão đã cân nhắc.
Kể từ đó, Minh Nguyên học hỏi được rất nhiều từ Bạch Sơn, càng ngày càng lớn mạnh.
...Thời gian cứ thế trôi qua....
.......
.......
.......
...Còn tiếp...