• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Minh Nguyên đi cùng với Lỗ Báng, cả hai đến một bãi đất trống yên tĩnh. Để chắc chắn hơn, Lỗ Báng tạo thêm một kết giới khá mỏng, vừa đủ, không phải là phòng để không cho bất kỳ ai làm phiền hai người, mà kết giới chẳng qua chỉ để cho Lỗ Báng dễ nhận diện việc có ai đến gần đây không.

Họ tập luyện hăng say không ngừng. Cứ như thế, thời gian trôi đi, giờ đã là lúc chiều tà, mọi người trở vào trong, chuẩn bị cho bữa tối.

Tuy nhiên, vấn đề lớn đã xảy ra, một vài vị huynh đệ được cử vào bếp mang thức ăn đêm đã trở ra khỏi phòng, tiến về phía mọi người, trên tay họ lại trống không. KÌ QUÁI? ĐỒ ĂN ĐÂU RỒI?

Một người trong nhóm cử mang đồ ăn lên tiếng: KHÔNG XONG RỒI. ĐẠI BÁNG HUYNH. THỨC ĂN.... KHÔNG CÓ....

Lỗ Báng như không chấp nhận điều này, muốn xác nhận lại lần nữa: CÁI GÌ KHÔNG CÓ. CẬU NÓI LẠI CHO TÔI.

Anh ta đứng trước mặt Lỗ Báng, thở dốc: ĐỒ ĂN.... ĐỒ ĂN CHƯA NẤU.

Tất cả mọi người, cả Nhiếp Minh Nguyên, Lỗ Báng và Bạch Miên đều há mồm đều sốc khi nghe thông tin này:

Mọi người: HỂ........Ể..........Ể...... (⁠(⁠◎⁠д⁠◎⁠)⁠)

Lỗ Báng xông tới, hậm hực nắm lấy cổ áo anh ta: CẬU NÓI SAO? ĐỒ ĂN CHƯA ĐƯỢC NẤU Ư? (⁠╬⁠⁽⁠⁽⁠ ⁠⁰⁠ ⁠⁾⁠⁾⁠ ⁠Д⁠ ⁠⁽⁠⁽⁠ ⁠⁰⁠ ⁠⁾⁠⁾⁠)

Bạch Miên hốt hoảng gọi những người phụ trách việc bếp núc: NGỌC NHI ( Hồng Ngọc) ĐÂU? MUỘI ẤY ĐÂU RỒI? NHỮNG CHUYỆN NÀY NGỌC NHI CHƯA PHỔ BIẾN CHO CÁC CẬU SAO?

Tổ bếp núc run rẩy, một người trong đó thay mặt nói cho Bạch Miên: CHUYỆN.... CHUYỆN LÀ....MUỘI ẤY..... MUỘI ẤY CÙNG VỚI VÀI NGƯỜI ĐẾN THỊ TRẤN MUA MỘT SỐ DƯỢC LIỆU VÀ VÀI MÓN ĐỒ KHÁC MÀ TRONG TÔNG MÔN CÒN THIẾU.... TỪ SÁNG NAY RỒI. NHƯNG..... NHƯNG CHƯA THẤY HỌ VỀ.

Tất cả người trong tông môn đều hốt hoảng, lo sợ, sợ đêm nay sẽ chết đói.

Nhớ ra điều gì đó, Bạch Miên quay sang chấp vấn Nhiếp Minh Nguyên: NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ. SÁNG NAY ĐỆ CÓ LÀM GÌ QUÁ ĐÁNG VỚI NGỌC NHI KHÔNG? (⁠⌐⁠■0■⁠)

Nhiếp Minh Nguyên phản bác lại: KHÔNG CÓ. ĐỆ KHÔNG CÓ LÀM GÌ CÔ ẤY HẾT Á! _(⁠;⁠ŏ⁠﹏⁠ŏ⁠)_

Lỗ Báng thì sang chấp vấn một người có khả năng hơn: CÒN CẬU? NGỘ BÌNH? CẬU KHÔNG LÀM GÌ ĐẤY CHỨ? ( liếc nhìn Ngộ Bình)

Ngộ Bình cũng giống như mọi người, đều là anh em trong tông môn. Trước đây, cậu ta có lần vào phòng bếp ăn vụng, bị Hồng Ngọc bắt tại trận.

Ngộ Bình: ( xua tay phản đối) KHÔNG CÓ ĐÂU, KHÔNG CÓ NỮA ĐÂU. ĐẠI BÁNG HUYNH. ( ; 0ω0)

Ngộ Bình: ĐÚNG LÀ ĐỆ CÓ TỪNG LÀM SAI MỘT LẦN. HỒNG NGỌC MUỘI ĐÃ TRỪNG PHẠT ĐỆ.

Ngộ Bình: ( nhớ lại hình phạt lần đó, anh run rẩy và sợ hãi) SAU LẦN ĐÓ. ĐỆ TUYÊN THỀ SẼ KHÔNG TÁI PHẠM MỘT LẦN NÀO NỮA. MỌI NGƯỜI CŨNG BIẾT RÕ MÀ. (⁠ᗒ⁠ᗩ⁠ᗕ⁠)

Quả thật, quá trình phạt Ngộ Bình, mọi người đều được tận mắt chứng kiến.

Về lí do hình phạt. Chẳng qua là vào sáng hôm đó, Ngộ Bình trốn tập vì lười, thuận vừa lúc đang đói, anh đã lén vào phòng bếp, lấy hai cái bánh bao và ăn ngay tại chỗ. Trùng hợp là lúc đó, Hồng Ngọc đã để quên bảo bối của mình ở trong phòng bếp, nên quay lại lấy đồ. Và thế là Ngộ Bình bị bắt quả tang.

Trong các quy tắc của Bạch Sơn, có một quy định: Ngoại trừ Hồng Ngọc. Bất kì ai cũng tuyệt đối không được vào trong phòng bếp, nếu chưa tới giờ nấu cơm.

Ngộ Bình vi phạm quy tắc, Hồng Ngọc bắt quả tang, nên chính Hồng Ngọc ra hình phạt.

Hình phạt khá đơn giản: Trói người vi phạm trong phòng ăn, trước mặt bàn ăn và mọi người, cột chặt từ chân đến đầu, bịt miệng lại để tránh gây ồn ào, rồi để thức ăn thật ngon ngay trước mũi của người đó. Người chịu phạt chỉ có thể ngửi, không được ăn trong suốt một ngày một đêm.

Bất kì ai lén cho người chịu phạt ăn, thì cũng phạt chung cho tình thương mến thương.

Và hình phạt được thi hành, Ngộ Bình bị trói cả ngày, bụng đói, mùi thức ăn ngon ngay trước mắt nhưng không thể ăn. Anh vô cùng bất lực.

Kể từ đó Ngộ Bình không dám vào bếp một lần nào nữa.

Hình phạt của Ngộ Bình cũng để làm gương cho mọi người không tái phạm.

Lỗ Báng nhớ lại vụ đó, cũng rùng mình không kém.

Trong khi các môn đệ đang bối rối, lo lắng cho bữa tối hôm nay, thì Trưởng lão bước đến báo tin xóa tan mọi hiềm nghi của các đồ đệ:

Trưởng lão: KHỤ.... KHỤ

Nghe thấy tiếng trưởng lão, mọi người chỉnh đốn lại, không xôn xao nữa.

Trưởng lão: TA ĐẾN ĐỂ NÓI CHO CÁC NGƯƠI BIẾT. TRONG TẦM 2 NGÀY, NGỌC NGỌC ( Hồng Ngọc) SẼ KHÔNG VỀ ĐÂY. CHUYỆN BỮA CƠM CÁC NGƯƠI TỰ MÀ LO LIỆU.

Bạch Chưởng môn: SƯ PHỤ. ĐỆ TỬ MUỐN BIẾT. TẠI SAO MUỘI ẤY KHÔNG VỀ KHÔNG?

Trưởng lão: CON BÉ MUỐN ĐI CHƠI, NÊN TA CHO PHÉP.

Nói xong thì bỏ đi.

Mọi người nghe xong, thì càng nhốn nháo hơn. Bạch Miên lên tiếng:

Bạch Chưởng môn: ( sắn tay áo lên) VẬY TA SẼ VÀO BẾP TRỔ TÀI CHO MỌI NGƯỜI NHÉ.

Lỗ Báng hoảng sợ ngăn cản: ĐẠI.... ĐẠI SƯ HUYNH À. KHÔNG CẦN PHẢI LÀM PHIỀN ĐẾN HUYNH NHƯ THẾ. CỨ ĐỂ BỌN ĐỆ. (⁠;⁠;⁠;⁠・⁠_⁠・⁠)

Mọi người cũng đồng tình gật đầu lia lịa.

Bạch Chưởng môn: ( phàn nàn) CÁI GÌ MÀ PHIỀN. TA LÀ CHƯỞNG MÔN, PHẢI CÓ TRÁCH NHIỆM CHO CÁC ANH EM TRONG TÔNG MÔN CHỨ.

Bạch Chưởng môn: ( hớn hở vào phòng bếp) VỪA HAY TA ĐÃ NGHĨ RA MÓN MỚI. TA SẼ TRỔ TÀI.

Nghe Bạch Miên nấu ăn. Mọi người lo sợ hoảng hốt.

Thấy các vị ca ca không muốn để Bạch Chưởng môn nấu ăn, Nhiếp Minh Nguyên cũng tham gia hưởng ứng. Cậu có cảm giác không ổn.

Nhiếp Minh Nguyên: ( giơ tay) À... Ừ. ĐỆ BIẾT NẤU ĂN. ĐỂ ĐỆ LÀM CHO.

Như tìm được cứu tinh, mọi người đề cử cậu.


Mọi người: ĐƯỢC ĐÓ. NGUYÊN NGUYÊN. ĐỆ NẤU ĐI. ( một toán người đến ngăn Bạch Miên lại, nói khó nghe hơn là lôi cổ Bạch Chưởng môn ra khỏi phòng bếp)


Bạch Chưởng môn: ( bị lôi đi) Ê NÀY. KHOAN ĐÃ. CÁC NGƯỜI LÀM GÌ VẬY.


Mọi người: BẠCH CHƯỞNG MÔN. KHÔNG CẦN LÀM PHIỀN ĐẾN NGƯỜI ĐÂU. Ở ĐÂY CỨ ĐỂ CHÚNG TÔI LO.


...Tối đó, Nhiếp Minh Nguyên chỉ đạo các huynh đệ nấu cơm tối nay....


.......


.......


.......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK