(51)
Đêm tối,tại một căn biệt thự bỏ hoang nằm xa thành phố,có một nhóm người đang bàn bạc gì đó, ngoại trừ ánh sáng phát ra từ đống lửa còn có một chiếc máy quay,đối diện máy quay là một cô gái mặc đầm hoa màu trắng bị trói ngồi trên ghế tựa,đầu hơi nghiêng qua một bên mái tóc dài rủ xuống che đi cả khuôn mặt,dường như thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng.
Đột nhiên,trong nhóm có một tiếng vang lên:
– Đại ca,giờ cô ta vẫn chưa tỉnh,tính sao đây.
Người vừa lên tiếng có biệt danh là ” Ngốc tử “,bởi cậu ta có bộ dạng ngốc nghếch.
Tên đại ca còn chưa kịp nói thì cậu ta đã bị một tên bên cạnh đánh cho một phát vào đầu:
– Ngốc Tử,chẳng phải thuốc mê là do mày lấy sao,mày còn đi hỏi đại ca.Có điều,cũng không phải là không có cách.
Nói xong,hắn ta liền đi tới phía cô gái dội lên một gáo nước.
Cảm giác được khí lạnh truyền đến,cô gái nhất thời tỉnh giấc,ánh mắt mơ màng hé mở,phát hiện bản thân đang bị trói chặt trên một chiếc ghế ngoài cái đầu có thể ngọ nguậy thì không làm được gì khác,đối diện cô là một đám người xăm trổ,cô gái vô cùng sợ hãi hét lên:
– Mấy người định làm gì tôi?Có ai không,cứu tôi…
Đột nhiên,tên đại ca liền liếc sang tên đàn em,hắn hiểu ý đi tới trước mặt cô gái nhét vào miệng một tấm giẻ,tạm thời chặn miệng được cô,không khí rơi vào yên tĩnh.
Tên đàn em nghiêng đầu cười mỉa:
– Cô em,cô có hét cũng vô dụng,dù sao đây cũng là vùng núi hoang sơ,bọn này có vứt cô ở đây thì cũng chẳng ai phát hiện ra cả.Hơn nữa,bọn này cũng không phải vì tiền mà làm việc.
Ngưng một lát hắn lại tiếp tục:
– Có điều,cô em muốn sống thì phải làm theo sắp xếp của bọn anh.
Cô gái cũng thức thời nên rất ngoan ngoãn,phối hợp làm theo từng hướng dẫn của bọn hắn. Cô thừa hiểu,nếu lúc này phản kháng thì cũng vô ích,ngược lại còn phải chịu vô số loại ngược đãi,cái này cô từng xem phim nên hẳn là biết rất rõ.Còn nếu bọn người này không cần tiền e là muốn từ cô moi ra thông tin gì đó.
Trong ánh lửa chập chờn,cô cố gắng ghi nhớ từng ngóc ngách cụ thể.
– —
Tại sở cảnh sát Lạc Thành.
Trong căn phòng,nhìn qua cửa sổ có thể thấy thấp thoáng bóng người không ngừng đi qua đi lại.
– Làm sao bây giờ cảnh sát Phương,con gái tôi bình thường sẽ về nhà từ 10 giờ nhưng đến bây giờ là 12 giờ rồi,tôi nghi nó mất tích.
Phương Tư Nam nhìn dáng vẻ lo lắng của Vương Nghị liền đưa tới trước mặt ông ta một ly trà nói:
– Giám đốc Vương,trước hết ông hãy bình tĩnh.Trước giờ,con gái ông có quen biết ai không?Hơn nữa,mới cách hai tiếng,chúng tôi cũng không thể lập án,ít nhất phải mất tích trong vòng 48 tiếng thì mới xác định là mất tích.Cô ấy chẳng qua là ham chơi nên quên thì sao.
– Không đâu,Vương Linh trước giờ rất ngoan,con bé đi đâu cũng sẽ báo trước với tôi một tiếng.Nó cũng rất ít bạn bè,nếu có cũng chỉ là trao đổi học tập thôi.
Vương Nghị một mực khăng khăng con gái ông ta ngoan ngoãn.Phương Tư Nam nhất thời nheo mày,anh ta đi tới trước màn hình vi tính khẽ quan sát.
Phương Tư Nam nhìn màn hình máy tính,vừa kết nối với thiết bị điện thoại nhưng lại không tra được vị trí rõ ràng,tín hiệu chỉ tới gần ngoại ô là mất,nếu người bị được đưa ra khỏi Lạc Thành cũng khó xác định,hơn nữa nằm ngoài phạm vi Lạc Thành cũng rất khó điều tra bởi nó thuộc quyền quản lý địa phương khác.
Đột nhiên Phương Tư Nam nhìn Vương Nghị có chút sắc bén:
– Giám đốc Vương,gần đây ông có đắc tội với ai không?
Nghe xong,quả nhiên sắc mặt Vương Nghị khẽ biến.
Chẳng lẽ thật sự là người đó,lần trước chính hắn đã uy hiếp ông không được động tới Diệp Thị.Ngẫm lại cũng không phải,dạo gần đây ông ta cũng không có dám làm chuyện gì dại dột,chẳng lẽ là đám người kia,lẽ ra ông nên sớm nghĩ tới…
Ánh mắt Phương Tư Nam thoáng qua một tia sáng,anh liền hỏi Vương Nghị:
– Có phải ông đã nghĩ ra chuyện gì rồi không?
“Ting…Ting…”
Là tin nhắn phát ra từ điện thoại Vương Nghị,thoáng chốc sắc mặt Vương Nghị liền thay đổi.Ông ta đứng lên,vẻ mặt biểu lộ sự áy náy :
– Cảnh sát Phương,anh đã nói đúng,con gái tôi nó đi chơi cùng bạn mà điện thoại nó chẳng may hết pin,giờ mới nhắn tin lại cho tôi.Nếu không có việc gì,tôi xin phép,thật ngại quá đã làm phiền cảnh sát các anh vào giờ này.
Nhất thời Phương Tư Nam sửng sốt:
– Sao?
– Là tôi nhất thời nóng vội,lẽ ra tôi nên làm theo quy định,dù sao con gái tôi đã nhắn tin báo bình an,làm lỡ các anh điều tra rồi!
Mặc dù trong lời nói của Vương Nghị hết sức bình thường,có điều nhìn bàn tay phía dưới của ông ta đang nắm chặt có chút run rẩy,dường như hiểu ra điều gì đó,Phương Tư Nam mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn mỉm cười nói:
– Không sao,thật may là Vương Linh không sao? Có điều nếu có chuyện gì ông phải lập tức báo ngay với cảnh sát chúng tôi.
– Vậy,làm phiền anh rồi,tôi xin phép,nói xong Vương Nghị lập tức rời khỏi sở cảnh sát,nhìn dáng vẻ gấp gáp của ông ta,Phương Tư Nam càng thêm chắc chắn hoài nghi của mình,Vương Linh có lẽ thật sự bị người ta bắt cóc,mà mục đích nhằm uy hiếp Vương Nghị.
Uy hiếp chuyện gì thì còn phải điều tra mới rõ được,dù sao Vương Nghị cũng khá kín kẽ trong chuyện làm ăn.
Sau khi rời khỏi sở cảnh sát,Vương Nghị lập tức trở về nhà,sau khi kết nối với máy tính,đoạn video liền mở ra.
Chớp mắt,liền phát ra âm thanh nức nở của Vương Linh.
Qua màn hình máy tính,ông ta có thể nhìn rõ bộ dạng khổ sở của con gái mình,Vương Nghị không khỏi đau lòng:
– Rốt cuộc các người người là ai,tại sao lại bắt cóc con gái tôi?
– Vương Nghị,ông nên nhớ xem mình đã đắc tội với ai.Nếu muốn con gái ông được toàn thây trở về thì tốt nhất ông nên làm theo sắp xếp ban đầu của tổ chức,tiếp tục vì tổ chức mà cống hiến bằng không lần này không chỉ là sợi tóc của con gái ông thôi đâu.
Nói xong,hắn cố tình cắt một ít tóc của Vương Linh hăm doạ.
Vương Nghị lập tức hoảng sợ mà gào lên:
– Được,tôi sẽ làm,có điều các người phải đưa con gái tôi trở về nguyên vẹn.
Phía bên kia máy tính liền truyền đến tiếng cười man rợ:
– Còn phải xem lòng trung thành của ông với tổ chức như thế nào đã…Thời hạn là ba ngày.
Nói xong ý đồ liền tắt máy,màn hình máy tính liền tối đen như mực.Theo như lời của bọn họ,rõ ràng là muốn Vương Nghị tiếp tục làm chuyện gây khó dễ với Diệp Bắc Thần,nhưng đằng sau Diệp Bắc Thần cũng không phải dễ đối phó,rốt cuộc ông ta nên làm như thế nàp cho thoả đáng đây.Bây giờ Diệp Thị dám sát nghiêm ngặt muốn đưa thuốc trà trộn vào không phải chuyện dễ.
Ngẫm một hồi thật lâu,Vương Nghị cũng thầm quyết định,trước mắt phải cứu Vương Linh ra trước.
– —
Ở một nơi khác,từ trên cao nhìn xuống thành phố đầy rẫy những căn hộ cao thấp,từng ánh sáng phát ra lấp lánh.Người đàn ông khẽ mỉm cười tháo mặt nạ.
Dưới ánh trăng có thể thấy thấp thoáng bóng dáng cao lớn,trong bóng đêm lộ ra nụ cười quỷ dị.
Từ trong bóng tối đi ra một người đàn ông,anh ta nhìn người trước mặt cung kính nói:
– Chào mừng cậu chủ trở lại!