Ánh mắt có chút lơ đễnh nhìn qua cửa sổ,thành phố nhiều năm không trở lại xem ra đã thay đổi không ít.Ngoài kia,từng chiếc lá phong không ngừng rơi trên vỉa hè,có vô số người qua lại tấp nập nhộn nhịp,có vài đứa trẻ ăn mặc xinh đẹp,tung tăng chạy qua chạy lại loanh quanh sạp bánh mì của ông lão bán rong. Đối lập với khung cảnh vui tươi nhộn nhịp cũng có không cảnh éo le,hai đứa trẻ ngồi một góc,bộ dạng lôi thôi lếch thếch hướng về những đứa trẻ kia,trong đôi mắt lộ ra biết bao sự ngưỡng mộ,thèm khát.
Trong xe,cô gái khẽ cười nhẹ lau đi khoé mắt còn đọng hơi nước, nhớ lại vài chuyện cũ Lâm Nhược Na không khỏi có chút chua xót,cô quay qua,lấy tay chỉnh lại nếp áo hơi nhăn,trong mắt đã không còn là sự đồng cảm,thay vào đó là sự sắc lạnh,vô tình.
Lạc Thành,tôi đã trở lại.
Lục Hàm mải mê nhắn tin cùng ai đó nên cũng không có phát hiện ra sự thay đổi của Lâm Nhược Na.
Nhận ra phía trước có hai ngã rẽ,tài xế không biết đi hướng nào nên liền hỏi:
– Cô Lục muốn trở về nhà luôn hay còn đi nơi khác.
Lục Hàm nghe xong cũng giương đôi mắt hạnh lên,tuy cô đang xem điện thoại nhưng vẫn có thể nghe thấy,cô quay qua hỏi Lâm Nhược Na:
– Nhược Na,cậu có muốn tới Lâm gia luôn không?
– Lục Hàm,tớ xa nhà lâu như vậy cho nên có chút ngại,hay là cậu cho tớ tá túc đi.
Lục Hàm chợt cảm thấy kỳ quái,nhà của mình còn ngại hay sao.Trong ánh mắt Lâm Nhược Na lộ ra sự cầu khẩn khiến Lục Hàm cũng không đành lòng,cô cũng không tiện hỏi thêm về tình hình nhà họ Lâm,cô chỉ biết ba mẹ Lâm Nhược Na mất sớm,nên cô ấy ở cùng chú thím.
Xe taxi nhanh chóng chạy tới trước khu biệt thự,đi qua cổng bảo vệ thì từ từ dừng lại ngay cổng biệt thự Thư Ân của Lục Hàm.
Từ trong xe,một đôi chân thon dài trắng nõn bước xuống,toàn thân Lâm Nhược Na bao quanh bởi đồ hiệu,nhưng trong cái khu biệt thự cao cấp này cũng không có gì lạ,ở đây chủ yếu là căn hộ của quan chức cấp cao,còn có không ít thương nhân giàu có. Xem ra,cũng có người vẫn thích sự yên tĩnh vùng ngoại ô hơn.
Lúc này,gió thổi mạnh hơn,từng làn gió rít qua từng cánh hoa hồng,ngay lập tức,một mảng đường đã rơi đầy cánh hoa.Khẽ đưa tay hất những lọn tóc con loà xoà trước mặt, Lâm Nhược Na ngước lên liền lộ ra gương mặt thanh tú.
Bách Hợp sau khi đi đổ rác hộ thím Trương thì vừa vặn thấy một màn này,cô khẽ nuốt một ngụm nước bọt,trong đôi mắt đen láy tràn ngập sự ngưỡng mộ cùng tò mò với người vừa xuất hiện.
Còn chưa kịp định thần quan sát,Lâm Nhược Na bất ngờ bị đẩy sang một bên không thương tiếc,bởi phải giữ thăng bằng trên chiếc giày cao gót khiến cô chao đảo vài bước nhưng cũng may cánh tay kịp thời nắm được cửa xe. Đợi đến khi xác định bản thân có thể đứng thẳng,Lâm Nhược Na liền tức giận,trừng mắt nhìn Lục Hàm quát lớn:
– Lục Hàm,muốn hại chết bà đây sao.
Nhưng Lục Hàm căn bản không muốn nghe thấy,cô chạy trối hết,bỏ qua việc Lâm Nhược Na đang tức đến nghiến răng nghiến lợi,dưới ánh nắng ban mai lộ ra gương mặt mộc trong trẻo,y như hồ nước mùa thu vậy,Lục Hàm không hề nhượng bộ.
Giọng nói mềm mại vang lên,không hề khách khí đáp trả:
– Ai bảo cậu làm màu quá,trời nắng như vậy,còn đứng rõ lâu,bà đây ngồi trong xe ngột muốn chết,gọi cậu mãi không nghe nên làm liều đấy…
Ngưng một lát,mắt hạnh xinh đẹp dưới ánh nắng liền trở nên long lanh hơn,cô trực tiếp nhìn Nhược Na,đôi môi hồng hơi chu ra:
– Ngày mai tớ phải quay phim,cậu mà đánh tớ,phải ăn nói sao với đạo diễn Vu đây.
Nói xong thì đi thẳng về phía cổng biệt thự.Nhân cơ hội,Bách Hợp liền chạy tới.
– Đúng đúng,mỹ nữ xinh đẹp,chị đừng tức giận.Tức giận sẽ rất xấu,chi bằng để em kéo hành lý giúp chị.
Nghe một giọng trẻ con vang lên,Lâm Nhược Na có chút kỳ quái,nhìn xuống thì thấy Bách Hợp đang kéo va li giúp Lục Hàm.
Hơi nghiêng người,Lâm Nhược Na liền thu lại ánh mắt sát khí đối với Lục Hàm,cô mỉm cười xinh đẹp,nhìn sang Bách Hợp,giọng có vài phần dịu đi:
– Em là Bách Hợp đúng không? Chị là Lâm Nhược Na,rất vui được gặp em.
Nhìn vóc dáng nhỏ bé,thấp hơn Nhược Na hẳn cái đầu,Bách Hợp ngước đôi mắt trong veo nhìn tới,hai má bánh bao phúng phính trông vô cùng đáng yêu thật khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái.
Bàn tay trắng nõn đưa ra có chút mõi,Bách Hợp trông có vẻ ngơ ngác vì không hiểu tại sao cô lại biết tên mình,não như được nảy số,cô lập tức phản ứng,bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Lâm Nhược Na,nhíu mày hỏi:
– Tại sao chị lại biết tên em,chúng ta còn chưa có gặp qua.
Hiển nhiên,Lâm Nhược Na liền nheo mắt,cô cười thật tươi,điềm nhiên đáp:
– Chị đã nghe qua Lục Hàm nói,em chụp ảnh không tệ,liệu khi nào rảnh em có thể chụp cho chị vài tấm không?
Cái gì mà “thiên tài nhiếp ảnh ” cơ chứ,Bách Hợp chỉ nghĩ cô ấy còn chưa có trình. Dù sao kỹ năng cũng gọi là nghiệp dư thôi,Bách Hợp vô cùng khiêm tốn xua tay mà nói:
– Lâm mỹ nữ,chị đừng nghe chị Hàm nói linh tinh,em cũng chỉ là tiện tay chụp thôi.
Thật sự là tiện tay thôi sao,Lâm Nhược Na cảm thấy Bách Hợp vô cùng đáng yêu,hai má bánh bao phồng lên,cô liền không nhịn được mà nhéo má cô ấy nói:
– Tiện tay mà chụp được tấm đẹp như vậy cũng không có gì lạ,chỉ là tấm em chụp nếu không phải chuyên gia thì sẽ không căn góc đẹp đâu nha,thế nên cô bé em không cần khiêm tốn.
Nói xong,không cho Bách Hợp cơ hội phản ứng,liền đi tới chỗ Lục Hàm.
Bách Hợp sờ sờ chiếc má của mình,có chút ngây ngẩn,cô thật ra thì có chút tự ti,nhưng mà giờ lại có người khen,chẳng lẽ cô thật sự có năng khiếu đến vậy.
Trong đáy mắt của Bách Hợp liền tràn ngập vô số ước mơ trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Xem ra,cô phải quyết tâm mới được,còn sẽ không phụ kỳ vọng của Lục Hàm nữa.Sau này,rất nhiều năm sau,khi đã trở thành nhiếp ảnh gia chân chính,Bách Hợp thật sự cảm thấy may mắn khi gặp được Lục Hàm.
Chỉ cần bạn có ước mơ,còn có người kiên trì giúp bạn chắp cánh ước mơ nữa thì thật tốt,bạn nhất định sẽ có cơ hội tiến xa hơn nhiều so với khả năng của bạn.
Thấy Nhược Na đi tới bên cạnh,Lục Hàm nhìn Bách Hợp vẫn còn ngây ngẩn chưa chịu đi,liền nheo mắt hạnh hỏi:
– Cậu lại nói gì với Bách Hợp mà khiến con bé ngây ngẩn thế kia.
Lâm Nhược Na cũng đâu có biết,cô chỉ khen Bách Hợp vài câu thôi mà,có cần vui sướng tới vậy không.Phát hiện ánh mắt dò xét của Lục Hàm cô chỉ đành nhún vai tỏ ý không biết.
Nhìn Bách Hợp còn chưa chịu đi,Lục Hàm nhìn đồng hồ trong tay,phát hiện cũng đã gần trưa rồi,chắc thím Trương đã nấu ăn rồi,bụnc cô có chút đói,từ sáng tới giờ cô đã kịp ăn gì đâu,cô liền quay sang Bách Hợp nói lớn:
– Bách Hợp,nhanh lên,chị đói bụng rồi.
Hiển nhiên,Bách Hợp nghe rất rõ ràng,cô liền kéo va li chạy tới,trên khuôn mặt lộ ra vài tia vui vẻ.
Đợi tới khi ba người bước vào trong,chiếc ô tô màu đen mới từ từ lăn bánh rời khỏi.
Trong xe,vừa vặn điện thoại cũng vang lên một tiếng “ting”.
Diệp Bắc Thần đánh vô lăng qua một bên,phát hiện phía trước không có người mới nhấc điện thoại.
[ Lần này trở lại,hy vọng anh sẽ không quên lời đã hứa.]
Khoé môi không nhịn được mà cong lên,dưới con mắt sắc bén lộ ra vài phần giảo hoạt,hắn liền nhấn nút gọi,rất nhanh bên kia đã bắt máy,giọng nói có chút khàn:
– Tốt nhất cô đừng quên nhiệm vụ của mình.
Không cho đối phương có cơ hội,Diệp Bắc Thần liền dứt khoát tắt máy,trước giờ hắn ghét nhất là người khác uy hiếp mình,hắn làm việc còn cần người khác có tín nhiệm hay không ư. Sau đó liền lái xe rời đi.
Điện thoại chỉ vang lên tiếng “tút..tút..” kéo dài,Lâm Nhược Na liền tức giận,khuôn mặt xinh đẹp liền vặn vẹo tới mức khó coi,thật khác xa với bộ dạng hiền thục ban nãy.
Đôi giày cao gót cố tình nện thật mạnh xuống nền gạch trắng tinh. Cánh hoa lan vừa rơi xuống cũng bị dẫm nát không chút lưu tình.
Lâm Nhược Na rất nhanh liền nở nụ cười quái dị,Diệp Bắc Thần dám chơi cô thì cô cũng không ngại khiến anh ta mất tất cả.
Phía xa,Lục Hàm từ trên lầu đi xuống,lúc này cô đã thay một chiếc váy xanh màu xanh lam,lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.Nhìn thấy Lâm Nhược Na đi tới,cô liền nở nụ cười dịu dàng:
– Nhược Na,mau vào dùng cơm thôi.
Lâm Nhược Na cũng mỉm cười đáp lại rồi theo Lục Hàm đi vào bên trong,lúc này trên bàn ăn đã sắp đầy đủ món vô cùng bắt mắt,hương thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi không ngừng kích thích cảm giác thèm ăn.