• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ngày hôm đó sau khi biết chuyện Nam Cung Minh Dạ đã có người mình thích, Châu Khinh Vân không khỏi nóng lòng. Lưu Nghiêu Vũ đã có một chút tiến triển tốt.

Lưu Ly mới trở về nên Nam Cung Minh Dạ muốn đưa cô đi chơi chô đã trước ki cô quay trở lại làm việc. Hôm nay Lưu Ly muốn ra ngoài để đi dạo và ghé qua trung tâm mua sắm. Lúc cô về không có mang theo nhiều đồ đạc từ Anh Quốc trở về, tất cả mọi thứ hầu như cô đều để lại.

Lưu Ly muốn lên thay một bộ trang phục thoải mái nhất. Lúc đang chọn đồ cô nhìn thấy hộp quà ở trong góc tủ, cô lôi ra bên ngoài. Cô định bụng gì đó rồi quyết định một lát nữa sẽ tặng anh luôn.

Cô thay một chiếc váy nhẹ nhàng, thanh lịch bê lấy hộp quà nhanh chân chạy sang phòng của Nam Cung Minh Dạ. Cô lịch sự gõ cửa phòng anh, Nam Cung Minh dạ nhanh chóng ra mở cửa cho Lưu Ly.

Cô vừa bê lấy hộp quà vừa ngước mặt lên hỏi anh: “Anh có tiện không, em đi vào nhé!”

“Ừm, Em vào đi” Nam Cung Minh Dạ nghiêng người tránh đường cho Lưu Ly đi vào. Cô nhẹ nhàng lách qua người anh bước vào trong. Lưu Ly đặt hộp quà lên trên giường, Nam Cung Minh Dạ chỉnh lại cà vạt trước gương tiện miệng hỏi cô.

“Em vừa mới bưng hộp gì đó!”



“Quà em mang từ Anh Quốc về tặng anh đó, anh xem thử đi”

Nam Cung Minh Dạ xoay người lại, anh sải bước đôi chân dài đến bên cạnh Lưu Ly. Thật sự phải nói, với chiều cao của Lưu Ly, cô vẫn phải ngước mặt lên để nhìn Nam Cung Minh Dạ.

Nhìn thấy ánh mắt long lanh mong chờ của Lưu Ly, Nam Cung Minh Dạ lại động lòng rồi. Anh nhìn chăm chú vào hộp quà mà Lưu Ly để trên giường chậm rãi xem xét.

“Vậy anh có được mở ra ngay không?”

“Tất nhiên là được rồi! Nhưng em nghĩ là hôm nay anh không thể mặc nó đâu”

“Mặc nó…” Nam Cung Minh Dạ ánh mắt hoài nghi. Anh đã quên mất chuyện trước đó Lưu Ly từng khoe với anh bộ lễ phục mà cô tận tay may.

Anh chậm chậm rãi mở nắp hộp ra đặt qua một bên. Nhanh chóng gỡ lớp lót bên trên nhận ra là bộ lễ phục trước đó cô đã chụp ảnh khoe anh. Anh rất cảm động và hạnh phúc nhìn cô.

Lưu Ly cười tít mắt, hỏi anh “Anh sao vậy, sao lại không nói gì!”

Nam Cung Minh Dạ đặt tay lên đầu Lưu Ly, anh cúi thấp người xuống nhìn đầy thâm tình vào mắt cô trầm giọng nói “Cảm ơn nha đầu, giờ anh sẽ thử”

Lưu Ly bị hành động vừa rồi của anh làm cho ngơ người. Cô cứ đứng đó như bị hút hồn, ánh mắt của anh rất khác, có một chút gì đó hơn ở mức bình thường. Vào bữa tối ngày hôm qua khi hỏi về chuyện tình cảm, anh cũng nhìn cô như vậy.



Nam Cung Minh Dạ nhanh chóng khoác bộ lễ phục lên người, anh thấy rất vừa vặn. Anh quay sang hỏi thử với Lưu Ly nhưng cô lại cứ đứng ngẩn người ra nhìn anh.

Anh vuốt nhẹ ngón tay lên chóp mũi cô khiến Lưu Ly tỉnh ra khỏi dòng suy nghĩ riêng định thần lại nhìn anh.

“Anh… anh đã thay xong rồi sao?”

“Ừm… sao em ngẩn người ra vậy!”

“Không có gì! Em đang suy nghĩ một số chuyện linh tinh thôi!”

Lưu Ly tiến lên để xem anh mặc bộ lễ phục, quả thật rất đẹp. Thân hình anh vốn dĩ rất chuẩn và cao nên khi mặc lên lại càng toát nên sự lịch lãm. Ban đầu khi cô may bộ đồ này cô đã từng tưởng tượng đến bộ dạng của anh khi trở thành chú rể mặc lễ phục sẽ như thế nào.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy anh mặc thật sự còn đẹp hơn rất nhiều. Lưu Ly nhón chân lên chỉnh lại chiếc cà vạt giúp anh. Nam Cung Minh Dạ lùi lại phía sau để lấy không gian cho Lưu Ly, nhưng chân vấp phải chiếc giường khiến anh mất thăng bằng ngã xuống giường. Lưu Ly theo quán tính của anh mà ngã xuống.

Cơ thể thanh mảnh của cô nhanh chóng đè lên người anh. Nam Cung Minh Dạ theo phản xạ nhanh chóng ôm lấy eo cô. Cả thân hình mềm mại như nước của Lưu Ly được Nam Cung Minh Dạ ôm vào lòng.

Mùi hoa nhài nhè nhẹ lưu hương ở mái tóc cô rủ xuống phả vào mũi anh vô cùng dễ chịu. Mái tóc đen dài mượt tụt xuống chảy dài xõa xuống như một dòng nước.


Lưu Ly chống hai tay xuống dưới dường ngay sát vai anh, ánh mắt hai người chạm nhau. Cả hai như bị bỏ thuốc lưu luyến nhìn nhau một cách đầy tình ý, ánh mắt lúc này thật sự khó nói thành lời. Qua một lúc lâu Nam Cung Minh Dạ mới định thần lại mà buông tay mình ra khỏi eo của cô mà hỏi han


“Em không sao chứ!”


“Em… em không sao?” Lưu Ly luống cuống muốn rời khỏi cơ thể anh để bò dậy nhưng lại không có cách nào có thể đứng lên một cách tử tế. Nam Cung Minh Dạ phải lần nữa xoay người để cô nằm xuống giường rồi bản thân mình mới ngồi dậy trước để kéo cô lên.


Lưu Ly nhanh chóng ngồi dậy chỉnh trang lại tóc và trang phục của mình. Cô như có chút bối rồi xoay ra xoay vào rồi nói với anh “Anh… anh thay lại đồ đi rồi chúng ta đi ra ngoài”


“Ừm” Nam Cung Minh Dạ gật đầu đáp nhẹ.


Lưu Ly nhanh chóng đi ra khỏi phòng, cô đóng cửa lại dựa lưng vào cửa ôm lấy ngực mình. Tim cô đang đập rất nhanh, cô đưa tay lên mặt kiểm tra thử: Tại sao mặt mình lại nóng như vậy chứ.


Lưu Ly trở về phòn rót lấy một cốc nước uống cạn cố để mình bình tĩnh lại. Cô thở một cách gấp gáp nghĩ lại chuyện ban nãy. Lưu Ly cảm thấy ban nãy thật sự rất xấu hổ, cô nhảy lên giường úp mặt vào gối đánh một cách loạn xạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK